Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cái gì? Cậu Mew ấy đòi dọn đến ở chung với ba đứa tụi bay à?

Đã ba ngày rồi, vậy mà Gulf vẫn chưa quên nét mặt phẫn nộ của dì Tram khi nghe chị Pha báo tin về Mew. Chẳng cần phân tích, suy đoán làm gì cho sâu xa, cũng giống như suy nghĩ của chị Pha, dì kết luận ngay:

- Cậu ta dọn đến đây chắc chỉ là tìm cách lân la tán tỉnh con Pha thôi.

Ầy dà! Để con cáo cạnh con cừu, làm sao mà dì yên tâm được. Căn nhà lại còn chật chội thế kia. Vậy là, chẳng cần đắn đo gì, dì quyết định ngay:

- Dù mái lá nhà tranh, nhưng nhà dì rộng rãi, chắc chắn hơn, lại có hai phòng kín đáo và riêng biệt. Tụi bây bốn đứa ở là vừa đủ rồi. Còn tao, có hai mẹ con, ở đâu mà chẳng được.

Chỉ với một câu, chắc như đinh đóng cột, dì bắt mọi người phải đổi nhà ngay mà chẳng hỏi qua ý kiến của thằng con trai duy nhất đã hai mươi tám tuổi của dì. Mà nói cũng lạ, chẳng riêng gì Charm hay Pha, mà cả Gulf nữa, thân với dì như ruột thịt, làm xóm hàng nửa năm rồi, cậu vẫn chưa biết mặt anh Thong, con trai duy nhất của dì Tram như thế nào. Mỗi lần nghe Gulf hay ai hỏi, mặt dì thường đỏ lên, không cố tình lảng sang chuyện khác thì cũng chỉ ném lại một câu ngắn ngủn: Nó làm ăn xa, lâu lắm mới về. Nên lần này cũng thế, không có ý kiến của anh ta, cũng vẫn bình thường, chẳng ai thắc mắc gì.

Dọn sang nhà mới rộng rãi, thoải mái hơn làm Gulf và Pha thích thú vô cùng. Nhà có ba tầng, tầng một là phòng khách nối liền nhà bếp, tầng hai được chia làm phòng ngủ, một to, một nhỏ. Dì Tram ở phòng nhỏ, đồ đạc không có nhiều, nên Pha chọn phòng đó vì cô chỉ có một mình, còn phòng to của anh Thong thì để cho ba tên đàn ông con trai chen nhau ở. Cũng may vì lúc đầu có ý định sẽ cưới vợ cho con nên dì Tram để diện tích căn phòng này khá là thoáng tay, ba người ở cũng vừa vặn. Còn tầng ba là sân thượng, có khoảng trời để phơi đồ và một tum nhỏ để đồ lặt vặt. Vừa vào nhà mới, Gulf tự bỏ tiền, mua tặng cho chị Pha một chiếc giường đơn xinh xắn, đặt trong góc phòng của dì Tram, ngay sát cửa sổ. Vậy là từ nay không còn cái cảnh phải trải thảm nằm co ro trên nền đất, mỗi khi trời trở gió hay mưa xuống là lại lạnh thấu xương.

Còn bên phòng của cậu cũng thế, cậu cùng Charm dọn dẹp và mua ba tấm nệm lò xo nằm rất êm lưng, đặt mỗi cái một góc. Xem chừng ai cũng hào hứng về một cuộc sống riêng tư của bản thân mình. Duy chỉ có Mew là dửng dưng. Vẫn một góc khiêm nhường trong phòng Thong. Đóng mấy cây đinh để móc vài bộ đồ. Một tấm màn ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh thả người trên chiếc nệm mới, và trốn luôn trong không gian khép kín đó từ sáng đến chiều, tuyệt nhiên không bước ra khỏi cửa.

Anh chẳng nói chuyện với ai và dường như cũng chẳng ai buồn nói đến anh. Ngoài Charm xem anh là tình địch không kể làm gì. Thì bây giờ đến cả Pha cũng không ưa và coi thường anh ra mặt. Trong lòng cô, bao nhiêu ấn tượng tốt lành về anh không còn nữa. Nó đã bị hình ảnh cô gái mặc chiếc áo ngủ hôm nào xóa sạch rồi. Trong mắt Pha bây giờ, anh chỉ là một tên khốn nạn, ăn chơi trác táng, hèn hạ và lắm thủ đoạn thôi.

Và không chỉ có mỗi Pha và Charm, mà giờ đây cả xóm nghèo lao động cũng như có một luồng gió vô hình kích động. Từ người già đến trẻ con, ai cũng ghét, cũng khinh Mew, cũng nhăn mặt trề môi, phun ngay bãi nước bọt xuống chân như kinh tởm lắm.

Chỉ có Gulf. Phải, giờ đây chỉ có cậu là còn quan tâm, dòm ngó đến anh thôi. Qua kẽ lá, cậu lo ngại nhìn anh nằm yên trên võng, tay gác trán suy tư. Mew có vẻ gầy đi, đã mấy ngày rồi anh không buồn ăn uống.

Thất tình nên định tuyệt thực tự tử sao? Ôi, nếu vậy thì... Gulf đột nhiên thấy khó thở. Tội cậu sẽ lớn đến nhường nào. Tính ra thì không phải một mà đã khá nhiều lần cậu làm cho các cô gái hiểu lầm anh.

Ghét lúc nào, thù lúc nào đâu không biết. Chứ giờ thấy anh nằm buồn hiu, tội nghiệp, lòng cậu lại không đành. Muốn chạy vào nói vài câu an ủi khuyên lơn nhưng không dám. Cậu sợ anh lại hét lên, lại quay lưng, rồi ngoảnh mặt bỏ đi như mấy lần trước.

Dù xót xa lo lắng cho anh, nhưng đã đến giờ dọn hàng rồi, nên Gulf cũng đành phải đứng dậy. Nhìn anh thêm lần nữa, tự nhiên từ lồng ngực cậu lại nhói lên rồi phát ra một tiếng thở dài.

---

Đã quá nửa đêm rồi, Gulf biết vậy, dù cậu không nghe tiếng đồng hồ nhà bên gõ. Hòa trong tiếng côn trùng kêu rả rích là tiếng thở đều của Charm, đang yên bình trong giấc ngủ.

Kéo tấm chăn lên đắp ngang người, nhắm hai mắt lại, cậu tự bảo mình: Thôi ngủ đi, đừng chờ nữa!

Nhưng, hai con mắt dường như không nghe lời. Vừa nhắm vào lại mở ra ngay, ráo hoảnh, trừng trừng trong bóng tối. Tác hại của ly café đầy, đặc quẹo lúc ban tối lỡ vui mồm đó mà. Bực bội quá, cậu đá mạnh chân hất tung tấm chăn, rồi nằm yên nghe thời gian trôi thật chậm. Tiếng con tắc kè kêu lạc lõng giữa đêm khuya.

Chợt đôi mày Gulf nhíu lại. Dường như có một âm thanh lạ đang tiến dần về phía cậu. Tập trung tất cả các giác quan trên người lại, cậu hoang mang chờ trông một hiện tượng khác thường. Cái âm thanh lạ ấy đã tiến gần cậu lắm rồi. Gần đến nỗi cậu phát hiện được đó chính là tiếng chân người nhẹ bước.

Ăn trộm ư? Nhưng... gian nhà trống vắng này có gì đáng giá đâu? Nghe hoang mang, Gulf nín thở mở to đôi mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Tên trộm đang nhè nhẹ đẩy tấm rèm ngăn của cậu. Cái góc trống hoác này thì có gì mà khua, không lẽ... hắn định ăn cắp bánh bao ế của mình? Bấu nhẹ mép chăn thầm hỏi, Gulf như vỡ lẽ. Chuyện đơn giản vậy mà cậu cũng điên đầu nát óc đoán không ra. Hết đổ oan cho chó mèo lại nghi ngờ đến chuột.

Số là mấy hôm nay, tối nào dọn hàng ra bán cậu cũng phát hiện mình bị mất hai cái bánh bao to. Kỳ cục quá, chó mèo sao biết mở ăn rồi đóng nắp nồi cẩn thận? Lại chỉ ăn mỗi ngày hai cái, không hơn không kém. Suy nghĩ mãi không ra, Gulf điên tiết lắm. Chẳng đáng giá gì hai cái bánh nhưng cứ mất mãi như thể cũng khiến cậu hậm hực trong lòng, vậy nên cậu đã cố tâm uống một ly café đặc không đường, để tỉnh táo quyết tìm ra sự thật.

Quả không ngoài dự đoán, tên trộm đúng là đến để ăn cắp bánh bao. Như đã quen đường, chẳng chút bối rối hay lúng túng nào, hắn đi thẳng đến bên nồi bánh, mở nắp, lấy hai cái rồi đứng nguyên tại chỗ ăn luôn.

Nhìn bóng dáng kẻ trộm, trời không có gió mà bỗng dưng Gulf nghe lạnh sống lưng. Rùng mình liên tiếp hơn hai cái, cậu không biết mình đang tỉnh hay mê, đang thức hay ngủ nữa. Lẽ nào kẻ trộm bánh lại là tên Mew kia?

Cắn mạnh vào môi mình đau điếng, Gulf biết mình không mơ cũng chẳng nhìn lầm. Ánh trăng đêm tuy mờ ảo nhưng cũng đủ cho cậu nhìn rõ mặt anh. Một gương mặt xạm đen hốc hác, với hàm râu quai nón xồm xoàm lâu ngày không cạo. Tròng mắt đảo liên hồi, anh như con thú đói mồi, ngấu nghiến nhai hai chiếc bánh bao.

Mặc dù có thể bật ngồi lên, mở đèn đánh thức chị Pha và anh Charm dậy làm chứng. Nhưng... Gulf không hiểu sao mình lại nằm yên không dám thở, không dám trở mình dù cái chân tê cứng. Cậu nhìn anh ăn vụng bánh của mình mà chẳng chút xót xa nóng ruột nào.

Một cái gì lạ lắm len nhẹ vào lòng.

Mew đã ăn xong, cẩn thận vo tròn hai mẫu giấy lót bánh ném qua cửa sổ, anh bước lại đầu giường, nâng chai nước lọc của cô lên tu ừng ực như khát lắm. Quẹt miệng bằng tay áo, anh bước ra khỏi phòng quây của cậu, nhẹ như một con mèo.

Còn lại một mình, Gulf cảm thấy thoải mái hơn. Cậu cựa mình, duỗi cái chân bị tê cứng ra rồi suy đoán. Vì cớ gì mà Mew lại phải trộm bánh bao của cậu giữa đêm để ăn lén? Nhưng... dù nổi tiếng thông minh, vang danh cùng biệt hiệu "Chuyên gia dự đoán suy nghĩ của người khác", Gulf cũng phải bó tay chịu thua. Cậu không tài nào đoán nổi. Càng lúc càng rối rắm hơn, cậu thấy mình như sa vào mớ bòng bong không nút gỡ.

Mãi đến gần sáng, Gulf mới tạm yên lòng với kết luận của mình. Do Mew tuyệt thực tự tử vì thất tình nhưng cuối cùng vì đói quá không chịu nổi, muốn ăn nhưng lại xấu hổ, ngại với mọi người và nhất là với cậu, nên mới lén ăn cắp bánh như vậy, thật là tội nghiệp, là... sao ấy nhỉ? Gulf không tìm được từ diễn giải cho tâm trạng hiện tại của mình nữa.

Cậu tự nghĩ có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy một người đàn ông sa sút như vậy nên mới lấy làm lạ thôi. Hài lòng với cái suy nghĩ của mình, cậu mỉm cười, thả hồn vào giấc ngủ muộn màng.

---

Như đã thành thông lệ, đêm nào cũng vậy, cứ đến giờ này là Mew lại thấy đói cồn cào, bụng thèm một cái bánh bao.

Mấy lần nhỏm người lên rồi cũng mấy lần nằm trở xuống. Lòng tự trọng và sĩ diện không cho phép anh tiếp tục nhận lòng thương hại của người ta. Gulf đã phát hiện ra tên trộm bánh bao hàng đêm chính là anh. Không phải bây giờ mà đã hơn một tuần rồi. Nếu không vì một sự tình cờ, có lẽ bây giờ anh vẫn chưa hay, vẫn tiếp tục trộm bánh ăn trong ánh mắt mở to đầy thương cảm của cậu nhóc ấy.

Ánh mắt ấy, giờ nằm đây hồi tưởng lại Mew vẫn thấy nhục cho mình khôn tả. Hỡi ơi, một trang nam tử lại phải hạ mình hèn nhục thế kia. Giá chết được phút này, Mew cũng nguyện cam tâm ngay tức khắc.

Thế mới biết đời là đắng cay muôn nỗi, vinh nhục khó lường. Vừa là ông chủ đó, thoắt biến thành kẻ trắng tay ngay. Chưa bao giờ Mew thấy thấm thía câu "Lên voi xuống chó" như lúc này.

Thật không sai, cái câu bốn chữ như đùa, như giễu cợt kia, lại bỗng trở thành kinh nghiệm sống chua cay cho thằng Mew này. Khẽ buông một tiếng cười khì mai mỉa, Mew bỗng thấy má mình nóng lên, nước mắt đã rơi tự khi nào. Lòng trao dâng nỗi chua chát, anh tự hỏi lẽ nào trên thế gian này nghĩa tình chỉ còn là tiếng nói đậu ở đầu môi chót lưỡi của con người.

Nhớ ngày nào, thiếu gia Mew này còn hiên ngang, khí phách giữa thương trường. Một cái búng tay trút tiền ra như nước. Bạn bè, bồ bịch suốt sáng thâu đêm, bao nhiêu lời tâng bốc.

Vậy mà... lúc này, khi Mew nằm đây với một tấm thân tàn tạ, với một cái ba lô trống rỗng, không một đồng dính túi thì lại chẳng có lấy một tiếng thăm hỏi sẻ chia nào. Duy nhất còn lại là tấm lòng thương hại của một thằng nhóc bán bánh bao. Hỏi có nực cười, đắng cay không?

Trong phút này, Mew bỗng thèm rượu. Một chai rượu mạnh để quên đời, quên tất cả, quên tuổi, quên tên, quên vì sao mình lâm vào cảnh trạng này. Nhưng... dù có rượu, Mew biết mình cũng khó lòng quên, huống hồ chi lúc này cơn đói lại hoành hành, cồn cào trong dạ. Quá một ngày rồi, anh có ăn uống gì đâu.

"Mình chỉ uống nước, không trộm bánh ăn đâu". Để che đậy cho hành động của mình, Mew tự nhủ rồi bật nhanh người dậy. Chân run run, anh đưa mắt nhìn qua giường của Charm. Anh ta vẫn ngủ ngon lành không vướng bận, không hay cạnh bên mình có một con người đang bế tắc khổ đau.

Những bước chân phiêu diêu như muốn ngã, hai mắt hoa lên, Mew biết mình đã gầy và xuống sức đi nhiều. Sức con trai mà hơn nửa tháng rồi ngày nào cũng cầm hơi bằng hai cái bánh bao, làm sao đủ. Chưa suy dinh dưỡng là may.

Vào phòng tắm, rửa sơ gương mặt cho bớt phần hốc hác, Mew nhẹ vén tấm màn ngăn của Gulf. Cố nén lòng, bỏ qua nồi bánh, anh đi thẳng đến bàn tìm chai nước. Một hơi hơn nửa chai rồi mà cơn khát như còn mãi trong cổ họng. Cái bụng lại sôi lên ùng ục. Cơn đói cứ hướng tia mắt của anh về phía chiếc nồi có chứa những chiếc bánh bao mập ú, no căng.

Nuốt nhanh ngụm nước bọt, Mew cố bắt mình quay mặt đi hướng khác. Nhưng... tự lúc nào, đôi chân đã đưa anh đến sát nồi bánh của Gulf.

Không được, những ngón tay cựa quậy. Nó như đang hình dung đến nụ cười đắc thắng của cậu nhóc kia. Bao ngày qua, cậu bé này chắc đã kể chuyện của anh cho mọi người nghe để bêu xấu anh rồi. Chưa bao giờ quên, Mew nhớ như in đôi mắt sáng rực vẻ tinh ranh và ba chữ "Đáng đời chưa" của cậu.

Định rút tay về, nhưng Mew không đành lòng cùng cơn đói. Đã xấu hổ nhiều ngày rồi, sợ gì thêm một lần mất mặt này nữa, ăn đại đi, cùng lắm là chết, mà chết no còn hơn chết đói.

Cuối cùng, bản năng sinh tồn đã thắng lòng tự trọng. Không kìm chế nổi mình, Mew mở nắp nồi rồi đứng lặng yên bất động. Gì thế này? Đói quá rồi hoa mắt ư? Đưa tay lên dụi mắt, nhìn lại rõ ràng lần nữa, Mew vẫn chưa tin, dù sự thật đã hiện rành rành ra đó.

Không phải là hai cái bánh bao ế khô queo, cứng ngắc lạnh tanh như mọi khi nữa. Trước mắt anh, hiện ra như trong mơ, là một tô cơm. Một tô cơm trắng ngon lành với hai khúc cá kho bay mùi thơm nức mũi. Một trái dưa chuột gọt rửa cẩn thận đặt ngay ngắn cạnh bên như mời gọi, trông thật là hấp dẫn.

Cậu bé ấy cố tình để cho mình đây mà. Tự nhiên sống mũi cay xè, Mew quay nhanh về phía Gulf, kịp thời nhìn thấy cậu nhắm lẹ đôi mắt lại, trong một tư thế mất tự nhiên.

Cảm ơn!

Anh chỉ muốn nói cùng cậu câu ấy nhưng không thể. Vì có Charm ngủ cạnh bên hay vì một điều gì nữa thì anh không biết. Anh chỉ biết ngay sau đấy mình đang vội vã bưng tô cơm lên, ăn ngấu nghiến như trong đời mình chưa từng được ăn cơm vậy. "Một miếng khi đói bằng một gói khi no". Bây giờ thì Mew thấm thía lắm rồi. Anh thấy ông bà mình thật giỏi, nói ra câu gì là đúng y boong câu ấy, chẳng chê vào đâu được.

He hé một con mắt nhìn ra, thấy Mew ngồi quay lưng lại phía mình, Gulf mới an tâm mở to đôi mắt, ngang nhiên nhìn lén. Thích thú nhìn anh bưng tô cơm của mình ăn không khách sáo. Chẳng trông thấy mặt, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại biết anh đang ăn ngon miệng lắm. Từng muỗng cơm to được anh cho gọn lỏn vào mồm nhai nhỏm nhẻm. Trông thật là thú vị.

Mỉm miệng cười, tự nhiên Gulf cảm thấy lòng mình đầm ấm một tình cảm khác thường. Rất lạ nhưng cũng rất an toàn, hạnh phúc. Cậu bỗng ước đêm nào Mew cũng sang phòng ăn cơm, để cậu lại được ngắm thế này.

Rồi như đã thỏa lòng với những suy nghĩ, Gulfxoay người, chìm vào giấc ngủ say mà không hay biết Mew đã ăn xong, đang đứngbên giường nhìn cậu bằng đôi mắt rất lạ. Dường như, lần đầu tiên kể từ khi gặp Gulfđến giờ, anh thấy nụ cười nửa miệng của cậu không còn đáng ghét, không làm anhkhó chịu như xưa nữa. Phải chăng một điều gì đó đang dần đến...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro