Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai món mặn, một món rau, một món canh, một bát cơm to thật to cùng chén nước chấm đậm ớt. Gulf bày đầy lên bàn máy may của Pha. Nếu mà nhìn thấy cái cảnh này, ngay lập tức, mặt chị sẽ xụ xuống, và bắt cậu dọn đi sạch sẽ.

Nhưng, hôm nay thì khác, Gulf ngồi ăn một cách thản nhiên và chậm rãi. Nhịp nhịp chân, cậu vừa thưởng thức món thịt kho tàu bóng mỡ, vừa khen tay nghề chị Pha nêm nếm thật là vừa miệng.

Chẳng phải cậu không ngại gì chị Pha đâu. Cả xóm này chứ riêng gì cậu, ai cũng ớn cái kiểu kỹ và khó tính của cô thợ may xinh đẹp. Cả gan làm liều như vậy vì cậu biết chắc chắn phải còn lâu nữa chị Pha mới về đến. Giờ này ý mà, chị còn đang mải ở chỗ sửa xe của anh Charm, chờ anh ăn hết cái hộp cơm rồi mới thủng thẳng đạp xe về.

Cắn ngập hàm răng vào quả trứng luộc tròn vo, no ú, Gulf thích thú và tự cảm thấy phục mình vì một chân lý mới mà cậu vừa tìm thấy. Ở đời, người ta ai cũng ghét, cũng cho nói dối là một điều xấu cần phải tránh. Nhưng với cậu, nói dối không có hại, mà đôi khi còn đem lại lợi ích cho cuộc đời nữa. Thí dụ ư? Được thôi, Gulf ngoạm một muỗng cơm to, nghĩ tiếp. Nếu bảo cậu chứng minh, cậu chẳng ngại đưa ra kết quả mới nhất của mình.

Từ một công tử nhà giàu, Charm bị biến thành một sinh viên ham học quê tận Phang Nga. Nhà nghèo, tiền học bổng từ những giải thưởng từ trường không đủ nuôi anh học, cũng như không đủ để anh thuê một căn nhà để trọ. Tuy có mượn được chiếc xe tuk tuk để chạy thêm, nhưng số tiền đó chỉ đủ để anh gửi về quê nuôi thêm người bà ốm nặng đã bán thân bất toại.

Đôi khi, đến chính Gulf cũng cảm thấy khâm phục cái khiếu kể chuyện của bản thân, lần nào nghe cậu nói, bác Nak và dì Tram cũng rưng rưng nước mắt. Mà đến khó tính và phong kiến như chị Pha cũng phải gật đầu đồng ý cho anh trọ chung một căn nhà mà chẳng chút đắn đo. Thế mới biết, khi lòng nhân rộng mở thì mọi sự việc trên đời đều dễ được cảm thông.

Thấy Charm chẳng quen lao động, mấy ngày đầu chạy xe lại nhận chở đồ chở hàng cho mấy kho lớn, phải bê vác nên về bị căng cơ, đau lưng, tối cứ rên không ngủ được, cậu thử gợi ý cho anh chuyển sang nghề sửa xe cho nhẹ nhàng hơn mà lại không tốn quá nhiều thời gian, dù gì anh vẫn còn phải đến trường. Vậy mà chỉ mới mở lời thôi, Charm đã gật đầu nhanh như gió, còn tiết lộ cho cậu biết, từ nhỏ anh vốn đã mê nghề kỹ thuật sửa chữa rồi. Anh rất thích cái cảm giác được tháo từng con vít, dỡ ra lắp vào một bộ máy, có thể nói anh mê đắm cái cảm xúc biến những món đồ hỏng hóc trở lại hoạt động như mới. Nhưng với địa vị của một công tử nhà giàu, gia đình anh không bao giờ chấp nhận cho anh trở thành một tay sửa xe hay thợ sửa máy. Ước mơ có một xưởng sửa chữa cứ thế mà chôn vùi trong những năm tháng thanh niên.

Để tránh làm phiền cửa hàng may và hai chị em, ngoài thời gian đến trường, hầu hết thời gian còn lại Charm đều ra đầu đường lớn, kê một chiếc quầy, giăng tấm mái che bằng bạt làm thành một chỗ sửa xe nho nhỏ, hàng ngày chờ khách đến tối mịt mới về. Chỗ ngủ của anh cũng đơn giản. Gulf kê cho anh một tấm ván nhỏ nằm khiêm tốn tại phòng khách.

Còn vấn đề ăn uống của Charm, Gulf đã bàn bạc và được chị Pha sẵn lòng chấp nhận. Đó là họ sẽ nhận tiền nấu giùm anh. Chứ ăn hàng ăn quán, theo ý chị Pha là vừa đắt tiền lại còn không đủ chất.

Song đó chỉ là nguyên nhân phụ, còn nguyên nhân chính... Tủm tỉm cười, Gulf lại tự khen mình sáng trí, qua mặt cả hai người như vậy mà chẳng ai phát hiện ra. Cái việc đẩy nhiệm vụ cho chị Pha trưa trưa phải mang cơm ra cho anh Charm ăn, chẳng phải vô tình đâu. Cậu là đang cố tình gài cho hai người có dịp gần nhau, để phát sinh tình cảm ấy mà.

Bao giờ thì họ yêu nhau? Gulf không biết. Cậu chỉ biết rằng hiện tại Pha đã có thể vui vẻ trò chuyện với Charm, không còn vẻ ngại ngùng như trước nữa. Còn Charm, anh vẫn thường xuyên bỏ ra thời gian rảnh, khi thì mài giúp cây kéo, lúc lại thêm dầu cho bàn máy bớt kêu. Cứ cái đà ấy, tình hình này, thì chẳng mấy chốc...

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang giữa chừng bởi một bóng người cao lớn, lù lù xuất hiện ngay cánh cửa. Muỗng cơm chưa đến miệng, lập tức bỏ xuống bát. Ngước mắt nhìn lên, vừa nhận ra người mới đến, Gulf đã lại nổi giận đùng đùng. Cậu đứng bật dậy, quát to:

- Anh còn đến đây làm gì hả? chị Pha không có nhà đâu. Mà dù có, thì chị ấy cũng chẳng thèm tiếp anh đâu. Về đi!

Nhưng có vẻ như quá mệt mỏi, người vừa đến, Mew, không buồn nhìn đến cậu. Mặc cho cậu gào thét, anh vẫn thản nhiên bước đến bộ ghế giữa nhà, uể oải thả cho chiếc ba lô rơi phịch xuống bàn, ngồi vào ghế, tự châm cho mình một điếu thuốc, đôi mắt anh nhìn vào khoảng không phía trước lặng câm, bất động.

Thái độ anh vô tình, nhưng Gulf lại cho là cố ý gây sự. Giận sôi gan, cậu đến trước mặt anh hét lớn:

- Tại sao anh không trả lời? Anh khinh tôi đấy à?

- Tôi mệt mỏi quá rồi, xin cậu để tôi yên một chút, đừng kiếm chuyện gây sự nữa. - Thả một hơi thuốc, Mew cau mày bực mình, gắt nhẹ. Gương mặt sau đó lại trở về vẻ đăm chiêu, mắt dõi nhìn những vòng tròn thuốc như người mang nhiều tâm sự.

Việc gì thế nhỉ? Chơm chớp mắt, Gulf ngạc nhiên trước thái độ của anh. Sao mặt mang đầy tuyệt vọng trông như kẻ mới thất tình vậy? Không hiểu có phải anh ta lại nghĩ ra trò gì mới để trả thù cậu không đây? Hoang mang và có phần bối rối, Gulf nhìn Mew chăm chăm, bán tính bán nghi.

Chắc không giả đâu. Nhẹ liếm môi, cậu nhìn đôi mắt anh thâm quầng, gò má có phần hốc hác, hậu quả của một đêm thức trắng. Gương mặt gầy đen đi, khắc khổ như đã già thêm năm tuổi. Mái tóc rối bù, áo quần xốc xếch, thật không hiểu anh đã gặp chuyện gì buồn. Tự nhiên cậu lại thấy tò mò muốn biết.

- Có chuyện gì vậy? Sao anh lại mệt mỏi chứ? – Từ lúc nào không biết, Gulf hạ thấp giọng mình.

- Không can hệ đến cậu đâu. - Vẫn không quay đầu lại, đôi mắt anh mãi đăm chiêu vào một

điểm hư vô - À, mà nếu muốn biết thêm thì tôi nói. Từ hôm nay tôi sẽ đến ở đây.

- Ở.. ở.. đây ư? – Tưởng mình nghe nhầm, mắt Gulf mở to muốn rách toang đôi đồng tử - Anh không... đùa đấy chứ?

- Không đùa đâu.

- Vậy... tôi và chị Pha đi đâu chứ? anh... Hừ!.. thật là đê tiện. Anh định trả thù chuyện hôm nọ phải không? - Gulf lại gào lên - Tôi sẽ không dọn đi đâu.

- Tôi không trả thù cũng không bắt hai chị em cậu phải dọn đi. Tôi chỉ ở ngoài phòng khách này, xếp đủ một chỗ nằm để ngủ thôi. - Đều giọng, Mew không biểu lộ một cảm xúc gì trên gương mặt lạnh lùng.

- Ở... ở chung ư? Trời đất ơi! - Té ngồi xuống ghế, Gulf thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Căn nhà chỉ bằng cái bụm tay. Có thêm anh Charm đã là bất đắc dĩ lắm rồi, giờ thêm cả tên Mew này thì làm sao mà thở?

Còn từ chối thì miệng mồm, mặt mũi nào cơ chứ? Nhà của anh ta mà. Hơn nửa năm rồi, Mew cho cậu và chị Pha ở có lấy đồng xu cắc bạc nào đâu.

- Nhưng... sao anh không ở căn nhà ngoài kia mà... vào đây chứ? Bộ... có chuyện gì? Hay....anh bán nhà rồi?

Mặc kệ Gulf léo nhéo bên tai với những câu hỏi lung tung. Lẳng lặng đứng lên, Mew bắt đầu dọn dẹp cho cuộc sống mới của mình. Lấy từ trong ba lô ra chiếc búa và mấy cây đinh, chỉ vài nhát đóng, anh đã có một góc treo quần áo rất tinh tươm.

Một sợi dây kẽm giăng ngang, một tấm ga mỏng nữa, Mew đã có kiến tạo xong một không gian riêng cho bản thân mình. Không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho anh giải quyết vấn đề cá nhân và nghỉ ngơi.

Còn Gulf, thấy không moi được chuyện gì từ Mew. Cậu dành quay lại với bữa ăn của mình, cầm bát cơm lên tiếp tục ăn, qua khe hở của tấm màn bị gió lung lay, Gulf thấy Mew đang ngồi ôm chiếc cúp hoa sen, nét mặt đăm chiêu như sắp đi đến một quyết định gì quan trọng lắm.

Thời gian lặng lẽ trôi, một người suy tư ngồi ôm chiếc cúp, một người lạ lẫm ngồi nhìn. Màn đêm sụp xuống từ lúc nào không biết. Chỉ đến khi nghe giọng Pha bực bội vang lên, cả hai mới ngỡ ngàng ngẩng đầu, thầm ngạc nhiên tự hỏi: Sao trời mau tối vậy?

- Trời ơi, Gulf, lần thứ mấy rồi đây? Sao cứ không có chị là lại đem cơm lên bàn máy của chị ngồi ăn hả?

- Úi chà, hôm nay rảnh sao mà dư dả thời gian căng phông làm phòng cho anh nữa vậy. Gulf đúng là chu đáo chẳng ai bằng. – Nói như trách, nhưng giọng Charm lại vang lên vui vẻ. Anh cứ tưởng cậu lo lắng cho mình, dù gì trong nhà có một cô gái thì chuyện cá nhân của đàn ông con trai cũng bất tiện mà.

- Không phải em đâu. - Thu dọn lẹ mớ chén bát lỉnh kỉnh trên bàn, Gulf cười cầu tài nói ngay mong làm nguôi cơn giận của Pha - chị Pha, tên Mew ấy lại đến, hắn muốn ở chung với chúng ta.

- Hả?

Chưa kịp hết ngạc nhiên, Pha đã thấy "tên Mew ấy" ló đầu ra xác nhận:

- Đúng vậy. Từ hôm nay tôi sẽ ở đây.

Nói xong, anh lại rút nhanh đầu vào sau tấm màn xanh, chẳng buồn để ý đến thái độ của mọi người.

- Sao giờ chị Pha? Tối nay anh Charm ngủ đâu đây? - Như băn khoăn, Gulf lên tiếng hỏi.

- Anh ngủ ở đâu không quan trọng. - Nhẹ xoa cằm, Charm thắc mắc - Điều quan trọng là phải biết được lý do mà anh Mew kia dọn đến đây.

- Còn phải hỏi, chắc mười mươi là muốn có điều kiện để theo đuổi em rồi. - Không cần suy nghĩ, chị Pha nói lẹ.

- Chắc vậy. – Charm cũng gật đầu rồi nghe lo trong dạ. Anh sợ mình không chinh phục nổi Pha, nhất là trong hoàn cảnh phải giả nghèo, giả khổ này.

Còn Gulf, lần này thì tâm trạng cậu lại có phần mâu thuẫn. Tựnhiên cậu lại không tin Mew dọn đến đây chỉ vì để theo đuổi chị Pha. Linh tínhmẫn cảm của một đứa hay bày trò cho cậu biết, anh đang gặp một chuyện gì đó cóvẻ nan giải. Nhưng là chuyện gì thì cậu không tài nào đoán nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro