79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 79]

{ = Krist = }

R......U......Ready!!!!!!

Tiếng từ micro vang lên xen lẫn với tiếng nhạc kích thích làm cho người trong trường đua hò reo khi biết được rằng cuộc đua sắp bắt đầu.

Ở đây không phải là trường đua của anh Saifah, thô bạo hơn, phi pháp hơn, quy tắc tự mình đặt, chết thì không chịu trách nhiệm.

Biết chọn địa điểm thật đó, Hin.

3......... 2......... 1......... GOOOOOOOOOOOOO!

*Brừmmmmmmmmmmmm*

Hai chiếc xe đồng lòng xuất phát cùng với tiếng ồn vang ầm ĩ, nhưng vẫn không thể che đậy được tiếng hò hét cổ vũ ở bên hông trường đua. Vòng đầu tiên xe phóng thẳng về phía trước giống như cả 2 sẽ đua một cách công bằng.

Nhưng khi bắt đầu vòng thứ 2, thằng hèn nhát bắt đầu cắn lén. Nó cố gắng ép tôi lúc bẻ cua tới nỗi bên hông xe quẹt vào tường. Tôi thay số tăng tốc để thoát ra và vượt qua nó ở khúc cua đó. Thằng điên đó chắc là tức tối dữ lắm nên mới chơi mạnh bạo hơn trước và thể hiện rõ ra rằng không hề có ý định đua, mà là cố ý làm cho xe của tôi mất thăng bằng tới như vậy.

Tôi điều khiển xe cẩn thận và dẫn trước nó ở vòng thứ 2. Còn vòng cuối cùng thì chắc sẽ làm theo kế hoạch.

Hai vòng vừa qua, tôi chỉ làm vì sự hả dạ rằng tôi không có thua nó và muốn cho nó chủ quan nghĩ rằng tôi không có cố ý thua.

Đúng vậy, tôi sẽ giả vờ thua.

Giả vờ thua để cho nó đừng động vào anh Singto. Mặc dù cách này nhìn có vẻ hèn nhát và ngu ngốc một chút, nhưng tôi làm được mọi thứ để bảo vệ mạng sống của người tôi yêu. Chuyện này rất liều lĩnh, tôi biết. Thế nên người biết chuyện chỉ có tôi và Karn. Nếu Lann hay Tonnam biết được thì chắc chắn tôi sẽ bị cản. Nếu mắc sai lầm thì có thể sẽ chết luôn.

*Ríttttt*

Tiếng lốp xe kéo thần trí đang nhớ về người mà giờ này có lẽ đang đợi tôi ở phòng, người mà tôi đang bảo vệ quay trở lại. Thế nhưng lại quá trễ.

Bởi vì lơ là chỉ một phần trăm giây, nên đã để cho Hin tăng tốc vượt lên phía trước xe tôi và thắng xe lại đột xuất. Tôi thắng lại theo và bẻ vô lăng tránh. Nếu lỡ đụng với tốc độ như vậy thì không khỏi bị nát ở trong xe chắc luôn.

*Rítttttt*

*Păng*

*Rầm*

Xe bị thắng lại đột ngột làm cho mất sự thăng bằng. Chiếc GT màu xanh dương yêu thích lật mấy vòng qua bên đường. Tôi xoay mòng ở trong xe, không nhúc nhích đi đâu được bởi dây cài an toàn và airbag đã phát động khi xe bị lật lần đầu.

Đầu va vào kính ở bên cạnh 1, 2 lần tới nỗi tôi choáng váng.

Nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo nương theo xe và thu lại cổ, tay, chân sao cho nhiều nhất có thể.

Tiếng rầm cuối cùng nghe thấy được làm cho tai tôi bị ù. Đầu óc có tiếng ong ong và trống rỗng. May là xe lật lại đúng theo chiều cũ của nó. Nếu xe nó ngửa bụng, xăng bị rò rỉ hay phát nổ thì chắc tiêu.

"Krist!!". Không biết tôi đã ở chỗ cũ bao nhiêu lâu mãi cho tới khi giọng nói quen thuộc của đứa bạn thân vang lên. Sau đó, cánh cửa xe ở phía tôi bị kéo mạnh ra. Sắc mặt lo lắng của Karn là thứ đầu tiên mà tôi thấy.

"Tao ok.". Dù cho bị choáng, nhưng tôi nghĩ là mình vẫn chịu nổi. Không có bộ phận nào bị gãy nên mới nói với nó để cho hết lo.

"Thằng chết tiệt! Thằng em nghiệp chướng! Mày đó mày, có chuyện mà không nói.". Giọng anh Beem?

"Sao tới được?". Tôi được Karn và Tonnam dìu xuống xe. Hai đứa tụi nó vác tôi lên mỗi bên một tay, để tôi đối mặt với anh Beem và Lann.

"Là tao gọi tới. Tính trước rằng nếu làm theo kế hoạch thì bộ dạng xe mày có thể là không lái về được. Hoặc có khi phải nhanh chóng đưa mày đi bệnh viện.". Karn là người trả lời câu hỏi của tôi. Còn anh Beem thì làm vẻ mặt giống như muốn giết tôi cho chết.

Nhưng vẫn chưa kịp mắng tiếp, xe của Hin đã lái tới đậu ở gần đó. Chủ nhân chiếc xe bước xuống với sắc mặt hả dạ, nhưng ánh mắt nó khó chịu tột cùng khi mà tôi vẫn chưa chết.

"Mày thua rồi nhé, Krist."

"Ờ, tao sẽ làm theo thỏa thuận. Mày không được đụng vào anh Singto nữa đó.". Miệng tôi chắc là bị rách rồi, nhưng biết có nặng hay không. Mỗi lần nói chuyện thấy tanh mùi máu trong miệng tới nỗi phải nhổ xuống đất.

"Mày không được dính dáng gì tới Fran nữa và cho tao đập thêm tới khi hả dạ. Đưa nó qua đây.". Hin vẫn chưa chịu thua, bước chân về phía tôi. Phía sau nó có thêm 3 đứa đồng bọn làm hậu thuẫn. Chắc chắn rằng thằng hèn nhát hiển nhiên không tới một mình giống như Karn đã ngờ trước.

"Cái này đâu có trong thỏa thuận đâu. Lúc đầu mày chỉ nói là không được đụng vào Fran nữa. Thằng Krist nó đã ngưng rồi. Hết chuyện với nhau đi.". Karn nói một cách trầm tĩnh, giọng lạnh lùng và lại còn nhìn mặt tụi thằng Hin từng đứa một, đưa cánh tay tôi qua cho Lann vào đỡ thay rồi bước lên đứng cạnh anh Beem, sẵn sàng ra tay hết mình.

Cái tụi phía sau lùi lại mấy bước khi thấy rõ được mặt thằng sloth. Đừng nói là cùng một đám đã từng hội đồng Karn hồi lễ hội té nước rồi bị một mình Karn chơi cho nằm đo sàn hết nhé, thế nên mặt tụi nó mới tái tới như vậy.

"Nhưng mà...". Thằng hèn nhát vẫn cố gắng ăn thua. Nhưng nó vẫn chưa kịp nói xong, anh Beem - anh hùng bóng tối của tôi liền ra mặt trước.

"Không có nhưng! Đừng tưởng rằng tao không biết mày đã đe dọa em tao những gì. Muốn tao tự mình ra tay phải không? Không cần tới tay thằng Saifah, tụi mày vẫn có thể nằm trong hòm được. Hay tụi mày muốn nằm bây giờ?". Giọng nói đầy quyền lực không thua gì bạn thân của mình làm cho cái tụi ở trong ngành đua xe đã từng biết sự đáng sợ của anh Beem trong quá khứ liền lùi lại, ngay cả thằng Hin.

Anh tôi nó là dân đen tối đích thật. Anh Saifah là thế nào thì anh Beem là thế đó đó. Chỉ là bây giờ anh ấy đang làm giảng viên nên phải giữ hình tượng, không có để lộ ra nguyên hình ác quỷ cho người ta thấy nhiều năm rồi.

Sắc mặt hung tợn nghiêm túc, thân hình cao to hơn bất cứ ai trong đây và dáng vẻ như sẵn sàng giết bất kỳ ai lao tới bằng tay không, ánh mắt mà chỉ cần nhìn vào người yếu bóng vía thôi là đã đứt hơi chết ngay lập tức. Đây chính là Dark Beem.

"H... H... H... Hôm nay tao g... g... g... gửi lại trước. Đi thôi.". Thằng hèn nhát nói gần như không thành câu nhưng vẫn mạnh miệng như trước. Khi nó ra lệnh cho bạn bè giải tán, ai nấy đều chạy về xe và chuồn đi một cách nhanh chóng.

"Còn mày, đi bệnh viện trước rồi hẳn làm rõ với tao.". Thằng cha Dark quay lại xử lý chuyện của tôi tiếp bằng cùng một ánh mắt.

Anh à, thằng này là em nhỏ đây, em Krist đây mà.

"Không đi bệnh viện được không? Không muốn có vấn đề kéo theo sau. Không có bị thương gì nhiều lắm đâu. Không bao nhiêu ngày là hết. Ngày mai phải vào giải quyết tài liệu ở bệnh viện tiếp nữa, hẹn với chị Nida sẵn rồi.". Công việc của tôi rất là bận rộn giống như đã nói với Abo đó. Sau khi đua xong, tôi còn phải tới bệnh viện để giải quyết tiếp công việc còn dang dở. Có thể là tới sáng luôn kìa. Không làm không được, bởi vì thời gian còn lại tôi phải đổ hết vào việc học bài chuẩn bị thi.

"Không được!! Xe nó lật tận 4,5 vòng như vậy, mày phải đi khám. Nếu không nghe thì tao sẽ nói với mẹ mày.". Anh Beem đưa ra lời phán xét tuyệt đối.

"Nhưng em không đi được mà anh. Hiểu cho nhau chút đi chứ. Thân em, em biết rõ là đau hay không đau. Nếu lỡ bác sĩ mềm yếu cho em nhập viện nữa thì có mà khỏi làm việc luôn."

"Vậy thì cho anh Fire tới xem bệnh tình.". Karn đề xuất.

"Thôi, nếu mày gọi anh Fire tới, tưởng rằng anh ấy sẽ không nói với Abo sao? Họ là bạn thân đó, phải ưu tiên chọn bạn trước sẵn rồi. Chuyện này là chuyện lớn nữa."

"Ôi, cái đó cũng không được, cái này cũng không được. Mày phải để cho bị bầm bên trong tới chết hay là muốn bạn bè lo lắng thì mới chịu đây, Krist? Nghĩ thử đi, nếu tao có bộ dạng như vậy thì chắc mày chịu để cho tao nằm thư thả trên giường quá. Nghĩ đi chứ, trong đầy của mày chỉ có mỗi Abo hay sao? Nghĩ cho những người lo lắng cho mày như tụi tao chút đi.". Tonnam la lớn, mắt nó hơi đỏ một chút nữa.

Tôi nhìn xung quanh mình. Ánh mắt của mọi người nhìn tới làm cho tôi phải gật đầu chịu thua.

Mọi người lo lắng.

"Cũng được, nhưng không đi bệnh viện của Abo nhé. Đi phòng khám lớn lớn hay bệnh viện không phải chi nhánh của anh ấy đi. Không thì chuyện tới tai chắc luôn."

"Ờ, vậy thì đưa nó đi bệnh viện ở ngoài biên giới luôn đi. Ngồi xe xốc cho tới khi máu bầm bên trong tích tụ rồi chết luôn đi.". Anh Beem quát lớn rồi đi dẫn trước, theo sau là tôi bị bạn bè vác lên xe anh Beem.

Sau khi đi khám để khẳng định rằng không có chỗ nào của tụi bị gãy hay thiệt hại (không có đi bệnh viện ở biên giới thật đâu, anh Beem nói móc) thì tôi liền bị lôi về căn hộ của Lann, bởi vì tôi nằng nặc không về penthouse để cho Abo lo lắng. Và rồi bị anh Beem hát rap mắng te tua. Dù khuya tới cỡ nào anh ấy cũng không ngại chuyện hàng xóm ở phòng bên tới đập cửa để rap đua gì hết. Thằng cha Dark vẫn chưa rời khỏi xác nhỉ? Đáng sợ muốn chết.

"Khốn kiếp! Ngay cả khi tao đã trang bị an toàn kỹ càng rồi đó.". Tôi mặc đồ dành cho việc đua xe để bảo vệ bản thân hết mình. Dạo này tôi không có thời gian rảnh đi nằm chơi ở bệnh viện đâu. Nào là công việc, nào là học bài, nào là phải đi thi nữa. Nếu bị thương nặng là xong luôn, không phải học xong rồi tốt nghiệp nhé, xong cuộc đời tôi bởi vì bị mẹ hoặc là anh Singto giết chết đó.

"Mặt mày thoa thuốc thêm 3-4 ngày nữa chắc hết. Khoảng thời gian này tính sao? Chuyện Abo đó."

"Tao nghĩ chắc thằng Hin sợ anh Beem rụt cổ rồi. Nhát cáy như vậy, chắc không dám đụng chạm gì nữa. Khoảng thời gian này tao xin ngủ lại ở phòng mày trước nhé, Lann. Chắc phải tránh mặt Abo một thời gian. Lỡ nhìn thấy thì tao bị tra hỏi chết luôn.". Vết bầm nó nhiều hơn tôi dự tính nhiều lắm luôn. Nếu tôi không lơ là thì chắc đã không bị tai nạn dữ dội tới như vậy.

Haizzzzzz....

Điều mà tôi nghĩ đã kết thúc, nó lại không kết thúc.

Do tôi chủ quan, cho rằng thằng hèn nhát đó chắc là không dám đụng vào anh Singto nữa, thế nên cứ tập trung làm việc và học bài đi thi hết mình. Dù sao cũng đã ở phòng của Lann rồi, có tận 2 người thay phiên nhau kèm, một người là sinh viên danh dự tương lai, một người là giảng viên, cuộc đời tươi đẹp ơi là tươi đẹp.

.

Cho tới ngày kiểm tra.

"Yessssss! Hết chiều nay là tao hết làm nô lệ rồi! Nhớ Abo muốn chết rồi!". Tối nay sẽ về ôm cho đã đời luôn, mặt cũng đã khỏi luôn rồi. Chỉ còn một chút vết bầm trên thân người. Tắt đèn đi vậy, chắc nhìn không thấy đâu, hihi.

*Ting*

Thấy chưa, khi nhớ tới thì LINE liền luôn. Người yêu ai vậy, biết ý ghê.

"Hết làm nô lệ cái gì? Còn chưa có làm báo cáo nộp cho thầy nữa kìa.". Giọng của Lann, người vừa là bạn thân vừa là anh dâu tuyên bố hung ác, làm cho điện thoại mà tôi đang cầm chat với Abo suýt nữa đã rụng rời. Mặt mũi hớn hở như cá bơi ngược sóng trở thành cá thu ngắn thay vào đó (mặt đơ, cổ gãy đó).

"Gì vậy chứ? Báo cáo gì nữa? Báo cáo nhóm tao làm cho hết rồi mà. Đóng cuốn nộp hồi tuần trước rồi. Đừng có mà dụ tao."

"Báo cáo cá nhân mà mày đã đem cái mặt bầm tím cùng giấy xác nhận bệnh trạng đi xin hoãn lại đó. Không phải sao? Tao nhớ mà. Thầy kêu mày nộp sau khi thi xong 2 ngày. Mày phải cày rồi đó.". Tonnam, mày không cần giúp thằng Lann hội đồng tao.

"Trời! Tao quên. Làm sao đây? Abo nói chiều nay tan làm sớm nữa.". Đây nè, nói là nhớ, chiều nay gặp nhau nữa. Đúng lúc tôi đang định nói là sẽ nhanh chóng đi, thế mà bị thằng Lann kéo xuống địa ngục trước rồi. Hức.

"Mày có muốn hạnh phúc một ngày rồi mất hết tương lai không? Thầy đã khó tính sẵn rồi. Trễ 1 giây thôi cũng không được. Nếu mày không có cái mặt nát bét này làm chứng cứ thì không đời nào được nộp trễ đâu. Chậm trễ thì ăn F luôn đi mày. Bỏ công học hết cả học kỳ, cuối cùng định để cho game over?". Thằng Ton lại chèn ép lần nữa.

Tôi đúng bực bội bạn bè nhưng không cãi lại gì nữa, thế nên gửi tin nhắn nói với Abo một cách cộc lốc rồi nhanh chóng chạy vào phòng thi. Được thôi, chịu đựng thêm 1 ngày nữa vậy. Để ngày mai người ta quay về nhé, Abo.

Thi xong, tôi suýt nữa đã đốt pháo hoa ở trước cửa phòng, nếu không kẹt ở chỗ ngại với một số sinh viên vẫn chưa ra khỏi phòng thi và không có chuẩn bị pháo sẵn.

"Đi, nhanh chóng về phòng đi Lann. Giúp tao cày báo cáo cái.".Giờ phút này phải dựa vào nó rồi. Còn lại hơn một nửa lận. Tôi bị thương và sốt cao sau khi lật xe nữa. Điện thoại hư, không có thời gian đi mua mới, cứ tắt tắt mở mở đây nè. Có vẻ muốn hư từ lúc tôi ném vào màn hình xe hôm mà thằng Hin liên lạc lần đầu tiên rồi.

*RRRrrrrrrrr*

Ai nữa vậy? Không hiện số như vậy làm nghĩ theo hướng tốt không được luôn.

"Vâng?"

[Đi ra gặp tao.]

"Thằng khốn! Lại mày nữa hả, Hin? Không muốn kết thúc phải không? Đừng để tao hết sức chịu đựng đó.". Tôi nổi quạu lớn tiếng, không quan tâm việc chúng tôi đang ở dưới tòa nhà khoa hay người xung quanh nhìn chằm chằm tới mức nào. Hai đứa bạn thân nhanh chóng quay lại nhìn (thằng sloth ra khỏi phòng thi trước và trốn về trước rồi).

[Tao sẽ đợi ở nhà kho X. Không tới thì chồng mày thành xác chết chắc luôn.]

"Tại sao tao phải tin lời mày chứ? Hèn nhát như mày không làm gì ai được đâu."

[Hừ, thì tùy. Nhưng tao không đảm bảo sự an toàn của thằng bác sĩ đó nhé. Nó đang tan làm phải không? Gọi điện nói với nó coi chừng tai nạn xe cộ một chút đi nhé. Eh? Hay là không kịp nữa rồi ta? Hahahahahaha!]

"Thằng Hin nghiệp chướng! Nó bị điên rồi hay sao ta?". Tôi mắng nó, tay thì gấp rút gọi điện cho Abo.

"Gì nữa vậy, Krist?". Tonnam bắt đầu nóng lòng bởi dáng vẻ của tôi.

"Lát kể... Anh đang ở đâu? Anh ra sao rồi? Không có bị thương chứ? Có bị xe tông không?". Tôi không kịp nghe Abo nói gì nữa kìa. Sự nóng lòng làm cho tôi nhanh chóng hỏi lại từ lúc anh ấy vẫn chưa kịp nói xong.

[Sao em biết được?]

"Rốt cuộc là anh thật sự bị xe tông phải không? Có bị gì nhiều không?". Thằng Hin làm thật rồi nhỉ? Tao sẽ chơi lại mày chắc. Dám đụng vào người yêu tao hả?

[Không có bị gì. Chỉ là suýt. Vừa hay bảo vệ ở phía trước tòa nhà tới giúp kịp. Không thì chắc là cũng bị thương một chút.]

"Phù! Tốt rồi.". Vậy đi, ít ra anh ấy vẫn an toàn.

[Rồi Krist có định tới ăn cơm tối với anh không? Karn cũng tới đó.]. Giờ có phải lúc ăn cơm không chứ, bác sĩ! Ôi!

"Không, em không rảnh. Vậy thôi nhé. Hôm nay em không về. Không cần thiết thì anh đừng đi đâu hết. Ăn xong rồi thì về phòng luôn đi.". Tôi ra lệnh cho Abo xong rồi cúp máy liền luôn. Bây giờ người mà tôi muốn nói chuyện không phải là người yêu.

Hin, khi mà mày không chịu nghe thì tao phải giải quyết dứt khoát rồi.

Tôi bấm gọi đi lần nữa. Lần này gọi cho đứa bạn thân còn lại mà Abo nói rằng có hẹn ăn cơm với nó.

"Karn!". Nó bắt máy rồi im lặng theo phong cách của nó đó. Thế nên tôi không phí thời gian chào hỏi, giải thích mọi thứ cho nó nghe một cách tóm gọn.

"Mày sắp đi ăn cơm với anh Fire và Abo phải không? Thằng Hin nó liên lạc với tao, kêu tao đi gặp nó ở nhà kho. Nó đem Abo ra dọa. Lúc nãy mới cho người lái xe quẹt trúng anh ấy. Mày ở đó đừng để Abo rời mắt đó. Nhờ mày lén đi theo và đưa về tới tận nhà luôn nhé, tao năn nỉ."

[Chuyện anh Singto không thành vấn đề. Nhưng mày không nên đi một mình.]

"Ai nói là tao sẽ đi một mình? Tao không nhẫn nại với nó nữa. Lần này tao sẽ để cho King ra trận.". Bạn thân tôi nghe thấy tôi trả lời thì liền bật cười nhẹ trong họng trước khi cúp máy như đã hiểu ý.

"Ai là King vậy?". Lann vừa gọi điện vừa hỏi. Tôi thấy khung chat của nó là anh Beem. Dạo này có vụ báo cáo hả mày? Làm gián điệp hả? Nhưng cũng tốt, tôi định xin sự giúp đỡ từ anh ấy sẵn rồi, để cho vợ nói bảo đảm nhanh hơn tôi chắc luôn.

"Mày nói với anh Beem là kêu King đi gặp mặt ở nhà kho theo thời gian mà thằng Hin hẹn đi. Anh ấy biết phải làm thế nào."

.

.

*******************************

Thằng Hin chỉ là thằng chết nhát, được ví như con muỗi nhỏ xíu, không thể là con ruồi nữa kìa. Nhưng tôi sẽ không chủ quan. Bởi vì lỡ như con muỗi nó nổi điên thì cũng có thể cắn tới chết được. Dù sao tôi cũng sẽ không để cho nó thoát đi để làm hại Abo nữa.

"Gọi tao tới làm gì?". Tôi đứng một mình trong nhà kho hoang mà Hin đã hẹn. Đối diện là thằng ngu và đám bạn bè ngu si của nó như trước.

"Xử lý mày đó, nghe đồn là mày có chồng."

"Rồi sao? Nặng đầu ba mẹ mày hả?". Tôi vẫn bình tĩnh được, không có giẫy chết gì hết. Thằng Ton nó cạnh khóe tôi còn dữ dội hơn vậy nữa, nói luôn là khỏe re. Đôi khi tôi còn tự gọi như vậy nữa là.

"Krist!!!". Nó quát lớn. Một lúc sau liền điều chỉnh tâm trạng quay lại ghẹo gan tiếp. "Tình cờ bạn tao muốn thử nếm qua mày một chút. Thấy giỏi hết mọi thứ, thế nên tụi nó muốn biết tư thế lẳng lơ của mày có giỏi luôn không."

"Kêu tụi nó đi thử chơi ba mày đi, nếu tụi nó muốn thử với đàn ông."

"Nếu mày không chịu, chồng mày có thể sẽ ra đi mà không kịp từ biệt luôn đó. Người của tao vào vị trí đợi sẵn ở trước phòng mày rồi.". Thằng rác rưởi cười nhạo.

"Hin, tao cảnh cáo mày rồi đó. Bao lâu nay tao không có thù hận gì mày hết nên mới cho qua suốt. Chỉ là đánh nhau theo phép xã giao. Nhưng lần này mày chơi quá nặng tay. Tao từng nói với mày rồi mà, phải không? Rằng đừng đụng vào anh Singto.". Tôi hạ thấp giọng, không có la lối với nó theo tính cách của mình. Người nghe khựng lại tái mặt một chốc khi gặp phải sự nghiêm túc của tôi.

"Tao không quan tâm. Cái tao muốn là phá hoại mày. Dù cho đời tao phải nát, tao cũng phải kéo mày theo.". Nó điên theo thằng Fran rồi chắc luôn.

"Rồi mày muốn thế nào?"

"Nếu mày chịu ở yên một chỗ, để cho bạn tao hội đồng chơi mày. Có khi tao sẽ để cho chồng mày sống tiếp."

"Chỉ nhiêu đó?". Tôi nhướng mày, không hề chấn động gì tới nỗi đối phương ngạc nhiên.

"Chắc chắn không chỉ nhiêu đó. Tao sẽ quay clip lúc mày bị hội đồng rồi gửi cho thằng bác sĩ ngu đần đó. Xem xem nó chấp nhận mày được hay không nếu mày bị nhiều thằng con trai chơi."

"Đây là toàn bộ kế hoạch mà cái não bằng hạt đậu ngu si của mày nghĩ ra được nhỉ?". Tôi vẫn đứng cho tay vào túi quần nhìn nó mà không hề có sự sợ hãi gì hết.

"Cứ ra vẻ giỏi giang đi mày. Muốn biết lúc mày bị hội đồng có còn mạnh miệng được hay không. Có khi mày sẽ ghiền mà rên đừng dừng lại đó.". Thằng rác rưởi mỉm cười đáng ghê tởm dữ lắm.

"Rồi mày tưởng rằng tao không có tay chân, chịu ở yên một chỗ cho tụi mày làm hay sao? Trâu nó nghĩ ra được rằng tao sẽ chống lại."

"Nếu mày chống cự, tao sẽ ra lệnh cho lính của tao xử lý chồng mày. Mày yêu nó lắm mà, không phải sao? Mày sẽ chịu để cho nó chết rồi mình thoát thân sao? Thì ra chỉ yêu chính bản thân mình."

"Mày mới là người chỉ yêu chính mình. Miệng mày nói là yêu Fran, nhưng mọi chuyện mà mày làm, mày có từng nhìn lại xem thằng Fran có hạnh phúc hay không khi ở bên mày không vậy? Tất cả những gì mày làm chỉ là trả thù việc vợ mày yêu tao, xem mày chỉ chỗ giải tỏa ham muốn, chỉ là con trâu ngu si cho nó dắt mũi lợi dụng mà thôi."

"KRIST!!!!!!!!"

"Hừ"

"Nếu không có mày thì Fran nhất định sẽ yêu tao.". Nó đúng là sến súa mà. Mày xem phim kênh 7 hay sao vậy? Copy qua đúng chuẩn. Nước mắt tao muốn chảy rồi đây. Đúng là không có não mà.

"Nhưng tình cờ câu chuyện này có tao ở trong đó đó. Sorry nhé, Hin. Vợ mày yêu tao."

"Krist, thằng khốn, thằng xấu xa! Tụi mày xử lý nó đi. Một mình nó đấu không lại đâu. Tao từng đánh nhau với nó mấy lần rồi, không có giỏi bằng thằng mặt non bạn nó đâu."

"Hahahahaha!". Tôi cười suýt nữa quặn người. Nhìn nó nói đi, đúng là nhân vật phản diện trong phim Thái mà. "Mày cũng dũng cảm nhỉ? Lúc nào đánh nhau cũng đánh không lại, mà còn làm như ưu thế cho bạn mày nghe nữa. Đừng để tới tay thằng Karn, mắc công phí sức nó nữa."

"Ý mày là sao?". Thằng ngu vẫn là thằng ngu nhỉ?

"Ý tao là mày ngu đó. Tưởng rằng tao phí thời gian tốn nước miếng nói chuyện kéo dài thời gian với mày để làm gì? Là để cho thằng Karn xử lý thằng lính đang đợi sẵn ở trước phòng tao của mày đó. Đúng là ngu mà. Có tuyệt chiêu mà lại ngửa hết bài trên tay. Đây nè, bạn tao gửi tin nhắn qua nói là đã xử lý được lính của mình rồi.". Tôi giơ điện thoại mà mình đã cầm ra khỏi túi quần. Suốt khoảng thời gian nói chuyện với nhau, tôi gọi điện cho Karn suốt để cho Karn nghe kế hoạch mà tôi lừa hỏi.

Thằng Hin ngớ ra một lúc lâu, quay qua nhìn vào mắt bạn của nó một cách sửng sốt. Và tôi để cho tụi nó nghĩ cho tới khi tụi nó hài lòng, sau đó nó nói tiếp những điều ngu ngốc ra lần nữa.

"Dù cho xử lý được thì mày cũng không trốn thoát tụi tao được đâu. Tự mày ngu tới theo lời hẹn nhé."

"Chắc mày chỉ xem mỗi phim truyền hình Thái nhỉ? Nhưng xin lỗi nhé, tình cờ tao xem phim Hong Kong."

"Ý mày là sao?"

"Nếu là phim xã hội đen, cảnh như vậy có thường xuyên lắm đó. Kiểu như nhân vật chính nói chuyện lừa mấy con trâu ngu si đã không cho người ra canh phía trước nhà kho, không có làm cái quái gì hết ngoài việc lừa người thông minh tới cắt cổ chính mình."

"........."

"Tao không có tới một mình, thằng con trâu!!!!!"

Ai mà ngu đi một mình mặc dù biết đó là bẫy chứ? Trong phim cũng có tấm gương cho thấy. Mày xem phim gì vậy? Để tao còn kêu con cháu đừng xem cùng bộ phim với mày.

Dứt lời của tôi, một nhóm đông lớn liền mở cửa nhà kho bước vào, dẫn đầu là thằng cha Dark và King cùng hàng chục đàn em.

"King với Dark!! Chết rồi. Kiểu này tao không có theo đâu đó, Hin.". Bạn nó thấy mặt người hậu thuẫn cho tôi thì liền lùi lại mấy bước.

Dark là biệt danh của anh Beem hồi còn là thanh niên nóng tính, đẹp trai, xấu xa, tàn ác, thích đánh lộn gây sự với thiên hạ. Cả ngành đua xe và lưu manh đều biết tới.

Còn King, là biệt danh của thằng cha bạn thân đó, anh Saifah.

"Tại sao tao phải lãng phí thời gian tổ chức đua xe để xen vào chuyện con nít đánh nhau vậy nè.". Thằng cha King càm ràm.

Biệt danh King không phải tự nhiên mà có. Đó là King của sự xấu xa. Toàn bộ mảng tối là lãnh thổ của anh ấy. Đua xe ngoài vòng pháp luật đó chỉ là chuyện trẻ con, chỉ là mặt ngoài nếu sánh với toàn bộ những việc kinh doanh đen tối mà ngay cả tôi cũng không muốn biết tới.

Nếu không phải là em trai của bạn thân sống chết có nhau như anh Beem thì chắc anh Saifah không để mắt tới đâu. Bản thân tôi cũng không muốn đụng vào anh ta đâu, nhưng chuyện anh Singto quan trọng tới mức tôi phải chịu xin sự giúp đỡ từ King.

Tôi không có ngu tới mức đem lòng tự trọng xử lý chuyện điên rồ này một mình để làm anh hùng mà không có gì đảm bảo rằng anh Singto sẽ an toàn đâu.

Helloooooo~, đây là đời thật, chết thật, không có vụ sống dậy. Mắc gì tao phải chết bởi sự nhảm nhí của thằng Hin chứ?

"Thôi mà anh, xem như giúp nhau. Rồi chuyện thằng Fran, em sẽ chịu huề cho."

"Mày ăn gian đây mà, Krist. Mày kéo King liên can vào làm gì?". Thằng nhát gan kêu la lớn tiếng tới nỗi tôi phải quay lại nhìn.

"Tưởng rằng tao chơi bán đồ hàng với mày hả, Hin? Mày đang học lớp mẫu giáo hay sao mà lại đòi hỏi sự công bằng từ chuyện xấu xa, bỉ ổi? Tao cảnh cáo mày rằng đừng để tao nghiêm túc rồi. Mày nên nghe tao ngay từ đầu.". Tôi nói với nó bằng giọng điệu thoải mái, 2 tay bỏ vào túi và nhìn nó giống như một con muỗi nhỏ xíu sắp sửa bay về phía cây đập muỗi bằng điện.

"Nhưng mày không nên kéo King vào chuyện này.". Thằng ngu vẫn cứ cãi.

"Vậy mày 1 đấu 1 với tao. Nếu tao thua, tao sẽ kêu King và Dark rút lui. Nhưng nếu tao thắng thì mày chắc chắn sẽ gặp được địa ngục."

"Đ... Được! Muốn vậy cũng được.". Thằng Hin không còn sự lựa chọn. Chắc nó hy vọng là có thể thắng được tôi nhỉ?

Không cần đợi trọng tài gõ chuông, thằng ngu lại còn hay gian lận đã lao về phía tôi làm cho tôi không kịp trở tay. Hai nắm đấm nặng nề đập thẳng vào gò má và khóe miệng của tôi liên tiếp. Khi phản ứng kịp tôi liền đạp ngược trở lại. Thằng Hin té ngửa xuống sàn là lúc để làm gỏi chân cho nó ăn.

Sau 2 cú đấm đó, nó không còn đụng vào tôi được nữa, bởi vì tôi thật sự nổi giận.

"Thằng khốn nạn! Thằng rác rưởi! Sao mày lại đấm vào mặt tao?". Tôi đạp vào bụng, đá vào hông, chà đạp lên ngực rồi cúi xuống đấm nó. Thoáng thoáng thấy cái răng văng ra.

"Đủ rồi, Krist. Một hồi nó chết thì mày thành kẻ giết người bây giờ.". Tonnam nhanh chóng lao tới kéo tôi ra khỏi thằng Hin. Mặt mũi nó sưng vù, răng gãy, máu che hết khuôn mặt.

"Mày về được rồi, Krist. Chuyện này tao với thằng Saifah xử lý cho. Bảo đảm là sẽ không để cho nó xuất hiện làm phiền lòng mày với thằng bác sĩ được nữa.". Anh Beem mở miệng đuổi.

"Tại sao phải tao? Tự mày giải quyết một mình được mà.". Anh Saifah quay qua hỏi bạn thân. Sắc mặt lạnh lùng không thay đổi. Anh ta nhìn thằng Hin giống như không hề tồn tại, giống như không khí. Đó là em rể mà, không phải sao?

"Tao là giảng viên, không làm chuyện xấu được."

"*Phun nước miếng* Thế nên đem chuyện xấu qua cho tao làm thay? Cái thằng công dân gương mẫu cho xã hội! Đáng để làm bạn ghê vậy đó."

"Nếu mày chịu giúp chuyện này, tao sẽ cho mày DVD Đôrêmon phiên bản giới hạn, chỉ có 10 đĩa trên thế giới."

"Thằng Beem chết tiệt! Sao lại nói trước mặt lính lác và đàn em tao vậy chứ? Ờ, ờ, mày muốn đi đâu thì đi, Krist. Để tao xử lý thằng Hin cho. Nể tình anh em đó.". Nể tình cái DVD Đôrêmon phiên bản giới hạn thì đúng hơn. Lúc nãy còn sáng mắt lên kia kìa.

Bản mặt như vậy nên đem Miyabi làm đồ dụ dỗ chứ? Đôrêmon? Có cute quá không?

"Cảm ơn nhiều nhé anh. Em về đây. Đi thôi, Ton, Lann.". Tôi định kéo tay 2 đứa bạn đi ra, nhưng Lann vẫn cứ đứng nhìn mặt anh Beem.

"Về trước đi, anh xong việc rồi sẽ nhanh chóng theo sau. Không lâu đâu.". Thằng cha Dark tự nhiên đội lốt anh Beem của thằng Lann. Bạn thân tôi còn kinh ngạc nữa là.

"Không nguy hiểm phải không?". Lann.

"Ôi, cỡ như nó đem dao sparta ra đâm cũng không chấn động đâu. Người đông đúc vậy mà. Về trước đi, vợ bạn.". Anh Saifah huơ tay đuổi.

"Nhờ anh chăm sóc anh Beem với nhé.". Lann cúi đầu một chút với anh Saifah rồi đi ra cùng với tôi. Thoáng thoáng nghe thấy tiếng anh Saifah ghẹo anh Beem chuyện vợ chồng gì gì đó và rồi bị anh tôi vỗ đầu cho muốn chúi nhủi. Nếu không phải bạn thân thì tôi thề rằng 1 phút sau thằng Lann sẽ mồ côi chồng.

"Huhuhuhuhu, mặt tao.". Khi ra khỏi khu vực cánh cửa, lên xe Tonnam rồi lái đi, tôi liền ôm mặt la lối theo tính cách của mình tiếp.

"Mày lo cho vẻ đẹp trai hay sao mà lại làm gỏi thằng Hin te tua tới mức đó vậy, thằng nghiệp chướng?". Tonnnam ghẹo.

"Cha già mày! Tao nổi giận thì đúng hơn. Mặt tao lại bầm nữa rồi. Kiểu này phải hoãn ngày gặp mặt Abo nữa rồi. Huhuhuhu, tao nhớ muốn chết rồi đây."

.

.

*******************************

Tôi phải nghỉ ngơi thêm 3-4 ngày nữa cho mặt quay lại khỏi hoàn toàn và tránh tránh núp núp khi đi làm ở bệnh viện, sợ rằng sẽ đụng mặt với hôn phu. Điện thoại thì tránh gọi đi bởi vì không muốn nói dối thường xuyên về việc mình đang ở đâu hay làm gì.

Cho tới khi mặt mịn màng, đẹp trai, sáng loáng như trước, tôi liền đi thẳng tới trung tâm mua sắm để mua đồ tươi sống về nấu ăn lấy lòng. Lại còn làm việc thiện như việc dẫn một cô gái bị móc túi đi báo với bảo vệ để cho đi trình báo theo pháp luật.

Công đức từ việc thiện nhất định sẽ làm cho tôi được ôm Abo ngủ ngon cả đêm chắc luôn, hihi.

Khi về tới phòng, cánh cửa thang máy mở ra, tôi liền hớn hở ngay lập tức. Đã bao lâu rồi không có về phòng này. Giờ này không biết Abo đang làm gì nhỉ...

*Ting*

"Hey, hết cả hôn luôn, Abo. Làm gì mà ngồi trong bóng tối vậy?". Làm gì mà ngồi như cái bóng ma ở đây vậy nè?

Nhưng mà... hức... nhớ ghê.

========== End Chap 79 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao