Chương 15: Tình Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ bến tàu về nhà, Mew hỏi cậu có muốn ở lại dùng cơm không.

"Không có cá tôi nấu món khác cho cậu ăn vậy"

Nghe Mew nói thế cậu gật đầu.

Vẫn như lần trước cậu sẽ ngồi trên bàn ăn, quan sát anh nấu nướng.

"Nhìn có vẻ nấu ăn rất đơn giản."Gulf nhận xét.

Mew gật đầu, "Quả thực không khó, chỉ cần chịu học."

Lúc ăn cơm, Gulf đột nhiên hỏi:" Tại sao lại muốn làm bạn với tôi"

Mew ngừng động tác, nhìn cậu, chao mài "Cũng không có gì, chỉ là,... cậu có chút giống với tôi,...củng có cánh cửa lòng mãi không bước qua được."

Vẻ mặt Gulf ngạc nhiên xen lẫn kinh sợ, mãi một lúc mới mở miệng: "Anh có chuyện gì không thể vượt....qua....?"

"Cậu không hiểu...được đâu"

Gulf lập tức nhìn chằm chằm anh, nhấn mạnh: "Tôi hiểu,có rất nhiều chuyện tôi rất hiểu."

Mew cười, cậu quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, nghĩ vấn đề thực đơn giản , với một người từng trải như anh, cánh cửa tâm tư mà anh đóng lại, dĩ nhiên không phải bình thường rồi.

"Tình yêu..."

Nghe hai từ anh vừa nói, Gulf sửng sốt,không phản bác lại ngay, mà sau một lúc, tựa hồ đã hiểu, cậu mới nháy mắt nhìn anh.

Anh chỉ trầm mặc, không nói gì.

Đúng vậy, ai có thể khẳng định mình hiểu được ái tình, ai dám nói mình biết rõ chuyện tình yêu. Nếu thực sự ai ai cũng hiểu, thì đâu có nhiều nam nữ khổ lỵ vì tình.

"Cậu đã từng có bạn gái chưa?"

"Chưa." Gulf lắc đầu.

"Tôi đã từng, nhưng đều chia tay. Có một số chuyện ,có miễn cưỡng củng không được,chỉ có thể tùy duyên."

" Mẫu bạn gái của anh như thế nào?" Gulf hỏi tiếp.

Mew suy nghĩ một lúc, lắc đầu, "Thực sự... không biết.

Nhìn dáng vẻ suy tư của cậu, Mew có chút hối hận, cậu bé này còn chưa hiểu được, khi không lại làm đảo loạn tâm tư của cậu, thật là sai lầm, Mew không khỏi cười nói: "Cậu...cậu còn nhỏ, tôi biết nói thế nào được..."

"Tôi không còn nhỏ nữa."

"Cậu còn không học đại học."

Gulf xụ mặt, lẩm bẩm: "Đại học thì có gì đặc biệt hơn người chứ."

Mew lập tức phủ nhận quan điểm này của cậu, " Đại học, không chỉ là học tập kiến thức, còn là học cách chung sống với bạn bè, với thầy cô,nó được coi là khoảng thời gian dự bị để bước vào đời. Tôi cho rằng, đây chính là giai đoạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời con người."

Nghe anh nói, cậu không nói gì thêm,Mew có cảm giác cậu hiểu điều anh nói.Còn nghe theo hay không, còn dựa vào bản thân cậu.

Gulf không phải là một người bướng bỉnh chỉ làm theo ý mình, cậu chỉ là ở một phương diện nào đó, thích tự khẳng định mình mà thôi.

" Vì sao lại chia tay?"

Nghe câu hỏi của cậu, Mew dịu dàng cười, hướng bàn ăn ý bảo, "Ăn cơm, nguội mất sẽ không ngon."

Gulf buông cái muỗng trong tay xuống, ngồi nhìn anh.

Cậu nhóc trước mắt này, lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt,Mew có chút không nói nên lời, Mew cúi đầu ăn cơm để che đi nụ cười

Gulf về đến nhà, không ngủ ngay, mà ngồi bên cửa sổ, nhìn màn đêm buông xuống.

Đóng cánh cửa tâm tư, cũng giống như mình sao?

Cậu không muốn chạm đến nơi sâu nhất trong lòng mình.Không thể quên, củng không thể làm gì khác hơn, thì chỉ còn cách chôn vùi nó thật sâu.

* * * * * *

Một lần Mew nói với Gulf, cuối tuần anh phải làm tăng ca, cậu lại thấy không vui.

"Trong 8h ấy, anh làm những việc gì?"

Nghe câu hỏi, Mew liền bật cười, "Làm việc và làm việc thôi."

"Sao còn phải tăng ca?"

" Các anh chị cậu chưa tăng ca bao giờ à?"

Gulf thoáng cái im bặt, vẫn không cam lòng, trừng mắt nhìn anh.

Mew cười giải thích: "Gần đây chuyển sang trụ sở mới, khách hàng củng nhiều hơn nên có nhiều việc phải giải quyết.

Thấy thái độ của Mew như thế cậu lại vô ý chất vấn người ta chẳng có lễ phép gì, cậu có chút xấu hổ, cúi đầu.

"Khách hàng vẫn phải đặt lên hàng đầu."

"Tôi thì sao?" Gulf ngẩng mặt lên, nhìn anh.

Nhìn biểu tình trẻ con của cậu Mew cười, "Cậu cũng là số một."

"Vậy sao anh còn muốn tăng ca?"

"Cậu có thể đến công ty tôi mà."

Gulf lộ ra biểu tình không vui, "Nhiều người lắm, tôi không muốn đến."

"Thử tiếp xúc một chút, không cần nói chuyện,cũng không cần lập tức phải trở thành bạn bè, chỉ thử tiếp xúc một chút thôi, tôi tin là không khó."

"Thứ hai, là ngày dành cho thú cưng của công ty tôi, sẽ có rất nhiều động vật đến công ty, có muốn nhìn thử không?"

Vừa nghe anh nói đến đó, hai mắt cậu sáng rực.

Rất nhiều động vật...

"Đúng vậy, những ngày ấy tôi đều mang Chopper theo, Ju cũng có thể đi cùng. Nhân viên của tôi có người nuôi mèo, chó, thỏ....bọn chúng điều rất đẹp..."

Thứ hai, Gulf mang theo hai tâm trạng đến tới công ty của Mew.

Quả nhiên, có rất nhiều động vật.Khách hàng đến bàn chuyện làm ăn hình như đối với chúng củng rất quen thuộc, vừa ôm vừa sờ.

Mew dẫn cậu qua phòng làm việc, đến phòng ăn xem vật nuôi.

Trước ánh mắt nhìn không rời của mọi người lúc đi qua hành lang,Gulf bị Mew nắm tay, lại thấy không khó chịu như mình tưởng tượng.

Kể từ hôm đến công ty Mew được nhìn ngắm những chú thú cưng,Gulf đã không còn từ chối khi được Mew mời đến nữa.

Mew gọi điện nói chuyện này với Mika, ngay cả cô cũng kinh ngạc.

"Tôi còn nghĩ cậu ấy thế nào cũng phải mất vài ngày mới đồng ý.Nhân viên nữ công ty tôi không nhiều lắm."

Mika sửng sốt, sau đó hỏi: "Anh... đã biết?"

"Cậu ấy đã từng tiết lộ một chút, nói rằng ghét phụ nữ."

Nghe lời Mew nói,Mika lộ ra thần sắc đau lòng.

Buông điện thoại, Mika ngơ ngác ngồi trên ghế một lúc lâu,Trong lòng nó, vẫn không buông bỏ được, không chịu tha thứ.

Gulf phát hiện, một tuần có thể gặp gỡ Mew hai lần, gấp đôi so với trước kia thì thấy rất hài lòng.

Số lần đến công ty Mew cũng tăng dần, đối với những người lạ này, cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Nữ nhân viên của công ty đều dáng vẻ đoan trang, đều là những phụ nữ giỏi gian, tuy rằng khí chất của các cô không giống với chị hai, Gulf vẫn thấy, các cô tựa hồ cũng chẳng có gì đáng sợ hay đáng ghét.

Trước ánh nhìn chằm chằm của các chị lớn tuổi hơn mình,Gulf dựng cả tóc gáy lên.

Đem cảm giác này nói cho Mew, anh chỉ cười: "Đó là vì cậu rất đẹp trai."

"Anh cũng rất đẹp mà."

Mew cười to, chỉ vào mình, "Tôi? Tôi à?"

Gulf gật đầu, "Đúng vậy, anh rất anh tuấn, khí chất cũng giống với anh trai tôi."

Mew không khỏi nghĩ tới đại thiếu gia mà mình quen, "Tôi và anh 2 cậu tương đối quen biết, tôi nghĩ nếu so với anh ta, tôi còn phải thiếu một chút."

"Không sai đâu, thực sự đấy."

Có thể nhận được sự đánh giá cao của Gulf, Mew thực rất vui nhìn cậu, mỉm cười: "Cảm ơn."

Bị đôi mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu dần dần chuyển sắc hồng, vội cúi đầu che giấu.

Mew dẫn cậu đến khu ăn uống của toà nhà mới.Cậu không thích nơi đông người nên anh dẫn cậu đến một nhà hàng hai người một phòng, ngoại trừ nhân viên phục vụ đi vào, không còn ai khác.

"Nếm thử đồ ăn bên ngoài, kỳ thực không tệ đâu."

Ban đầu, Gulf có chút không muốn ăn, soi mói từng tí, ăn cũng không nhiều.

Dần dần số lần ăn cơm bên ngoài tăng lên, cậu cũng từ từ tiếp nhận, tự gọi món ăn,tâm trạng củng bình tĩnh lại.

Mew đã rất tốn tâm tư dẫn cậu đến những nhà hàng khác nhau, lựa chọn món ăn khác nhau, từ món Thái,Việt Nam, rồi đến Pháp, Ý.

Cảm nhận được anh làm tất cả những chuyện này đều là vì mình, mỗi khi nếm những món ngon mới,cậu sẽ không nói gì, nhìn anh một lúc, từ trong ánh mắt ấy,anh nhận được sự cảm kích của cậu.

Có lúc,Mew gọi điện mời Mika ba người cùng nhau ăn. Lúc ăn Mew cùng Mika nói đủ thứ chuyện,Gulf sẽ ngồi một bên yên lặng nghe.

Ăn cơm xong,Mika sẽ trực tiếp chở Gulf về nhà.

Những lúc này, nhìn qua kính chiếu hậu ô tô, thấy Mew đứng ở ven đường, mỉm cười nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng Gulf dâng lên một chút tư vị khó nói nên lời.

Không muốn rời xa Mew, thế nhưng, vẫn phải về nhà.

Gulf dần nghĩ đến, chính mình đối với Mew, càng ngày càng ỷ lại.Không... không thể nói là ỷ lại, mà là... không muốn rời xa.

Anh ta rất yêu thương mình, mang đến cảm giác như một người cha hướng dẫn từng bước, giảng giải đạo lý, tựa như anh cả chơi game cùng nhau, có đôi khi lại giống như em trai cùng thảo luận rất nhiều vấn đề,như bằng hữu được Mew dịu dàng che chở, Gulf không khỏi cảm thấy,mình hình như là.....đã...

________* * * _________

Còn tiếp.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro