80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 80*]

{ = Singto = }

"KRIST!!". Tôi nên nổi giận phải không? Dù cho không có ngoại tình, nhưng mà lén đi đua xe ấy hả? Lại còn làm cho lật xe nữa chứ.

"Em xin lỗi~~~~~!". Nhóc ranh giơ tay lên vái với sắc mặt hối lỗi.

"Chuyện đó gác lại trước. Có bị thương chỗ nào không? Có chỗ nào bị gãy bị rách không?". Tôi gấp rút đem người trước mặt lật qua xem sơ sơ cả người, nhưng đối phương lại bật cười nhẹ.

"Ôi, Abo! Nếu mà gãy thì gãy lâu rồi. Em bị lật xe mấy tuần rồi mà. Vết bầm gì trên người cũng khỏi gần hết rồi, không thì không dám ló mặt ra gặp anh đâu.". Vậy có nghĩa là chuyện mất tích là vì trốn đi chữa trị vết thương nhỉ?

"Không được đâu. Anh chỉ an tâm khi anh tự tay mình khám qua. Nào, cho anh xem một chút."

Krist chịu cử động thân người cho tôi khám nghiêm túc một cách ngoan ngoãn, kể sơ lược bệnh tình lúc tôi nhấn chỗ này, đụng chỗ kia theo các phần xương cốt, cánh tay, đầu, sống mũi. Có thể gọi là khám cả người luôn đó.

"Em đã đi khám qua rồi. Anh Beem ép đi ngay từ hôm bị lật xe. Thật sự chỉ có vết bầm mà thôi. À, rách bên trong miệng nữa, phải ăn cháo tận mấy ngày, lại còn bị sốt nữa, nhưng mà khỏi hết rồi."

"Thông đồng với nhau hết cả đám nhỉ? Che giấu anh, để cho anh tìm kiếm em tới điên đầu. Cũng đã ngờ ngợ rằng tại sao không có ai nóng lòng gì với việc mất tích của em. Thằng Fire có biết không?". Nếu nó biết, ngày mày tôi đi đạp nó với tư cách bạn thân chắc luôn.

"Không, em kêu thằng Karn đừng nói với anh Fire. Anh ấy là bạn thân anh mà. Nếu anh Fire biết thì anh nhất định sẽ biết."

"Haizzzz, anh nên làm thế nào với em đây? Có biết là anh buồn tới mức nào khi em làm như vậy không? Cả việc thất hứa quay lại đua xe, phát sinh tai nạn mà không chịu báo, rồi còn tránh mặt nhau nữa. Anh suy nghĩ vẩn vơ tới nỗi suýt nữa phát điên rồi đó, có biết không?"

"Em xin lỗi vì đã không nói gì với anh hết. Khoảng thời gian trước đây anh có mấy ca phẫu thuật lớn nên không muốn làm cho anh lo lắng. Thằng Hin nó dọa để cho em đua với nó, tưởng rằng để cho nó thắng thì sẽ xong chuyện."

"Có nghĩa là sao?". Đây không phải là đua lấy tiền cược ở trường đua bạn anh Beem như mọi lần sao?

"..."

"Krist, trả lời anh. Kể tất cả cho anh nghe ngay.". Tôi nói bằng giọng đe dọa khi đối phương im lặng và không biết làm vẻ mặt như thế nào.

"Chuyện là... thằng Hin nó hận vì em làm cho Fran trở nên như vậy, thế nên ép em đi đua xe với nó để cho em gặp tai nạn."

"Và rồi em chịu? Điên hay sao vậy? Ai nói gì thì cũng phải đi sao?"

"Không đi không được. Anh không biết là suốt khoảng thời gian gần 3 tuần vừa qua, anh bị người của nó theo dõi suốt sao? Nó đe dọa em, nó gửi hình anh cho em xem gần như mỗi ngày. Có 1 tấm chụp anh mà có họng súng quay về phía anh nữa kìa. Anh muốn em làm thế nào chứ?"

Sốc chứ sao.

Sự thật mà tôi biết được, nó quá mức tưởng tượng của tôi. Tôi chưa từng nhận ra rằng có người lén theo dõi tôi. Nhưng cũng không lạ, tôi là bác sĩ bình thường, không phải gián điệp hay cảnh sát đặc nhiệm. Chưa từng có kẻ thù ở đâu nên chưa từng dè chừng. Hơn nữa, dạo này tôi hay mơ màng bởi vì phiền lòng chuyện của Krist nữa.

"Rồi tại sao em không nói với anh?"

"Thì đã nói là muốn tự mình giải quyết mà. Anh có công việc nhiều sẵn rồi."

"Em đi đua với người ta và rồi bị làm cho lật xe sao?"

"Không phải, em cố ý."

"KRIST!!". Tôi quát người trước mặt lần nữa bởi sự giận dữ. Em ấy điên rồi hay sao vậy? "Chuyện đó liều lĩnh tới mức nào, em có biết không? Nếu phạm sai lầm thì em sẽ không được ngồi ở đây biện minh với anh đâu đó."

"Nhưng em không có lựa chọn. Em nhờ thằng Karn trình báo, gửi cảnh sát tới lén bảo vệ anh. Ngoài chuyện đó ra, em không làm gì được hết. Thằng Hin nó trốn kỹ lắm. Cách duy nhất có thể bảo vệ được anh là phải chịu thua cho nó hả dạ, để cho nó tự mình từ bỏ."

"Ý em là em chịu lật xe để bảo vệ anh sao, Krist?... Tưởng rằng anh sẽ vui sao?". Sâu trong lòng có thể là tôi thấy vui, nhưng tôi cũng cảm thấy buồn khi mà tôi không phải là người đầu tiên mà em ấy định bàn bạc. Mọi người biết, bạn của em ấy biết.

Duy nhất mình tôi là không biết.

"Em không có làm để cho anh vui. Em làm là để bảo vệ anh. Không ai có thể đụng chạm hay gây nguy hiểm cho anh được.

"Em sợ cái gì? Sợ anh chết sao? Nếu em sợ anh chết, còn anh thì sao? Có nghĩ tới nỗi lòng của anh không, bé ngoan? Nếu phạm sai lầm, chắc tim anh sẽ vỡ mất.". Tôi ôm em ấy thật chặt bởi sự sợ hãi.

"Em hứa lần sau em sẽ nói với anh hết mọi thứ. Anh đừng làm vẻ mặt như vậy. Chuyện thằng Hin kết thúc rồi, nó không bao giờ có thể quay lại cắn anh được nữa."

"Cậu ta bị bắt rồi sao?"

"Không, bị bắt vào tù thì khỏe cho nó quá. Người như nó... hừ!". Có thể thề rằng từ lúc quen biết nhau, tôi chưa từng thấy ánh mắt hung hiểm tới như vậy từ người trước mặt bao giờ.

"Em đã làm gì, Krist? Đừng nói là..."

"Ai mà lại tàn ác, xấu xa như nó chứ. Nhưng anh không cần biết nó ra sao rồi đâu. Anh Beem và anh Saifah xử lý nó rồi.". Xử lý? Có giống ông thầy Tinn đó không vậy? Người mà tới giờ này vẫn còn nằm như người thực vật.

"Tại sao phải thù hằn, hãm hại nhau không dứt chứ, Krist?"

"Bởi vì nó đụng vào anh đó!!". Krist quát lại bằng ánh mắt bốc lửa. Em ấy không có giận tôi, mà là giận người đang hiện lên trong ánh mắt. "Em đã cảnh cáo nó là đừng đụng vào anh. Bao lâu nay, nó đụng vào em, em không chấp. Nhưng nó dám cho người lái xe đụng anh, hơn nữa còn định giết anh nữa. Khi mà nó không nghe lời thì nó đáng bị như vậy."

Tôi quan trọng với em ấy lắm nhỉ? Quan trọng tới mức làm cho người tốt bụng, dịu dàng và luôn nghĩ tới người khác trước bản thân như Krist có thể ác tới như vậy.

Chuyện của Fran đã làm tổn thương Krist rất nhiều mà em ấy vẫn không giận.

Còn chuyện Hin, theo như tôi nghe thấy thì cũng thường hay đánh nhau, nhưng Krist chưa từng giận.

Nhưng khi lần này tôi là người bị hại thì Krist mới không để yên.

"Nhưng dù sao em cũng có lỗi. Em suýt nữa đã làm cho anh phát điên. Em có bí mật với anh.". Tôi nói bằng giọng nghiêm nghị.

"Abo~~~~!"

"Đừng có mà làm nũng."

"Đừng giận mà. Abo ngoan, em làm mọi chuyện là vì anh đó.". Chuyện đó tôi cũng cảm thấy có lỗi rất nhiều.

Cảm thấy có lỗi vì đã dè chừng Krist. Từ giờ tôi sẽ tin tưởng Krist cho nhiều hơn thế nữa và sẽ hỏi thẳng Krist mà không cần đợi dịp cho em ấy tự mình kể nữa, bởi vì có thể sẽ trễ mất.

Nhóc ranh vùi mặt vào vai tôi, làm nũng giống như mèo con tới nỗi tôi mềm lòng. Sao tôi có thể giận người yêu tôi nhiều tới như vậy chứ? Dù cho tất cả những gì đã kể, Krist không hề nói từ 'yêu' lần nào, nhưng nó đáng giá còn hơn lời bày tỏ nữa là.

"Rồi lúc lật xe có bị thương nhiều lắm không?"

"Đầu bị va chạm một chút và có nhiều vết bầm trên người. Lúc đầu khỏi rồi đó, nhưng sau khi thằng Hin cho người đi làm hại anh, em liền đi đánh lộn với nó tiếp. Bị nó đấm tới nỗi không quay về với Abo được luôn.". Krist vẫn cứ làm nũng mà không hề nhận ra số kiếp của mình. Nhóc ranh di chuyển lên đùi tôi ngồi rồi đem đầu cọ vào vai và nói bằng giọng ngọt ngào suốt.

"Anh muốn khám cho chắc chắn thật sự rằng Krist không có bị thương nặng chỗ nào. Bên trong có bị bầm hay không cũng không biết nữa. Có thể có máu đông nữa đó. Mấy triệu chứng này không có thể hiện ra bên ngoài."

"Vậy thì đi bệnh viện đi. Em chịu cho anh scan hết cả người cho tới khi anh an tâm luôn.". Krist nhanh chóng dậy khỏi đùi tôi, cầm lấy cổ tay tôi ra vẻ định đi bệnh viện để lấy lòng làm cho tôi cao hứng hơn.

"Khoan!"

"Gì vậy? Hay là anh phải gọi điện kêu người ở bệnh viện chuẩn bị dụng cụ? Gọi đi, em đợi được."

"Không cần đi tới bệnh viện đâu. Anh có dụng cụ scan cơ thể và khám nội ở đây."

"Hửm?........ Tên bác sĩ... //////////". Krist là đứa trẻ thông minh, chỉ đánh giá từ lời nói và ánh mắt mà tôi đang nhìn chằm chằm thì mặt đã đỏ và la lối ngay lập tức.

Em ấy buông tay và lùi lại mấy bước. Còn tôi thì ngồi tại chỗ cũ nhìn trong im lặng. Ánh mắt quét khắp cơ thể người trước mặt.

"Cởi đồ đi, anh sẽ khám nội cho, xem có chỗ nào bị máu đông không."

"Đồ bác sĩ khùng! Muốn làm thì làm đàng hoàng đi, đừng có trêu nhau như vậy."

"Làm đàng hoàng? Làm cái gì?"

"Thì... nếu muốn quan hệ thì đi tới giường đàng hoàng như mọi khi đi. Em không có trách đâu, cũng muốn ôm anh mà. ////////"

Hừ hừ, đáng yêu quá mức rồi.

Tôi phải kiềm nén biết bao nhiêu để mà không lôi nhóc ranh đỏ mặt tới cả tai đi cắn cho bầm tím và thúc thật mạnh đó.

Bây giờ chỉ làm vẻ mặt bình tĩnh như cũ, đổi qua chống một bên cằm với bộ dạng thư thả hơn. Chỉ dùng ánh mắt scan cơ thể đối phương.

"Không, hôm nay bé ngoan bướng, phải bị phạt. Cởi đồ đi, Krist."

"Ơ..."

"Không sao, không làm cũng không sao. Anh không muốn ép.". Tôi ra vẻ định đứng dậy khỏi ghế salon bằng sắc mặt gượng cười. Thế nên nhóc ranh kêu lớn.

"Khoan, khoan, khoan, khoan! Bình tĩnh nhé, bác sĩ. L... Làm... Làm cũng được. Ngồi xuống trước, ngồi đi, ngồi đi."

"Được thôi, làm đi.". Nhếch nhẹ nụ cười ở khóe miệng rồi quay về ngồi chỗ cũ. Đối phương có vẻ ngớ ra vì bị tôi trêu, làm vẻ mặt tức tối nhưng không dám rề rà nữa.

Bàn tay nhỏ bắt đầu cởi nút áo sinh viên trên cùng một cách chầm chậm. Sắc mặt ngượng nghịu làm cho tôi mỉm cười hài lòng.

"Ừm, như vậy đó. Chậm chậm, di chuyển tới gần anh một chút nữa."

Em ấy làm theo một cách ngoan ngoãn. Krist bước tới đứng trong khoảng cách mà tôi có thể nắm lấy cái eo nhỏ kéo tới gần sát và rồi tôi buông tay ra tựa người vào ghế salon, ngắm nhìn hình ảnh trước mặt một cách thư thả.

"Anh thật là."

"Đừng có cứ nói. Cởi nút áo thứ 3 được rồi... A, vậy đó.". Bây giờ áo sinh viên bắt đầu hở ra để lộ một đường dài từ cổ trở xuống.

"Biến thái! Abo biến thái!". Người làm vừa càm ràm nhỏ tiếng, tay vừa từ từ cởi cho tới nút cuối cùng. Làn da trắng lộ ra khỏi bộ quần áo làm cho tôi không nhẫn nại chịu đựng thư thả được cho lắm và lén nuốt một ngụm nước miếng lớn.

Gần cả tháng không được thấy mấy cái như vậy rồi nhỉ?

"Cởi áo ra đi.". Tôi ra lệnh rồi đưa tay đặt lên cái bụng phẳng. Đối phương giật mình một chút và rồi để cho áo trượt ra khỏi vai rơi xuống sàn.

"Bé ngoan ốm hơn rồi đó. Sau ngày mai chắc anh phải vỗ béo cho mềm mịn như trước.". Nhưng như vậy vẫn khá là đã tay.

"Ưm~... Thôi đi, em xấu hổ muốn chết rồi."

"Cởi quần nữa."

"Anh Singto!". Krist lên tiếng nũng nịu.

"Nếu để cho anh tự cởi thì anh sẽ ăn em 3 ngày 3 đêm, không cho dậy khỏi giường luôn."

"Nh... Nhưng ngày mốt là sinh nhật ba anh đó.". Vẫn còn nhớ nữa chứ.

"Không sao.". Tôi nhấn mạnh tay vào bên hông, vuốt ngược lên trên lồng ngực. Giọng bắt đầu khàn hết mình. "Chắc ba sẽ hiểu nếu anh nói là em không khỏe."

"Kh.. Khùng... á... Khùng hay sao?... Ưm...."

"Nhưng nếu em tự cởi, anh sẽ giảm thời gian cho. Tới sáng mai."

"Bác sĩ biến thái."

"Sẽ không làm?". Tôi nhướng mày hỏi.

"Ghẹo gan. //////". Nhưng tay của nhóc ranh vẫn đưa tới gần khóa quần.

"Cởi nhanh lên. Anh bắt đầu chịu hết nổi rồi.". Tôi cúi mặt xuống nhìn bộ phận cương cứng của mình đang nhô lên tới mức không che giấu được. Em ấy nhìn theo ánh mắt của tôi rồi kêu lớn.

"Abo! Đồ dâm dê! Đồ khùng! Em liều chết là để chết trên ngực anh hay sao vậy trời!"

"Anh không có nhẫn tâm để cho vợ chết trên ngực đâu, bé ngoan không cần phải lo. Nhưng có thể là đứng dậy hơi cực một chút thôi, bởi vì lần này chắc chắn anh sẽ không nương sức."

"Anh cứ."

"Nếu đếm tới 3 mà không chịu cởi cho rồi thì anh xem như em đồng ý để cho anh đè 3 ngày 3 đêm đó."

"Ờ, cởi đây, cởi đây."

"Vậy đó... bé ngoan."

"Đừng nhìn chằm chằm chứ.". Bàn tay nhỏ đang kéo khóa quần hơi run run một chút. Mặt đỏ ửng, không dám nhìn vào mắt tôi.

"Sợ cái gì? Đâu phải lần đầu đâu. Em làm vợ anh biết bao nhiêu lần rồi."

"Không có sợ, nhưng mà mắc cỡ. Bao nhiêu lần cũng chưa từng phải làm mấy chuyện như vậy.". Bây giờ quần đã trượt xuống tới cổ chân. Krist bước ra khỏi chiếc quần jeans của mình.

"Lại làm cho anh mềm lòng nữa rồi đó, bé ngoan."

"Là thế nào?"

"Nếu mắc cỡ quá thì để anh giúp.". Tôi không để cho đối phương hỏi rằng định giúp cái gì...

...thì đã 'giúp' bằng cách kéo quần boxer - mảnh vải che chắn cơ thể cuối cùng ra. Nhóc ranh kêu lớn bởi sự kinh ngạc và lại càng kinh ngạc hơn khi cơ thể của mình bị bắt nằm sấp lên bàn bằng kính ở trước ghế salon. Đồ đạc vướng víu trên đó đã được gạt ra hết.

Theo sau là cơ thể của tôi đè chồng lên phía sau. Miệng thì hôn rải rác khắp tấm lưng mịn.

"Ư... A... Abo!"

"Chỗ này... vẫn chưa từng thử đó... vợ à.". Tôi nhếch nụ cười gian manh, dùng tay khóa cúi chỏ nhỏ để cho nằm sấp lại chỗ cũ, tay còn lại thì cởi nút áo của mình rồi cởi ra thật nhanh, đè chồng lên đối phương bằng hông của mình.

"L... Làm thật hả?". Giọng nói ngọt ngào hơi run một chút. Bộ dạng bây giờ là đối phương bị bắt nằm sấp bằng cơ thể trần truồng, tôi thì chỉ có mỗi cái quần. Còn cái áo nằm chết ở chỗ nào trên sàn thì kệ nó.

"Anh chưa từng làm bé ngoan chơi chơi đâu đó."

Nhóc ranh kêu nhỏ tiếng. Tôi đem em ấy quay mặt lại tiếp nhận nụ hôn, chèn ép hạ bộ để cho cọ xát và dùng tay vuốt ve khắp cơ thể.

Tôi lướt bàn tay ra phía trước và khều điểm nổi trên lồng ngực. Tiếng rên rỉ vang lên trong họng bởi sự sung sướng.

"Đâu, cho bác sĩ khám một chút xem bệnh nhân bị thương ở những chỗ nào.". Tôi bắt chước vai bác sĩ và vai bệnh nhân bằng cách khám chỗ góc cổ sau khi đôi môi đã bị tôi mút lấy tới nỗi sưng vù.

"A... Anh... hức... ưm... chơi trò gì vậy..."

"Khám cơ thể đó. Bệnh nhân gặp tai nan chứ gì? Có vết bầm ở vai nữa.". Tôi ngoạm xuống bờ vai mịn, dùng hàm răng sắc cắn xuống thành vết.

"Đừng mà..."

"Có vẻ như sau lưng cũng có vết đó. Cho bác sĩ xem một chút nhé.". Tôi thì thầm giọng khàn bên tai, ngoạm nhẹ một cái trước khi chuyển qua hôn sau gáy, mím cho thành vết khắp tấm lưng.

Tiếng rên nhỏ nhẹ rung động cùng với cơ thể uốn éo qua lại bởi vì bị tấn công cả phía trước và phía sau cùng lúc. Hạ bộ được tuốt lên xuống tạo lên dục vọng cùng với con đường phía sau bị ngón tay của tôi chen vào trong để chuẩn bị sự sẵn sàng.

"Đau..."

"Chịu đựng một chút nhé, bé ngoan. Gần cả tháng rồi mà.". Tôi cắn. Cắn khắp mọi chỗ mà miệng tôi đi qua, bất kỳ chỗ nào mà tôi có thể giải tỏa ham muốn của mình được bởi vì đối phương vẫn chưa sẵn sàng.

"A... Đau... ư... ah.". Giọng của người phía dưới thay đổi liên tục theo thời gian khi cơ thể bắt đầu quen thuộc lại lần nữa. Tôi thì bắt đầu cử động ngón tay và tăng số lượng vào.

"Siết chặt quá. Đây chỉ mới là ngón tay đó."

"A... Chỗ đó... ưm... Mạnh lên."

"Đã không?"

"A... Mạnh thêm chút... ức... Đ... Đừng... giỡn."

"Bé ngoan... Em sắp làm cho... anh... chịu hết nổi...". Tôi cử động tay nhanh hơn. Sự ham muốn trong cơ thể tăng dần lên khi thấy người bên dưới run rẩy, mặt đỏ ửng, mắt ướt đẫm bởi dục vọng và cử động hông theo tay của tôi nữa.

"Lấy... Lấy ra làm gì?"

"Thì cho hàng thật vào đó.". Tôi di chuyển ra một chút, hạ dây khóa quần, kéo quần và quần lót xuống tới bắp đùi và rút hạ bộ ra tuốt 4,5 lần.

Và đưa tới trước con đường phía sau... ra sức đẩy...

"Ah... bé ngoan... đừng gồng nhé... Chặt quá.". Suýt nữa vào không được. Có thể bởi vì đã xa cách chuyện này gần cả tháng.

"Đ... Đau... anh... Đau...". Krist bắt đầu vùng vẫy.

"Chịu đựng một chút... Đừng siết lại... Anh... ưm..."

"Á... Ôi... Bác sĩ... khùng... Cứ đẩy vào hoài.". Giọng điệu u ám pha lẫn sự khàn đặc và hơi thở bị ngắt quãng khi tôi đẩy vào một hơi tới tận cùng.

"Không... Không nổi nữa rồi... Vợ... ah... siết... anh chặt... quá vậy."

"Đ... Đừng... Đừng cử động...". Tưởng rằng tôi sẽ nghe sao?

Tôi bắt đầu di chuyển hông ra gần tới hết và thúc vào lại hết sức. Vừa hay trúng vào điểm nhạy cảm của nhóc ranh.

*Phạch*

"Aaaaa... Bác sĩ chết tiệt... ức... Nó... đau... nhột..."

"Chọn 1 cái cho chắc... Bé ngoan... Hay là vừa... đau... vừa nhột?"

*Phạch* *Phạch**Phạch*

Tôi lặp lại thêm nhiều lần nữa tới nỗi đối phương kêu lớn, bàn tay siết chặt lấy cạnh bàn, chân thì hết sức lực tới nỗi tôi phải nâng cái hông đẹp lên cao.

"Ah... ah... ah... Anh... nó... a... sâu... sâu quá... Nhanh quá..."

"Ah... bé ngoan... Chặt quá."

"Hức... ah!"

Tôi tăng tốc hông cho nhanh hơn bởi vì tiếng rên rỉ sung sướng của người bên dưới. Đối phương di chuyển lết lên bàn kính để cho cặp mông đón nhận sự va chạm. Gò má trắng áp sát vào mặt kính trong suốt. Cái miệng đỏ phát tiếng rên ngọt tai suốt.

"Ưm~... Tốt... Như vậy đó... Vợ à... siết chặt nữa."

"A... a... Mạnh... ưm... mạnh nữa... ah..."

"Gọi... anh đi.". Tôi dừng lại tại điểm sâu nhất bên trong và cắn chặt răng khi bức tường thịt bên trong siết chặt tới mức suýt nữa tôi đã tiết ra.

"D... Dừng lại... làm gì... Anh Singto... Đừng... dừng...". Khi tôi dừng lại, cặp mông căng tròn lại bắt đầu tự mình di chuyển tới nỗi tôi sướng rơn.

"Không... Gọi anh... trước đã."

"Anh... a... Anh Singto..."

"Không... gọi... chồng yêu."

"...........ức..."

"Bé ngoan... Đi mà.". Tôi cử động hông thêm một chút. Thế nên người đang chìm trong dục vọng chịu làm theo mọi thứ. Nếu không phải bởi vì đang ham muốn thì chắc không chịu gọi đâu.

"A... Chồng... yêu..."

"Sao... Sao nào?... Vợ yêu..."

"G... Gọi rồi... đó."

"Muốn... cái gì... thì nói đi... vợ yêu."

"Anh... đừng... trêu... Em... chịu hết nổi."

"Nói đi."

"Ch... Ch... Chồng yêu... Mạnh mạnh lên... Nhanh..."

"Được thôi... vợ yêu."

Dứt lệnh của vợ, tôi liền thúc hông liên tục. Có bao nhiêu sức để cho vào hết. Vợ yêu đong đua cơ thể theo lực va chạm. Tiếng da thịt va chạm vào nhau theo nhịp cùng với tiếng rên của vợ yêu vang to hơn bất cứ lần nào.

"Đã không?... Đã không... nào?"

"Ư... Mạnh nữa..."

*Phạch* *Phạch* *Phạch*

"Ah!/ Ah!". Tôi tăng tốc theo lệnh. Thêm vài lần nữa chúng tôi tiết ra cùng nhau. Dịch đục bắn vào trong người nhóc ranh tới nỗi chảy dài ra theo cẳng chân.

"H... Hết giận... chưa?". Tiếng thở gấp mệt mỏi hỏi một cách thều thào.

"Chưa."

"Hả?"

Tôi nhếch nụ cười ở khóe miệng trước khi nói ra câu làm cho đối phương tái mặt.

"Cho tới khi... trời sáng."

"Nh... Nhưng mà... anh..."

"Tiếp ở trong phòng nhé."

"Thôi, thôi mà. Buông ra đi. Em mệt."

"Đừng bướng mà vợ yêu. Chồng yêu vẫn còn chưa khám nội xong mà. Đâu, cho xem thử bị thương chỗ nào."

"Thôi! Đồ bác sĩ dâm dê! Buông ra đi đó... A, đừng cho vào... nữa... ư... Chỗ đó... Mạnh lên..."

Tôi đứng dậy đem nhóc ranh đu lên người, vừa đi vừa thúc liên tục. Có ghé lại 'nghỉ ngơi' tại vài trạm, nào là trước phòng ngủ, nào là phía sau cánh cửa. Mãi cho tới khi về giường thì nhóc ranh đã tiết thêm lần nữa. Đôi mắt lim dim tới nỗi suýt nữa ngủ thiếp đi.

"Hết nổi rồi anh."

"Vậy ngủ nhé."

"Ư... Cho ngủ sao?"

"Cho chứ."

"Vậy thì lấy ra đi. Để lại làm gì chứ?". Ý em ấy là phía dưới vẫn còn ở trong người em ấy đó.

"Để đó, bởi vì nửa tiếng nữa sẽ gọi dậy."

"Hả? Định tiếp nữa sao?"

"Không mau ngủ thì sẽ không được ngủ đó. Nhúc nhích cho lắm, một hồi nó thức dậy nữa bây giờ."

"Nhưng mà... anh..."

"Ngủ đi, để còn thức dậy làm nhiệm vụ của vợ tiếp."

"Đ... Đồ bác sĩ khùng! Đồ dâm dê! Đồ biến thái!"

"Có sức mắng có nghĩa là hết buồn ngủ rồi nhỉ? Nếu vậy..."

"A... Đừng cử động... ah..."

Hừ hừ, không sáng thì không ngưng. Nói luôn.

========== End Chap 80 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao