Ngoại truyện: Kết cục của Goof

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Về phần Goof cú sốc bị 2 người mình yêu thương bỏ rơi cùng với những việc xấu mình làm...tâm lý Goof ngày càng bất ổn trở nên thất thường cộng với việc từng có tiền án trong vụ scandal là con nghiện 5 năm về trước không lâu sau cậu ta vì nhớ lại những chuyện mình làm trong lòng cảm giác hối hận , ăn năn , sợ hãi cùng với nhiều cảm xúc phức tạp...
Liền quyết định uống thuốc tử tự.

Sau khi tử tự bất thành trở lý sang nhà tình cờ phát hiện cứu cậu ta nhanh  nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Nhìn cảnh cậu ta được đưa vào phòng cấp cứu trợ lý cũng không cầm được lòng lo lắng tại sao đang yên đang lành Goof phải làm vậy bàn tay run rẩy nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy khi phát hiện ra Goof thân hình co giật liên hồi đầu tóc rũ rượi như người điên...cầm điện thoại trên tay trợ lý lập tức liên lạc cho gia đình Đình Goof .

Hiện tại .

Goof vào phòng cấp cứu cũng được 4 tiếng bên ngoài ba mẹ cậu vẫn đang sắc mặt ai nấy đều kinh hãi tột độ khi nghe trợ lý kể lại lúc nãy bản thân phát hiện ra Goof trong tình trạng như thế nào...

4 tiếng dài đằng đằng cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt Goof được các bác lẫn y tá đưa ra ngoài nghe kết quả thông báo càng sốc hơn mẹ Goof liền chịu không nổi mà ngất xỉu

-“Cậu ấy tự tử, may mắn không chết, nhưng lại thành ra điên loạn, mất ý thức…một phần cũng là do lối sống buông thả trước kia , dùng thuốc cấm bừa bãi gia đình chuẩn bị tâm lý đi…”

3 ngày sau

Nghe tin em trai mình yêu thương tử tự lại sự dụng thuốc tâm lý bất ổn mà điên loạn bản thân Gulf cũng không tin được sau khi nhìn em trai còn vui cười với mình ngày nào giờ đây lúc thì điên điên không nhận ra một ai lúc thì tỉnh táo ngồi im một gốc không muốn gặp ai ngay cả tiếp nhận điều trị cũng không muốn tình trạng cứ như vậy tiếp diễn ...

Ba mẹ vì lo con trai thứ hai lại làm gì dại dột liền không cho Gulf đến gặp cậu sợ lại kích động mà làm gì dại dột.

1 năm sau.

“Anh !”

-“Mick, chú đang ở đâu thế?”

-“Em đang đi khảo sát !”

-“Sao chú không để người khác đi, đích thân đi làm gì cho mệt? Mọi thứ vẫn tốt chứ?”

-“Cũng không tin tưởng được, thi thoảng em muốn tự mình kiểm tra, mọi thứ vẫn tốt, có một số thứ nhập hàng kém chất lượng, ảnh hưởng tới danh tiếng …”

-“Chú định làm sao?”

-“Tất nhiên là phải hủy hợp đồng rồi.”

-“Ừ, nhưng mà phần giấy tờ chú giải quyết cho cẩn thận, tiện thể còn hệ thống bệnh viện tư của nhà mình, mở thêm vài khoa mới, chiều chú qua đó xem có ổn hay không.”

-“Vâng, em biết rồi…”

Người đàn ông cúp máy, mệt mỏi bảo lái xe lái thẳng tới bệnh viện lớn nhất Bangkok, anh muốn hoàn thành công việc ngay trong một buổi.

…..

Nói chung thì đây là nơi khiến anh hài lòng nhất trong chuyến đi của mình, bác sĩ, y tá đều rất tận tâm, nét cười trên mặt bệnh nhân khiến anh hạnh phúc.

-“Gulf, tôi muốn gặp anh tôi…”

-“Các người làm gì vậy, bỏ tôi ra.”

-“Cho tôi gặp P'Gulf của tôi đi mà!”

-“Tôi nhớ anh tôi, Gulf ơi, tới cứu em với…”

-" Tôi không muốn uống thuốc…các người tránh ra...”

Tiếng la hét của cậu trai trẻ trong căn phòng nhỏ khiến Mick dừng bước, cô y tá bên cạnh phải nói rất vất vả với bệnh nhân ương bướng này. Cậu bệnh nhân này, hình như là rất quen…có phải là cậu bé ích kỉ mà anh gặp nhiều tháng trước?

-“Anh cũng nhận ra cậu diễn viên này ạ?”

Y tá tò mò hỏi, Mick gật đầu.

-“Cậu ta làm sao vậy?”

-“Cậu ấy tự tử, may mắn không chết, nhưng lại thành người điên , mất ý thức…một phần cũng là do lối sống buông thả trước kia dùng thuốc cấm bừa bãi…”

Một nỗi chua xót trào dâng, anh khẽ chạm vào khuôn mặt kia, cậu thấy vậy, không những không giận, mà còn ôm chặt lấy anh.

-“Mew à, em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm anh biết không? Đừng lạnh lùng với em có được không ?, em chỉ yêu anh thôi, em sẽ không làm những việc ngu ngốc nữa, từ giờ em sẽ ngoan ngoãn gọi anh là anh rể, em nhớ nhà lắm, nhớ anh với P'Gulf lắm, đón em về đi, được không?

Y tá định ngăn cản thì Mick lại xua tay. Anh quay sang ôn tồn nói với Goof .

-“Anh với Gulf cũng yêu em, nhưng em phải uống thuốc đã, được không? Em phải khỏe mới về được với anh và Gulf !”

-“Thật không? Anh hứa nhé!”

-“Anh hứa…”

Mick lưu lại khoa thần kinh một lúc lâu, sau đó anh dặn dò bác sĩ quan tâm tới cậu hơn. Trước khi anh đi, ai đó cứ níu áo mãi, mắt cậu rớm rớm:

-“Đừng đi…anh đừng đi…”

-“Ngoan nào, giờ anh phải đi về đi làm chứ, mai anh sẽ vào thăm em…”

-“Anh nói dối…”

-“Anh nói thật mà!”

-“Ngoắc tay nhé!”

-“Ngoắc tay!”

Vậy là anh hứa với Goof, anh sẽ lại vào thăm cậu

Hành động dỗ cậu uống thuốc ngày hôm nay, thật lòng mà nói, chỉ xuất phát từ sự thương hại. Lúc anh hứa với cậu,

cũng chỉ là hứa hứa cho xong chuyện, cũng không thể ngờ, cả tối hôm đó anh bị ám ảnh bởi khuôn mặt cậu cô đơn . hôm sau đi làm, lại không ngừng nhớ về cậu.

Để rồi, vô thức thế nào, anh đã đặt chân tới nơi này.

- " Anh, anh tới rồi à?”

-“Ừ, anh đây!”

-“Em uống thuốc, ngoan lắm, em còn ăn nhiều cơm nữa…”

-“Ừ, tốt rồi!”

-“Anh , Gulf anh Gulf như nào rồi? Gulf khỏe chưa?”

Cậu vẫn nhầm anh, là người đàn ông đó, nhưng anh lại không có cách nào khác, ngoài sự giả dối.

- " Gulf khỏe rồi, giờ chỉ cần em khỏe, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ, em phải nghe lời bác sĩ nhé…”

-" Em biết rồi, anh tới đây, anh ấy có buồn không?”

-“Không!”

-“Đúng rồi, Gulf rất lương thiện, anh ấy rất rộng lượng…”

-“Ừ!”

…..

Điều kì lạ là, hôm nào anh cũng vào thăm cậu bé ấy, một cậu bé mang trong mình tình yêu ngu ngốc, một cậu bé đang phải sống những tháng ngày dày vò đau đớn, do chính những lỗi lầm cậu gây ra.

Cậu kể cho anh nhiều thứ, kể về họ hồi nhỏ, kể về tình cảm của cậu, về ước mơ của cậu, cậu mong muốn anh vào thăm mình, nhưng lại sợ không kiềm lòng được. Mỗi lần anh về, là một lần cậu đắn đo. Cậu dặn, mai anh không phải vào cũng được, nhưng ánh mắt lại mong chờ. Kẻ đó, cậu đã yêu nhiều tới thế sao?

Cậu mắc bệnh tâm thần, luôn nhầm anh với một người khác…mà anh, lại không có cách nào yên tâm nếu không nhìn thấy cậu Chiều vào thăm , tối lại đọc tin tức về cậu anh ngày càng biết nhiều hơn về cậu ngày càng lún sâu hơn vào vũng bùn ấy.

….

Một ngày nắng đẹp, anh chọn bó hoa hồng đỏ rực, loài hoa mà cậu yêu thích nhất. Bó hoa này, cũng nổi bật, như cậu vậy.

-“Anh tới rồi à?”

Giọng cậu nhỏ nhẹ.

Ừ!”

Anh ngồi xuống, lấy viên thuốc cho cậu uống, rồi ân cần xoa bóp chân tay, anh hỏi.

-“Đã đỡ hơn chưa em?”

-“Anh đã vào thăm em…tính tới hôm nay đã được 30 ngày rồi…”

Mick giật mình, cậu bị bệnh như thế, vẫn còn có thể đếm ngày được sao?

-“Mỗi lần anh vào, em đều vẽ lên tờ lịch này một phát…Em có một điều cần thú nhận…đó là ngày thứ 8 anh vào thăm, em đã biết, anh không phải Mew…”

-“Em…em…”

-“Phải, em đã từng yêu anh ấy nhiều  làm sao em có thể hồ đồ mãi, Mew sẽ không bao giờ nhìn em trìu mến như anh đâu, cả cuộc đời này, anh ấy sẽ chán ghét em…Anh có thể cho là em ích kỉ, tuy ba mẹ em ngày nào cũng vào, nhưng họ chỉ vào rồi thôi , em không dám kể nhiều chuyện… em thấy rất cô đơn, vì vậy em đã giả vờ như không biết…”

-“Vậy tại sao bây giờ em lại không muốn giả vờ nữa?”

-“Vì em…không muốn lợi dụng anh…anh mau về đi…từ giờ sẽ không làm phiền anh nữa…”

Goof nói rất chân thành, có lẽ cậu đã khỏi bệnh ? Có một cái gì đó vui mừng, anh tìm gặp trưởng khoa.

Ông ấy nói với anh, Goof đúng là có tiến triển, nhưng chỉ là những giây phút ít ỏi trong một ngày thôi, muốn khỏi bệnh hoàn toàn, phải mất một thời gian dài.

Quay lại phòng bệnh, nhìn thấy cậu đang xé từng cánh hoa hồng, lòng ai đó thấy nhói.

-“Anh, sao anh lại quay lại?”

-“Em đã biết, anh không phải người ấy…vậy em có biết, anh tên là gì không?”

Goof hơi ngây người, cậu lắc đầu.

-“Vậy em hãy nhớ, anh tên là Mick, em nhắc lại được không?”

-“Mick…”

-“Được, em có muốn, từ mai anh vẫn vào chơi với em không?”

Cậu rụt rè gật đầu.

Vậy là từ đó, cứ 5 giờ chiều, anh luôn vào với cậu. Lúc cậu tỉnh táo, họ nói chuyện đời, chuyện phim ảnh, chuyện nghề nghiệp. Lúc cậu trở lại trạng thái căng thẳng, anh cùng cậu vượt qua, anh chơi đồ chơi cùng cậu, bám sát quá trình điều trị, hiểu biết về bệnh của cậu còn hơn cậu và người nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro