Chap 77 KẾT THÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày sau.

Ở bản làng nhỏ, trong một lớp học tình thương sơ sài, có chàng trai trẻ đọc đề bài.

“Trên cành cây có 5 con chim, người săn bắn chết 1 con chim, vậy bây giờ trên cành còn mấy con?”

Lũ trẻ nhao nhao.

-“Thầy mời bạn Lina !”

-“Thưa thầy còn 4 con ạ, 5 trừ 1 bằng 4 !”

-“Tốt lắm, có bạn nào có đáp án khác không?”

-“Con, con,…con thầy Gulf ơi…”

-“Mời bạn gare !”

-“thầy Gulf ơi không còn con chim nào ạ, vì nghe tiếng súng của thợ săn chim chóc sợ quá bay hết đi rồi ạ!”

-“Rất thông minh…”

-“Con thưa thầy…con có đáp án…khác nữa ạ…”

Phía bàn cuối có cánh tay rụt rè, cậu tươi cười khuyến khích.

-“Được, thầy mời bạn kam, con nói xem các bạn cùng nghe nào?”

-“Dạ, con thưa thầy còn ba con chim ạ!  thợ săn bắn chết một con chim, con chim người yêu của nó đau lòng quá tự tử theo, trên cành bây giờ còn ba con ạ…”

Đáp án khiến thầy giáo tự dưng trầm mặc, nếu là trước đây, chắc cậu sẽ phì cười, nhưng bây giờ, hình như cậu đang nhớ tới, có một người con trai, đã bất chấp tính mạng mà ôm trọn một người  trong lòng, nguyện cùng lăn xuống vách đá.

Giọt nước mắt khẽ chảy, người con trai đó…hiện tại, liệu có khỏe không???

1 tháng kể từ ngày cậu ra đi.

Người ta nói, cậu chỉ xin nghỉ hai tháng. Phải chăng hai tháng nữa cậu sẽ trở lại?

Gulf Kanawut hóa ra còn có biệt tài trốn, cậu trốn thật giỏi.

Nỗi nhớ giày vò, nỗi hối hẫn khôn nguôi, mệt mỏi bất lực…cuộc sống của anh, quả thật giống như địa ngục.

Điện thoại đổ chuông.

Lần nào anh cũng hi vọng nhỏ nhoi, và lần này, chẳng ngoại lệ.

-“Mew!”

-“San à, có tin gì không?”

-“Tin khỉ gì, Mày mau vác cái mặt đến đây cho tao nhờ, tao mà biết có cái ngày hôm nay thì ngày xưa không bao giờ tao cùng mở công ty với mày đâu thằng khỉ !”

-“Biết cũng muộn rồi!”

-“Này, từ đã, loại điên kia, điên rồi hả, thằng Gulf nó lớn rồi, nó đi ắt nó sẽ về, bây giờ mày mau tới đây đi!”

-“tao bận lắm!”

-“Bận khỉ khô gì, bận ở nhà ôm gối của nó khóc lóc hả? Đàn ông đàn anh gì mà…mau lên, tao cần mày tới quyết vài việc…”

-"Nói linh tinh, Mày với Kao tự quyết đi!”

-“Thì mày cũng phải tới kí giấy chuyển quyền cho tao chứ, tự tao làm được à, thằng rồ kia, mau tới đi hay bắt bà đây phải qua đấy hả?”

-“Được rồi…được rồi…đợi tao !”

…..

…..

San lại bù đầu với đống hợp đồng. Nàng cũng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chẳng ai nói cho nàng biết. Chỉ biết, Mew dạo này tìm Gulf điên loạn, Gulf thì mất tích. Xâu chuỗi thêm việc Gulf cho Mew máu, lẽ nào, hai đứa chúng nó yêu nhau?

Suy luận của nàng, Kao hết mực ủng hộ.

Nhưng mà nàng không muốn nghĩ thế đâu, bởi vì mỗi lần muốn làm Kao ghen, coi trọng nàng, nàng toàn lôi Mew ra, dọa cho Kao sợ chết khiếp, giờ Mew mà yêu Gulf, thì nàng phải dùng ai để “giữ gìn hạnh phúc gia đình” cơ chứ?

Kiểu ở đời hình như ở hiền gặp lành, nàng còn đang suy tính thì ông trời đã đưa “con tốt” tới. Đúng rồi, là đứa này chứ ai? Nhiếp ảnh gia mới của công ty, định cư ở Mỹ từ bé, nay trở về cội nguồn.

-“Chị San…”

Thằng bé nhanh nhảu, San đon đả.

-“Gớm, Tont làm gì mà gọi là chị, già thế? Cứ gọi là bạn bè, hay là em là được…”

-“Ừ, vậy thì gọi em nhé, không khách sáo!”

-“Được, thế tuần vừa rồi đi dã ngoại có thu được gì không? Đã sẵn sàng quay lại làm việc chưa?”

San thấy Tont lấy máy ảnh, tìm kiếm điều gì đó. Đúng lúc ấy, nhân vật gây cho nàng nhiều ức chế nhất trong năm cũng xuất hiện. Nhìn cậu ta, người không ra người, ngợm không ra ngợm, trông thương quá, nàng cũng chẳng nỡ mắng.

-“Giấy tờ kia, mày kí rồi biến đi!”

Mew cứ thế cầm bút tới bàn làm việc, tont vừa hay tìm được ảnh, đưa cho Mew xem, tâm đắc.

-“Em có tin vào điều kì diệu không? Anh đã gặp một người trên bản , giống hệt em diễn viên của công ty mình, lúc đầu còn tưởng em ấy tới quay phim, sau hỏi người ở bản mới biết, cậu này là giáo viên ở đây!”

San nhìn tấm ảnh, gương mặt thất thần, nói câu được câu không.

“Nó…nó…chính là nó…thằng nhóc trời đánh…”

-“Em sao vậy? Giống lắm đúng không, giống cái em, tên là gì nhỉ, lần trước mới chỉ giới thiệu qua nên anh cũng không nhớ rõ…Goo…Goof …gì đó… ”

Tiếng Tont làm ai đó sững lại, còn san nói một hồi.

-“Goof, thằng dở kia là Gulf, chúng nó là anh em sinh đôi, kì diệu cái quái gì, anh mới về nước nên không biết!”

Nàng vừa dứt lời, Mew đã lao vào người đối diện, giật lấy máy ảnh, cả người gần như bùng nổ.

-“Ở đâu…Anh chụp ở đâu …”

-“Tôi, ở bản gần đây…”

-“Cụ thể ở đâu?”

Tont nói một lúc, sau lại bổ sung:

-“Nhưng cậu để mấy ngày nữa hãng đi, có việc gì gấp hả? Nghe nói tối nay trên đó có bão lớn, nên tôi mới phải về sớm đấy…”

Tiếc là người nào đó chẳng thèm nghe lời khuyên quý giá, đã vội vã rời khỏi.

Trên bản làng xa xôi.

-“P'Gulf ơi!”

Gulf ra mở cửa, giọng nói nhẹ nhàng.

-“Sao con?”

-“Con và anh kham định lên trên kia mua lương thực, thầy đi không? Mấy ngày nữa bão lớn lắm, phải mua đồ dự trữ thầy ạ…”

-"Thầy…”

-“Thầy không đi cũng được, thầy Gulf thích ăn gì con mua về cho ?”

Gulf lưỡng lự, một hồi quyết định đi cùng học trò. Anh kham của bé lina lái xe ba gác, cậu và bé ngồi sau trò chuyện.

Tính ra cũng tới bản được 1 tháng rồi. Nhớ lại cái ngày nhặt được tờ rơi tuyển giáo viên cho lớp học tình thương, một thân một mình lặn lội tới đây, may mắn thay, mọi người đều rất tốt, cũng rất quý các thầy cô. Cuộc sống thật đơn giản nhưng ấm tình người.

Cậu nhớ người đó cậu đã biết, người đó từng thích cậu, yêu cậu, nhưng cậu căn bản chẳng có cách nào đối diện, người đó dù sao cũng từng hẹn hò với em trai cậu, người yêu hiện tại đang là hari, cậu quả thật nghĩ không thông…

Chiếc 3 gác dừng lại nơi mua đồ, ba người chọn những đồ dùng và thức ăn cần thiết, đoạn, hai đứa rủ thầy giáo vào bưu điện chơi. Kham và lina ngồi internet, nên Gulf tranh thủ gọi cho ba mẹ.

-“Mẹ nghe con!”

-“Ba mẹ khỏe không ạ?”

-“Khỏe, ba con đang bơi, mọi thứ tốt cả chứ, cuộc sống rừng núi có cực không con?”

-“Vui lắm mẹ !”

-“Sao con không gọi bằng di động? Đây là số ở bưu điện trên bản hả con?”

-“Ở bản không có sóng di động hình như con để quên ở nhà!”

-“Ừ, thấy bà ngoại bảo có người cứ tìm con đấy! Có muốn chia sẻ cho ba mẹ không?”

-“Thực sự…con rất rối…”

-“Vậy thì để sau nhé, ba mẹ tôn trọng, dù sao các con cũng lớn hết rồi…”

-“Mẹ, đừng…”

-“Ừ, yên tâm, mẹ không nói con ở đâu cả!”

-“Vâng…”

-“thầy, thầy Gulf có facebook không? Vào chơi đi, hay lắm, rồi kết bạn với con! Hay con tạo nick facebook cho thầy Gulf nhé!”

Cậu học trò cố kéo thầy giáo ngồi xuống, Gulf cười.

-" có!”

-“Vậy thầy vào add con đi!”

Lina năn nỉ nhiều quá, Gulf đành vào. Facebook này, chắc cũng “mốc meo”, lâu lắm cậu không dùng.

Tin nhắn, hỏi thăm của bạn bè sau vụ scandal năm đó, chủ yếu là động viên cậu cố gắng. Giờ mới biết, thực sự có nhiều bạn tốt.

Và người đó…

‘G , I miss you…’

‘ Gulf, tao sai rồi, ngày hôm đó tao không nên mắng mày, Tết này mày có về không? Tao muốn gặp mày!’

‘Gulf, sao không dùng face? Cả mail, cả điện thoại nữa, mày chán ghét tao tới thế à?’

‘Thư tao gửi cho mày, nhờ Goof, mày nhận được không? Sao không trả lời tao, mày vẫn giận tao à?’

….

‘Nghe nói mày có người yêu mới, chúc mừng !’

….

‘Nghe nói mày vừa chia tay, thôi đừng buồn.’

….

‘tao quả thật đang rất mất bình tĩnh, Gulf ạ. Tao đã làm visa, đặt vé máy bay sang Pháp, tao định đúng dịp sinh nhật mày, sẽ gây cho mày bất ngờ, sẽ cầm bó hoa hướng dương tới trước mặt mày, rồi tỏ tình với mày, nhưng mà sao cơ? Tao chậm chân mất rồi phải không? Mày đã có người yêu mới, còn cùng nhau vi vu đi Hà Lan tận hưởng…’

‘Gulf, tao thật không còn lòng tự trọng nữa, nhưng nếu mày đổi ý định, nếu mày muốn gặp tao, thì hãy nhắn lại cho tao một chữ,chỉ cần một chữ thôi, tao lập tức sang với mày, còn nếu không, tao sẽ không làm phiền mày…’

…..

' Gulf, về đi, tao sẽ lo cho mày!’

‘tao đã nghe chuyện, quả thật rất đau lòng…có lẽ, trái tim mày không bao giờ mở cửa với tao cả…’

….

….

Rất nhiều, rất nhiều những tin nhắn gửi đều đặn trong vòng 5 năm, người đó, những năm tháng đó, cũng chẳng hề hạnh phúc…và sự thực…lẽ nào chuyện hẹn hò, mang thai, là Goof bịa???

‘Gulf, mày ở đâu? Tao sai rồi…’

‘Tao không rõ mày có xem được tin nhắn này không, nhưng tao gần như phát điên, mày hiểu không?’

‘tao biết rồi, biết tất cả. Tao xin lỗi vì sự ngu xuẩn của mình, một ngàn lời xin lỗi chắc cũng không đủ…làm ơn đi Gulf…’

‘Tao đã xem những bức vẽ đó, tao chỉ muốn làm mày ghen thôi, tao và hari , chẳng có gì hết, tao không nghĩ tao đã làm mày đau…’

‘Tha cho tao đi, đừng độc ác như vậy…’

‘Về đi, thích trừng trị tao như nào cũng được…xin mày đấy!’

….

Cả người cậu bủn rủn, nước mắt không ngừng rơi, anh và cậu…thật giống nhau… ngốc nghếch…

-“Thầy Gulf, sao vậy, chúng ta chuẩn bị về thôi ạ!”

-“Không sao, thầy đọc một câu chuyện xúc động thôi…”

-“Vâng ạ!”

Gulf cố gắng giữ bình tĩnh, cậu xem nhanh nốt các tin nhắn còn lại.

-" Gulf Kanawut, tao bị ốm rồi, rất nặng.’

Nước mắt lại càng chảy nhiều, đó là tin nhắn cuối cùng, cách đây 2 ngày. Lo lắng sợ hãi ngập tràn, anh bị ốm? Liệu anh có làm sao? Tính anh rất lười đi bệnh viện, cũng thương ba mẹ nên thường không nói, ai sẽ chăm sóc anh, ai sẽ nấu cơm cho anh?

Anh có ổn không? Tại sao 2 ngày qua không có thêm tin nhắn nào?

Người cậu run tới tê dại, bần thần bước tới cột điện thoại, nhấn số, hồi hộp chờ đợi.

…..

-“Alo?”

-“San…sao lại là mày?”

-“Không là tao thì là ai, thằng khốn nạn, sao lại là mày?chết ở đâu giờ mới ló đầu ra là sao?”

-“Tao muốn tìm Mew?”

-“Không phải tìm, nó đang tới chỗ mày đó, đi vội quá vứt cả điện thoại ở công ty!”

-“Mày…đùa à…”

-“Đùa con khỉ, nó đi rồi…”

San và Gulf nói chuyện một hồi, cậu như hóa đá. Cả quãng đường về, cảm giác không thể thở nổi.

…..

…..

Chiều tối, gió bắt đầu đập mạnh, mưa lớn xối xả.

Có người con trai, đứng ở mép nhà sàn, ánh mắt hướng về phía chân đồi mong đợi.

Nếu tính thời gian người đó đi, có lẽ tầm này đã phải tới nơi.

Một tiếng, hai tiếng…rồi ba tiếng…

Chỉ có tiếng sấm sét và tiếng núi rừng…ai đó tự an ủi, có lẽ anh nghỉ giữa đường, mai anh mới đi tiếp.

Nhưng rồi, lòng cậu lại không yên, bồn chồn khó tả.

Nước dưới chân đồi đã ngập tới ngang người, nước càng lên cao bao nhiêu, nỗi lo trong lòng cậu dâng trào bấy nhiêu. Tim nhói theo từng nhịp, có người đổ mồ hôi lạnh, đôi chân không ngừng đi qua đi lại, đôi bàn tay đặt trước ngực, không ngừng cầu nguyện.

Những giây phút dài nhất đời…chậm rãi trôi qua…

Tia chớp đánh liên tục 1 gốc trời, tia sáng ấy lóe lên, bóng dáng người dưới kia càng thêm sắc nét, là anh? Ai đó vừa khóc vừa vui , giọng nói khản đặc:

-“Mew! Có phải mày không?”

-“Mew ơi! Mew?”

Nghe tiếng gọi, bóng người kia ngước lên, trời tối mù mịt, ánh đèn pin mờ mờ, cậu chẳng nhìn rõ mặt người đó nữa, nhưng giọng nói này, giọng nói…không thể lẫn vào đâu được…

-“Gulf, lên nhà đi, mưa! Mau lên!”

Đúng rồi, đúng là anh, anh đã tới… an toàn, cậu thở phào, vội vã chạy xuống dưới.

XOẠC!

Đường đồi trơn như đổ mỡ, Gulf không cẩn thận mà đá phải hòn sỏi, lăn tự do xuống dưới. thế này chẳng phải trời giúp cậu sao? Cậu  đang ở rất gần, rất gần anh , chỉ có điều, không tài nào mà đứng dậy được.

Ở đây, cậu nhìn rõ Mew hơn, anh hốt hoảng lao về phía cậu…giờ phút bàn tay anh chạm vào người, trái tim cậu như muốn vỡ tan thành từng mảnh.

-“Gulf... có làm sao không!”

Nghe tiếng gọi thân thương ai đó khóc òa. Cậu chẳng hiểu vì sao mình khóc, là do cậu bị ngã đau? Hay do anh không sao cả? Là do cậu đã rất nhớ anh? Là do cậu biết, anh yêu cậu…trước giờ chỉ yêu mình cậu?

Sống mũi anh cũng đỏ rực, lấy tay xoa đi những giọt nước mắt trên mặt Gulf, đặt một nụ hôn trên trán, anh thì thầm.

-“Không sao…không sao rồi, tao tới đây với mày rồi!”

Trời vẫn mưa rả rích, xa xa, có người con trai siết chặt người cậu trai nhỏ trong lòng mình tiến về phía nhà sàn, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro