CHAP 5: TRÁI TIM RỈ MÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối đến tận 20h30’ Gulf mới về nhà. Vừa vào phòng đã thấy vali hành lý và một số vật dụng của Mew để ở đó, cậu liền biết anh ta đã về. Có điều anh ta về rồi thì lại đi đâu không thấy mặt, mà anh ta đi đâu thì có liên quan gì đến cậu chứ, thế nên thoải mái tắm rửa rồi đi ngủ.

Gulf ngủ một giấc dậy thì không thấy Mew nằm bên cạnh, xuống nhà cũng không thấy đâu, hỏi chị Jo thì chị ấy bảo tối qua anh ta ra ngoài, không về. Thực tế là chị ấy muốn nói anh ta đi tìm cậu, nhưng sợ phạm vào điều cố kỵ của anh ta nên chị không dám nói ra.

Gulf cũng không hỏi nữa, ăn sáng một mình, đến công ty một mình, không gọi điện hỏi thăm lấy một câu.

Ở trên xe bus, cậu nhàn nhã lấy điện thoại ra nhắn tin với Dao, lòng tràn đầy hạnh phúc. Trong lòng cậu thực sự rất mong ước, sau này sẽ có thể được sống cùng với cô, hưởng trọn vẹn hương vị gia đình đầm ấm.

Trên xe có vài cậu bé được ba mẹ đưa đi học, hai người họ cũng là nhân viên văn phòng, tiện đường đưa con đi học luôn. Nhìn cảnh gia đình họ hạnh phúc như vậy, Gulf quả thật rất ước ao.

Cậu không quên chính mình đã lập gia đình. Tuy rằng không có con nhưng vẫn là có “chồng” rồi. Chỉ là trong thâm tâm cậu luôn cho rằng đây không phải là hôn nhân, chỉ là một cuộc giao hẹn. Sau khi kết thúc, cậu sẽ đi đường của cậu, kết hôn với người con gái cậu yêu.


Vị trợ lý thân cận và “đa năng” nhất của Mew đang bước vào phòng ở bệnh viện, cung kính hỏi:

“Giám đốc, anh thấy đã khỏe hơn chưa?”

Ổn. Sila, cậu bảo trợ Rio giúp tôi quản lý công việc ở công ty giúp, chiều tôi sẽ về công ty.” Mew nằm trên giường ở bệnh viện, cổ tay còn đang ghim kim truyền dịch.

“Tôi đã báo với trợ lý Rio rồi, anh đừng lo lắng.”

Sila là vị trợ lý đắc lực nhất của Mew, giúp đỡ anh ta rất nhiệt tình, tận tâm tận lực. Cách đây năm năm, lúc đó Mew còn đang du học ở Mỹ, anh ta tình cờ cứu Sila. Thời điểm trước kia, Sila là một nhân viên văn phòng, làm việc cho công ty thám tử, 22 tuổi đã kết hôn. Ba năm sau, vợ anh vì đánh bạc nợ tiền nhiều đến mức xã hội đen ngày nào cũng đến nhà tìm. Anh dốc hết sức làm thêm việc, mượn nợ người thân, thậm chí bán nhà vẫn không đủ trả nợ. Đám xã hội đen hù dọa sẽ giết anh và cô vợ, anh liền quỳ xuống van xin, điều gì cũng chấp nhận, chỉ cần đừng chém đừng giết là được.

Đám xã hội đen ấy bảo anh lên xe, theo chúng xuất ngoại. Lúc ấy đã cùng đường, chỉ cần không chết là ổn, liền đi theo.

Lúc vừa đặt chân đến đất khách quê người, anh nghe lén được bọn xã hội đen nói chuyện với nhau, bởi ngoại hình anh không tệ nên muốn bán anh cho chủ chứa làm MB ( trai bao) trước, sau đó mới bán cho người khác giết rồi lấy nội tạng.

Sila rùng rợn cả người, vội vã tìm đường sống trong chỗ chết, may mắn chạy trốn ra được. Có điều thoát ra thì chỉ là tạm thời, bọn chúng đông người lại thạo đường, còn anh lại hoàn toàn mù tịt, ngay cả tiếng Anh giao tiếp cũng không biết, làm sao mà nhờ ai?

Nhưng mặc kệ là cái gì, anh vẫn cố hết sức liều mạng chạy trốn, chạy đến mức giày cũng hỏng, chân tóe máu, cả người đau nhức bởi chạy suốt một đêm đến tận trưa hôm sau, không dám ngồi nghỉ một phút nào. Nhờ vậy mà anh thoát ra được phạm vi của bọn buôn người kia, nhưng lại không

vì vậy mà an tâm, vẫn cố hết sức chạy đến cùng.

Chạy mãi ra được đường lớn, anh liều mạng chặn xe, nhưng hầu hết người trên xe ai nấy đều vội vàng, né sang hướng khác. May mắn là trong lúc sức cùng lực kiệt, anh được một người đồng hương cứu giúp, người đó là Mew. Anh ta đưa Sila về nhà, rồi sai người giúp việc lo cho anh.

Sau khi Sila khỏe lại, Mew hỏi địa chỉ nhà để mua vé máy bay đưa anh trở về nước nhưng anh kiên quyết đòi ở lại, nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho Mew. Vì không thể cự tuyệt, Mew tìm cho anh một công việc ở Mỹ rồi bảo rằng đợi hắn học xong sẽ đưa anh trở về nước, làm trợ lý cho mình. Cứ thế hai người tuy là chủ tớ, nhưng tình cảm lại như anh em. Sila rất tậm tâm tận lực làm việc cho Mew, đổi lại anh ta đối với anh rất tốt, tiền lương mỗi tháng đặc biệt nhiều, chính vì vậy Sila càng cảm thấy mình nợ Mew mãi mà không trả được.

Tối hôm qua Sila được người ở quán Bar gọi điện đến để đưa Mew về, bởi anh ta đã ngất tại quán. Anh vội vã đưa anh ta vào bệnh viện, bác sĩ kết luận là suy nhược cơ thể. Anh đã báo cho ông bà Bon biết, sáng nay họ đã tới nhưng vì công ty có việc nên đã về rồi.

“Ngài Mew, có cần tôi báo cho cậu Gulf biết không?” Sila do dự nửa ngày mới dám hỏi câu này.

“Không cần đâu.” Mew mệt mỏi nhắm mắt lại, Sila tự động ra ngoài ngồi.


Gulf đến công ty làm việc như bình thường, cũng không để ý đến Mew đã đi làm hay chưa. Đến trưa, khi ăn cơm cùng đồng nghiệp mới hay tin hôm nay hắn nghỉ. Ai cũng đoán là hôm vì chuyến công tác quá mệt nhọc nên giám đốc nghỉ ở nhà một ngày để lấy lại sức, chỉ duy nhất Gulf biết là anh ta không ở nhà.

Nghỉ ngơi thì phải ở nhà, đằng này anh ta lại không có nhà, thế ở đâu? Tuy thắc mắc nhưng cậu cũng lười quản, bởi vì hai người tuyệt đối không cần có trách nhiệm với nhau. Trên giấy tờ thì anh ta là “chồng” của cậu, còn ở ngoài thì không phải.

Tầm đến giờ tan ca thì Gulf mới nghe nói Mew đã đến công ty, triệu tập mọi người vào phòng để họp khẩn.

Bước vào phòng, cậu thấy Mew vẫn một vẻ phong lưu trác tuyệt ngồi ở ghế giữa lật tài liệu, không thèm nhìn đám nhân viên đang lục tục đi vào.

Thần thái anh ta có hơi kém một chút, nhưng lời nói lại rất rõ ràng, không để lộ ra một cơ thể yếu ớt tràn đầy mệt mỏi.

Trong lúc họp, có mấy lần anh ta cảm thấy rất chóng mặt, mắt hoa đi không nhìn rõ được chữ ở trên tài liệu, nhưng hắn vẫn cố tỏ vẻ điềm nhiên như không, hoàn thành tốt buổi họp.

Sau khi kết thúc cuộc họp, việc ai giao cho người nấy, tuyển vài nhân viên giỏi để đi Phuket tiếp tục hoàn thành chuyến công tác, sắp xếp đâu vào đấy cả rồi thì Mew đã gần như sắp không chống đỡ nổi.

Mew đứng dậy, lại lảo đảo ngã xuống ghế, Sila phải đỡ anh ta mấy lần mới đứng dậy được.

Gulf bấy giờ vẫn còn ngồi trong phòng, cậu không ra ngoài là bởi vì cậu không phải nhân viên bình thường là vợ của tổng tài cho nên phải ở lại để xem anh ta có việc gì giao phó. Thấy cảnh này, cậu cũng rất bất ngờ, vội chạy đến cùng Sila đỡ lấy Mew


Ba người đi ra được đến cửa công ty thì may mắn là nhân viên đã về hết, chỉ còn lại hai anh bảo vệ, họ thấy thế thì lập tức nhận chìa khóa của Sila chạy đi lấy xe ra giúp giám đốc.

Sila phụ trách lái xe, Gulf thì ngồi ghế sau cùng Mew. Lúc này anh ta nhắm mắt dựa vào ghế, không nhấc tay lên nổi cũng không nói lời nào.

Khoảng vài phút sau, Sila mới lên tiếng hỏi:

“Ngài Mew, tôi đưa ngài đến bệnh viện…”

“Không cần, về nhà.” Mew chỉ nói bốn chữ, không thêm không bớt, mà bốn chữ này cũng gần như rút cạn khí lực của anh ta

Bởi vì đã liên tục hai ngày không ăn thứ gì còn bôn ba mệt mỏi, truyền dịch ở bệnh viện xong thì đến công ty làm việc, anh ta vẫn chưa nghỉ ngơi đủ. Buổi trưa bà Mean đến bệnh viện năn nỉ mãi anh ta mới chịu ăn một ít cháo, ăn xong thì nôn ra cho nên suy yếu là chuyện đương nhiên.

Gulf gọi điện về nhà dặn chị bếp hầm canh gà nhân sâm, sau đó thì ngồi yên bên cạnh, không nói gì nữa. Thấy anh ta như vậy, đột nhiên cậu có cảm giác một luồng áp lực không lời đang bủa vây.

Về đến nhà, Sila phải cõng Mew đi vào, bởi vì ngay cả đi bước xuống xe anh ta cũng làm không nổi.

Gulf biết lần này nghiêm trọng rồi, Mew lao tâm lao lực quá độ nên ngã bệnh.


Gulf bưng canh gà lên phòng đút cho Mew, sau khi anh ta uống được tầm nửa bát, cậu mới bưng xuống.

Sila lúc này vừa cúp máy sau khi vừa gọi cho bác sĩ đến, anh thấy Gulf, nửa muốn nói nửa lại thôi. Cuối cùng anh chọn cách im lặng.

Bác sĩ đã truyền dịch xong xuôi, dặn người nhà hãy để Mew ngủ nhiều một chút, đừng quấy rầy hay đánh thức anh ta. Đặc biệt là không thể làm việc hay suy nghĩ nhiều trong vài ngày để cơ thể hồi phục trở lại.

Sila cũng có việc nên không thể ở lại, anh nói với Gulf: “Mong cậu chăm sóc cho ngài Mew thật tốt.” Bởi ngài ấy đã đau lòng quá nhiều vì cậu rồi.

Gulf đâu hiểu gì cho nên chỉ gật đầu rồi thôi.

Mew ngủ từ buổi chiều đó cho tới trưa hôm sau vẫn còn rất mệt, anh ta không muốn ăn, cũng không muốn uống, vẻ mặt tràn ngập mỏi mệt và tiều tụy thảm thương.

Gulf quyết định nghỉ làm để ở nhà chăm sóc Mew, có điều sáng nay đồng nghiệp có việc cần cậu, bởi vì hôm qua bọn họ phải làm việc nhóm nên hôm nay không có cậu sẽ rất rối loạn, cho nên cậu đành đến công ty vài giờ đồng hồ.

May là khi cậu trở về thì Mew vẫn chưa tỉnh lại. Cậu xuống bếp cùng chị Jo nấu cháo, hầm canh để khi anh ta tỉnh dậy sẽ có cái để ăn.

Lý do Mew tỉnh lại mà vẫn không thể khỏe được là bởi trong lúc mộng mị anh ta vẫn cảm thấy rất đau lòng, rất bi thương bởi những tin tức mà anh ta nhận được. Ngay cả giấc ngủ là liều thuốc duy nhất giúp anh ta tạm thời quên đi chuyện thống khổ này, nhưng vẫn không cách nào ngủ ngon cho được.

Yêu là đau, biết đau mà vẫn không thể nào ngăn cản con tim mình. Tình cảm không phải là vòi nước, muốn đóng là đóng, muốn mở là mở. Anh ta chẳng thể làm gì khác hơn.

Gulf gõ cửa hai cái rồi bưng khay thức ăn tiến vào phòng. Mew nằm ở trên giường cũng lười nhìn cậu lấy một cái.

“Ngài Mew, ăn chút cháo đi rồi uống thuốc nữa.” Cậu với tay lên xem bình dịch truyền. “Còn một ít, để lát nữa gọi bác sĩ đến thay bình khác.”

“Không cần đâu.” Giọng anh ta khàn khàn, bởi ngủ quá nhiều và chưa uống giọt nước nào.

Gulf biết ý, vội vã lấy một ít nước ấm, sau đó dùng muỗng đút cho anh ta

Mew lắc đầu, thở ra rồi nhắm mắt lại.

Gulf cảm thấy vô lực, người này sao lại giống trẻ nhỏ hờn dỗi thế này? Tự dưng lại từ chối không ăn uống, cậu đút cho cũng không chịu.

“Nè, anh đừng có làm nũng với tôi. Mau ăn rồi uống đi, nếu không ba mẹ đến là tôi bị liên lụy đấy.”

Lúc này Mew mới mở mắt ra, anh ta nhìn cậu rất lâu, lâu đến nỗi tay chân cậu run rẩy theo.

“Em không muốn chăm sóc tôi ư? Là vì sợ ba mẹ mới làm sao?”

Gulf ngớ ra. Đột nhiên anh ta lại trở nên kỳ quái vậy nè còn hỏi cái gì kỳ vậy không biết ?

Trấn tĩnh vài giây thì cậu nói: “À…ờm…thì tôi đương nhiên phải chăm sóc anh rồi, hỏi thừa. Nào uống nước đi, một ít thôi cũng được.”

Gulf từng đọc một bài báo viết về tính cách kỳ lạ của con người sau khi phát bệnh hoặc trải qua tai nạn, đó là một số người sẽ thay đổi về mặt tính cách, người thì đột nhiên trưởng thành, người thì trở nên trẻ con, còn nhõng nhẽo nữa cơ. Mew có lẽ là thuộc loại hai. Có điều sự thay đổi này sẽ kết thúc khi hắn khỏe lại, giờ chỉ cần chiều chuộng anh ta chút là được. Cậu thích con nít, cho nên mấy chuyện dỗ trẻ con này dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên cách này công hiệu, Mew chịu mở miệng uống nước ấm, sau đó còn ăn hết bát cháo. Gulf thấy mình đã thành công rồi, vậy nên đợi anh ta uống xong thuốc, uống thêm một bát canh gà hầm nhân sâm thì nói:

- Woa....giỏi quá à.....bây giờ nằm xuống ngủ nhé.... tới chiều là khỏe ngay.

Mew nhìn nụ cười của Gulf, trái tim đau xót cũng được chữa lành. Anh ta hơi nhếch môi, sau đó nhắm mắt lại.

Buổi tối ông bà Bon đến, bà Mean còn đặc biệt mang đủ thứ thức ăn và đồ uống bồi bổ cho Mew. Thấy anh ta đã gần như khỏe hẳn, ông bà Bon rất vui lòng, khen ngợi Gulf không tiếc lời.

Gulf thở phào nhẹ nhõm, phùzz, cũng may là được khen chứ mắng cậu không biết chăm sóc để hắn bị bệnh thì phiền.

Bởi vì Mew bị bệnh, cho nên ngoại trừ thời gian đi làm ra Gulf đều phải ở lại nhà, không được đi đâu. Đáng lẽ còn không được đi làm luôn, tại vì anh ta là giám đốc, nghỉ phép vài ngày cũng không sao, mà cậu là nhân viên, nghỉ được một ngày đã mừng lắm rồi, còn nghỉ liên tiếp chắc trưởng phòng đuổi việc luôn. Nhưng đuổi việc là chuyện nhỏ, nếu cậu không bị đuổi thì làn sóng “thiên vị người nhà” trong công ty sẽ nổi lên cho xem. Nói chung là rắc rối trăm bề.

Gulf cũng rất thức thời cho nên không ra ngoài chơi,không hẹn hò, không điện thoại, ngoan ngoãn ở nhà như hồi “mới cưới”.

Buổi tối, Mew hỏi Gulf:

“Em chán ghét tôi sao?”

“Không, anh hỏi gì kỳ vậy?”

“Không chán ghét, vậy có thể là thích không?”

“Không giống nhau.”

Mew hỏi xong thì không muốn hỏi tiếp nữa, bởi anh ta sợ càng biết nhiều thì càng đau lòng. Gulf không yêu anh ta, điều đó đã quá rõ ràng rồi, nếu còn đào sâu hơn nữa, có lẽ càng biết nhiều sự thật không nên biết.

Nếu không muốn biết câu trả lời thì đừng bao giờ hỏi, nguyên tắc là như vậy.


👉Nửa tháng sau.

Hôm nay là sinh nhật của Gulf. Mew không muốn tổ chức ở nhà hàng, mà là làm tại nhà, dặn chị Jo làm món cậu thích, anh ta thì đi mua quà, còn bày trí nhà thật đẹp.

Anh ta dụng tâm tổ chức sinh nhật cho cậu là bởi vì cậu quá quan trọng đối với hắn. Anh ta yêu cậu, cho nên mọi thứ dành cho cậu phải thật hoàn mỹ.

Mew nhìn cái brooch( cài áo) trên tay, anh ta rất vừa lòng với mẫu này. Anh ta đã đặt trước khoảng một tháng nay, cái brooch này được chế tác từ bạch kim và kim cương, giá rất đắt, lại khó chế tác bởi sự cầu kỳ của bản mẫu. Mew đã phải cố gắng rất nhiều mời tìm ra nhà chế tác phụ kiện giỏi nhất, lại mất thêm khoản tiền lớn để trả phí, nhưng không sao, Gulf thích là được. Anh ta thấy cậu có vẻ rất ưa những thức có thiết kế tinh xảo, đặc biệt là gần đây phải đi làm công sở, cậu rất thương mặc áo sơmi và vest, cho nên cái brooch này sẽ hữu dụng với cậu.

Ngồi bên bàn ăn chờ đến 20h, anh ta vẫn không thấy cậu về nhà. Gọi điện thoại đến lần thứ ba mươi cậu mới nghe máy, bên kia rất ồn, cậu chỉ nói rằng ồn lắm không nghe máy được, tối nay cậu sẽ ngủ lại ở nhà bạn, không về, rồi tắt máy không để anh ta nói thêm gì cả.
M

ew chẳng còn tâm tình gì nữa, anh ta gạt đổ cả bàn thức ăn, sau đó lao ra ngoài lấy xe, chạy như điên trên đường.


Tin tức Mew bị tai nạn xe rất nhanh truyền đến tai ông bà Bon, họ không quản đang là nửa đêm , lập tức chạy đến bệnh viện, chỉ thấy Sila đứng bên ngoài.

“Sao vậy, Mew bị tai nạn như thế nào?” Ông Bon run rẩy hỏi.

“Thưa chủ tịch, ngài Mew đâm xe vào trụ đèn bên đường, chỉ bị xây xát nhưng cần phải khâu lại, tay cũng…bị gãy.” Sila nói rành rẽ.

“Trời ơi, gãy tay ư?” Bà Mean lảo đảo rồi ngồi xuống ghế ôm mặt khóc.

“Này, bà bình tĩnh đã, không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi.” Ông quay sang hỏi Sila. “Vậy là không sao đúng không?” Nói vậy nhưng ông lại rất lo lắng.

“Dạ không sao, bác sĩ đã băng bó xong rồi, giờ chỉ cần khâu xong là sẽ được về ngay.”

Nói đến đó thì Mew bước ra, bộ dạng thẫn thờ như người mất hồn. Ông bà Bon cứ tưởng anh ta hoảng loạn sau tai nạn, cho nên không hỏi gì nhiều, cùng hộ tống anh ta về nhà nghỉ ngơi.

Về đến nhà, lại không thấy Gulf đâu. Ông bà Bon hỏi, Mew không đáp lời, chỉ nằm yên một chỗ.

Chỉ có Sila biết rõ mọi chuyện, bởi Mew đã nói cho anh biết về việc hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho Gulf vào sáng hôm nay, cái brooch đó cũng do Sila đi lấy giùm anh ta. Trong lúc này, dù cho thật tâm Sila không thích Gulf đến mấy, cũng đành vì tư tâm của Mew mà đáp:


“Thưa chủ tịch, hôm nay là sinh nhật cậu Gulf, buổi chiều cậu ấy đã xin phép ngài Mew cho ra ngoài chơi với bạn, có lẽ sẽ ngủ ở nhà bạn một đêm.” Dù nói thế nhưng trong lòng Sila lại khinh bỉ, nếu Gulf mà nói thế thì mọi chuyện đã không như vậy.

Ông bà Bon nghe thế thì cũng không phàn nàn gì, dù sao cũng là sinh nhật, ra ngoài chơi là bình thường. Ông bà đâu có biết rằng, chính vì Gulf ra ngoài chơi cho nên mới khiến Mew bị tai nạn.


Buổi sáng hôm sau, Gulf về nhà lúc 8h, bởi hôm nay là cuối tuần.

Vừa vào nhà đã thấy Mew ngồi trên sofa dùng tay trái xem tài liệu, trên trán đính miếng băng gạc trắng, tay chân cũng có vết thương.

“Anh bị sao vậy? Đừng nói hôm qua đi đánh nhau đó nha?”

Mew không đáp lời, vẻ mặt tỏ ra không quan tâm, cũng không nhìn cậu, nhưng trong lòng đã dậy sóng.

“Ba biết chưa vậy? Anh dám đi đánh nhau nữa cơ, lớn chừng tuổi này rồi mà còn…”

“Ngài Mew bị tai nạn xe.”

Gulf vốn đang còn đắc ý, định châm chọc thêm vài câu lại nghe tiếng Sila ngoài cửa vọng vào.

“Cậu Gulf, hôm nay hãy chăm sóc ngài Mew. Tối qua ngài ấy bị tai nạn xe, ông bà Bon cũng đến đây rồi.” Sila từ ngoài cửa ôm xấp giấy tờ đi vào nhà.

Nghe ba chữ “ông bà Bon”, Gulf sửng sốt. Tối qua bị tai nạn? Ông bà Bon đến đây? Thế thì họ đã biết chuyện cậu rời nhà ngủ qua đêm rồi sao?

Thấy vẻ mặt biến đổi của Gulf, Sila rất đắc ý. Nhưng vì Mew, anh liền nói:

“Hôm qua tôi đã nói với ông bà Bon rằng vì hôm nay là sinh nhật cậu, nên cậu đã xin phép ngài Mew cho ra ngoài chơi với bạn rồi.”

“Cảm ơn anh.” Gulf mừng rỡ.

Sila tỏ rõ thái độ không muốn nói chuyện với cậu nữa, quay sang hỏi Mew:

“Ngài Mew, tôi đã nộp xong văn kiện có chữ ký của ngài rồi, còn việc gì cần phân phó nữa không?”

Mew nãy giờ vẫn yên lặng, lúc này mới nói: “Cậu gọi cho thư ký Jen bảo cô ấy sắp xếp cuộc họp ngày mai đi.”

“Nhưng ngài Mew, tay ngài…”

“Không có việc gì, không động đến là được.” Mew nói một cách lạnh nhạt.

Sila cầm lấy mấy xấp giấy mà Mew vừa duyệt qua mang đi.

Gulf rón rén lên lầu thay quần áo, sau đó xuống dưới lầu. Chị Jo bảo cậu ở nhà chú ý nồi canh giùm, chị ấy phải đi siêu thị mua thêm xương và gân bò để hầm cho Mew ăn.

Trong nhà còn hai người giúp việc nữa, là chồng và con trai chị Jo lúc trước họ từng làm việc cho nhà chính của ông Bon, sau khi Mew về nước thì được điều đến đây. Con trai chị bếp năm nay được 17 tuổi, cậu nhóc vẫn còn đang đi học, lúc nào rảnh rỗi sẽ lau dọn nhà cửa rồi đi làm vườn. Còn chồng chị Jo thì xem như là quản gia, trông nom nhà cửa và chăm sóc mảnh vườn, lau xe cho Mew.

Có điều lúc này mọi người đều không có ở đây, chỉ có mỗi cậu và anh ta cho nên cậu cảm thấy rất gượng gạo, mông đặt xuống sofa mà còn không dám ngồi thoải mái nữa là.

Mew vẫn như cũ không để ý tới cậu, ngồi ở chỗ đó xem tài liệu như cũ. Khoảng vài phút sau, Gulf đành mở lời trước:

“Anh…muốn uống cafe không?”

Mew không đáp.

“Ờm…đã ăn sáng chưa?” Cậu còn chưa ăn, muốn cùng anh ta ngồi ăn.

Vẫn im lặng.

“Hôm qua…à anh còn đau không?”

Mew vẫn xem cậu như không khí.

Gulf tự biết mình sai, dù rằng tối hôm qua đã xin phép anh ta là sau khi tan ca thì ra ngoài chơi nhưng anh ta dặn cậu về sớm một chút, mà cậu vẫn không nghe lời, thậm chí còn không bắt máy, đến khi nhận điện thoại thì mới bảo sẽ ngủ nhà bạn, không về. Tuy rằng không biết chuyện anh ta bị tai nạn là do đâu, nhưng dù sao anh ta vẫn là chồng chính thức của cậu, cho nên việc anh ta bị tai nạn mà cậu không ở nhà chăm sóc, còn ra ngoài chơi cả đêm cũng đủ để người khác kết tội là “thất trách với chồng.”

Ngồi trên ghế sofa êm ái mà cậu lại có cảm tưởng như ngồi trên đống gai vậy, nhúc nhích cũng không dám, chân tê đến mất cảm giác. Lúc này người bên kia mới lên tiếng.

“Tối qua em không đọc tin nhắn của tôi sao?” Anh ta vẫn không nhìn cậu.

“Ờ…tại chỗ đó ồn quá…tôi không để ý.” Gulf lúng túng mở điện thoại, thấy tin nhắn: “Tôi chuẩn bị cho em một bất ngờ, về sớm nhé?” Áy náy ban đầu chỉ có một, về sau lại tăng thêm mười.

“Tôi…xin lỗi.” Gulf cúi đầu lí nhí nói.

Mew đứng dậy, anh ta quay lưng đi ra ngoài, không nói lời nào cả.

Quả thật Gulf không sợ Mew của bình thường, chỉ sợ Mew của hiện tại. Anh ta làm cho cậu kinh nghi bất định, hồi hộp không biết phải đối diện thế nào, làm gì mới phải.

Mew bước ra ngoài sân, thở ra một hơi phẫn hận. Anh ta phải làm gì đây, nên làm gì đây? Người anh ta yêu thương tha thiết lại không ở cùng anh ta trong sinh nhật mà anh ta đã cố công tạo dựng cho cậu, lại đi suốt đêm, còn ở cùng cô gái đó cả đêm. Tình cảm của anh ta có đong đầy bao nhiêu cũng không bằng mấy lời ngọt ngào của cô gái ấy. Mew thất bại rồi, thất bại một cách thảm hại.

Bây giờ ngồi cùng cậu, đi cùng cậu, ngủ cùng cậu nhưng một chút cảm giác thoải mái cũng không có, ngược lại còn khiến anh ta bị dằn vặt nhiều hơn. Cứ mỗi lần nhìn thấy cậu, trái tim anh ta lại đau âm ỉ, cứ luôn nhắc nhở mình rằng, người này không yêu mình.

Cậu làm đau anh ta nhưng lại sống rất dễ chịu, rất thống khoái. Ước gì anh ta có được một chút lạnh lùng của cậu thì tốt rồi, ít nhất sẽ không đau đến mức nói không nên lời như thế này.

Bởi vì Mew tỏ thái độ lạnh lùng băng sơn như vậy nên Gulf không dám gây ra hành động gì to lớn, sợ có gì không ổn sẽ thổi bùng lên ngọn lửa giận dữ của anh ta.

Cậu không thể hiểu được, người bình thường hay tùy hứng như anh ta, khi trở nên lạnh lùng lại cực kỳ đáng sợ.

Cậu đã không biết rằng, chỉ có những người bị tổn thương quá nhiều mới trở nên lạnh lùng như vậy.

Đến giờ ăn cơm, Gulf cực kỳ căng thẳng, cậu bưng mấy món để lên bàn, sau đó nhẹ nhàng mà ngồi xuống.

Mew dùng tay trái cầm đũa nhưng vì không quen nên mãi cũng không gắp được món gì, anh ta tức giận quăng đôi đũa xuống.

Gulf giật nảy mình, sau đó e dè nói:

“Anh…cầm muỗng ăn có được không? Để tôi lấy cho anh.”

“Không cần!” Mew đứng dậy.

“Đừng, anh không ăn sẽ không được đâu.” Nghĩ tới việc mới tuần trước anh ta suy nhược cơ thể, giờ lại bị tai nạn, nếu anh ta không chịu ăn thì sẽ ngã bệnh, ông bà Bon chắc chắn sẽ hỏi tội cậu trước.

Mew không nói gì, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Gulf ăn qua loa mấy miếng cơm rồi bưng bát canh chạy lên lầu. Cửa phòng không khóa, bên trong Mew đang nói chuyện điện thoại với ai đó.


“Bao lâu rồi?” Giọng anh ta trầm khàn, dễ nhận ra tâm trạng không được tốt.

“Chính xác là gần năm năm rồi.”

“Đã từng có quan hệ thể xác chưa?”

“Đã từng.”

“Gia đình đã biết hết chưa?”

“Biết, gia đình bên nhà gái thậm chí còn đang thúc giục hôn sự.”

“Thời gian yêu đương có xảy ra chuyện gì lớn không?”

“Không, nhưng đa phần đều là những tình tiết như phim ảnh, cực kỳ ngọt ngào khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.”

“Hôm đó có cô gái ấy ở cùng không?” Mew muốn hỏi đến hôm sinh nhật cậu.

“Có, ban đầu thì chơi cùng một nhóm bạn, về sau thì hai người họ thuê một khách sạn ở gần vùng YY ngủ, đến sáng cậu ấy đưa cô gái đó về bằng xe riêng rồi mới về nhà.”

Mew nghiến chặt răng, sau đó tắt máy. Bàn tay anh ta siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, gương mặt trắng nhợt nhạt, nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu.

Gulf không biết là có chuyện gì, cậu rón rén bưng bát canh vào phòng, để lên chiếc bàn cạnh Mew, nói:

“Anh ăn đi, nếu không sẽ…”

Mew vung tay hất bát canh đổ xuống đất, khiến Gulf hoảng sợ co rúm đứng ở đằng kia, không nói được lời nào.

Ánh mắt Mew lạnh đến mức tỏa ra sát khi nồng đậm, tơ máu trong mắt anh ta nổi lên rõ ràng bởi bao đêm không ngủ được, nhìn xoáy vào Gulf, tựa như trong đó toàn là cung tên, chỉ trong một phút đã giết cậu không biết bao nhiêu lần.

Gulf hoảng sợ, tay chân không kiềm được mà run lẩy bẩy. Chuyện gì vậy chứ, hắn nghe điện thoại xong lại nổi giận, muốn trút hết cả lên người cậu hay sao? Có khi nào anh ta đột nhiên biến thành tên cuồng sát trong tiểu thuyết không ta? Lúc đó chẳng phải là mình chết không toàn thây sao?

Trong lúc Gulf vẫn còn đang vì những suy nghĩ đó dọa cho đổ mồ hôi lạnh, thì Mew lại chẳng làm gì cả,chỉ nói:

- Ra ngoài ....tôi bảo em ra ngoài

Được lời như cởi tấm lòng, Gulf chạy còn nhanh hơn bay ra ngoài.

Mew ngồi trên giường lẩm nhẩm, yêu nhau năm năm, đã từng quan hệ, gia đình đồng ý, tình cảm lãng mạn như phim…

Mew không cách nào chấp nhận được những thông tin trên. Mặc dù trước đây hắn vô cùng phóng túng, lên giường với biết bao nhiêu cô gái nhưng lại không thể chịu đựng được khi nghe tin Gulf lên giường với một cô gái.

Anh ta có tư cách ghen cậu hay không? Có lẽ là có, cũng có lẽ là không.

Buổi chiều ông bà Bon có đến, họ không trách mắng gì nhưng Gulf lại có cảm giác sợ hãi, nhất là khi họ nhìn thấy Mew không có một chút sức sống nào, cả người yếu ớt vô lực. Cũng phải thôi, anh ta đã một ngày một đêm không ăn gì, cũng không ngủ được, làm sao có tinh thần nổi.

Khi ra về, ông bà Bon chỉ dặn dò Gulf chăm sóc Mew cũng không nói gì thêm.


Mấy ngày sau, Gulf đến nhà của Dao thăm ba mẹ cô ấy. Cậu biết tâm trạng Mew không tốt, gần đây anh ta vẫn đi làm nhưng dường như trở nên lạnh lùng khó gần, ở công ty chẳng nói với cậu câu nào thì không nói đi, mà ở nhà cũng không. Về lý do tại sao anh ta im lặng như vậy, cậu nghĩ là công ty hoặc người tình nào đó của anh ta gây sóng gió cho nên khiến anh ta thay đổi tính tình, vì vậy cậu có quan tâm hay không cũng không có gì khác, đành lơ luôn.

Chuyện cậu đến nhà của Dao là có lý do, ba mẹ cô ấy đã mời cậu đến nhà vào tháng trước nhưng cậu từ chối, suốt một tháng đó họ liên tục ngỏ lời mời cậu đến nhà, từ chối mãi cũng kỳ nên lần này quyết định đi.

Lý do họ mời cậu đến cũng không ngoại trừ việc đính hôn của cậu và Dao. Thật ra cậu yêu cô ấy, muốn kết hôn từ lúc học năm hai rồi, định ra trường thì cưới nhưng đang lúc mọi chuyện chuẩn bị đâu vào đấy thì ông Bon tìm tới cửa, nhắc lại chuyện xưa, rồi năn nỉ suốt cả một tuần lễ, cậu cầm lòng không đậu nên đồng ý kết hôn với Mew. Giờ thì hay rồi, bị buộc sống với một người mình không yêu, nên mất đi lựa chọn sống với người mình yêu.

“Gulf à, cháu cũng biết đó, phụ nữ không giống với đàn ông, bởi tuổi thanh xuân là có hạn. Cháu là đàn ông, ba mươi tuổi chưa kết hôn thì là chuyện bình thường, thậm chí còn làm nổi bật vị trí của mình trong xã hội bằng sự nghiệp và vẻ chững chạc nữa. Nhưng còn phụ nữ thì sao? Hai mươi lăm tuổi vẫn chưa có người bên cạnh đã gặp phải nhiều lời bàn tán, ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn thì đã trở thành người vô giá trị mất rồi.”

Mẹ Dao nói thế khiến Gulf khó xử vô cùng, chỉ còn cách hứa hẹn thêm một năm nữa, vì sự nghiệp chưa vững, không muốn dựa vào chị gái. Ba mẹ Dao cũng thấy có lý, bởi cậu mồ côi cha từ thuở nhỏ, mẹ cũng mất cách đây không lâu, mọi chi phí ăn ở học tập đều phải nhờ vào người chị đã lập gia đình còn có con nhỏ, bây giờ cậu đã ra trường, nếu vẫn nhờ vào chị gái thì quả là không còn dáng vẻ nam nhi đại trượng phu nữa.

Thấy “con rể tương lai” biết suy nghĩ như vậy, ba mẹ Dao rất vui lòng. Tuy rằng ban đầu mẹ Dao chỉ hi vọng con gái mình đính hôn với Gulf mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đính hôn cũng cần tổ chức tiệc, cũng phải tốn tiền, mà Gulf mới ra trường và đi làm được ba tháng thôi, tiền lương tích được đảm bảo không đủ, nên đành đồng ý chờ thêm một năm.

Gulf ra khỏi nhà của người yêu mà trong lòng vô cùng áy náy, lúc nãy lỡ hứa bừa một năm, bây giờ biết làm sao? Trong bản hợp đồng riêng tư ấy cậu với anh ta ký có một điều khoản là sau khi ông Bon qua đời mới ly hôn nhưng ông Phác giờ mới 60 tuổi, lại rất khỏe mạnh, cậu không có ý định trù ẻo “cha chồng” nhưng dù gì đi nữa thì một năm cũng không được.

Cậu không lo về chuyện Phác Xán Liệt đồng ý hay không, chỉ lo về chuyện ăn nói sao với ông bà Phác. Nếu họ biết chuyện cậu phản bội con trai họ, kết hôn với cô gái khác, khỏi cần nói cũng hiểu đường công danh tiền tài mà cậu đang sở hữu cũng sẽ bốc hơi hết, chẳng những vậy còn liên lụy đến cả người yêu nữa.

Sinh viên khoa thiết kế thời trang thất nghiệp đầy, bởi vì học ngành này khó tìm việc làm. Các công ty lớn như công ty Jong thị của ông Bon cần gì tuyển sinh viên trong nước, bởi các sinh viên du học ở Pháp về đông như kiến, muốn tài năng có tài năng, muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, thế mà bọn họ còn thất nghiệp, phải đi làm ở mấy cửa hàng thời trang nhỏ, thì huống gì tới cậu? Ông Bon nâng đỡ cậu và đám bạn của cậu là bởi vì cuộc hôn nhân giữa cậu và Mew ,nếu như cậu và anh ta ly hôn, cậu sẽ nhanh chóng bị vứt ra đường, bạn bè cậu cũng bị đuổi việc ngay. Lúc ấy biết làm sao bây giờ, người xưa có câu: “Vi cá và tay gấu không thể cùng ăn”, quả đúng như vậy, chỉ có thể chọn một. Mà cậu lại không biết phải chọn bên nào bây giờ.

Sau khi Mew biết tin Gulf đến nhà “ba mẹ vợ tương lai” thì cả một ngày không ăn nổi cơm, buổi tối cũng không thể ngủ. Anh ta chỉ có cách làm việc như điên để quên đi chuyện này, nhưng chính vì thế mà anh ta phải nhập viện lần nữa vì suy nhược cơ thể nặng.

Ông bà Bon ra lệnh cho Sila quản lý tốt việc ở công ty, buộc Mew phải nghỉ việc một tháng. Gần đây họ thấy sức khỏe của anh ta quá kém, quầng thâm mắt lại ngày một đen, thân thể thì gầy đi thấy rõ, biết anh ta có chuyện gì đó nhưng gặng hỏi mãi cũng không nhận được đáp án nào.

Vì vậy, bà Meam gặp riêng Gulf, nói nhỏ với cậu: “Con à, con là vợ của Mew, vậy con lựa lúc hỏi nó giùm mẹ xem đã xảy ra chuyện gì, mẹ rất lo lắng, mà hỏi nó lại không chịu nói.”

Gulf bên ngoài vâng dạ, trong lòng lại bất an. Cả tháng nay anh ta có chịu nói với cậu câu nào đâu, thậm chí một ánh mắt anh ta cũng buồn liếc nhìn cậu, làm sao mà hỏi?

Gulf đâu có biết rằng, anh ta không nhìn cậu là vì anh ta sợ thương tâm.

Mew nằm trong phòng đặc biệt, mắt luôn nhắm nhưng không tài nào ngủ được. Tâm can đau đớn không ngừng, lại chẳng thể nào nói ra, dùng cách gì cũng không thể vơi đi. Mà người có thể giúp anh ta xoa dịu nỗi đau này lại không nguyện ý làm việc đó.

Mew cảm thấy Gulf giống như cây xương rồng vậy, khi nở hoa thì rất đẹp nhưng chạm vào lại bị gai đâm đến bật máu. Tuy rằng anh ta cố gắng không nhìn cậu để khỏi bị mê hoặc nhưng rồi vẫn vươn tay ôm lấy, càng đau lại càng không thể buông.

Lần nhập viện này của Mew kéo dài gần nửa tháng, đến khi xuất viện thì tay cũng được tháo bột. Anh ta vừa xuất viện được một ngày, chiều hôm sau lại tự ý lái xe ra ngoài, đến quán Bar của Ran

Lúc này Ran cũng đang bước ra, vừa thấy anh ta đến thì vội nói: “Trời ơi, tao đang định đến nhà thăm mày.” Lúc anh ta vừa nhập viện thì Ran cùng đám bạn thân đến thăm rồi, nghe anh ta xuất viện thì Ran hẹn bọn họ đến nhà anh ta, nào ngờ chưa kịp đi anh ta đã đến.

Mew không nói câu nào, đi thẳng vào quán, gọi rượu uống. Mew cản trở cách nào cũng không được, đành để mặc anh ta. Uống được hơn nửa chai rượu mạnh, Mew mới mở lời: “Mày nói xem, vì sao tao yêu cậu ấy, cậu ấy lại không yêu tao?”

“Cái này thì dễ hiểu mà, để tao phân tích cho mày nghe.” Ran rót một cốc trà giải rượu đưa cho Mew rồi mới nói. “Mày là người hoa tâm, trước đây quen nhiều cô gái nhưng lại không yêu bất cứ cô nào. Sau khi ở cùng cậu ấy, bị tính cách khác biệt của cậu ấy thu hút, dễ dàng sa vào lưới tình. Ngược lại cậu ấy là người chung thủy, trước khi gặp mày đã thì đã có người yêu, trái tim đã có nơi chốn, làm sao mà bị rung động trước mày được?”

“Vậy tao yêu cậu ấy là vô ích sao?”

Ran lựa lời mà nói: “Không hẳn là vô ích, có thể sống cạnh nhau lâu hơn nữa sẽ có kết quả. Dù sao mày không chịu ly hôn thì đời nào cậu ấy cưới cô gái kia được, yên tâm đi.”

Mew ngửa cổ uống cạn ly rượu, mơ hồ nói: “Nắm giữ được thể xác, lại không giữ được linh hồn, có nghĩa gì đâu?”

“Vẫn tốt hơn là không giữ được gì. Ít nhất cậu ấy sẽ không rời bỏ mày”


Gulf không hiểu tại sao mình lại có cảm giác rất áy náy với Mew. Tuy rằng những chuyện xảy ra gần đây liên quan tới anh ta thì cậu nửa điểm cũng không nhúng chân vào, thế mà trong lòng lại nổi lên một sự cắn rứt, tựa như những gì cậu làm đều là tội lỗi vậy.

Nhưng nói thế không có nghĩa là cậu phủ nhận hết mọi lỗi lầm, bởi vì chuyện cậu có bạn gái rồi giấu giếm anh ta như vậy rõ ràng người sai là cậu. Hôm vừa rồi còn lén lút đến nhà “bàn luận hôn sự” của cậu với ba mẹ bạn gái nữa cơ.

Đã vậy, hiện tại bây giờ cậu còn đang đi ăn kem cùng bạn gái. Những cảm giác lẫn lộn này khiến cho cậu cảm thấy rất áp lực, bối rối, sau đó là bùng nổ. Người cậu yêu là Dao, cậu một chút cũng không muốn kết hôn với Mew. Tất cả là do cuộc hôn nhân đáng ghét này hành hạ cậu, bằng không bây giờ đã có thể yên ổn rồi. Kết hôn với người cậu thương mà không bị thứ khác cản trở tay chân.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không kết hôn với Mew thì tiền đâu cậu đóng hết học phí của cả hai năm học đại học kia chứ? Tuy là chị gái đã hứa sẽ lo cho cậu nhưng cậu làm sao không biết ngượng mà xin tiền của chị gái mãi cho được? Học phí hai năm đầu thì còn nhịn ăn nhịn mặc rồi xin chị một ít tiền nữa là đóng được, nhưng học phí hai năm sau nặng hơn rất nhiều.

Chị cậu đã có gia đình riêng, tuy anh rể cũng là công chức nhà nước nhưng cả nhà bốn người sống cũng rất chật vật, đặc biệt là còn hai đứa nhóc đang học tiểu học nữa, gánh thêm cậu thì quả thật là nặng nề. Cậu biết vậy nên từng đi làm thêm nhưng nếu lật lại những chuyện trong quá khứ mà cân đo đong đếm, số tiền làm thêm ít ỏi kia còn không đủ để tiêu xài, sao mà đủ đóng học phí.

Ngoại trừ học phí ra thì còn tiền ăn ở nữa, căn nhà cậu ở lúc trước là nhà trọ, nhà cũ của ba mẹ cậu đã bán từ khi mẹ cậu bị bệnh nặng cần tiền chữa trị rồi.

Mà chuyện quan trọng cần nhắc đến đó chính là công việc của cậu hiện giờ. Đây là công việc mà không biết bao nhiêu sinh viên từ hạng ưu trong nước cho đến sinh viên xuất sắc tốt nghiệp ở Pháp mơ ước, bọn họ thậm chí còn phải bỏ tiền lót đường để xin được việc làm nữa cơ, cậu thì lại dễ dàng không chút khó khăn nào, còn giúp đỡ được người yêu mình và vài người bạn thân được đi làm tử tế nữa chứ.

Đây là điều khiến cậu vô cùng biết ơn ông Bon cũng như cuộc hôn nhân với Mew, bởi vì cậu đã có cái để đền đáp cho bạn gái rồi.

Dao là một cô gái tốt, tuy rằng không phải xinh đẹp xuất chúng nhưng với vẻ đẹp hiền lành thục nữ của cô cũng đủ khiến khối người có điều kiện theo đuổi. Vậy mà cô vẫn kiên định ở bên cạnh cậu, từ năm cuối cấp cho đến đại học rồi giờ đã ra trường đi làm.

Ngày xưa cậu cũng không phải là chàng trai có điều kiện, khi mẹ còn khỏe thì gia cảnh cũng chẳng khá khẩm gì, sau khi mẹ mất còn chật vật hơn, có thời điểm cô đã phải chia sẻ phần cơm trưa cho cậu, bởi lúc ấy trong túi cậu không có một xu tiền. Một người con gái tuyệt vời, không trở mặt lúc cậu nghèo hèn hay đeo đuổi không buông lúc cậu giàu có, chung thủy với cậu một cách tuyệt đối, sao cậu có thể không cần được chứ?Bởi thế, dù cho có kết hôn với Mew cậu vẫn quyết định không lung lạc ý định kết hôn với cô.

Lúc trước phải kết hôn cùng anh ta, cậu vô cùng khó chịu và tức giận, vì anh ta nên chuyện tình cảm của cậu và người yêu bị cản trở. Nếu không nghĩ đến ông Bon thì cậu đã chẳng ép mình phải đăng ký kết hôn rồi sống cùng anh ta

Có điều, bây giờ đối với Mew cậu lại hận không được, chỉ có cảm giác áy náy và tội lỗi.

Hết chap 5❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mewgulf