81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 81]

{ = Krist = }

Đôi khi tôi cũng không biết rốt cuộc là vì số phận hay là vì Abo dâm nữa. Đã nhiều lần phải mở đầu lời kể của tôi ở trên giường ngủ trong khi cả người nhức mỏi hết cả lên. Mãi cho tới khi bác sĩ dâm dê khám cơ thể (?) xong xuôi hồi tối qua, à không, hồi sáng, tôi đã phải hết pin ngất trên giường.

Tại sao sức trâu không giảm đi như vậy chứ?

Thề luôn là sẽ không gọi bác sĩ dâm dê là người già nữa. Tôi mới là già, già trước tuổi. Bị hút sinh lực tới hết luôn. Cho xin cái gương, tôi mọc tóc bạc chưa vậy?

Dù cho tôi làm sai, nhưng Abo cũng sai vì nghĩ rằng tôi ngoại tình.

Kiểu này là phải trả đũa.

Tôi từ từ gỡ cánh tay đang ôm lấy eo ra. Thật ra đáng lẽ tôi phải dậy trễ hơn như vậy. Mỗi lần quan hệ với nhau, Abo sẽ là người dậy trước. Nhưng tình cờ là tôi mắc tiểu. Khi uyển chuyển ra khỏi cánh tay cứng cáp được rồi, tôi liền lết xuống giường. Đau tới nỗi nước mắt rỉ, phía sau rát hết cả lên, nhưng thằng Krist chịu.

Hôm nay cho chọc bác sĩ dâm dê một chút đi.

Vào phòng tắm xong, tôi liền đi vào trong bếp, lấy túi chườm cho nước nóng vào và rồi...

1 2 3

"Ôi! Nóng quá!". Đem áp vào trán của mình. Không cần có gương cũng biết chắc là trán đỏ rồi. Không đủ đâu. Muốn lừa bác sĩ chắc chắn không dễ dàng như mẫu hậu đâu. Chính vì vậy, túi nước nóng được áp vào khắp cả người để tăng nhiệt độ trong cơ thể.

.

.

*Chát*

"Ôi! Sao lại đánh anh, bé ngoan?". Sau khi lết lên giường lại, đắp mền xong xuôi, tôi liền đánh vào gò má người đang ngủ say tới nỗi nhìn thấy ghét, ngay cả ngủ mà còn cao hứng nữa là. Thì đúng rồi, tối qua no nê rồi mà.

"Hức, định ngủ tới lúc nào, đồ bác sĩ khùng!". Diễn sâu như diễn viên sân khấu kịch Ratchadalai luôn. Vừa hay hồi nãy bị nước nóng làm cho nước mắt đọng lại.

"Hửm? Bé ngoan, đừng nói là bệnh nhé?". Bàn tay to nhanh chóng áp lên trán tôi ngay lập tức và rồi lướt xuống cổ. Không phải lả lướt kiểu mà định abc xyz với nhau tiếp nhé, mà là kiểu đo nhiệt độ thì đúng hơn.

Đây là nguyên nhân phải nhanh chóng gọi dậy. Lỡ mà chậm trễ thì nguội lại như trước chắc luôn.

Dạo sau này không có hay bệnh cho lắm. Luyện skill bị ăn tới sáng thường quá mức rồi. Ở với bác sĩ dâm dê là phải trâu. Dù cho ngất trên ngực cũng không được bệnh.

"Người hầm hầm đó, Krist. Mặt cũng đỏ. Có đau đầu không?". Cái nóng trong cơ thể tôi thu hút ánh mắt lo lắng từ người làm bác sĩ ngay lập tức. Chắc là vừa lo lắng vừa thấy tội lỗi nhỉ?

Không có tội nghiệp đâu, nói luôn. Hôm nay tôi sẽ trả đũa.

"Bị sốt thì phải đau chứ. Hỏi cái kiểu gì vậy? Tại anh. Tại một mình anh luôn, đồ bác sĩ khùng.". Tôi đấm liên tục lên lồng ngực rộng. Quần áo cũng không chịu mặc. May là tối qua còn lau mình rồi cầm áo sơ mi cỡ lớn lên mặc cho tôi đó.

"Ối, anh đau. Bình tĩnh đi, vợ à. Một hồi gọi cháo giùm cho. Lau mình rồi còn ăn cháo, uống thuốc, nghỉ ngơi."

"Không ăn. Đi cho khuất mắt đi, đồ bác sĩ khùng. Không ưa bản mặt. Đi đi.". Có diễn sâu quá không ta? Abo tái mặt luôn.

"Giận gì anh vậy? Mọi khi bệnh sẽ làm nũng mà. Sao hôm nay lại bị lỗi như vậy?"

"Trách em hả? Trách nhau chứ gì? Thì đúng rồi, khi được vừa ý rồi thì đâu cần thiết phải chiều em nữa đâu.". Nói rồi tôi liền lật người qua trốn, đem mền đắp cho tới đầu.

Không phải gì đâu, phòng khi lỡ bật cười thì đối phương không thấy được.

"Kìa, vợ yêu à. Ai mà lại làm như vậy chứ?"

"Đừng có mà gọi vợ!!". Tôi hét ra khỏi cái mền.

"Yêu dấu à, đừng dỗi anh chứ. Chúng ta đâu phải lần đầu tiên quan hệ đâu. Anh có từng không chiều chuộng lần nào đâu? Cho anh lau mình một chút nhé, để cho bớt sốt."

Nếu cho láu thì sốt mau hết mất. Đây chui vào mền cũng bắt đầu nóng tới nỗi mồ hôi chảy rồi đây. Cũng hay đó, cho giống thật.

"Không, đi cho khuất mắt đi. Đừng có mà đụng vào."

"Krist, thôi mà."

"........."

"Haizzzz...". Tiếng thở dài nhè nhẹ, theo sau là tiếng bước chân rời xa trước khi...

*Păng*!!

Hey!!!!!

Tôi nhanh chóng hất mền ra khỏi người, ngồi vụt dậy mặc dù đang đau mông, quét mắt nhìn khắp phòng.

Trống không.

Đừng nói là đi ra khỏi phòng rồi nhé?

Dù cho diễn sâu, nhưng bình thường anh ấy cũng chiều ý tôi mà, không phải sao? Dù cho làm gì anh ấy cũng chịu hết. Thỉnh thoảng cũng trách một chút, nhưng khi tôi chịu lắng nghe và thấu hiểu thì cuối cùng Abo vẫn sẽ quay lại tốt bụng như trước. Rồi tại sao tôi chỉ dỗi bấy nhiêu thôi mà anh ấy lại trốn tôi chứ?

Nào là tiếng thở dài lúc nãy nữa. Nhọc lòng với tôi sao?

Chắc là chán rồi nhỉ? Tôi đâu phải người bướng bỉnh đâu. Bao lâu nay, tôi luôn nghĩ cho anh trước. Thật ra còn chiều ý anh ấy nữa kìa. Vậy tại sao khi tôi nhõng nhẽo, bướng bỉnh một chút, anh ấy lại không nhẫn nại với tôi gì hết?

"Hức". Sự tuổi thân làm cho tảng thịt đau nhói ở trong ngực. Đôi mắt nóng rực tới mức phải cố nhịn nức nở.

Từ việc lúc đầu giả bệnh, bây giờ tôi nghĩ tôi bắt đầu bệnh thật rồi. Thật không nên gắng gượng dậy khỏi giường rồi chạy đi khắp phòng mà. Nào là không khí lạnh ngắt bởi máy điều hòa rồi còn đem nước nóng chườm khắp người nữa. Nhiệt độ thay đổi liên tục trong khi cơ thể yếu ớt nên làm cho bắt đầu bị sốt phải không?

"Hức". Tôi buông người nằm xuống như trước, đem mền trùm lên đầu, thu người ôm đầu gối của mình và nức nở liên tục.

"Bé ngoan, sao lại khóc? Đau đầu lắm sao?". Bên cạnh giường chùng xuống cùng lúc giọng nói ấm áp của anh Singto vang lên bên cạnh.

Chắc là vì tôi cứ nức nở nên không nhận ra đối phương quay lại vào phòng từ lúc nào. Sự giận dỗi cộng với sự tủi thân làm cho tôi không đáp lại, rồi lật người trốn về phía giữa giường.

"Krist, đau lắm sao? Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Đáng lẽ anh nên cẩn thận hơn như vậy. Thấy dạo sau này em chịu được nên nghĩ rằng đã quen rồi."

Quen con khỉ. Nửa đêm cho tới 6 giờ sáng, để cho ngủ một chút rồi đánh thức làm tiếp ấy hả? Trâu bò thì trâu bò một mình đi chứ.

"Tất nhiên là anh nói được rồi. Anh đâu phải người bị làm đâu.". Anh phê mà em mệt đó, hức (nức nở ở trong lòng tiếp).

"Thì tại thấy mặt em khiêu gợi nên bị kích thích ham muốn ấy mà.". Tiếng than vãn lí nhí làm cho tôi thấy tức ngay lập tức, hất mền ra khỏi người rồi quay qua nhìn đối phương bằng ánh mắt u ám, sắc mặt thì căng thẳng.

"Anh Singto!!"

"Hehe, anh giỡn thôi.". Không đâu, em tin rằng dâm dê như anh đang nói thật. "Đừng giận nhé, vừa mới làm lành tối qua. Hôm nay lại định giận nhau nữa sao?"

Ui, quay lại kế hoạch trước đã. Quên mất.

"Rốt cuộc hết giận rồi?"

"Anh không có giận đâu. Krist làm vì anh biết bao nhiêu, nhưng có thể là hơi tủi thân một chút khi mà em làm gì cũng không bàn bạc, lại còn liều nguy hiểm tới mức phạm sai lầm suýt chút nữa 2 chúng ta không được gặp mặt nhau được nữa. Và chắc anh sẽ hối hận suốt cả đời khi mình là nguyên nhân làm cho Krist phải bị như vậy."

"Hey, anh. Nó đâu phải là lỗi của anh. Tất cả là vì em. Em đi gây sự với nó, thế nên thằng nghiệp chướng đó mới lợi dụng điểm yếu của em thôi."

"Dù vậy, tất cả những gì em làm cũng đều để bảo vệ anh, có phải không? Rồi làm sao mà anh không hối hận được?"

"..."

"Bản thân anh cũng muốn là người bảo vệ Krist mà. Làm chỗ dựa, làm người bàn bạc, làm người yêu sẵn sàng ở bên cạnh trong mọi chuyện, chứ không phải là người được bảo vệ mà không biết chuyện gì hết."

"Em xin lỗi.". Thật sự cảm thấy có lỗi đó. Anh ấy nói cũng đúng. Nếu ngược lại là tôi rồi anh ấy làm như vậy, chắc tôi sẽ giận và la lối, không có ngồi giải thích lý lẽ một cách bình tĩnh như Abo đâu.

"Hứa với anh được không? Từ giờ có chuyện gì thì phải nói với nhau hết mọi chuyện, chứ không phải để mọi chuyện qua rồi mới nói. Anh lo lắng biết bao nhiêu khi mà Krist thay đổi, em có biết không?"

"Ô, ô, đừng làm người già tủi thân chứ. Em hứa từ giờ sẽ nói hết mọi chuyện. Nhưng em cũng giận anh đó, nghĩ sao mà nói em có người khác?"

"Lúc đầu cũng không nghĩ đâu. Chỉ nghĩ rằng có phải là đã chán anh vì ngày qua ngày anh cứ lo làm việc hay không.". Anh ấy mỉm cười, di chuyển qua ngồi dựa vào đầu giường rồi ngoắc ngón tay kêu tôi tới gần.

Đồ khùng, đâu phải chó con mèo con đâu.

"Vậy cũng nghĩ được nhỉ?". Nhưng vẫn nhích tới ngồi trong vòng tay, đem đầu tựa vào ngực Abo, tay thì ôm quanh cái eo thô.

Lâu rồi không có ôm nhau như vậy, nhớ muốn chết rồi đây.

"Thì tại anh thấy em đi với phụ nữ ở trong trung tâm mua sắm hôm qua đó. Từ việc lúc đầu nghĩ là chán thành ra nghĩ rằng có phải em đã gặp người tốt hơn anh hay không."

"Nghe em nhé, anh Singto.". Tôi rời ra một chút, ngước mắt lên nhìn vào mắt đối phương một cách nghiêm túc. "Không còn ai tốt hơn anh nữa. Anh là người đầu tiên, là người duy nhất mà em yêu và sẽ là người cuối cùng."

Ôi, mắc cỡ. Mắc cỡ dữ lắm. Tôi không thích nói mấy cái như vậy cho lắm. Nó ngượng miệng. Nhưng nếu không nói thì sợ người già sẽ nghĩ xa xôi. Nhưng chỉ nói một lần thôi, phần còn lại có lẽ hành động sẽ thể hiện được rằng tôi yêu anh ấy nhiều biết bao nhiêu.

Anh Singto mỉm cười tươi. Ánh mắt rung động bởi sự vui mừng, nhưng không bằng tiếng trái tim đang đập ở trong lồng ngực mà tôi đang tựa vào.

Nó đập mạnh.

Mạnh tới mức tôi nghĩ rằng liệu nó có nhảy ra ngoài hay không.

Tôi nắm lấy bàn tay lớn cho áp lên ngực trái của tôi, để cho anh ấy nhận biết rằng trái tim của tôi... cũng đập mạnh không kém gì.

"Anh cũng yêu Krist, yêu bé ngoan của anh nhất.". Giọng trầm thì thầm êm ái bên vành tai và rồi hôn nhẹ xuống để khẳng định lời yêu của mình.

"Ừm"

Chúng tôi ngồi dựa vào nhau trong im lặng, không hề có cuộc đối thoại, nhưng lại ấm áp và rất là hạnh phúc. Tôi hấp thụ bầu không khí yên bình xung quanh.

Chỉ cần ở trong vòng tay của nhau, nghe tiếng trái tim của người bên cạnh đập mạnh theo nhịp một cách vững chãi, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi. Không cần có lời ngọt ngào, không cần nói lời yêu lặp đi lặp lại, chỉ cần ở bên cạnh nhau.

"Anh nghĩ anh lau mình cho Krist trước đi thì hơn. Chắc một lúc nữa bác lao công sẽ đem cháo lên. Để bé ngoan có thể uống thuốc đi ngủ. Nhưng nếu thân người nóng hơn như vậy nữa thì chắc anh phải tiêm thuốc."

"Đồ bác sĩ khùng!". Tôi đánh lên ngực. Dù sao tay cũng đã đặt sẵn ở trên đó rồi.

"Nghĩ gì vậy, vợ yêu? Ý anh là tiêm thuốc giảm sốt. Kim tiêm thực sự đó, không phải kim tiêm của anh."

"Ủa? Hehe!". Ai mà biết chứ? Thì tại mặt anh cho thấy nhãn hiệu dâm dê mà, lại còn cười chọc ghẹo nữa.

"Đợi chút nhé, anh đi chuẩn bị nước trước đã."

"Không cần đâu, Abo... Chuyện là ~ ~ ~... Thật ra ~ ~ ~...". Tôi kéo dài giọng để kéo dài thời gian, không dám nghĩ luôn rằng nếu thú nhận sự thật thì đối phương sẽ có biểu hiện như thế nào.

"Thật ra?". Abo tiếp lời của tôi một cách thắc mắc.

"Thật ra... em giả bệnh.". Nhắm nghiền mắt.

"..."

Liếc mắt nhìn.

Abo lặng luôn.

Và rồi...

"KRIST!!". Úi chết!

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi mà, Abo."

"Tại sao lại làm như vậy? Có biết là anh lo lắng tới mức nào không? Có biết anh cảm thấy tội lỗi vì mình là nguyên nhân làm cho em bệnh không? Đem cảm xúc của anh ra chơi đùa như vậy sao?". Anh bác sĩ quay lại nguyên hình Abo hung dữ rồi.

"Không có mà. Tại em hờn vì anh nói là em có bồ, thế nên muốn chọc. Nếu em bệnh thì dù em nhõng nhẽo tới mức nào anh cũng chưa từng phàn nàn mà."

"Dù cho em không bệnh, muốn nhõng nhẽo anh cũng không trách đâu. Tại sao phải giả vờ chứ? Thằng nhóc khùng!"

*Póc*

"Đau!". Tôi than nhẹ, vuốt cái trán bị ngón tay búng vào, nhìn người hành hung bằng ánh mắt long lanh để làm nũng.

"Haizzzz, giỏi thật đó. Lúc nào cũng làm cho anh mềm lòng được."

"Hehehe, đừng giận nhau mà. Sao nói là vừa mới làm lành với nhau mà? Hôm nay không nên giận nhau chứ.". Tôi nhích qua ôm chặt lấy eo Abo để làm nũng lấy lòng, dùng câu nói của anh ấy để trả ngược lại.

"Nhóc gian manh! Vợ gian manh!"

"Đừng dỗi mà. Làm lành nhé? Làm lành nhé ~~~!". Tôi đưa ngón út tới trước mặt Abo.

"Hừ hừ". Anh ấy để lọt ra nụ cười ngọt rồi chịu đưa ngón tay của mình tới móc ngoéo. Khuôn mặt đẹp trai đưa tới gần, hơi thở nóng hổi phà lên gò má trước nhấn chóp mũi xuống.

"Rốt cuộc là làm lành với nhau rồi phải không? Vậy anh đi tắm nhé. Em sẽ đi làm trứng chiên lá quế cho ăn."

"Nổi không, bé ngoan? Nghỉ trước cũng được. Anh gọi thức ăn rồi. Gồng quá một hồi sốt lại bây giờ. Rốt cuộc là bệnh hay không bệnh vậy? Người hầm hầm."

"Lúc đầu không có bệnh. Nhưng mà em đem nước nóng đổ vào túi rồi chườm lên mặt. Bây giờ người nó hầm hầm rồi. Nhưng mà làm nổi đó. Muốn làm cho anh ăn mấy tuần rồi. Đừng ngăn em mà, Abo. Làm xong em sẽ uống thuốc nghỉ ngơi rồi nằm ôm nhau nhé? Nhé? Nhé? Cho em làm."

"Haizzz, cũng được. Nếu vậy thì anh đi giúp thì hơn. Để cho không nặng việc quá. Xong rồi ngâm nước ấm một lúc rồi hẳn uống thuốc đi ngủ."

"Ok, thưa sếp.". Tôi mỉm cười tươi rồi thơm trả lại 2 bên gò má của Abo thật mạnh.

.

.

*******************************

"Người phụ nữ hôm qua là ai vậy? Bạn hả?". Abo bắt đầu đặt câu hỏi lần nữa sau khi chúng tôi ăn cơm, tắm rửa, uống thuốc và quay về giường.

Hôm nay tôi lại được chăm sóc kỹ càng nữa rồi. Anh ấy suýt nữa đã bế tôi đi mọi chỗ, không cần phải đi để cho rát phía sau gì hết. Ngoài việc làm trứng chiên cho Abo ra, tôi chỉ có nhiệm vụ nhìn. Anh ấy ăn xong rồi tình nguyện rửa đĩa, bế tôi về ngồi đợi ở giường, pha nước ấm, chuẩn bị quần áo, khăn lau mình, bế về phía bồn tắm, lại còn phục vụ kỳ cọ xà bông và tắm giùm nữa. Sau đó thì bế ra trở lại, lau mình, mặc quần áo giùm, dẫn tôi về phía giường cùng với 1 ly nước lọc và thuốc.

Sau đó vị bác sĩ riêng của tôi liền lên giường nằm bên cạnh và làm nhiệm vụ gối ôm.

"Không phải. Người đó bị móc túi ở trong trung tâm mua sắm. Em thấy sự tình đó, nhưng mà bắt thằng trộm đó không kịp. Thế nên dẫn đi gặp bảo vệ của trung tâm mua sắm để đưa đi trình báo. Hôm qua định về với anh, nên ghé qua mua nguyên liệu tươi sống để nấu ăn cho đó.". Và cuối cùng Abo cũng không có được ăn, bởi vì ăn tôi thay vào đó.

"Vậy à?"

"Thật ra thấy em thì anh nên đi tới hỏi, để cho biết chuyện luôn. Khỏi phải giữ trong lòng nghĩ nhiều một mình."

"Cũng định đi tới đó, nhưng tình cờ va vào người ta, rời mắt chỉ một chút thôi Krist đã mất tích rồi."

"Thì gọi điện đi. Điện thoại cũng có."

"Dạo này gọi không được gì hết. Anh cố gắng liên lạc với Krist mỗi ngày, nhưng mà cứ tắt máy suốt."

"À, không phải đâu, không có tắt máy. Em giận thằng Hin lúc nó gửi anh qua đe dọa nên ném điện thoại tới nỗi hư đó. Cứ tắt tắt mở mở suốt. Buổi chiều chắc phải đi mua mới."

"Vậy nhanh chóng ngủ đi. Anh dẫn đi. Để anh mua máy mới cho nhé."

"Không cần đâu. Em tự mua cũng được.". Tôi cũng giàu mà. Không có khoe đâu, nhưng chỉ mỗi cái điện thoại, lông chân của phu nhân Wan không có rụng đâu. Khi cư xử ngoan ngoãn thì tất cả các thẻ đều được trả về bóp tiền. Và thẻ đen không giới hạn tiền tăng thêm 1 cái sau lễ đính hôn nữa.

Cũng không hiểu là mẹ đang nghĩ gì. Nó đã không giới hạn lượng tiền sẵn rồi mà, có nhiều thẻ để làm gì? Nặng bóp tiền lắm đó!

"Nhưng anh muốn mua đồ cho vợ mà.". Gọi vợ bằng giọng làm nũng tới như vậy thì đè người ta xuống luôn đi thì hơn. Mắc cỡ lắm đó.

"Tùy vậy. Thế thì chúng ta đi tìm quà sinh nhật cho ba anh luôn, được không? Ngày mai rồi đó. Anh mua chưa?"

"Chưa. Hôm thứ Bảy trước trước trước kia định đi với bé ngoan, nhưng bé ngoan lại đi tiệc gia tộc mã số mất rồi.". Giọng điệu lạnh ngắt cùng cái gì đó trong ánh mắt làm cho tôi biết rằng tôi nên thú nhận sự thật.

"Ơ... Thật ra hôm đó không có đãi gia tộc đâu. Em đi đua xe với thằng Hin đó."

"Ừ, anh biết."

"Biết? Sao biết được?"

"Anh gặp Jo ở trung tâm mua sắm. Jo nói là không có đãi gia tộc."

"Thằng Jo chết tiệt! Trăm ngày ngàn năm chưa từng ra khỏi nhà, cứ nghiện game suốt, nghĩ sao mà lại đi trung tâm mua sắm vậy chứ? Bỏ công kiếm cái cớ để anh không bắt được rồi đó. Bởi vì anh không biết ai trong gia tộc mã số của em hết ngoại trừ thằng Jo. Với anh Tar thì em nghĩ rằng chắc chắn không gặp đâu."

"Nhưng vẫn gặp."

"Đừng giận người ta mà, Abo. Người ta sai rồi. Hứa luôn là từ giờ có chuyện gì cũng sẽ nói hết. Không che giấu và nói ra trước nữa, ok?"

"Ok, nhanh chóng ngủ được rồi. Để còn thức dậy đi mua đồ với nhau."

"Ừ". Tôi nhận lời bởi vì muốn lấy lòng vị bác sĩ riêng, nhanh chóng nhích qua vùi vào ngực rồi ôm chặt lấy Abo.

Ha~, hết vấn đề vụ thằng Hin, thi cử cũng đã qua rồi, báo cáo cũng xong rồi, cuộc đời tươi đẹp đang quay lại nhỉ? Hạnh phúc ghê.

.

.

*******************************

{ = Singto = }

Tôi nhìn nhóc ranh đang cao hứng tột cùng đi bên cạnh tôi trong trung tâm mua sắm cỡ lớn. Chúng tôi đã mua được điện thoại mới cho Krist rồi. Bây giờ đang chọn xem sẽ tặng gì cho ba tôi vào sinh nhật ngày mai.

Việc có được Krist quay về bên cạnh như vậy, tôi rất hạnh phúc.

Hạnh phúc tới mức nụ cười ở khóe miệng không chịu mờ nhạt đi gì hết.

"Rượu vang không anh? Bác Pawee có lẽ sẽ thích.". Khi đi ngang qua cửa hàng rượu vang, Krist liền dừng lại nhìn vào trong cửa hàng.

"Đúng là ba anh thích rượu vang, nhưng hôm qua anh đã đi lấy giùm ba rồi. Đây là cửa hàng thường uống luôn."

"Wa, vậy hả? Thật ra nếu có thời gian thì nên đặt rượu tự nấu trứ danh trên đảo nhỉ? Bảo đảm bác Pawee nhất định sẽ vừa ý.". Chắc ý Krist là rượu mà Kheng đem tặng lúc đó nhỉ?

"Anh sẽ mách ba.". Tôi giả vờ làm vẻ mặt nghiêm túc.

"Mách? Chuyện gì nữa? Anh 3 tuổi hay sao? Động cái là mách ba, mách mẹ của em."

"Em lại gọi ba là bác Pawee nữa rồi. Đã nói là gọi ba mà."

"Hehe, không có quen miệng. Du di đi mà."

"Là con dâu kiểu gì mà không chịu gọi ba chồng là ba?"

"Con dâu gì chứ?". Krist cao giọng. "Tương lai thì đúng hơn. Vẫn chưa có kết hôn mà."

"Muốn kết hôn dữ lắm mà vợ ngày nào cũng làm giá. Đóng cửa cả sân thượng của nhà hàng cầu hôn rồi mà còn không chịu mềm lòng."

"Đợi tiếp đi. Còn hơn 1 học kỳ nữa rồi. Eh? Nhưng em định học lên Thạc sĩ ở nước ngoài thêm 2 năm, đợi nổi không? Hahaha!"

Tôi quay ngoắt qua ngay lập tức.

"Lên Thạc sĩ cái gì? Sao anh không biết chuyện?"

"Thì Thạc sĩ Kinh doanh đó. Em có ý định lên Thạc sĩ lâu rồi. Anh cũng tốt nghiệp Quản trị kinh doanh mà. Trường đại học mà anh tốt nghiệp cũng đáng để ý đó, giới thiệu chút đi."

"Anh không cho đi!!"

"Nhưng mà..."

"Anh không cho đi, Krist. Không cho đi! Muốn học Thạc sĩ thì học ở Thái đi.". Tôi nói một cách nghiêm túc. Chỉ mới gần 1 tháng mà tôi còn muốn phát điên, mắc gì mà phải xa nhau tận 2 năm? Đâu có cần thiết đâu.

"Sợ không được kết hôn gì mà tới mức đó vậy, Abo?"

"Lễ kết hôn có thể hoãn, anh không nói gì. Dù sao chúng ta cũng đã ở cùng nhau rồi. Nhưng Krist chịu đựng xa anh tận 2 năm nổi sao?"

"...Thật ra thì cũng không nổi đâu. Nhưng việc học lên Thạc sĩ rồi quay về điều hành công ty của ba cũng là ước mơ của em mà.". Đối phương nói bằng giọng yếu ớt, nhìn tới giống như đang xin sự đồng cảm.

"Cái đó anh hiểu. Nhưng mà học Thạc sĩ thì học ở đâu cũng được. Trường đại học tốt ở Thái cũng có quá trời. Anh sẽ thử tìm thông tin cho. Sao cho tốt bằng đại học nước ngoài luôn."

"Muốn vậy hả?"

"Vậy đó. Rốt cuộc không đi nhé? Ở với anh đi, anh nhớ.". Tôi nắm lấy bàn tay trắng và siết chặt.

"Hey, anh! Giữa trung tâm mua sắm, làm cái gì vậy nè? Buông ra trước đã.". Krist nhìn trái nhìn phải rồi từ từ rút tay ra.

"Nói là không đi nữa trước đã.". Tôi vẫn níu tay lại.

"Ok, ok. Không đi thì không đi. Nhưng mà phải cho học Thạc sĩ nhé. Tìm thông tin giùm nữa. Giúp làm nghiên cứu nữa. Kèm cho nữa."

"Được hết luôn vợ! Chỉ cần hứa rằng sẽ không đi xa khỏi anh là đủ.". Có được câu trả lời vừa ý thì tôi liền buông tay. Không có tủi thân đâu, biết rõ tính Krist rằng em ấy dễ xấu hổ tới mức nào. Chỉ cần biết được rằng yêu tôi rất nhiều là đủ rồi. Tôi cũng không phải kiểu người phải thể hiện ra ở nơi công cộng.

Chúng tôi đi dạo chọn quà với nhau thêm một lúc lâu. Cái nào Krist thấy tốt, tôi đều nói là ba có rồi. Còn cái nào tôi thấy tốt thì Krist vẫn chưa hài lòng cho lắm. Cho tới cuối cùng đồng ý kiến với nhau ở chỗ cái đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng từ Thụy Sĩ. Chúng tôi chia tiền nhau mỗi người một nửa bởi vì định tặng cùng nhau. Nhóc ranh một mực không chịu khi mà tôi định tự mình ra tiền, lấy cớ rằng muốn làm nhiệm vụ con dâu tốt. Vừa nói vừa đỏ mặt ngại với nhân viên bán hàng, nhưng mà sợ không được trả một nửa tiền hơn.

"Đói chưa anh? Ăn cơm tối ở đây luôn được không?". Krist xách túi đồng hồ với sắc mặt hài lòng. Tôi nhìn thời gian thấy gần 7 giờ tối rồi mới gật đầu đồng ý.

"Cũng được. Để bé ngoan có thể về nghỉ ngơi tiếp, không cần mệt nhọc nấu ăn hay rửa đĩa nữa."

"Từ giờ em không rửa nữa, cho anh rửa thì hơn. Anh rửa đĩa sạch ơi là sạch. Hahahahaha!". Nhóc ranh bật cười thích thú tới nỗi tôi không nhịn được mà định giơ tay lên vò đầu đối phương.

Nhưng tay lại khựng giữa không trung khi có tiếng gọi tên người yêu của tôi vang lên trong khoảng cách gần.

"Krist! Đúng là Krist rồi!"

Và sắc mặt của chủ nhân cái tên liền thay đổi.

"Peach..."

Peach? Đừng nói là...

========== End Chap 81 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao