Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau vụ việc sân bóng, Mew cũng rục rịch trở lại trường học, chính xác hơn là trở lại khoa Kiến Trúc mà trước kia anh phải từ bỏ. Các thầy ở trường vẫn nhớ tới anh, cậu học trò cưng của thầy Thansawat. Thấy anh tìm tới trường muốn xin trở lại, ai cũng mừng và rất nhiệt tình giúp anh làm các thủ tục giấy tờ để hoàn bảo lưu.

Việc Mew trở lại trường không chỉ khiến khoa Kiến Trúc vui mừng mà còn khiến Puifai, cô hoa khôi của trường như mở cờ trong bụng. Vốn là bạn gái lúc cả hai còn học chung trường Đại học, cô bắt buộc phải chia tay Mew khi anh bị bắt nghỉ học khoa Kiến Trúc. Ngay khi nghe tin anh bị đuổi khỏi nhà, cô lập tức tìm tới mong anh trở lại bên mình. Lần trước đến tìm, cô thực sự muốn giúp anh trở lại nhưng ngay trước giờ hẹn, anh lại gọi điện báo không tới và từ chối đề nghị giúp đỡ khiến cô vô cùng thất vọng. Giờ Mew quyết định đến trường làm Puifai lại dấy lên hy vọng nối lại tình cảm ngày xưa.

Puifai thường xuyên tìm cớ để tới nhà Mew. Đã một lần bị anh hủy hẹn rồi mà cô ta chẳng giận chút nào. Sáng trưa, chiều tối, kiên nhẫn như con lắc đồng hồ, quyết gặp anh cho bằng được. Lúc thì đưa giấy tờ thủ tục của trường, lúc là được thầy trong khoa nhờ đưa tới sách vở chuyên ngành. Và việc cô tới lui với mức độ dày đặc như vậy không chỉ khiến Mew hơi khó chịu mà còn khiến Gulf tức phát điên. Bản thân không hiểu sao mình lại có ác cảm nhiều như vậy, nhưng Gulf vẫn không thể xua đi sự khó chịu mỗi khi nghe thấy tiếng "anh Mew" nhẹ nhàng vang lên trước cổng nhà.

Hôm nay cũng vậy, mới vừa xong trận luyện bóng buổi chiều, cậu và Mew trở về nhà còn chưa kịp thở thì Puifai đã tìm đến. Mỹ kì danh là mang dự án nhóm của lớp đến cho anh.

Không biết tìm đâu được cái ống nhòm đồ chơi, Gulf nheo mắt nhìn qua 2 cái ống nhỏ, nương theo ánh sáng hắt ra từ cửa sổ, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối ra khoảng sân rộng bên ngoài, cậu thật sự nóng lòng muốn biết hai con người đang ngồi trên băng ghế gỗ kia nói chuyện gì. Đưa bài tập gì mà ngồi tâm sự hơn một tiếng rồi vẫn chưa hết chuyện.

Đứng ngồi không yên, Gulf nhấp nhổm thò hẳn người qua cửa sổ. Bực mình vì chẳng nghe được gì, đá mạnh vào tấm vách, cậu thực sự muốn phi ra đuổi cái cô hoa khôi đó về ngay tức khắc. Con gái gì mà vô duyên, đến tìm trai buổi tối lâu như vậy là có ý gì chứ. Hôm nay cô nàng tới còn mang theo giỏ trái cây, nãy giờ trong cơn giận cậu đã tuốt hết hơn nửa giỏ. Cũng may toàn đồ mát, không thì cậu cháy đến nơi rồi.

Gulf không hiểu, và cũng chẳng thèm để tâm chú ý đến làm gì cơn giận vô cớ trong lòng mình. Cậu chỉ biết là hiện tại cậu ghét Puifai kinh khủng, như trong đời cậu chưa phải ghét ai như ghét cô ta vậy. Ngồi trong phòng hoài tù chân quá, cậu giả vờ một bình trà, lịch sự bưng ra, ý định bắt quả tang một hành động riêng tư nào đó của hai người kia. Còn để làm gì thì cậu cũng chẳng biết nữa.

Nhưng bất ngờ thay, trên ghế chẳng có nụ hôn, cũng chẳng có bàn tay nào nắm bàn tay nào cả. Qua cửa sổ, Gulf chỉ thấy một Puifai xõa mái tóc dài che nghiêng, gương mặt đẹp tràn đầy nước mắt. Mew ngồi bên cạnh, điếu thuốc đỏ trên môi, vẻ đăm chiêu tư lự khó xử một chuyện gì đó. Thật lâu trong im lặng nặng nề, Gulf nghe được tiếng tim mình đập mạnh, hòa lẫn với tiếng côn trùng rả rích kêu ngoài kia, tiếng thút thít của Puifai và cả tiếng thở dài trầm thấp của Mew.

- Fai! - Cuối cùng Mew cũng cất tiếng, giọng anh khàn khàn như mắc nghẹn - Anh biết, chỉ nói tiếng xin lỗi với em không là chưa đủ. Nhưng ngoài tiếng ấy ra, thì anh không biết nói thế nào nữa. Hãy thông cảm cho anh!

Trái tim Gulf chui tọt lên cổ họng. Một cảm xúc khó chịu làn tràn mọi giác quan. Mew đang xin lỗi Puifai một cách rất chân thành nhưng điều đó cũng đủ để Gulf hiểu Mew và cô thực sự đã có một mối quan hệ tình cảm nghiêm túc chứ không phải là dạng chơi bời như mấy cô chân dài ngày xưa cậu nhìn thấy. Cách nói trân trọng và hạ mình cho thấy anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô ấy.

- Lẽ nào, với từng ấy thời gian bên nhau mà anh không có chút luyến lưu nào sao? - Nhẹ quệt đi giọt lệ nơi khóe mắt, giọng Puifai nhẹ như làn khói. - Hay là anh sợ em vì anh mà phải hy sinh? Không đâu Mew, em thật sự yêu anh nên em xin anh đừng mặc cảm. Dù hiện tại, sự nghiệp anh chưa có, nhưng chúng ta có thể tạo dựng từ đầu. Em đã nói với ba của em rồi, ông ấy đồng ý và sẵn sàng nhận anh vào công ty bất cứ lúc nào. Nghe em đi Mew!

Nghe những lời Puifai nói mà Gulf đôi chân mình không thể đứng vững, bàn tay cầm khay trà cũng run rẩy. Nhìn những giọt nước mắt chân thành của Puifai, cậu thực sự sợ Mew sẽ mềm lòng. Bởi không biết từ lúc nào, anh đã xoay hẳn người về hướng Puifai, lau nước mắt cho cô bằng đôi tay trìu mến

- Nín đi Fai, đừng khóc! Em khóc thế khiến anh càng cảm thấy hối hận và xấu hổ vì tình cảm của em dành cho anh. Anh thật không biết nói sao cho em hiểu nữa. Đừng yêu anh và đừng tốt với anh như vậy. Anh không xứng đáng đâu. Fai, giá mà em biết được, lúc đầu anh theo đuổi và tán tỉnh em chỉ vì một lời thách thức của đám bạn thôi. Nhưng sau một thời gian quen em, anh...

- Không, anh đừng nói - Cắt ngang lời, Puifai từ chối nghe những lời giãi bày của Mew - Em không muốn nghe và cũng không tin đâu. Rõ ràng lúc đó, anh đến với em bằng tình yêu, bằng sự rung động của trái tim. Anh đã nói với em như vậy, có đúng không?

- Anh xin lỗi... - Gục đầu lên thành ghế, Mew lặng người hối lỗi.

- Em sẽ không đánh, không chửi anh đâu - Sau phút bất động, Puifai nhẹ ôm lấy mặt anh một cách yêu thương - Dù anh thế nào, ra sao, anh vẫn là một Mew thần tượng trong lòng em. Em yêu anh, không cần biết anh là hạng người gì. Chuyện cũ quên đi, chúng mình làm lại từ đầu được không?

Nỗi ác cảm với Puifai trong lòng Gulf bay dần đi theo những lời nói chân thành của cô. Lùi người lại nấp sau cột mái hiên, cậu lặng người đi vì thương cảm cho tình yêu sâu đậm của cô gái, tội nghiệp cho Mew vì gặp cảnh trái ngang, và cũng tội nghiệp luôn cho cả mình nữa. Là một đứa nhỏ thương người, cậu muốn Mew đừng làm khổ Puifai, nhưng trong lòng cậu lại có một thứ cảm xúc đang gào thét mách bảo cậu hãy giữ anh lại, đừng để anh bỏ nơi này, bỏ cậu lại đây.

- Nhưng tình yêu đòi hỏi sự tự nguyện từ hai phía. Cũng đã qua rồi, anh không thể ép lòng, làm khổ em thêm lần nữa. Fai à... – Giọng Mew lại vang lên khàn khàn, hình như anh cũng đang khóc.

Chuyện của hai người họ khiến Gulf thấy tim mình đau nghẹn, cảm giác như chính bản thân mình gây nên tội. Không còn đủ can đảm để đứng nghe những lời đối thoại tội nghiệp giữa hai người nữa, cậu lẳng lặng để lại khay trà trên bàn rồi bỏ lên tầng.

Nằm lên chiếc võng của Mew, nhìn ngắm những đồ vật của anh, Gulf cảm thấy lạc lõng và đơn độc vô cùng. Đặt nhẹ tay lên ngực trái, cậu cảm nhận trái tim mình đang đập từng nhịp nặng nề, khó thở như bị cái gì đó bóp nghẹt. Những suy nghĩ về tình cảm bị cậu ngó lơ lúc trước lại ùa về tràn đầy trong trí óc. Gulf vừa muốn thừa nhận lại vừa muốn gạt bỏ đi. Có lẽ có thứ gì đó trong lòng đã đổi thay, mà có lẽ cậu cũng đã tìm được câu trả lời rồi.

Đến bây giờ, khi thấy Puifai níu kéo Mew, cậu mới lờ mờ nhận ra thứ tình cảm vẫn cháy bỏng trong lòng, thứ tình cảm đã chi phối cảm xúc bấy lâu nay có lẽ là "Yêu". Gulf không biết từ lúc nào và vì sao, nhưng cậu biết sự lo lắng bất an khi Mew đứng bên những người con gái khác không phải là tình cảm của một người bạn bình thường. Có lẽ ban đầu chỉ là mong muốn trả thù trẻ con của bản thân, nhưng sau những biến cố mà cậu và Mew cùng trải qua thì cảm giác từ muốn thân cận như anh trai đã dần trở thành mong muốn chiếm hữu và lo được lo mất.

Lần đầu tiên nếm trải cảm giác rung động, mà lại là với một người đàn ông, Gulf cảm thấy bối rối vô cùng. Cậu vốn không có cái khái niệm về luân thường đạo lý, và cũng không quan tâm tới cái gì là sự phối hợp chuẩn mực của giới tính, cậu chỉ biết yêu là yêu. Có tình cảm với Mew, thương Mew, chăm sóc và lo lắng cho Mew, là tất cả những điều mà cậu để tâm đến.

Và nếu như Mew mà cũng có tình cảm với cậu thì tốt biết mấy.

Nghĩ thông suốt rồi, Gulf cũng mới nhớ tới lời của ba. Ông đã hỏi cậu và Mew có phải yêu nhau không. Lúc đó khi chưa nhận ra được tình cảm của mình thì cậu vẫn hiên ngang dõng dạc tuyên bố với ông là "không yêu", nhưng giờ thì cậu hiểu là ba đã nhận ra tất cả, còn trước cả khi cậu hiểu rõ được bản thân mình.

Bỗng nhiên cậu thấy mình có lỗi với Puifai, cứ như vì sự xuất hiện của cậu mới khiến cho Mew từ chối cô vậy. Phút giây này, nếu ba đến, có lẽ cậu sẽ theo ông về lập tức, không một tiếng kêu ca nài nỉ nào nữa. Nếu thực sự phải lựa chọn, cậu sẵn sàng làm người cao thượng, nhường Mew lại cho Puifai, và sẽ chúc phúc cho hai người họ. Có lẽ điều đó sẽ giúp xoa dịu đi tâm hồn của cậu.

---

Chợt trong dòng suy nghĩ đứt quãng của mình, Gulf thoáng nghe có tiếng người nức nở. Puifai khóc lớn vậy sao? Có chuyện gì rồi à? Chống tay nhỏm dậy, cậu dỏng tai nghe tiếng khóc phát ra từ một hướng khác, gần hơn. Phòng bên cạnh

Lần mò đi sang phòng bên, Gulf ngạc nhiên nhận ra dáng người đang ngồi thu lu trong bóng tối khóc nghẹn ngào.

- Chị Pha! Chị sao vậy? – Quẳng luôn nỗi buồn cùng tâm sự của mình ra sau đầu, Gulf chạy vội đến bên Pha, lo lắng hỏi - Chị đi Chiang Rai với anh Charm về lúc nào vậy? Sao em không biết? Anh chị giận nhau à?

Nghe Gulf hỏi từng chặp, như tủi thân hơn, Pha lại òa khóc lớn, bờ vai gầy cứ từng chập run lên.

- Chị sao vậy? Sao lại khóc? Kể em nghe! - Ôm lấy vai chị, Gulf trấn an - Anh Charm đâu rồi?

- Gulf! - Gục đầu vào vai cậu, Pha khóc nghẹn ngào.

- Sao vậy chỉ? Nhà chị có chuyện buồn hả? Chuyện tiền nong à? Không sao đâu, giải quyết được mà, chị đừng có khóc - Nghĩ đến tập chi phiếu trong túi, Gulf càng cố an ủi chị.

- Không phải, không phải chuyện tiền mà là anh Charm. Anh ấy bảo chia tay với chị. - Nói xong, chị Pha lại ụp mặt vào hai bàn tay òa khóc, nước mắt từng giọt tràn qua kẽ tay rơi lộp bộp xuống nệm.

- Chia tay? - Như nghe chuyện hoang đường, Gulf ngẩn người vừa ôm chị vừa hỏi đồn – Sao lại chia tay? Hai người yêu nhau lắm mà. Có chuyện gì hiểu lầm sao.

- Không hiểu lầm đâu. Hôm qua lúc chia tay nhà ga, anh ấy đã nói rõ ràng - Vẫn không ngẩng đầu lên, Pha nói trong tiếng nấc.

- Chia tay ở ga tàu ư? - Gulf ngạc nhiên - Sao bảo anh ấy theo chị về Chiang Rai lấy cớ ăn giỗ rồi ra mắt họ hàng nhà chị mà?

- Chị cũng đinh ninh như vậy nên vui lắm. Nhưng không ngờ, lúc ra đến ga tàu, anh ấy bảo có chuyện phải đi, không theo chị về quê được. Còn nói... anh và chị không hợp tính nhau, nên chia tay thì hơn - Nói đến đây, nỗi uất nghẹn vì bị phụ bạc khiến dòng nước mắt phủ mờ đôi mắt hạnh.

- Sao lại có chuyện đó được? Hai người rất hợp nhau mà. – Tưởng như có Charm đang đứng trước mặt, Gulf nhăn trán - Chắc có chuyện gì rồi. Một lát anh Charm về, em sẽ hỏi cho ra lẽ.

- Anh ấy không về nữa đâu, em đừng chờ.

- Là sao?

- Lúc sáng nay, anh ấy có về qua nhà, để lại một bức thư này rồi dọn đồ đi luôn rồi - Móc túi đưa cho Gulf một phong thư nhàu nát, Pha lại úp mặt vào tay khóc òa.

Sao lại như vậy được? Lơ lửng như kẻ mất hồn, Gulf mở phong thư, đọc từng dòng thư cuaqr kẻ bạc tình.

"Gửi Pha!

Khi em nhận được bức thư này thì tôi đã đi xa rồi. Em đừng dò tìm, đừng mong mỏi uổng công. Bởi từ này tôi sẽ không phải là thằng sinh viên nghèo hèn, khốn khổ, chịu nghe lời sỉ nhục để nhận về từng đồng xu lẻ nữa. Tôi sẽ trở về làm chính tôi.

Bất ngờ lắm phải không? Nhưng em đừng vội trách tôi, có trách thì trách Gulf. Chính cậu ta đã bày mưu lập kế biến tôi từ một đại công tử thành chàng cuội, đưa tôi đến gặp em, rồi để xảy ra cớ sự này.

Tôi không có ý định dối gạt tình cảm em. Từ lâu, tôi vẫn ngỡ em là tình yêu là lẽ sống của tôi. Nhưng có lẽ sức chịu đựng của tôi không được nhiều như tôi vẫn tưởng, tôi phải trở về địa vị cũ của mình để mưu cầu hạnh phúc. Em đừng buồn, hãy coi đây là bản nháp của một tình yêu không trọn vẹn. Chúc em mau quên tôi và nhanh chóng tìm được nguồn vui mới.

Charm"

- Khốn nạn! - Quăng mạnh bức thư xuống đất, dùng hai chân dẫm lên rồi Gulf vẫn chưa thấy hả giận - Trơ trẽn, vô liêm sỉ đến thế là cùng. Thật không ngờ trên thế gian này còn có kẻ sở khanh như tên đó được. Nhất định ngày mai em sẽ bắt anh ta đến đây để hỏi cho ra lẽ. Con gái người ta bộ muốn yêu là yêu, muốn bỏ là bỏ sao?

- Biết nói sao hơn, tại số chị nó vậy rồi - Cúi nhặt bức thư lên vuốt cho phẳng phiu, cẩn thận cất vào túi áo, Pha nhẹ thở ra - Trách ai được chứ?

- Cũng tại em cả. Tự dưng đi gán ghép tên Charm đó cho chị. - Nghe lương tâm cắn rứt, Gulf tự trách mình - Thấy bộ dạng anh ta đàng hoàng như vậy, ai ngờ cũng là hạng sở khanh. Nếu biết trước, em thà để chị yêu Mew còn hơn.

- Chuyện tình yêu mà em nói nghe đơn giản như món quà san qua sớt lại vậy - Đang buồn mà Pha cũng phải bật cười trước cách nói của Gulf - Chị với Mew không hợp nhau, dù không có Charm thì chị cũng không yêu anh ấy đâu.

- Vậy... giờ chị tính sao?

- Tính gì nữa. - Pha cười buồn, đôi mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài khung cửa sổ - Đành phó mặc cho duyên phận vậy. Ai bảo mình xấu xí, vô duyên hơn người ta làm gì chứ?

- Chị không xấu xí, vô duyên đâu, tại anh ta ngu thì có. - Gulf vẫn bực tức trong lòng. Nhất định khi trở về cậu sẽ tìm ba để nói cho ra nhẽ, khi không chọn một kẻ bạc nhược đó làm gì chứ. Cậu sẽ bảo ba chửi cho anh ta một trận. Đồ ham sắc, mới chuộng cũ vong. Chết đi cho khuất mắt. Gulf trù ẻo cho luận án tốt nghiệp của Charm bị điểm không, cho tương lai tối tăm mù mịt luôn.

- Chị Pha, chị có muốn em bảo dì Tram kêu anh Thong gọi người đánh cho tên Charm một trận không? – Chẳng biết làm cách nào để an ủi chị, Gulf hiến kế đánh người nhằm xoa dịu vết thương lòng của Pha.

- Đừng em, đừng làm vậy – Giật mình sợ hãi, Pha vội lắc đầu - Chị không muốn trở mặt thành thù. Dù Charm có thế nào thì trong lòng chị vẫn giữ mãi ấn tượng đẹp về anh ấy.

Lại một người con gái lụy vì tình. Gulf kêu thầm trong dạ, nỗi bực tức trong lòng lại bùng lên. Dù là con trai nhưng cậu lại thấy trong tình yêu sao con gái nhận nhiều thua thiệt như vậy. Hết Puifai rồi đến chị Pha. Ai cũng đẹp, cũng hiền lành, tốt bụng, sao gặp toàn trắc trở như vậy chứ. Hai cô gái cậu gặp trong đời đều gặp đường tình duyên gập nghềnh khó khăn. Còn cậu thì sao? Có nhẽ nào trong tương lai cậu cũng sẽ là khiến cho một cô gái phải khổ và cắn răng nhận phần thua thiệt về mình mà không một lời oán than nào sao?

Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, Gulf vội lắc đầu. Cậu thà đặt trọn tình yêu vào Mew, dù không được anh đáp lại, nhưng vẫn có thể được làm anh em tốt, còn hơn dại dột gieo khổ đau cho người khác. Còn nếu người cậu yêu mà đem lòng phản bội, thì cậu sẽ đến gặp, sẽ mắng cho một kẻ đó một trận rồi lập tức quên ngay. Nhớ làm gì những kẻ sở khanh, phụ nghĩa, bạc tình. Trên đời này thiếu gì người để yêu.

Nói là nói vậy, còn sự thật thì Gulf cũng mới chỉ nhận ra được tình cảm của mình không lâu trước đó. Không ai biết trước được tương lai mối quan hệ của bọn họ sẽ đi đến đâu. Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro