Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__________

Khởi đầu: bạn căng thẳng không thể nào ngủ được và sau đấy có một cuộc trò chuyện nhỏ trong buổi đêm đấy trước khi sẵn sàng cho sự kiện ngày mai.
_________

   Đêm đã khuya và bạn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi đang ngủ cuộn tròn trong hộp các tông trên vỉa hè. Hai tay ôm lấy thân thể bé nhỏ này, hy vọng có thể ngăn được gió lạnh thổi qua. Bạn tự hỏi cha và mẹ bạn sao rồi? Đã đuổi đánh được tên kẻ xấu kia chưa? Năng lực của bạn có thể bảo vệ được họ không? Bạn đã có thể trở về nhà được chưa?

   Tiếng thút thít vang lên, bạn đang khóc, run lên vì sợ hãi. Bạn sợ rằng bọn tội phạm sẽ làm hại cha mẹ bạn. Bạn sợ rằng cho dù bạn chạy bao xa, bọn chúng vẫn sẽ tìm thấy và làm tổn thương bạn. Bạn đang sợ hãi, rất sợ hãi.

   Một giọng nói đột ngột vang lên.

" Cô bé à con có sao không? "

   Bạn giật mình, ngước nhìn lên để xem ai là chủ nhân của giọng nói đấy. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc trắng bạc đang cúi xuống nhìn bạn. Bạn không thể nhìn rõ đôi mắt của ông ấy vì trời quá tối, nhưng bạn có thể thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt ông ta.

   Bạn ngồi dậy đối mặt với ông ấy. Người đàn ông nhẹ nhàng dùng ngón tay cái lau đi những giọt lệ trên mắt bạn. Hành động đột ngột này khiến bạn hơi giật nảy.

" Tại sao con lại nằm ở đây? " Bạn muốn trả lời, khi bạn cố nói thì giọng bạn nức nở không nói thành lời.

" Cha mẹ con đâu rồi? " Bạn sững người khi người đàn ông đấy hỏi đến tình hình của cha mẹ bạn. Một dòng suy nghĩ lượt qua bộ não của bạn, bạn có thể cầu cứu người đàn ông này! Nhờ ông ta báo cảnh sát hoặc anh hùng đến giúp đỡ cha mẹ bạn, bạn phải làm ngay trước khi quá muộn! Hai tay bạn nhanh chóng nắm chặt lấy tay của ông ấy, một lượng adrenaline dâng trào trong cơ thể bạn. Bạn phải cứu lấy cha mẹ!

" XIN HÃY CỨU LẤY CHA MẸ CON!! HỌ ĐANG GẶP NGUY! XIN ÔNG HÃY BÁO CHO CẢNH SÁT HOẶC CÁC ANH HÙNG ĐI Ạ! LÀM ƠN NHANH LÊN!! KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐÂU Ạ! LÀM ƠN NHANH LÊN NGAY BÂY GIỜ! " Bạn gào lên, nhìn thẳng vào người đàn ông đấy, những giọt lệ cứ chảy ra không ngừng trên khuôn mặt bạn.

   Ông ấy trông… bình tĩnh đến lạ thường…. Lần nữa người đàn ông đấy dùng ngón tay lau đi nước mắt của bạn, tay còn lại đặt lên đầu bạn để trấn an bạn.

" Bình tĩnh nào cô gái nhỏ, ta chắc chắn anh hùng đã đến và giải quyết kẻ xấu đấy rồi. Mọi thứ đều ổn cả, hãy nín khóc nào. Đi với ta, ta sẽ cùng con đi kiểm tra và đưa con về với vòng tay của cha mẹ con. " Ông ấy bế bạn lên ôm bạn vào lòng, dùng tay xoa nhẹ lưng bạn nhằm trấn an bạn.

   Bạn rúc vào người ông ấy, yên vị để cho người đàn ông này bế bạn đi. Bạn buồn ngủ, bạn kiệt sức, hai hàng mi bạn nặng trĩu nhắm lại.

   Bạn đã ngu ngốc không để ý đến câu nói kì lạ đáng nghi của ông ta, bạn đã không chú ý đến nụ cười ngày càng rộng của ông ta, bạn đã không suy nghĩ gì cả. Bạn không thể suy nghĩ gì cả, bạn cảm thấy cả cơ thể mệt mỏi một cách lạ thường…

•••

Ting Ting Ting

   Những âm thanh từ chiếc điện thoại bạn đang cầm vang lên liên tục, hai ngón tay cái bạn di chuyển không ngừng nghỉ hai bên điện thoại. Đã hơn một giờ sáng rồi, bạn vẫn đang nằm trên giường của mình, gấu bông gối ôm bạn đều có đầy đủ bên cạnh, thậm chí trước đó bạn đã uống một cốc sữa ấm. Ấy thế bạn vẫn không tài nào chợp mắt được.

   Lo lắng, hồi hộp. Đúng thế, CHÚA ƠI ngày mai bạn phải đến một ngôi trường ĐÀO TẠO ANH HÙNG và TRỞ THÀNH GIÁO VIÊN Ở ĐẤY.

' Đoán đấy là lý do mình không ngủ được '

   Vò mái tóc h/c của mình, bạn nheo mắt tìm kiếm những video " Những Lưu Ý Khi Làm Giáo Viên…" mong rằng chúng sẽ giúp ích cho bạn.

' Đồ khốn, sao lại bắt mình làm việc này. Biết thế mình không xông ra mà để "anh hùng" lo liệu  '

Ting!

   Một dòng tin nhắn xuất hiện trên thanh thông báo điện thoại của bạn, nhấp vào bạn nhận thấy nó đến từ Shigaraki Tomura.

Tomu: vẫn chưa ngủ?

   Bạn không định trả lời ngay, thay vào đấy bạn phớt lờ nó và quay lại tập trung vào nội dung video đang xem dở.

Ting!

Tomu: đừng phớt lờ tôi.

   Bạn vẫn phớt lờ dòng tin nhắn đấy.

Ting!

Tomu: đừng để tôi phải đến căn hộ của chị, trả lời ngay.

Y/n: nhóc thôi ngay, chị đang căng thẳng lắm đây này.

   Bạn càu nhàu lăn ra khỏi giường và đặt điện thoại lên gối. Dùng tay xoa đều hai bên mặt, da quá khô, nhắc nhở bạn chưa rửa mặt cho hôm nay. Bạn nhảy vào phòng tắm và tìm công tắc đèn trong bóng tối. Sau khi bật đèn, bạn vào phòng tắm và vớ lấy chiếc bờm để cài tóc lên tránh bị ướt tóc.

  Mở vòi nước, bạn làm ướt mặt bản thân rồi dùng khăn lau mặt. Ngắm nhìn bản thân trong gương, bạn thầm chửi rủa "mẹ kiếp" khi phát hiện một cục mụn ngay trên trán.

' Chẳng sao cả, mình có thể xử lý được '
   Bạn lục lọi tìm dụng cụ nặn mụn để tiêu diệt cục mụn kia. Đau, nhưng ít nhất đã xong xuôi. Bạn tiếp tục quy trình skincare cho bản thân đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Lúc đầu bạn hơi hoảng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại khi một giọng nam quen thuộc gọi bạn.

" Y/n? Chị ở đấy? " Bước ra từ làn sương màu tím. Đôi đồng tử đỏ đảo nhìn xung quanh phòng ngủ của bạn đến khi nó dừng lại ở phòng tắm, nơi phát ra nguồn sáng duy nhất.

" Đây đây. Cứ thoải mái ngồi trên giường và chờ chị một tí." Bạn thoa đều tinh dầu trên da mặt sau đấy thực hiện những động tác mát xa mặt.

   Chàng trai tóc xanh ngả người lên giường của bạn, chẳng thèm cởi giày ra và cũng chẳng quan tâm ga giường có bị dính bẩn hay không. Những làn sương biến mất cùng lúc bạn bước ra khỏi phòng tắm sau khi chăm sóc da mặt xong xuôi.

   Bạn nhíu mày nhìn vào cơ thể đang nằm trên giường, bạn thở dài sau đấy khoanh hai tay trước ngực quát lớn.

" Tomura! Giày! Đây là lần thứ bao nhiêu chị nhắn nhở nhóc rồi hả? Bẩn hết ga giường mất! Thêm nữa, lần cuối nhóc tắm là khi nào đấy? Mùi cơ thể nhóc thật kinh khủng! " Bạn bước đến lay mạnh Tomura.

   Tomura tháo bàn tay ở trên mặt ra sau đấy đặt nó lên đầu tủ cạnh giường. Anh ngồi dậy trừng mắt với bạn.

" Y/n. Làm ơn ngừng hành xử như thể là mẹ tôi đi, giường bẩn thì trước sau gì chẳng giặt. Còn khi nào tôi tắm là quyền của tôi, ít nhất không như chị mà bôi đống thứ nhớp nháp lên mặt. " Bạn trèo lên giường ngồi cạnh Tomura, luồn tay qua những lọn tóc xanh của thằng nhóc rồi vò rối tung lên.

" Đồng ý chị không phải là mẹ của nhóc, nhưng chị là chị hai của nhóc! Không cùng máu mủ nhưng chúng ta đều được nuôi lớn bởi sensei. Và tất nhiên! Hãy cầu mong rằng chị không mách sensei về những hành động thô lỗ của nhóc đối với- "

   Bất chợt bạn bị Tomura véo má.

" Đừng dài dòng nữa, vào chủ đề chính. Lý do gì mà chị lại thức đến giờ này? Lại còn căng thẳng? " Chàng trai tóc xanh dò hỏi bạn. Bạn cau mày lại nhìn Tomura tự hỏi thằng nhóc đang vờ quên hay là quên thật?

" Ừ thì- là cái chuyện mà chị mày nhào vô mắng mỏ người ta hô hấp cứu người sai- " Bạn còn kéo dài âm cuối từng câu khiến cho Tomura phải cằn nhằn quát bạn một tiếng.

" Làm thái độ đó nữa là đảm bảo cái giường này thành tro! Nói chuyện cho đàng hoàng vào! "

" Woa woa! Được rồi! Được rồi! Xin lỗi ông tướng! " Bạn bắt đầu kể đàng hoàng, chắc chắn không còn một thái độ cợt nhả nào trên khuôn mặt hay giọng nói nữa vì bạn không muốn phải tốn tiền mua ga giường.

   Mọi chuyện xảy ra vào thứ Ba tuần trước khi bạn đi làm về và tình cờ gặp một nhóm đám đông đang tụ tập bên hồ nước. Bạn tò mò lại đấy xem có chuyện gì, dù sao bạn cũng đang rảnh. Một người anh hùng cố kéo một cô gái đang đuối nước lên, cô ấy không cử động, mắt nhắm nghiền. Người anh hùng đấy lo lắng bối rối hoảng hốt, anh ta dùng hai tay đè vào… bụng cô gái? Cái đéo?!

   Bạn lúc đấy to mắt nhìn người anh hùng cố gắng "cứu" cô gái đuối nước một cách "chuyên nghiệp". Mẹ kiếp thằng khốn cứ nhấn bụng cô gái ấy, thỉnh thoảng chuyền không khí vào miệng cô gái xong lại tiếp tục nhấn vào bụng nạn nhân.

' Thằng ngu đấy sẽ giết cô gái đó mất! '

    Lo sợ đến tính mạng của cô gái. Bạn không chịu được liền ra khỏi đám đông, chạy đến đẩy người anh hùng ra ngoài, bạn tiếp cận cô gái đồng thời quát anh ta một cách thậm tệ, chắc chắn là kèm theo nhiều câu chửi tục. Bạn nhanh chóng thực hiện các động tác sơ cứu người ĐÚNG CÁCH để cứu lấy cô gái đang đuối nước kia.

   Khoảng vài phút sau khi ngực cô ấy bắt đầu rung chuyển, cô ấy ho sặc sụa. Bạn di chuyển nghiêng người cô ấy qua một bên để đường nôn dễ thoát ra ngoài. ̶V̶̶à̶ ̶v̶̶â̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶ô̶ ̶ấ̶̶y̶ ̶đ̶̶ã̶ ̶n̶̶ô̶̶n̶ ̶e̶̶w̶̶.̶

   Quay lại thực tại, bạn kể thêm rằng xe cấp cứu đã đến và đưa cô gái đi. Bạn bắt đầu tự mãn khi kể về các bác sĩ ở đấy và người dân khen ngợi bạn như nào, điều đó khiến cho Tomura khó chịu. Cậu ta rất ghét mỗi khi nhìn thấy bạn tự mãn. Tiếp tục là sau khi mọi người đường ai nấy đi thì một người đến tiếp cận bắt chuyện với bạn. Thật ra là một chú chuột bạch bắt chuyện với bạn… người chuột hay chuột đột biến gì đấy bạn không quan tâm… chỉ cần quan tâm là có người bắt chuyện với bạn.

" Sau đó ông ta tự nhận là Nezu hiệu trường UA. Rồi bla bla… gì đấy về chương trình khóa học sơ cấp cứu cho khoa anh hùng bla bla… rồi mong chị có thể vào đấy các thứ rồi có thể ăn bánh uống trà thảo luận thêm. Hiểu chưa? Nhớ chưa? " Bạn chán nản nhìn Tomura trong khi chàng trai chỉ nhếch mép lẩm bẩm " rồi sao nữa…" khiến bạn cau mày.

' Thằng nhãi này nó cố chọc tức mình '

" Tất nhiên là chị mày không chịu vì chị mày CHƯA TỪNG làm giáo viên. Ấy thế chị lỡ dại khờ kể cho em với sensei nghe để rồi hai người RA LỆNH cho tôi tìm lại ông chuột đấy để đồng ý… trời ơi không lẽ tôi làm tội tình gì mà phải như này!! Mẹ nó!!!" Xin chúc mừng, Shigaraki Tomura đã chọc tức bạn thành công.

   Bạn nhanh chóng ngã xuống giường, vùi mặt vào gối để tránh nhìn vào cái khuôn mặt đang hả hê kia của Tomura. Hành động của bạn vô tình khiến cho chàng trai phải cắn môi nhịn cười.

   Cả hai hai im lặng với nhau một lúc, chẳng ai nói năng thêm tí nào. Cảm giác ngột ngạt bao trùm xung quanh Tomura khiến anh đành phải lên tiếng.

" Đúng là không uổng chọc tức bà, giải trí phết. " Bạn to mắt, nhanh chóng rời khỏi chiếc gối và chuẩn bị sẵn sàng phun một loạt câu chửi tục vào mặt chàng trai tóc xanh cho đến khi anh ta cắt ngang bạn.

" Chà nếu như All Might không chuẩn bị vào làm giáo viên thì tôi cũng chẳng bảo chị vào đấy. Với lại, chị đã bảo với lão chuột là mình chưa từng làm giáo viên đúng chứ?" Bạn im lặng gật đầu, Tomura nói tiếp.

" Thì đấy, kiểu gì bọn đấy cũng sẽ chuẩn bị mọi thứ giúp đỡ chị tận tình. Cho chị xem các thứ như là lịch làm việc của bản thân và… lịch của các giáo viên khác như All Might, thông tin các thứ…" bạn cắt ngang Tomura.

" Rồi rồi thu thập tất tần tật các thông tin của All Might rồi giao về cho em để em chấp dứt cái biểu tượng hòa bình gì đó, vạch mặt anh hùng ra chứ gì. Chị thề nhóc cứ lầm bầm riếc muốn nát tai chị luôn ý. "

   Bạn ngó sang đồng hồ, đã gần hai giờ sáng rồi. Mặc dù bạn đã dành thời gian trò chuyện đôi chút với Tomura, nhưng nỗi lo lắng bên trong bạn vẫn chưa giảm đi chút nào. Bạn không thích sự thay đổi đột ngột này, nhưng bạn không muốn làm trái ý của sensei với thằng em trai.

Ṁ̴̢̨͔̝̼̱͚̬̊̉̎͐͗̓̚ộ̷͙̰̣̫̘̙̱̳̖́̇̓̚ͅţ̵̛̩̲̞͉̱̘̻̦̱̖̑̃̎̂̉̿̈́́͝ ̷̨̥̘͕̰̏̆͒͜p̴̱̭̤̲͔̽̾̿̆̔ḣ̶̛̤̖͎̦̅̓̄̊͛̌̾͜ͅͅầ̴̢̮̻̟̽͂̊͝n̸̹͇̹̤̊ ̷̛̩̺̮͙̦̇̓̽̋̍̏͑͗̿ń̶̘͙͉̃̎à̷̘̹̆̈́̔̀̀͂́̚͝ȏ̸̡̪͍̬̟͇̯̓͑͊̉̓͘ͅ ̸̡̛̹̝̎̐͌͠đ̴̮̒́̈́̅͛́̇̇̿̉͠ấ̷̡̠͙͚͖̯͙̤̣̑̇̈́̉̿̒͠ẙ̴̙̉̀̔͐͗͝ ̵̧̧̛̳̩̜̗̟͓̉̈́͐̚͘͠ͅţ̴̦͚̝̕ȓ̷̭̣͉̼̱̩̣̔̀̊́̍ơ̸͍̘̣͐͆͌̂͝n̶̨̯̠̦̦̖̞̹̓̑̓̊͌̔̔̿̚͜g̴̨̨͉̤͍̯̠͊̿̎̈́͝͝ ̸̺͎̦̒͝b̶͕͙͖̂̑̌̔͘͘̚ạ̷̺̞̫͇͍̉͛́̅̍̌͝n̶̘͐́͆̎̐͌̕͘͘͠ ̷̤̦̱͕̹̈́̓̌̃͊͑̅̀͑l̸̖͓͊̒̄̋̇͛͝ū̷̫͕͚̩̖̱̥̫̤͌̈́̅̌͑͘̚͝͝ô̸̙̘̣̜͌̄͘n̸̡̛̺̭͎̫̺̼̝̫͙̰̿́͋̕ ̷̢̱̯͉̹̔̔̈́̊̌̈̏m̷̘̈̎͌u̶̢̗̯̯̮̺̦̍́̀͋͐̀͆͊̅͆̕ộ̷̜̰̞̥̙́̾̔̑̈́̂͝ń̶̜̯̙̯̺̥̻̲̣̍̏͂ͅ ̵̺̠͈͔͉͔̬̣̈̕p̵͙͛̄ḫ̴̲͓̤̞̈́̍̽̒̏͐̊̋̋͘̚ụ̷͚̳̈̌̀͑c̷̨̳͚̳̺͉̾̒͂͜ ̴̛̗̼̈́̈́̈́̾̂́̂͘t̴̟̮̙̮̬͙̮͕̰̮̚ͅù̵̓ͅn̵̢͉͕̲͎͖͗̀͋͆͛͌̚ͅǵ̷̯̮͖̜̜̼̞̇́͌͗ ̶̢̺͉͈̯̑̎̓͐́͑̊̕̚͜h̵̢̨͔̝̖̟̒̀͒͊̋͊͠͝ọ̷̗̖̘͍͌̊ ̵̲̥̫̖̖͓̖̝͉̆̆̑͑̑̌̏̓̃͠͠b̵̡͉̹̏́̈́ằ̸̡̢͉̖̯̱̬͓̱̊͊͐́͌̌͑͋̕̕͜͜ń̸̡̬͎̱̜͍̟͜ͅģ̴̡̣̗̗̰͉͕̃̅̒̓̚ ̶̫͓̭̙̜̦̮̦̭̘̹͋̄͑̄̉m̵̻̠̃̽̔̊̽͌̒̚͠͝ọ̴̡͈̝̐̒̀̎͗̃͘ḯ̷̩̬̣̥͔̂̅͝ ̸͎͙̤̮̳͙̠̖̜̑̍́̈́́̆̔͘g̶̢͚̩̜̳͚̜̩̖̳͍̀̔̒̏̕̚̕̕i̵̼̙͖̫̗̻͈͕̫̥̋̽̀͊͂͋́̈́͜͠á̵̦̬̟͔̊̀̿͑̑͝.̶̧̢̪̫͚̞̻̯̰̱̬̍̊͆̑̊͗̀
  

   Đột nhiên cơn đau đầu ập đến, bạn đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương vì đau. Cảm thấy có gì đó không ổn với bạn, Tomura cũng có chút lo lắng nhưng chẳng biết phải nên làm gì. Anh chỉ ngồi đấy mà để cho bạn tự giải quyết vấn đề của bản thân. Nhúng vào lỡ không may mà làm hại bạn thì toang chết.

   Những đường nét trên khuôn mặt bạn dần dần dịu đi, cơn đau đầu đang dần biến mất. Khi đã cảm thấy ổn hơn, bạn ngừng xoa hai thái dương và thở một hơi dài. Bạn lại vùi mình vào gối, mãi cuối cùng cơn buồn ngủ mới đến với bạn, chúa ơi bạn chờ nó mãi!

   Bạn nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mặc kệ sự hiện diện của chàng trai vẫn đang ngồi trên giường của bạn. Bạn tin tưởng Tomura sẽ không làm gì bạn hay phá phách gì xung quanh khi bạn ngủ, dẫu sao cả hai đã từng ăn ngủ cùng nhau suốt mười lăm năm mà.

   Tomura thì không hài lòng chút nào. Vừa mới đây bạn có vấn đề gì đấy xong rồi lại lăn ra ngủ, cứ như quên mất sự tồn tại của anh ta vậy. "Oi oi." Tomura dùng chân đá vào người bạn để đánh thức bạn. Bạn giật mình to mắt, ôm ngực, mẹ nó đừng có mà đánh thức người ta đột ngột khi người ta đang ngủ chứ. Bạn ngồi dậy bực mình ném gối vào Tomura. Chà đấy là một sai lầm, bởi trong vài giây chiếc gối đã hoá cứng và tan nát ra thành tro.

" Chà nếu nhóc không muốn ngày mai chị đi phỏng vấn thì cứ việc mà làm phiền chị suốt đêm đi. " Bạn càu nhàu móc mỉa chàng trai tóc xanh. Đổi lại Tomura chỉ trừng mắt nhìn bạn, khuôn mặt nhăn nheo lộ rõ sự tức giận. Đã cất công đến đây với bạn xong còn nói chuyện với bạn, đổi lại bạn đối xử với anh ta như này đây. Nhưng rồi anh cũng vuốt cằm suy nghĩ lại về hành động của bạn sau khi ngó qua chiếc đồng hồ để bàn kia.

" Tôi đi đây, ít nhất cũng phải chào tạm biệt cho đàng hoàng vào. Và tôi cũng có lời khuyên cho chị đây, nó không phải lời khuyên gì cho buổi phỏng vấn nhưng là lời khuyên về chuyện dạy học đám trẻ UA kia. Cứ nhớ lại những lúc chị dạy tôi đống kiến thức vô dụng đấy và áp dụng nó khi dạy bọn nhóc UA đi. " Tomura rút điện thoại ra bấm vào màn hình. Một làn sương tím lại lần nữa xuất hiện trong phòng bạn, Tomura rời khỏi giường bạn bước thẳng đến làn sương đấy sau đó hòa mình vào đống sương rồi biến mất.

   Bạn nhìn chằm chằm vào đống sương dần tan đi. Bạn gãi cằm suy nghĩ về những gì em trai mình vừa bảo. Bạn không chắc mình lúc làm "giáo viên" có tốt không, nhưng nếu Tomura đã bảo bạn áp dụng khi dạy với đám học sinh anh hùng thì có lẽ là nó ổn, nhỉ?

' Khoan từ từ đã nào, nó cho rằng đống kiến thức mình dạy nó là vô dụng ư?? '

•••

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro