Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kho hàng ở bến xe

- Nghỉ tay hút điếu thuốc đã rồi làm tiếp anh Mew.

Phụ đỡ bao hàng từ vai Mew lên xe, Tablo – tổ trưởng đội khuân vác - mỉm cười, móc điếu thuốc lá nhăn nheo từ túi áo ra mời.

- Cảm ơn anh - Ngượng nghịu nhận điếu thuốc, Mew đứng yên chờ Tablo châm lửa trong tiếng cười rộ lên của đám công nhân xung quanh.

- "Cảm ơn" cái gì? Nói nghe khách sáo quá vậy

- Mặt lại đỏ lên như con gái nữa, thiệt giống mấy thằng bóng khu bên.

- Ê! Mew, hỏi thật nha, mày có phải bóng không vậy? Nếu phải thì qua đây tao hun một cái nào.

Sau mỗi câu đùa là một tràng cười lại dậy lên nghiêng ngả. Mew cũng cười theo, cảm thấy cơn mệt mỏi trong người cũng tan biến theo tiếng cười giòn giã.

Mọi người ở đây thật vô tư. Có nhiều khi Mew cũng thèm được làm người vô ưu, vô lo như họ. Có những lúc được quẳng hết gánh lo cơm áo gạo tiền sang một bên, để tâm hồn lúc nào cũng hồn nhiên như đứa trẻ. Chẳng toan tính tranh giành, chẳng mưu toan lợi hại. Sống hết mình, nhiệt tình cùng bè bạn.

Nhớ lại trước đây, khi vẫn còn làm thiếu gia nhà giàu, đã không ít lần anh từng có ý nghĩ khinh thường, xa lánh những con người lao động chân chất thế này. Cứ nghĩ đến là Mew lại thấy xấu hổ với lương tâm của mình. Thật ra, nếu để so sánh, người đáng bị coi thường phải là anh mới đúng. Giờ lâm vào bước đường này, đến anh còn thua xa họ.

Lúc đầu mới được giới thiệu, khi nhận ra anh là chàng công tử hào hoa, phun tiền như nước, thường lái chiếc môtô phân khối lớn chạy qua khu bến xe, đám công nhân tỏ ra không thích lắm. Họ miễn cưỡng nhận Mew vì nể tình bà Nak nhân từ, tốt bụng thôi. Chứ... cái tên thư sinh nhà giàu, trói gà không chặt đó thì vác làm sao nổi một bao hàng. Những ngày đầu mới đi làm, trong mắt họ, Mew đọc được ý nghĩ coi thường rõ mồm một. Mấy người cùng tổ với anh còn cá cược với nhau xem liệu anh làm được mấy hôm.

Nhưng dần dần... cách sống cần kiệm cùng lối cư xử khiêm tốn của Mew đã chinh phục đựơc tâm hồn vốn giản đơn của họ. Thấy anh cô độc, lủi thủi một mình trong giờ giải lao, tiền làm ra chẳng dám ăn, dám uống, họ đã xì xào bàn tán với nhau hơn một buổi rồi tự mở lòng san sẻ làm quen trước, dang rộng vòng tay chấp nhận anh vào giai cấp của mình. Được sống hòa đồng, được chia sẻ những tràng cười, những mẫu chuyện tiếu lâm trong cuộc sống, Mew dần lấy lại sự cân bằng trong tâm tưởng. Yêu quý họ, anh yêu quý luôn cuộc sống này.

Ôi! Vậy mà có lúc anh nghĩ mình hoàn toàn bế tắc trước cuộc sống này rồi chứ.

Mà nghĩ cũng hài, không bế tắc trước cuộc sống, nhưng Mew thấy mình bế tắc trước Gulf, cậu bé có hai chiếc răng nanh nhọn hoắt cùng nụ cười nửa miệng lúc nào cũng như trêu chọc, thách thức mọi người, cậu làm anh không tài nào hiểu nổi.

Vừa cục súc, khó tính lại vừa vị tha nhân hậu. Trong con người cậu như cùng một lúc hiện diện hơn mười tính cách. Đáng ghét đó, lại dễ thương ngay được, nhiều khi cậu quay anh như một gã khờ vụng dại. Cứ bắt anh phải tròn xoe mắt đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác mãi không thôi.

Như cái đêm Noel, Gulf thực sự khiến anh phải có suy nghĩ khác về cậu. Sau khi tặng quà và tiễn hết đám trẻ nhỏ ra về, Mew còn giúp cậu tiếp hai người phụ nữ là bà Nak, dì Tram. Đến lúc đó anh mới biết ngoài việc bỏ tiền ra bao thầu buổi tiệc cho bọn trẻ thì cậu còn gửi tặng phong bì tiền cho người lớn tuổi trong xóm. Nhìn Gulf bị nhào nặn giữa vòng tay hai bà, hết bẹo má xoa đầu rồi vỗ bồm bộp vào lưng, nhưng lạ là cậu chẳng hề khó chịu mà lại nở một nụ cười tươi rói. Không những thế cậu còn làm nũng, vừa ôm vừa dụi vào vai các bà.

Nhìn ba người đang ôm thành một đoàn trước mặt, trong lòng Mew trào dâng sự hối tiếc và thèm muốn được cảm nhận thử cái cảm giác hạnh phúc đó của Gulf. Mew bỗng ước được ngược dòng thời gian quay trở lại. Nếu được trở về làm thiếu gia nhà giàu, anh sẽ không sống như trước nữa. Có lẽ anh sẽ đem số tiền mà mình đã phung phí để làm những việc có ích hơn. Sẽ quan tâm đến những người bất hạnh hơn mình và làm gì đó để giảm bớt những cảnh đời khốn khổ. Biết đâu anh cũng sẽ là người được ôm trong những vòng tay ấy. Nhưng muộn thay... Thời gian là thứ không bao giờ có thể quay ngược. Dù hối tiếc đến mấy cũng chẳng thể làm được gì.

Sau ngày ấy, Mew quyết tâm sửa chữa lại cuộc đời thất bại của mình. Anh cần phải quay lại trường học, chính xác hơn là quay về khoa Kiến Trúc mà anh đã bỏ dở. Nhưng trước mắt, anh phải tự tìm cách để nuôi sống được bản thân mình, từ bỏ cuộc sống dây leo, trông chờ ăn bám vào những bữa cơm đêm của Gulf đã.

Nghe Mew nói muốn tìm một việc làm, Gulf mừng lắm. Cậu ủng hộ anh hết hai tay lẫn hai chân. Nhiệt tình dắt anh sang nhà bác Nak, cậu nhờ bà tìm cho anh một việc làm...

- Mew ơi, cơm của anh đến rồi kìa - Giọng một người gọi lớn làm cắt ngang dòng hồi tưởng. Ngẩng nhanh đầu dậy, Mew nghe tim mình nhảy nhanh mấy nhịp.

- Cơm đến! À há, cơm đã đến kìa.

"Cơm" chính là danh từ và đám khuân vác ở bến xe này dùng để gọi Gulf. Mới đầu thấy là lạ, nhưng sau thì cũng quen dần. Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Mew cũng theo chân đám này gọi cậu bé là Cơm.

Nhưng chỉ dám gọi thầm thôi, Mew sao dám để cho cậu nhóc biết bí mật này. Cậu sẽ đấm anh chết ngắc, sẽ giận anh và giận cả đám công nhân ở đây luôn. Nhưng cái này thì cũng chỉ tại cậu thôi, ai bảo cậu lúc nào cũng xuất hiện trước đám công nhân kèm theo cái hộp cơm chứ? Mỗi ngày hai bữa như thể anh là tù nhân của cậu vậy. Mặt thì có vẻ oán trách cậu mà Mew lại thấy lòng rộn rã niềm hạnh phúc.

- Anh(*) Mew... anh ở đâu? Tôi đem cơm ra cho anh đây – vẫn như mọi ngày, như đứa trẻ vô tư, Gulf cất tiếng gọi vang ngay từ cửa, mặc kệ tiếng cười của đám công nhân cứ rộ lên từng chập.

(*) Ở đây, Gulf dùng từ "khun" để gọi Mew

- Tôi... ở ... đây... - Không cần tìm, anh cũng biết cậu đứng đâu để gọi anh rồi. Hôm nào chẳng giống hôm nào, cậu đứng trên chiếc cầu đi bộ bắt tay làm loa gọi vang bốn phía - Xuống đây, tôi... - Chợt bỏ ngang câu nói, tròn đôi mắt chăm chăm như lần đầu nhìn thấy cậu, Mew sửng sốt.

Dưới ánh nắng chiều vừa tắt, Gulf trông như một người khác, cậu hệt như một cậu sinh viên trong chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng cùng quần jean xanh đậm ôm khít lấy đôi chân dài thẳng tắp. Chiếc áo xem chừng còn khá mới, đường may thẳng thớm ôm lấy đôi vai ngang và chiếc eo thon gọn nhưng không gầy nhỏ. Bóng dáng cậu khiến Mew nuốt nhanh ngụm nước bọt, không cố tình mà đôi mắt anh lướt một đường từ đầu tới chân Gulf và nấn ná đâu đó quanh vòng ba căng mẩy của cậu nhóc mới lớn.

Mày thật là biến thái mà Mew! Tự vả cho mình một phát trong lòng, nhưng Mew vẫn không thể nào ngừng dán mắt vào cậu trai trước mặt.

- Anh làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?

Vẫn vô tình không hay biết mình vừa biến thành một cậu chàng ngon mã trong mắt gã đàn ông đào hoa phóng túng nam nữ không từ, Gulf tròn mắt hỏi. Hồn nhiên, không chờ anh trả lời, cậu co chân nhảy luôn xuống đất, tíu tít kéo tay Mew đến ngồi trên ghế đá bên bờ hồ nhân tạo cạnh ngay bến xe:

- Ăn cơm đi, hôm nay chị Pha nấu mướp đắng cho anh đó. Ngon lắm!

Nào biết mướp đắng là món Mew ghét nhất trong đời, cậu hớn hở bày cơm canh lên chiếc bàn xếp

- Hôm nay nhà mình có khách. Một chị gái rất đẹp đến tìm anh. Tôi bảo là anh đi vắng nên cô ấy hẹn ngày mai sẽ đến lúc chín giờ, anh nhớ ở nhà tiếp nha.

- Hả? - Chỉ nghe được câu cuối, Mew không hiểu, quay đầu lại ngớ ngẩn hỏi. Đôi mắt mở to ngơ ngáo, tâm trí như vẫn còn bị vẻ đẹp bất ngờ của Gulf thu đi đâu mất - Tiếp ai hả?

- Thì người đẹp chứ ai. Còn làm bộ nữa. Đúng là bản chất háo sắc, mới nghe nói tới giai nhân là hồn phách đã rụng rồi. - Tự nhiên Gulf thấy trong lòng dâng lên nỗi khó chịu. Cái mặt hầm hầm nổi giận ngoảnh đi nơi khác, vênh ngược lên rất khó ưa.

- Người đẹp nào? Sao khi không lại mắng tôi? – Tự dưng bị ăn mắng, cái mặt nghệch ra, trông Mew đến là tội. Nhưng mặc kệ anh, Gulf vẫn không thèm quay mặt lại.

- Không háo thì sao mới nghe đến đã ngơ ra rồi?

- Đâu có, không có ngơ mà. – Mew vụng về thanh minh – Tôi có biết cô ta là ai đâu mà mừng chứ. Thật mà, không tin thì tôi thề cho cậu xem.

- Không mừng thật hả? - Hả dạ nhìn cái gật đầu của anh, Gulf bớt quạu quọ nhưng vẫn lẫy một câu - Người ta hẹn ngày mai chín giờ tìm anh đó.

- Hẹn làm gì, sao không chỉ ra đây? Báo hại phải nghỉ một ngày, có tốn công không?

Bị anh trách mà Gulf lại thấy vui vui. Đôi mắt chớp chớp, cánh mũi nở phập phồng, cậu liếc xéo anh:

- Ai biết đâu! Thấy cô ta đẹp quá, sợ chỉ ra đây anh tự ái thì sao.

- Tự ái khỉ gì, đi làm chứ có phải ăn trộm đâu mà sợ. Thôi, ngày mai chỉ cô ấy ra đây, tôi không nghỉ đâu.

- Ừ, muốn sao cũng được, ăn cơm đi, nguội rồi! - Nói mà mắt không dám nhìn, chẳng hiểu sao Gulf bỗng thấy ngại. Chân tay lúng túng dư thừa, hết chập vào lại lấy ra. Cậu ngạc nhiên trước thái độ của mình, trước mặt vẫn là hình ảnh Mew như mọi ngày, nhưng sao hôm nay... cậu lại khó mở lời nói chuyện vậy nhỉ.

Nhớ lại chuyện lúc sáng, Gulf cũng thấy lạ lùng cho thái độ thù địch của mình với cô gái đẹp. Khi nghe cô ta dịu dàng hỏi thăm về Mew, cậu bỗng dưng gắt gỏng với người ta:

- Không biết, đi vắng rồi, có gì không?

- Không có gì đâu, phiền em nhắn với anh Mew là ngày mai chín giờ chị đến, cảm ơn em.

- Được rồi! – Liếc đôi mắt theo bóng hồng một cái bén ngót. Gulf chun mũi khinh thường, lại bồ cũ của Mew chứ gì? Xì! Muốn moi tiền, hay đào của? Giờ có đào cũng chẳng còn gì đâu, anh ấy giờ khác xưa rồi, đừng có mơ.

Nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn thấy lòng bất an. Trông dáng đi, giọng nói, cách ăn mặc thì cô gái đẹp ban chiều không giống hạng gái lẳng lơ, chuyên lợi dụng đàn ông. Mà ngược lại, dù không có cảm tình, nhưng Gulf vẫn nhận ra vẻ quí phái, kiêu sa trong từng cử chỉ của cô.

- Rồi anh tính sao? - Tự nhiên cậu nghe giọng mình vang lớn khàn khàn.

- Tính cái gì? - Đang ăn, không hiểu cậu nói gì, Mew ngơ ngác.

- Thì chuyện của anh với cô gái ấy đấy. - Ném viên sỏi vào mặt hồ tạo thành những vòng tròn lan tỏa, Gulf tự thấy mình vô duyên, chuyện của người ta nhưng cậu lại muốn quan tâm, tò mò hỏi.

- Cô nào? - Mew cố tình chọc tức làm Gulf lại muốn nổi khùng lên.

- Thì cái cô hẹn anh ngày mai ý - Ấm ức vì bị chọc, Gulf trút giận vào thảm cỏ dưới chân, cậu giật muốn trụi cả đám rồi – Chắc là người ta đến đón anh về đấy. Rồi anh lại theo người ta trở về con đường cũ, tiếp tục ăn chơi sa đọa thôi.

- Không đâu! – Lắc lắc đầu, Mew há miệng cắn ngập miếng mướp. Vị đắng ngắt lan tràn trong miệng nhưng thật lạ là mặc dù thấy đắng nhưng lại cũng ngon ghê.

- Tôi đã thành ra như vậy rồi, ai còn thèm nữa. Chắc cô ta chưa biết tôi bị đuổi đó thôi.

- Nhưng nhỡ cô ta biết mà vẫn rủ rê anh thì sao? – Gulf cãi ngang – Rồi còn hứa bỏ tiền ra bao anh nữa.

- Được vậy thì chịu liền nha - Mew bông đùa - Được giai nhân bao, ngu sao bỏ qua.

- Đồ phản bội! - Giật phắt lại hộp cơm trên tay Mew quăng xuống đất, Gulf trợn mắt - Thật uổng công tôi tưởng anh đổi tính. Có giỏi thì đi theo luôn đi, đừng có ăn ké cơm của tôi nữa - Gulf đùng đùng đứng dậy bỏ đi.

- Ê, tôi đùa thôi, làm gì giận dữ vậy? - Không ngờ một câu đùa lại đổi về một trận tam bành, Mew vội vã đuổi theo, lòng hoang mang không hiểu - Đùa một chút thôi mà.

- Đùa vậy mà được à? - Đôi mắt hơi hoe đỏ, giọng Gulf khàn khàn.

- Đã gọi là đùa thì sao không được. - Nhìn sâu vào mắt cậu, thấy lòng nao nao, anh hỏi - Bộ không thích hả?

- Không biết! - Hất mạnh tay anh ra khỏi vai mình, Gulf sưng mặt.

- Vậy tôi nói thật đây, có muốn nghe không? - Vẫn thấy cậu đứng yên, không chịu quay lưng lại, Mew nhẹ thở ra, buồn buồn nói - Thôi, chắc không thích nghe rồi, tôi ở đây làm gì nữa. Đã muốn đuổi rồi thì phải đi thôi.

- Này, ai đuổi chứ?

Tưởng Mew bỏ đi, Gulf vội vàng xoay người lại. Ai ngờ đâu anh vẫn đứng yên sau lưng, nhe hàm răng trắng bóc ra cười khì khì nhìn cậu trêu chọc. Xấu hổ quá, cậu nhào lên đấm mạnh vào vai anh, chân không ngừng đá vào đầu gối khiến anh phải ôm người lảng tránh

- Dám gạt tôi hả? Tôi đấm chết anh!

Để yên cho Gulf đánh một hồi lâu, Mew mới nhẹ nhàng cầm cánh tay cậu dỗ dành - Đủ chưa, nghe tôi nói đây nè!

- Nói đi! - Ngoảnh mặt đi nơi khác, nhưng Gulf bỗng nghe tim mình đập mạnh. Chỗ cánh tay anh cầm lại nóng khác thường. Một cảm giác rất dịu dàng ấm áp.

- Tôi sẽ không đi đâu cả. Sống bám ở đây để ăn ké bánh bao ế của thằng nhóc ngốc.

- Dám trù tôi ế bánh hả? Lại còn dám bảo tôi ngốc nữa. – Nghe lời anh nói mà ruột nở từng khúc, nhưng Gulf vẫn cố vênh mặt lên nói cứng, dứ dứ nắm đấm vào mặt anh - Anh tới số rồi.

- Chắc thật vậy rồi... - Gật đầu với vẻ mặt u sầu, thảm não, rồi bất thần đúng vào lúc cậu không để ý, Mew tóm lấy bàn tay của Gulf đang quơ quào trước mặt đưa lên mũi mình hôn nhẹ.

- A! Anh xàm sỡ hả? - Theo bản năng Gulf giật phăng bàn tay lại, hét thật to.

Không chủ tâm theo dõi mà đám công nhân đều nghe rõ. Quay đầu lại nhìn Mew đang sượng trân, chết lặng, họ không nén được phá lên cười lớn.

- Cười cái gì? – Quá xấu hổ, Gulf quay qua gây sự với đám công nhân - Đồ vô duyên, mất lịch sự.

- Không bằng gã Mew dê xồm ấy đâu - Một anh bạn vui tính trả lời. Tràng cười lại ngân dài sảng khoái. – Ê! Mew, em giai còn nhỏ, đừng có làm càn nha.

- Ừ, được rồi cười cho chết luôn đi - Nói xong câu đó, Gulf vụt chạy bỏ mặc Mew đứng yên với nỗi ngượng ngùng, và cả với những tràng cười cứ dậy lên từng chập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro