89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 89]

Tác dụng của sake quả là dữ dội. Dữ dội hơn cả rượu nấu của làng anh Kheng nữa. Khi uống, tôi nhấp từng ngụm nhỏ theo như người ta nói rồi. Chỉ hết có 10 chai thôi, mỗi chai sake bằng sứ có chút xíu.

Kiểu này phải gọi là nhỏ mà có võ.

.

Xin chào, tôi là Krist. Mỗi khi bắt đầu phần truyện của tôi thì chắc chắn rằng...

Lại thức dậy ở trên giường lần nữa. Hờ hờ!

"Abo ~ !". Bàn tay đặt trên cái eo thô lung lay nhẹ. Người thích dậy trước đang nằm nhắm mắt thoải mái tới mức thấy ghét, kiểu này phải phá.

"Ưm... Sao nào?". Giọng ngái ngủ đúng gợi cảm. Cả cái lồng ngực ấm áp mà tôi đang vùi vào thì không cần phải nói tới. Tại vì mặc yukata ngủ đó, tại vì không biết cách mặc đó, cái áo bên ngoài hở ra tới nỗi thấy cả lồng ngực luôn rồi.

Máu muốn phun trào. Xin tiếp máu gấp.

"Đói rồi. Đi ăn sáng rồi đi dạo đi.". Gọi là ăn sáng nhưng mà đã 11 giờ rồi. Nằm ngủ mê... Không đúng, Nhật sớm hơn Thái 2 tiếng đồng hồ, bây giờ mới 9 giờ thì đúng hơn. Mình không có sai, mình không có dậy trễ.

"Đói". Abo nói ngắn gọn sau khi nằm nhìn tôi chằm chằm trong khi tôi đang mơ màng nhìn lồng ngực rộng một lúc.

Lén nuốt nước miếng. Nhìn muốn vùi vào cực kỳ.

"Hehe, thật ra nằm thêm một chút ngủ được đó. Tính giờ Thái thì chỉ mới 9 giờ sáng thôi. Nghe nói là anh làm việc nặng lắm. Nghỉ ngơi nhiều nhiều vào, chiều chiều hẳn đi cũng được. Thị trấn này nhỏ xíu, đi chắc chưa tới 2 tiếng là hết rồi.". Để tôi thừa cơ hội lén sàm sỡ... ơ... không phải.

"Đói". Abo nhắc lại lần nữa. Giọng nói khàn khàn bởi vì vừa mới dậy.

Tôi không có hỏi mà giả vờ ép người vào sát hơn. Gần như mọi bộ phận trên cơ thể đều dính sát vào nhau. Tôi chui vào trong cái mền dày, chạm môi nhẹ lên giữa lồng ngực rộng đó. Mong là sẽ không biết nhé.

Ấm ghê.

"Abo". Tôi hôn nhẹ 2,3 cái rồi bắt đầu thấy ghiền, chui ra khỏi cái mền rồi ngẩng mặt lên gọi.

"Sao?". Giọng khàn hơn trước ta.

"Hôn được không?". Mà nói tới thì giọng tôi cũng khàn không kém gì.

"Được... Nhưng chắc không dừng lại ở hôn đâu đó. Em chơi gợi tình tới như vậy."

"E... Em... gợi tình chỗ nào?". Đừng nói là biết tôi lén sàm sỡ nhé. Bỏ công chạm nhẹ rồi mà.

"Nhìn bộ dạng của mình đi. Quần áo xộc xệch tới như vậy.". Bàn tay lớn kéo mền ra cho tôi thấy thân người mình dễ hơn.

Bạn có từng mặc áo choàng sau khi tắm để đi ngủ không? Cảm xúc đại khái như vậy luôn. Mọi thứ gần như trượt xuống tụ lại ở sau lưng, chỉ có dây thắt giữ lại không cho yukata rớt ra khỏi người thôi.

Phía dưới hở tới nỗi thấy đồ lót. Phía trên hở tới eo thôi chưa đủ, cổ áo trượt xuống ra sau lưng luôn.

Hèn gì thấy mát là lạ.

Nếu mày tới mức này thì không khác gì cởi trần đâu, cái thằng yukata.

"Ơ... He he! Tại chưa từng mặc đồ này ngủ ấy mà. Em ngủ hơi nhoi một chút nữa, Abo cũng biết mà.". Bản thân trong bộ dạng không khác gì cho lắm, tôi còn chưa nói gì nữa là.

Không nói gì hết, chỉ lén sàm sỡ thôi. Hí hí hí!

"Anh nghĩ đồ này ta nên mua về để em mặc ở phòng ngủ của tụi mình đó. Mặc ngủ như vậy hằng đêm càng tốt. Anh thích.". Khuôn mặt bảnh trai nhếch nụ cười gian manh. Cáo già đã tỉnh rụi rồi. Anh ấy vùi mặt xuống rồi nói lầm bầm ở chỗ cổ.

Ngoạm nhè nhẹ.

"Ư~". Tôi rên ngay. Tay cấu lên bờ vai rộng. Nên nói thế nào nhỉ? Đã có hứng sẵn rồi.

"Nhìn muốn cắn ghê, vợ yêu. Thơm hết cả người luôn.". Tên bác sĩ dâm dê bắt đầu rồi. Bây giờ tay vuốt ve khắp cả người làm cho tôi nóng rạo rực hết cả lên.

"Ưm~... A... Abo...". Kỳ này Perawat dễ 'khởi động máy' cực kỳ. Tình nguyện sẵn sàng kiểu như kêu tới luôn đi. Chân thì giơ lên quấn quanh eo, hai bên tay thì đã ôm quanh cổ rồi. Thử nghĩ đi.

"Haizzzzz...". Đột nhiên người đang vùi mặt vào lại thở dài rồi ra vẻ định rời ra. Tôi khóa chặt cổ lại và nhìn như không hiểu được.

Sao bác sĩ dâm dê thay đổi vậy? Tôi tưởng đâu sẽ bị đè từ hôm qua sau khi ăn cơm xong nữa chứ.

"Bị gì?". Nghiêng đầu hỏi và nhìn bằng dáng vẻ mà tôi nghĩ rằng đáng yêu nhất.

"Để dành tối nay nhé. Nếu làm bây giờ ngoài việc ghiền tới mức không dừng lại được ra thì em cũng không có sức để đi đâu chơi chắc luôn, bé ngoan.". Abo nói rồi vuốt tóc thật mạnh để định thần. Ánh mắt nhìn về hướng khác, không chịu nhìn mặt nhìn người tôi gì hết.

"...Ừ, ok.". Tôi cảm thấy hơi bẽ mặt một chút, hơi mất tự tin một xíu. Thế nên tôi rời ra và mỉm cười gượng gạo. Lúc không chịu thì ép buộc ghê, lúc định làm thì lại làm giá.

Có phải bác sĩ trêu mình không ta?

Ôi, bực bội. Đi ngâm mình trong onsen thì hơn. Phòng khi cái gì đó trong người nó sẽ dịu đi.

"Khoan đã.". Khi định dậy thì tên bác sĩ biến thái lại níu kéo. Tôi giật lùi lại nằm xuống chỗ cũ, nhưng mà nằm quay lưng lại. Lưng đối đầu với cái lồng ngực trần. Da thịt cọ xát nhau nhè nhẹ.

Ưm~, đã. Một hồi cưỡng bức luôn quá.

"Gì nữa? Muốn đi tắm.". Bắt đầu bực bội, thế nên biểu hiện hơi quạu một chút. Chắc Abo cảm nhận được nên mới kéo lại.

"Có dỗi anh không vậy, bé ngoan?". Giọng bác sĩ vẫn êm trầm như trước, có hơi nũng nịu giống như đang dỗ dành nữa kìa.

"Không có.". Nhưng người ta thấy bực bội thì cứ bực bội thôi. Một hồi là hết nếu như không bị làm phiền. "Buông ra đi."

"Không chịu. Hết dỗi anh trước đã. Đi mà.". Tên bác sĩ khùng nói đi mà ở sau gáy. Miệng thì cọ xát làn da chỗ đó, mà không biết đối phương có quên hay không rằng chỗ đó là điểm nhạy cảm của tôi.

"Ư~". Tôi cố gắng rụt cổ tránh. Tiếng rên lọt ra khỏi miệng một cách vô ý.

"Krist". Abo vẫn chưa ngừng trêu (?), gọi tên lặp đi lặp lại. Kỳ này cố tình hôn ở phía sau từ cổ tới vai. Bàn tay vuốt ve khắp lồng ngực.

"A... Ư... Đ...Đừng..."

"Anh xin lỗi. Đừng giận nhé."

"Ưm... Đừng sờ... A... ngực..."

"Nói rằng không giận trước đi."

"Hức... Sao nói... không làm... mà... A... anh?". Anh ấy dùng ngón tay nhấn vào điểm nổi trên ngực, khều qua lại cứ như đang cầm bông ráy tai. Nhột hết cả người luôn.

"Thì tại vợ yêu có vẻ như muốn dỗi khi không làm. Nếu vậy thì làm cũng được, giờ làm nhẹ nhẹ trước nhé. Để khuya rồi tiếp."

Tên dâm dê ném gánh nặng sự dâm dê về phía tôi. Nhưng mắc gì mà tôi phải chịu chứ?

"Ư~... Thôi... Đừng... Tối nay... thì cứ tối nay đi... Đủ rồi, Abo!!". Tôi nhanh chóng hất bàn tay to ra khỏi người, gỡ cánh tay đối phương ra và lăn về phía đối diện bằng tốc độ mà Abo không kịp níu lại.

"Héc, héc, héc". Thở gấp chứ sao nữa.

Khi ra xa được thì liền định thần lại. May là cái gì đó vẫn chưa đủ cứng. Bây giờ không cho nữa. Lúc chịu thì làm giá cho lắm, xin phép làm giá lại vậy. Đây không có dễ dãi đâu đó. Xí!

"Sao vậy bé ngoan? Định đi đâu?"

"Đi tắm!!"

"Ủa? Không làm nữa hả?". Còn có mặt mũi mà ra vẻ thơ ngây nữa.

"Không làm!!". Tôi hất mền ra, đi dẫn trước về phía hồ nước nóng, không chờ tên bác sĩ khùng đó bắt lại cưỡng bức đâu.

.

.

*****************************

"Abo! Abo! Muốn ăn kem.". Tôi lung lay cánh tay người cao hơn, chỉ về phía soft cream nhìn rất ngon, có cả vị bình thường, vị trà xanh và vị giống như khoai hay gì đó, màu vàng vàng.

"Không lạnh hả?". Bác sĩ tốt bụng kiêm người chồng quốc dân quay lại mỉm cười ngọt.

Nếu ai nghĩ rằng chuyện lúc thức dậy sẽ làm cho chúng tôi cãi nhau thì đã nghĩ sai rồi. Chuyện như vậy nhỏ nhặt, không có để bụng đâu. Khi được ngâm nước nóng, ăm cơm và đi dạo thì đã quên hết rồi. Ai mà lại đi cãi nhau chuyện nhảm nhí để làm hỏng bầu không khí chứ?

Hơn nữa, Abo chịu tận tụy làm việc nặng cả tháng để tìm thời gian rảnh cho tôi, sao mà tôi lại ngớ ngẩn được chứ?

"Không lạnh. Có được áo dày dày rồi. Hôm nay thời tiết không lạnh bằng hôm qua nữa. Ăn kem xong thì đi ngâm ở hồ nước nóng bên kia cùng nhau đi. Ngồi ngâm chân được nữa chứ. Ôi, nghĩ tới là phê."

Thời tiết bây giờ dù cho đã mười mấy gần hai mươi độ, nhưng vẫn chưa đủ ấm để tôi mặc bộ yukata mỏng dính để đi dạo. Lúc đầu cũng muốn đó, kiểu như kiếm cái gì đó mặc thêm lớp bên trong. Nhưng khi mặc rồi nó phồng phồng, không đẹp. Cởi đồ bên trong ra rồi mặc yukata mới đẹp.

Nhưng cái không tốt là người bên cạnh, khi tôi ra vẻ định mặc mỗi yukata ra đường thì mặt liền nhăn nhó và nói bằng giọng nũng nịu cấp độ 8 (có 10 cấp).

.

'Đừng mặc như vậy ra ngoài nhé bé ngoan, nếu em không muốn anh phát điên mà chết.'

.

Chỉ vậy thôi, chạy đi thay suýt nữa không kịp. Anh bác sĩ nói là giữ kỹ cổ của tôi. Cái gì mà gọi là giữ kỹ cổ vậy? Khi tôi không có ngực thì đi giữ kỹ chỗ đó à?

Ờ, kệ nó đi vậy. Lướt qua.

Chúng tôi đi men theo bờ kênh. Có cái cầu đá vượt qua bờ bên kia mà có lẽ cũng là điểm nhấn nổi bật của thị trấn nhỏ này. Tôi thích nơi đây hơn các thành phố lớn như Tokyo hay Osaka.

Kinosaki Onsen được bao quanh bởi rừng thiên nhiên. Nhà cửa một số nơi là kiểu Nhật Bản cổ truyền. Giống như lọt ra từ bộ phim cổ trang của Nhật mà tôi từng xem. Sẽ ngầu hơn như vậy nếu như mặc yukata đi dạo.

Nhưng khi mà chú rể như muốn phát điên thì... không mặc cũng được. Xí!

Một số ngôi nhà kiểu cổ và một số ngôi nhà hiện đại được xây xen kẽ nhau theo độ dài của con đường, nhưng vẫn hợp nhau một cách kỳ lạ. Chắc là vì màu sắc những ngôi nhà tương tự nhau. Cửa hàng cũng có quá trời. Ngay cả tôi không thích mua sắm còn không nhịn được mà mua đồ đầy cả 2 tay bởi vì cái gì nhìn cũng muốn mua hết. Phải nể sự thiết kế bao bì của Nhật thật đó, thiết kế đẹp đẽ không hổ với việc là nước đầy nghệ thuật.

"Ăn kem nhiều coi chừng ăn đồ ăn khác không nổi đó. Anh định dẫn đi ăn cua. Em thích ăn hải sản mà, không phải sao?"

"Cua!". Tôi to mắt, suýt nữa đã ném bỏ cây kem ngay lập tức. Đi ngang qua nhiều quán rồi đó. Có đầy quán dán hình cua còn lớn hơn cả cái quán. Có lẽ đây cũng là thị trấn nổi danh về cua.

"Ừ, thịt cua tươi và cơm Nhật nóng hổi rưới trứng sống lên. Có hứng thú không?"

"Hứng thú, hứng thú. Ăn, ăn. Đi ăn cua đi.". Lúc đầu cũng không có đói, khi Abo diễn tả thì... ờ hở... bụng réo liền.

"Bình tĩnh. Không đi ngâm hồ nước nóng nữa hả?". Abo bật cười. Từ lúc đặt chân tới Nhật Bản, cảm thấy anh ấy dễ cười thật đó. Xem tôi là nhà quê chưa từng đi chơi ở đâu hay sao vậy? Thật ra đi chơi nước ngoài cũng nhiều đó, không có muốn khoe đâu. Nhưng mà không có tới mấy thành phố nhỏ nhỏ, lạ lạ. Đi tới nước nào thì cũng dừng chân tại thủ đô hay các thành phố nổi tiếng. Ăn, chơi, ngủ khách sạn, xong.

"Cười cho lắm vào.". Tôi giả vờ xị mặt.

"Anh đâu có nhạo em đâu. Anh chỉ thấy thích. Khi em làm bộ dáng giống như trẻ con đang học hỏi, nó dễ thương tới mức nào, em không nhận ra sao?". Bàn tay lớn vò đầu tôi thật mạnh.

Tôi đang định hất tay ra và đi tiếp, định giả vờ giận dỗi để cho anh ấy dỗ bằng giọng nũng nịu cấp độ 10 xem thử một lần, nhưng ánh mắt lại chạm phải một cửa hàng.

.

Oops!

"Abo! Abo!". Tôi giật giật vạt áo của vị bác sĩ dâm dê hơi trong sáng một chút để cho anh ấy quay lại nhìn.

"Sao?"

"Em đi vệ sinh nhé."

"Nhưng lúc nãy mới đem đồ về cất ở Ryuokan, Krist đã đi rồi mà?". Kìa, lại thông minh nữa chứ. Để tâm tới cấp độ nào vậy? Hỏi lòng xem. Biết cả việc tôi vừa mới đi vệ sinh. Đồ chúng tôi mua lúc nãy nó nhiều tới mức phải đem về cất một lần rồi.

"Thì mắc nữa không được sao? Thời tiết lạnh muốn chết, vừa mới ăn kem nữa. Lạnh mà.". Tôi làm vẻ mặt trầm tĩnh, không có chút đáng ngờ nào.

"Ok, ok. Vậy thì chúng ta đi thôi."

"Hey, không cần, không cần. Anh đi đợi ở hồ nước nóng trước đi. Ngồi ngâm đợi một chút, em chỉ chạy vào một chút thôi. Không cần đưa đi đâu, không phải con nít.". Lỡ mà giũ không ra được khỏi anh ấy thì nhịn vào đó luôn.

Tôi bỏ chạy kiểu mà Abo cản không kịp, giả vờ về chỗ trọ cách đó không xa. Để sau hẳn tới thì không được, ngày mai phải về rồi. Hơn nữa, ở Nhật thời gian mở cửa đóng cửa nó là lạ, không có nghỉ ngày thứ Bảy, Chủ nhật như những nơi khác trên thế giới. Mỗi cửa hàng mỗi khác nhau, muốn nghỉ ngày nào thì tự mình nghỉ. Hay ho chưa!

Lén nhìn từ phía sau bức tường mà tôi bám vào như thằn lằn, thấy Abo đi về phía hồ onsen mà chúng tôi đã thống nhất. Khi đường trống, ta liền xuất quân.

Rón rén bước ra khỏi chỗ trốn và quay lại cửa hàng mà tôi đã nhắm trước.

.
.

Cửa hàng bán đồ chơi người lớn.

.
.

Hôm qua say ngà ngà rồi lại hơi lỡ miệng một chút mà kể cho Abo nghe. Không ngờ rằng dâm dê cỡ đó mà lại không biết cửa hàng đồ chơi người lớn. Lúc đầu tưởng là lừa, nhưng mà thái độ và ánh mắt trong veo dữ lắm. Trong veo tới mức anh ấy suýt nữa đã cầm điện thoại lên search google nữa kìa nếu tôi không đổi chủ đề trước.

Chắc chắn rằng đẳng cấp #AboBácSĩDâmDê2017 thì không thể cho biết về chuyện này được. Không thì người chết là tôi chứ sao. Nếu mua về thì anh ấy nhất định là muốn dùng thử, đúng không? Rồi nếu dùng thì dùng với ai chứ nếu không phải là tôi? Hức, chỉ nghĩ thôi là sự biến thái đã dí theo sau lưng.

Nếu Jins nó không nhờ mua thì chắc tôi không có định vào đâu.

Được rồi, ngoài lề nhiều quá rồi. Quay lại cửa hàng đồ chơi người lớn mà bạn cũng biết nó là cửa hàng gì (không biết thì mời đi search google một cách ngây thơ).

Thừa nhận rằng không đọc được tiếng Nhật đâu. Nhưng mà cửa hàng nó lộ liễu cực kỳ. Không phải cứ là kiểu cửa hàng đáng xấu hổ thì người ở đây sẽ bán kiểu bí mật nhé. No! No! No! Bộ đồ cosplay được đặt ở trước cửa hàng luôn kia kìa. Cả đồ học sinh Nhật Bản kiểu thủy thủ mặt trăng, đồ bác sĩ, y tá, đồ da ôm sát màu đen, đồ mèo rừng cũng có.

Tôi đi vào bên trong một cách không hề xấu hổ bởi vì không có ai quen. Tôi mở LINE điện thoại rồi đưa cho người con trai bán hàng ở độ tuổi thanh niên. Anh ta đọc danh sách tiếng Nhật mà thằng Jins nó nhờ mua một chút rồi gật đầu và đi lo liệu cho (Tao sẽ mách thằng Ton, chờ xem đi).

Trong khi đợi, tôi liền đi khảo sát bên trong cửa hàng. Dù sao cũng đã tới rồi. Tôi là con trai mà, đi cũng không có lỗ lã gì. Ở đây nó bày trí khá bắt mắt, ngay cả khi chỉ là cửa hàng không quá lớn trong thị trấn nhỏ đó. Tôi từng vào chỗ như vậy ở Shinzuku một lần rồi. Đồ nhiều hơn, cái này cái nọ có nhiều size lắm.

Tôi cầm một cái chai lên một cách hứng thú. Là gel trong suốt, nhưng có nhiều chai nhiều màu, dự là có nhiều mùi. Có tiếng Anh kèm theo nữa. Cái này là mùi chanh, hờ hờ, chắc là thơm mát lòng dữ lắm.

"Muốn thử dùng hả?"

.
.

Tiêu

.
.

Tùnggggggggggggggg

.
.

Giọng trầm thì thâm bên tai, không cần quay qua nhìn cũng biết là ai. Chúa tể Voldemort... không phải... đáng sợ hơn thế nữa.

Tiếng thì thầm còn hơn cả thần chết làm cho lông tóc cả người tôi dựng đứng, quay thân người run run nhìn lại, nhếch nụ cười gượng gạo nhất cuộc đời.

"A... a... a... a... a... a... a... b... b... b... b... bo..."

Tiêu rồi, cuộc đời tao. Xin từ biệt đôi chân nhỏ bé, chắc sẽ không đi được tận mấy ngày. Xin từ biệt cái eo đẹp đẽ, chắc phải dựa vào thuốc chống viêm và giãn cơ cả tuần nữa. Xin từ biệt, Perawatttttt!

"Hahahaha! Bị gì vậy, bé ngoan? Làm vẻ mặt giống như có bồ nhí rồi anh bắt gặp vậy đó.". Không đâu, có bồ nhí ta còn không sợ ngươi tới mức này nữa, bác sĩ!

"Anh kh... kh... không có... đi ngâm... onsen...". Ôi, bực bội sự cà lăm của bản thân thật mà.

"Lúc đầu cũng định đi, nhưng chợt nhớ ra anh là người giữ chìa khóa phòng, sợ em không vào được rồi phải chạy ngược trở ra lấy nên mới quay lại. Rồi gặp phải đứa trẻ nói dối lén vào cửa hàng sex toy đây này.". Ờm... Đừng thẳng thừng vậy chứ. Người gọi là cửa hàng đồ chơi người lớn.

"À, chuyện là định đi tiểu đó, nhưng thấy cửa hàng này nên quay lại mua đồ cho thằng Jins. Chắc là có đủ rồi, tụi mình trả tiền rồi nhanh chóng đi ra khỏi đây thôiiiii.". Giọng mày định cao tới mức nào nữa vậy, Krist? Abo thì cứ cười thôi.

"Hừ hừ hừ. Bé ngoan, sợ gì mà tới mức đó? Đây là cửa hàng đồ chơi người lớn mà em nói đó hả? Nếu nói với anh là sex toy là anh đủ hiểu rồi. Nhìn thú vị nhỉ?"

Tao không có muốn nhỉ cùng đâu!!!!!

"Không có gì thú vị đâu. Đi thôi. Muốn ngâm chân rồi. Mỏi quá!!". Tôi cố gắng lôi bác sĩ dâm dê ra khỏi cửa hàng, nhưng sự dâm dê quả là mạnh mẽ, Abo không nhúc nhích chút nào.

"Đây là gì nhỉ? Giới thiệu cho anh chút đi. Nhìn em có vẻ hứng thú với cái này đó."

"Không có hứng thú. Đi được rồi.". Tôi lôi đi lần nữa.

"Krist, bị gì vậy? Sợ cái gì? Anh là người yêu đó, không phải kẻ giết người. Cái gì làm cho bé ngoan cảm thấy không thích, thấy không hạnh phúc thì anh không làm đâu.". Ưm... Giọng nghiêm túc tới nỗi tôi nghẹn lời.

Have sự tỉnh táo đi, Krist. Have sự tỉnh táo! Mà phải nói là Abo cũng đúng đó. Tôi định thần được rồi thì lại làm vẻ mặt trầm tĩnh như trước, chịu quay lại về phía cái chai.

"Cái này hả?"

"Ừ, cái gì vậy? Sữa tắm?"

"Gel bôi trơn. Sữa tắm mà trong cửa hàng này ấy hả? Tưởng đây là siêu thị hay sao?". Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cái mà tôi thông minh hơn Abo rồi. Từ lúc tới Nhật, cái gì cũng phải hỏi anh ấy hết. Tự hào ơi là tự hào (???).

"Ai biết đâu. Chưa từng dùng.". Cái câu chưa từng dùng có cần phải nhìn bằng ánh mắt ngọt ngào để thiên hạ đem ship ra cảnh nóng không vậy?

"Rồi tại sao lại có nhiều chai?". Khi tôi quay cái mặt nóng hổi tránh và không trả lời, Abo liền giả vờ đổi chủ đề bằng cách hỏi này hỏi nọ.

"Thì có nhiều mùi đó. Cái này mùi chanh, đu đủ, chuối, cam, hoa oải hương, mắm tôm... Hả? Gel mẹ gì mà có mùi mắm tôm vậy?". Tôi nhìn cái gel mùi mắm tôm một cách không thể tin được. Tụi mày nhượng quyền kinh doanh cho Thái hay sao vậy? Hay là khách hàng người Thái nhiều? Trả lời!

"Hahahaha. Hay đó. Cho ngửi chút.". Thằng cha Abo cười lăn rồi mở nắp gel mùi mắm tôm lên ngửi. Đừng có nói ra nghề nghiệp cho ai biết nhé. Thằng này xấu hổ giùm.

"Thấy sao? Giống mắm tôm không?". Thật ra cũng hứng thú đó. Muốn biết người ta làm có giống hay không.

"Cũng giống đó. Thử ngửi đi.". Chai gel trong tay được đưa tới mũi. Tôi cúi xuống ngửi thử... Ơ... Chắc là pha mắm tôm nhiều quá, thấy mặn từ xa luôn.

"Trời! Thật chứ! Cứ tưởng là đang nấu cơm. Hahahaha!". Cũng khá là vui đó. "Abo, Abo! Đi xem chỗ đó đi. Một hồi cho xem bao cao su, phòng khi có mùi gì mới."

Bây giờ quên mất rằng tôi từng sợ cái gì rồi. Tôi kéo tay người cao ráo đi về phía một góc khác có hơn 50 loại bao cao su đủ cả tiếng Nhật và tiếng Anh kèm theo.

"Sần sùi, trơn, mỏng dính... Ưm, cái này thú vị.". Người làm bác sĩ đứng xem xét cứ như đang lựa chọn sách y học. Một bên tay sờ cằm, một bên tay khoanh ngực. Gặp cái nào vừa ý thì cầm bỏ vào giỏ.

.
.

Hả... Giỏ!!!!!

.
.

"Khoan, khoan, khoan, khoan! Anh định mua hả?"

"Đúng rồi. Sao vậy? Lát anh mua gel nữa. Nhưng không lấy mùi mắm tôm đâu, bởi vì em không thích.". Đó có phải vấn đề chính đâu?

"Đ... Đừng... Đừng có ý định dùng với em đó. Đồ bác sĩ biến thái!". Tôi lùi lại 1 bước. Đường đi trong quán đúng hẹp. Nhúc nhích đi đâu cũng đụng vào đồ.

"Hừ hừ. Em nghĩ anh đeo size này vừa không?". Tên bác sĩ dâm dê không quan tâm lời chống đối của tôi chút nào, chỉ cầm bao cao su lên hỏi kiểu đưa tới tận mặt nữa. Ừm... mùi dâu hả? Đáng để thử... Hey, không phải!

"Không biết!"

"Sao không biết được chứ? Nó ở trong người em mà.". Đồ chết tiệt! Thật không muốn mắng đâu, nhưng mà xin một chút đi. Có nghĩ tới việc tôi xấu hổ không vậy?

"Em sắp giận rồi đó."

"Vợ yêu à, đừng mà, đừng giận. Mấy đồ này chỉ là đồ cơ bản. Anh đâu có mua dildo hay mấy cái đại loại vậy đâu. Gel thì làm cho bé ngoan không bị đau, bao cao su thì để khỏi phải rửa cho cực đó.". Ờm... Rành tới mức này mà còn dám nói là không biết cửa hàng đồ chơi người lớn hả?

Từ lúc bước vào cái cửa hàng này, tôi đã gào khóc trong lòng bao nhiêu lần rồi vậy trời! Huhuhuhu!

Tao sẽ về đập mày, Jins... Sau khi đã đập bác sĩ nhé.

"Không biết đâu.". Tôi hất mặt bỏ đi, hơi hơi chịu rồi. Thế là Abo cười hài lòng, suýt nữa đã càn quét mấy cái nhiều mùi nhiều vị đó hết cả cửa hàng.

"Cái này cũng thú vị.". Cái thú vị bây giờ lây qua bộ đồ cosplay rồi. Đồ bệnh nhân... ờm... hay ho chưa, vẫn liên quan tới tao nhỉ?

"Anh không mua hợp đồng chuyển nhượng kinh doanh để mở bán trước nhà luôn đi.". Tràn cái giỏ rồi đó, nói luôn.

"Cũng đáng để thử đó.". Tao nói móc!!!!!

"Đem cái này tặng cho anh Fire đi.". Tôi cầm còng tay giống như của cảnh sát lên. Nó khuyến mãi quần lót đuôi mèo nữa chứ.

Sau khi điều chỉnh tâm lý 5 phút và hết sức lực để can ngăn, thế là tôi chọn giúp luôn. Chọn cho người khác đó, có cả của anh Beem nữa. Tụi mày là bạn tao, nếu tao bị thì hãy bị cùng nhau đi, bạn thân. Hức!

"Hahaha, coi chừng bị Karn trả thù đó.". Abo thấy còng tay trong tay tôi thì liền cười lăn.

"Ừ nhỉ. Thằng sloth là người không nên gây thù hơn ai hết. Nhưng chắc nó không xử em tới chết đâu. Đừng nói là em giới thiệu, nói là Abo mua, để em khỏi phải bị. Hừ hừ!". Thông minh không nào? Bắn một phát súng, trúng cả sloth, trúng cả Abo.

"Ơ? Vậy thì anh bị Karn trả thù thay em mất."

"Đền đáp việc anh điên tới mức này đó. Người gì mà mua tới nỗi tràn cả giỏ."

"Đó là của anh Beem, Jins và cả thằng Fire nữa mà.". Phải không đó, bác sĩ? Của người khác gộp lại 1 giỏ, của bác sĩ thì 1 mình 1 giỏ.

Sự dâm dê hãy cai trị bác sĩ, amen.

Chúng tôi lựa đồ xong liền đi trả tiền. Nhân viên đã đứng đợi sẵn rồi. Tôi lén lấy quần lót phát sáng làm từ rong biển vị wasabi nữa đó. Nhìn khá là hay, để dành cho Abo mặc (nhưng tôi không ăn đâu nhé).

Khi định trả tiền thì sự tiêu tùng liền xảy tới. Tôi suýt nữa không biết nên để cái mặt ở đâu khi nhân viên hỏi rằng...

.
.

"Có tính chung với đống đồ đã đặt mua lúc nãy không ạ?". Bằng tiếng Thái.

.

Oh

.

My

.

Godddd!

.

Chuyện là cửa hàng nó vắng người đó mà, chuyện là lúc nãy nói chuyện lớn tiếng lắm đó mà...

Tôi chạy ra khỏi quán và để cho Abo đón nhận số phận một mình.

========== End Chap 89 ==========[Chap 89]

Tác dụng của sake quả là dữ dội. Dữ dội hơn cả rượu nấu của làng anh Kheng nữa. Khi uống, tôi nhấp từng ngụm nhỏ theo như người ta nói rồi. Chỉ hết có 10 chai thôi, mỗi chai sake bằng sứ có chút xíu.

Kiểu này phải gọi là nhỏ mà có võ.

.

Xin chào, tôi là Krist. Mỗi khi bắt đầu phần truyện của tôi thì chắc chắn rằng...

Lại thức dậy ở trên giường lần nữa. Hờ hờ!

"Abo ~ !". Bàn tay đặt trên cái eo thô lung lay nhẹ. Người thích dậy trước đang nằm nhắm mắt thoải mái tới mức thấy ghét, kiểu này phải phá.

"Ưm... Sao nào?". Giọng ngái ngủ đúng gợi cảm. Cả cái lồng ngực ấm áp mà tôi đang vùi vào thì không cần phải nói tới. Tại vì mặc yukata ngủ đó, tại vì không biết cách mặc đó, cái áo bên ngoài hở ra tới nỗi thấy cả lồng ngực luôn rồi.

Máu muốn phun trào. Xin tiếp máu gấp.

"Đói rồi. Đi ăn sáng rồi đi dạo đi.". Gọi là ăn sáng nhưng mà đã 11 giờ rồi. Nằm ngủ mê... Không đúng, Nhật sớm hơn Thái 2 tiếng đồng hồ, bây giờ mới 9 giờ thì đúng hơn. Mình không có sai, mình không có dậy trễ.

"Đói". Abo nói ngắn gọn sau khi nằm nhìn tôi chằm chằm trong khi tôi đang mơ màng nhìn lồng ngực rộng một lúc.

Lén nuốt nước miếng. Nhìn muốn vùi vào cực kỳ.

"Hehe, thật ra nằm thêm một chút ngủ được đó. Tính giờ Thái thì chỉ mới 9 giờ sáng thôi. Nghe nói là anh làm việc nặng lắm. Nghỉ ngơi nhiều nhiều vào, chiều chiều hẳn đi cũng được. Thị trấn này nhỏ xíu, đi chắc chưa tới 2 tiếng là hết rồi.". Để tôi thừa cơ hội lén sàm sỡ... ơ... không phải.

"Đói". Abo nhắc lại lần nữa. Giọng nói khàn khàn bởi vì vừa mới dậy.

Tôi không có hỏi mà giả vờ ép người vào sát hơn. Gần như mọi bộ phận trên cơ thể đều dính sát vào nhau. Tôi chui vào trong cái mền dày, chạm môi nhẹ lên giữa lồng ngực rộng đó. Mong là sẽ không biết nhé.

Ấm ghê.

"Abo". Tôi hôn nhẹ 2,3 cái rồi bắt đầu thấy ghiền, chui ra khỏi cái mền rồi ngẩng mặt lên gọi.

"Sao?". Giọng khàn hơn trước ta.

"Hôn được không?". Mà nói tới thì giọng tôi cũng khàn không kém gì.

"Được... Nhưng chắc không dừng lại ở hôn đâu đó. Em chơi gợi tình tới như vậy."

"E... Em... gợi tình chỗ nào?". Đừng nói là biết tôi lén sàm sỡ nhé. Bỏ công chạm nhẹ rồi mà.

"Nhìn bộ dạng của mình đi. Quần áo xộc xệch tới như vậy.". Bàn tay lớn kéo mền ra cho tôi thấy thân người mình dễ hơn.

Bạn có từng mặc áo choàng sau khi tắm để đi ngủ không? Cảm xúc đại khái như vậy luôn. Mọi thứ gần như trượt xuống tụ lại ở sau lưng, chỉ có dây thắt giữ lại không cho yukata rớt ra khỏi người thôi.

Phía dưới hở tới nỗi thấy đồ lót. Phía trên hở tới eo thôi chưa đủ, cổ áo trượt xuống ra sau lưng luôn.

Hèn gì thấy mát là lạ.

Nếu mày tới mức này thì không khác gì cởi trần đâu, cái thằng yukata.

"Ơ... He he! Tại chưa từng mặc đồ này ngủ ấy mà. Em ngủ hơi nhoi một chút nữa, Abo cũng biết mà.". Bản thân trong bộ dạng không khác gì cho lắm, tôi còn chưa nói gì nữa là.

Không nói gì hết, chỉ lén sàm sỡ thôi. Hí hí hí!

"Anh nghĩ đồ này ta nên mua về để em mặc ở phòng ngủ của tụi mình đó. Mặc ngủ như vậy hằng đêm càng tốt. Anh thích.". Khuôn mặt bảnh trai nhếch nụ cười gian manh. Cáo già đã tỉnh rụi rồi. Anh ấy vùi mặt xuống rồi nói lầm bầm ở chỗ cổ.

Ngoạm nhè nhẹ.

"Ư~". Tôi rên ngay. Tay cấu lên bờ vai rộng. Nên nói thế nào nhỉ? Đã có hứng sẵn rồi.

"Nhìn muốn cắn ghê, vợ yêu. Thơm hết cả người luôn.". Tên bác sĩ dâm dê bắt đầu rồi. Bây giờ tay vuốt ve khắp cả người làm cho tôi nóng rạo rực hết cả lên.

"Ưm~... A... Abo...". Kỳ này Perawat dễ 'khởi động máy' cực kỳ. Tình nguyện sẵn sàng kiểu như kêu tới luôn đi. Chân thì giơ lên quấn quanh eo, hai bên tay thì đã ôm quanh cổ rồi. Thử nghĩ đi.

"Haizzzzz...". Đột nhiên người đang vùi mặt vào lại thở dài rồi ra vẻ định rời ra. Tôi khóa chặt cổ lại và nhìn như không hiểu được.

Sao bác sĩ dâm dê thay đổi vậy? Tôi tưởng đâu sẽ bị đè từ hôm qua sau khi ăn cơm xong nữa chứ.

"Bị gì?". Nghiêng đầu hỏi và nhìn bằng dáng vẻ mà tôi nghĩ rằng đáng yêu nhất.

"Để dành tối nay nhé. Nếu làm bây giờ ngoài việc ghiền tới mức không dừng lại được ra thì em cũng không có sức để đi đâu chơi chắc luôn, bé ngoan.". Abo nói rồi vuốt tóc thật mạnh để định thần. Ánh mắt nhìn về hướng khác, không chịu nhìn mặt nhìn người tôi gì hết.

"...Ừ, ok.". Tôi cảm thấy hơi bẽ mặt một chút, hơi mất tự tin một xíu. Thế nên tôi rời ra và mỉm cười gượng gạo. Lúc không chịu thì ép buộc ghê, lúc định làm thì lại làm giá.

Có phải bác sĩ trêu mình không ta?

Ôi, bực bội. Đi ngâm mình trong onsen thì hơn. Phòng khi cái gì đó trong người nó sẽ dịu đi.

"Khoan đã.". Khi định dậy thì tên bác sĩ biến thái lại níu kéo. Tôi giật lùi lại nằm xuống chỗ cũ, nhưng mà nằm quay lưng lại. Lưng đối đầu với cái lồng ngực trần. Da thịt cọ xát nhau nhè nhẹ.

Ưm~, đã. Một hồi cưỡng bức luôn quá.

"Gì nữa? Muốn đi tắm.". Bắt đầu bực bội, thế nên biểu hiện hơi quạu một chút. Chắc Abo cảm nhận được nên mới kéo lại.

"Có dỗi anh không vậy, bé ngoan?". Giọng bác sĩ vẫn êm trầm như trước, có hơi nũng nịu giống như đang dỗ dành nữa kìa.

"Không có.". Nhưng người ta thấy bực bội thì cứ bực bội thôi. Một hồi là hết nếu như không bị làm phiền. "Buông ra đi."

"Không chịu. Hết dỗi anh trước đã. Đi mà.". Tên bác sĩ khùng nói đi mà ở sau gáy. Miệng thì cọ xát làn da chỗ đó, mà không biết đối phương có quên hay không rằng chỗ đó là điểm nhạy cảm của tôi.

"Ư~". Tôi cố gắng rụt cổ tránh. Tiếng rên lọt ra khỏi miệng một cách vô ý.

"Krist". Abo vẫn chưa ngừng trêu (?), gọi tên lặp đi lặp lại. Kỳ này cố tình hôn ở phía sau từ cổ tới vai. Bàn tay vuốt ve khắp lồng ngực.

"A... Ư... Đ...Đừng..."

"Anh xin lỗi. Đừng giận nhé."

"Ưm... Đừng sờ... A... ngực..."

"Nói rằng không giận trước đi."

"Hức... Sao nói... không làm... mà... A... anh?". Anh ấy dùng ngón tay nhấn vào điểm nổi trên ngực, khều qua lại cứ như đang cầm bông ráy tai. Nhột hết cả người luôn.

"Thì tại vợ yêu có vẻ như muốn dỗi khi không làm. Nếu vậy thì làm cũng được, giờ làm nhẹ nhẹ trước nhé. Để khuya rồi tiếp."

Tên dâm dê ném gánh nặng sự dâm dê về phía tôi. Nhưng mắc gì mà tôi phải chịu chứ?

"Ư~... Thôi... Đừng... Tối nay... thì cứ tối nay đi... Đủ rồi, Abo!!". Tôi nhanh chóng hất bàn tay to ra khỏi người, gỡ cánh tay đối phương ra và lăn về phía đối diện bằng tốc độ mà Abo không kịp níu lại.

"Héc, héc, héc". Thở gấp chứ sao nữa.

Khi ra xa được thì liền định thần lại. May là cái gì đó vẫn chưa đủ cứng. Bây giờ không cho nữa. Lúc chịu thì làm giá cho lắm, xin phép làm giá lại vậy. Đây không có dễ dãi đâu đó. Xí!

"Sao vậy bé ngoan? Định đi đâu?"

"Đi tắm!!"

"Ủa? Không làm nữa hả?". Còn có mặt mũi mà ra vẻ thơ ngây nữa.

"Không làm!!". Tôi hất mền ra, đi dẫn trước về phía hồ nước nóng, không chờ tên bác sĩ khùng đó bắt lại cưỡng bức đâu.

.

.

*****************************

"Abo! Abo! Muốn ăn kem.". Tôi lung lay cánh tay người cao hơn, chỉ về phía soft cream nhìn rất ngon, có cả vị bình thường, vị trà xanh và vị giống như khoai hay gì đó, màu vàng vàng.

"Không lạnh hả?". Bác sĩ tốt bụng kiêm người chồng quốc dân quay lại mỉm cười ngọt.

Nếu ai nghĩ rằng chuyện lúc thức dậy sẽ làm cho chúng tôi cãi nhau thì đã nghĩ sai rồi. Chuyện như vậy nhỏ nhặt, không có để bụng đâu. Khi được ngâm nước nóng, ăm cơm và đi dạo thì đã quên hết rồi. Ai mà lại đi cãi nhau chuyện nhảm nhí để làm hỏng bầu không khí chứ?

Hơn nữa, Abo chịu tận tụy làm việc nặng cả tháng để tìm thời gian rảnh cho tôi, sao mà tôi lại ngớ ngẩn được chứ?

"Không lạnh. Có được áo dày dày rồi. Hôm nay thời tiết không lạnh bằng hôm qua nữa. Ăn kem xong thì đi ngâm ở hồ nước nóng bên kia cùng nhau đi. Ngồi ngâm chân được nữa chứ. Ôi, nghĩ tới là phê."

Thời tiết bây giờ dù cho đã mười mấy gần hai mươi độ, nhưng vẫn chưa đủ ấm để tôi mặc bộ yukata mỏng dính để đi dạo. Lúc đầu cũng muốn đó, kiểu như kiếm cái gì đó mặc thêm lớp bên trong. Nhưng khi mặc rồi nó phồng phồng, không đẹp. Cởi đồ bên trong ra rồi mặc yukata mới đẹp.

Nhưng cái không tốt là người bên cạnh, khi tôi ra vẻ định mặc mỗi yukata ra đường thì mặt liền nhăn nhó và nói bằng giọng nũng nịu cấp độ 8 (có 10 cấp).

.

'Đừng mặc như vậy ra ngoài nhé bé ngoan, nếu em không muốn anh phát điên mà chết.'

.

Chỉ vậy thôi, chạy đi thay suýt nữa không kịp. Anh bác sĩ nói là giữ kỹ cổ của tôi. Cái gì mà gọi là giữ kỹ cổ vậy? Khi tôi không có ngực thì đi giữ kỹ chỗ đó à?

Ờ, kệ nó đi vậy. Lướt qua.

Chúng tôi đi men theo bờ kênh. Có cái cầu đá vượt qua bờ bên kia mà có lẽ cũng là điểm nhấn nổi bật của thị trấn nhỏ này. Tôi thích nơi đây hơn các thành phố lớn như Tokyo hay Osaka.

Kinosaki Onsen được bao quanh bởi rừng thiên nhiên. Nhà cửa một số nơi là kiểu Nhật Bản cổ truyền. Giống như lọt ra từ bộ phim cổ trang của Nhật mà tôi từng xem. Sẽ ngầu hơn như vậy nếu như mặc yukata đi dạo.

Nhưng khi mà chú rể như muốn phát điên thì... không mặc cũng được. Xí!

Một số ngôi nhà kiểu cổ và một số ngôi nhà hiện đại được xây xen kẽ nhau theo độ dài của con đường, nhưng vẫn hợp nhau một cách kỳ lạ. Chắc là vì màu sắc những ngôi nhà tương tự nhau. Cửa hàng cũng có quá trời. Ngay cả tôi không thích mua sắm còn không nhịn được mà mua đồ đầy cả 2 tay bởi vì cái gì nhìn cũng muốn mua hết. Phải nể sự thiết kế bao bì của Nhật thật đó, thiết kế đẹp đẽ không hổ với việc là nước đầy nghệ thuật.

"Ăn kem nhiều coi chừng ăn đồ ăn khác không nổi đó. Anh định dẫn đi ăn cua. Em thích ăn hải sản mà, không phải sao?"

"Cua!". Tôi to mắt, suýt nữa đã ném bỏ cây kem ngay lập tức. Đi ngang qua nhiều quán rồi đó. Có đầy quán dán hình cua còn lớn hơn cả cái quán. Có lẽ đây cũng là thị trấn nổi danh về cua.

"Ừ, thịt cua tươi và cơm Nhật nóng hổi rưới trứng sống lên. Có hứng thú không?"

"Hứng thú, hứng thú. Ăn, ăn. Đi ăn cua đi.". Lúc đầu cũng không có đói, khi Abo diễn tả thì... ờ hở... bụng réo liền.

"Bình tĩnh. Không đi ngâm hồ nước nóng nữa hả?". Abo bật cười. Từ lúc đặt chân tới Nhật Bản, cảm thấy anh ấy dễ cười thật đó. Xem tôi là nhà quê chưa từng đi chơi ở đâu hay sao vậy? Thật ra đi chơi nước ngoài cũng nhiều đó, không có muốn khoe đâu. Nhưng mà không có tới mấy thành phố nhỏ nhỏ, lạ lạ. Đi tới nước nào thì cũng dừng chân tại thủ đô hay các thành phố nổi tiếng. Ăn, chơi, ngủ khách sạn, xong.

"Cười cho lắm vào.". Tôi giả vờ xị mặt.

"Anh đâu có nhạo em đâu. Anh chỉ thấy thích. Khi em làm bộ dáng giống như trẻ con đang học hỏi, nó dễ thương tới mức nào, em không nhận ra sao?". Bàn tay lớn vò đầu tôi thật mạnh.

Tôi đang định hất tay ra và đi tiếp, định giả vờ giận dỗi để cho anh ấy dỗ bằng giọng nũng nịu cấp độ 10 xem thử một lần, nhưng ánh mắt lại chạm phải một cửa hàng.

.

Oops!

"Abo! Abo!". Tôi giật giật vạt áo của vị bác sĩ dâm dê hơi trong sáng một chút để cho anh ấy quay lại nhìn.

"Sao?"

"Em đi vệ sinh nhé."

"Nhưng lúc nãy mới đem đồ về cất ở Ryuokan, Krist đã đi rồi mà?". Kìa, lại thông minh nữa chứ. Để tâm tới cấp độ nào vậy? Hỏi lòng xem. Biết cả việc tôi vừa mới đi vệ sinh. Đồ chúng tôi mua lúc nãy nó nhiều tới mức phải đem về cất một lần rồi.

"Thì mắc nữa không được sao? Thời tiết lạnh muốn chết, vừa mới ăn kem nữa. Lạnh mà.". Tôi làm vẻ mặt trầm tĩnh, không có chút đáng ngờ nào.

"Ok, ok. Vậy thì chúng ta đi thôi."

"Hey, không cần, không cần. Anh đi đợi ở hồ nước nóng trước đi. Ngồi ngâm đợi một chút, em chỉ chạy vào một chút thôi. Không cần đưa đi đâu, không phải con nít.". Lỡ mà giũ không ra được khỏi anh ấy thì nhịn vào đó luôn.

Tôi bỏ chạy kiểu mà Abo cản không kịp, giả vờ về chỗ trọ cách đó không xa. Để sau hẳn tới thì không được, ngày mai phải về rồi. Hơn nữa, ở Nhật thời gian mở cửa đóng cửa nó là lạ, không có nghỉ ngày thứ Bảy, Chủ nhật như những nơi khác trên thế giới. Mỗi cửa hàng mỗi khác nhau, muốn nghỉ ngày nào thì tự mình nghỉ. Hay ho chưa!

Lén nhìn từ phía sau bức tường mà tôi bám vào như thằn lằn, thấy Abo đi về phía hồ onsen mà chúng tôi đã thống nhất. Khi đường trống, ta liền xuất quân.

Rón rén bước ra khỏi chỗ trốn và quay lại cửa hàng mà tôi đã nhắm trước.

.
.

Cửa hàng bán đồ chơi người lớn.

.
.

Hôm qua say ngà ngà rồi lại hơi lỡ miệng một chút mà kể cho Abo nghe. Không ngờ rằng dâm dê cỡ đó mà lại không biết cửa hàng đồ chơi người lớn. Lúc đầu tưởng là lừa, nhưng mà thái độ và ánh mắt trong veo dữ lắm. Trong veo tới mức anh ấy suýt nữa đã cầm điện thoại lên search google nữa kìa nếu tôi không đổi chủ đề trước.

Chắc chắn rằng đẳng cấp #AboBácSĩDâmDê2017 thì không thể cho biết về chuyện này được. Không thì người chết là tôi chứ sao. Nếu mua về thì anh ấy nhất định là muốn dùng thử, đúng không? Rồi nếu dùng thì dùng với ai chứ nếu không phải là tôi? Hức, chỉ nghĩ thôi là sự biến thái đã dí theo sau lưng.

Nếu Jins nó không nhờ mua thì chắc tôi không có định vào đâu.

Được rồi, ngoài lề nhiều quá rồi. Quay lại cửa hàng đồ chơi người lớn mà bạn cũng biết nó là cửa hàng gì (không biết thì mời đi search google một cách ngây thơ).

Thừa nhận rằng không đọc được tiếng Nhật đâu. Nhưng mà cửa hàng nó lộ liễu cực kỳ. Không phải cứ là kiểu cửa hàng đáng xấu hổ thì người ở đây sẽ bán kiểu bí mật nhé. No! No! No! Bộ đồ cosplay được đặt ở trước cửa hàng luôn kia kìa. Cả đồ học sinh Nhật Bản kiểu thủy thủ mặt trăng, đồ bác sĩ, y tá, đồ da ôm sát màu đen, đồ mèo rừng cũng có.

Tôi đi vào bên trong một cách không hề xấu hổ bởi vì không có ai quen. Tôi mở LINE điện thoại rồi đưa cho người con trai bán hàng ở độ tuổi thanh niên. Anh ta đọc danh sách tiếng Nhật mà thằng Jins nó nhờ mua một chút rồi gật đầu và đi lo liệu cho (Tao sẽ mách thằng Ton, chờ xem đi).

Trong khi đợi, tôi liền đi khảo sát bên trong cửa hàng. Dù sao cũng đã tới rồi. Tôi là con trai mà, đi cũng không có lỗ lã gì. Ở đây nó bày trí khá bắt mắt, ngay cả khi chỉ là cửa hàng không quá lớn trong thị trấn nhỏ đó. Tôi từng vào chỗ như vậy ở Shinzuku một lần rồi. Đồ nhiều hơn, cái này cái nọ có nhiều size lắm.

Tôi cầm một cái chai lên một cách hứng thú. Là gel trong suốt, nhưng có nhiều chai nhiều màu, dự là có nhiều mùi. Có tiếng Anh kèm theo nữa. Cái này là mùi chanh, hờ hờ, chắc là thơm mát lòng dữ lắm.

"Muốn thử dùng hả?"

.
.

Tiêu

.
.

Tùnggggggggggggggg

.
.

Giọng trầm thì thâm bên tai, không cần quay qua nhìn cũng biết là ai. Chúa tể Voldemort... không phải... đáng sợ hơn thế nữa.

Tiếng thì thầm còn hơn cả thần chết làm cho lông tóc cả người tôi dựng đứng, quay thân người run run nhìn lại, nhếch nụ cười gượng gạo nhất cuộc đời.

"A... a... a... a... a... a... a... b... b... b... b... bo..."

Tiêu rồi, cuộc đời tao. Xin từ biệt đôi chân nhỏ bé, chắc sẽ không đi được tận mấy ngày. Xin từ biệt cái eo đẹp đẽ, chắc phải dựa vào thuốc chống viêm và giãn cơ cả tuần nữa. Xin từ biệt, Perawatttttt!

"Hahahaha! Bị gì vậy, bé ngoan? Làm vẻ mặt giống như có bồ nhí rồi anh bắt gặp vậy đó.". Không đâu, có bồ nhí ta còn không sợ ngươi tới mức này nữa, bác sĩ!

"Anh kh... kh... không có... đi ngâm... onsen...". Ôi, bực bội sự cà lăm của bản thân thật mà.

"Lúc đầu cũng định đi, nhưng chợt nhớ ra anh là người giữ chìa khóa phòng, sợ em không vào được rồi phải chạy ngược trở ra lấy nên mới quay lại. Rồi gặp phải đứa trẻ nói dối lén vào cửa hàng sex toy đây này.". Ờm... Đừng thẳng thừng vậy chứ. Người gọi là cửa hàng đồ chơi người lớn.

"À, chuyện là định đi tiểu đó, nhưng thấy cửa hàng này nên quay lại mua đồ cho thằng Jins. Chắc là có đủ rồi, tụi mình trả tiền rồi nhanh chóng đi ra khỏi đây thôiiiii.". Giọng mày định cao tới mức nào nữa vậy, Krist? Abo thì cứ cười thôi.

"Hừ hừ hừ. Bé ngoan, sợ gì mà tới mức đó? Đây là cửa hàng đồ chơi người lớn mà em nói đó hả? Nếu nói với anh là sex toy là anh đủ hiểu rồi. Nhìn thú vị nhỉ?"

Tao không có muốn nhỉ cùng đâu!!!!!

"Không có gì thú vị đâu. Đi thôi. Muốn ngâm chân rồi. Mỏi quá!!". Tôi cố gắng lôi bác sĩ dâm dê ra khỏi cửa hàng, nhưng sự dâm dê quả là mạnh mẽ, Abo không nhúc nhích chút nào.

"Đây là gì nhỉ? Giới thiệu cho anh chút đi. Nhìn em có vẻ hứng thú với cái này đó."

"Không có hứng thú. Đi được rồi.". Tôi lôi đi lần nữa.

"Krist, bị gì vậy? Sợ cái gì? Anh là người yêu đó, không phải kẻ giết người. Cái gì làm cho bé ngoan cảm thấy không thích, thấy không hạnh phúc thì anh không làm đâu.". Ưm... Giọng nghiêm túc tới nỗi tôi nghẹn lời.

Have sự tỉnh táo đi, Krist. Have sự tỉnh táo! Mà phải nói là Abo cũng đúng đó. Tôi định thần được rồi thì lại làm vẻ mặt trầm tĩnh như trước, chịu quay lại về phía cái chai.

"Cái này hả?"

"Ừ, cái gì vậy? Sữa tắm?"

"Gel bôi trơn. Sữa tắm mà trong cửa hàng này ấy hả? Tưởng đây là siêu thị hay sao?". Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cái mà tôi thông minh hơn Abo rồi. Từ lúc tới Nhật, cái gì cũng phải hỏi anh ấy hết. Tự hào ơi là tự hào (???).

"Ai biết đâu. Chưa từng dùng.". Cái câu chưa từng dùng có cần phải nhìn bằng ánh mắt ngọt ngào để thiên hạ đem ship ra cảnh nóng không vậy?

"Rồi tại sao lại có nhiều chai?". Khi tôi quay cái mặt nóng hổi tránh và không trả lời, Abo liền giả vờ đổi chủ đề bằng cách hỏi này hỏi nọ.

"Thì có nhiều mùi đó. Cái này mùi chanh, đu đủ, chuối, cam, hoa oải hương, mắm tôm... Hả? Gel mẹ gì mà có mùi mắm tôm vậy?". Tôi nhìn cái gel mùi mắm tôm một cách không thể tin được. Tụi mày nhượng quyền kinh doanh cho Thái hay sao vậy? Hay là khách hàng người Thái nhiều? Trả lời!

"Hahahaha. Hay đó. Cho ngửi chút.". Thằng cha Abo cười lăn rồi mở nắp gel mùi mắm tôm lên ngửi. Đừng có nói ra nghề nghiệp cho ai biết nhé. Thằng này xấu hổ giùm.

"Thấy sao? Giống mắm tôm không?". Thật ra cũng hứng thú đó. Muốn biết người ta làm có giống hay không.

"Cũng giống đó. Thử ngửi đi.". Chai gel trong tay được đưa tới mũi. Tôi cúi xuống ngửi thử... Ơ... Chắc là pha mắm tôm nhiều quá, thấy mặn từ xa luôn.

"Trời! Thật chứ! Cứ tưởng là đang nấu cơm. Hahahaha!". Cũng khá là vui đó. "Abo, Abo! Đi xem chỗ đó đi. Một hồi cho xem bao cao su, phòng khi có mùi gì mới."

Bây giờ quên mất rằng tôi từng sợ cái gì rồi. Tôi kéo tay người cao ráo đi về phía một góc khác có hơn 50 loại bao cao su đủ cả tiếng Nhật và tiếng Anh kèm theo.

"Sần sùi, trơn, mỏng dính... Ưm, cái này thú vị.". Người làm bác sĩ đứng xem xét cứ như đang lựa chọn sách y học. Một bên tay sờ cằm, một bên tay khoanh ngực. Gặp cái nào vừa ý thì cầm bỏ vào giỏ.

.
.

Hả... Giỏ!!!!!

.
.

"Khoan, khoan, khoan, khoan! Anh định mua hả?"

"Đúng rồi. Sao vậy? Lát anh mua gel nữa. Nhưng không lấy mùi mắm tôm đâu, bởi vì em không thích.". Đó có phải vấn đề chính đâu?

"Đ... Đừng... Đừng có ý định dùng với em đó. Đồ bác sĩ biến thái!". Tôi lùi lại 1 bước. Đường đi trong quán đúng hẹp. Nhúc nhích đi đâu cũng đụng vào đồ.

"Hừ hừ. Em nghĩ anh đeo size này vừa không?". Tên bác sĩ dâm dê không quan tâm lời chống đối của tôi chút nào, chỉ cầm bao cao su lên hỏi kiểu đưa tới tận mặt nữa. Ừm... mùi dâu hả? Đáng để thử... Hey, không phải!

"Không biết!"

"Sao không biết được chứ? Nó ở trong người em mà.". Đồ chết tiệt! Thật không muốn mắng đâu, nhưng mà xin một chút đi. Có nghĩ tới việc tôi xấu hổ không vậy?

"Em sắp giận rồi đó."

"Vợ yêu à, đừng mà, đừng giận. Mấy đồ này chỉ là đồ cơ bản. Anh đâu có mua dildo hay mấy cái đại loại vậy đâu. Gel thì làm cho bé ngoan không bị đau, bao cao su thì để khỏi phải rửa cho cực đó.". Ờm... Rành tới mức này mà còn dám nói là không biết cửa hàng đồ chơi người lớn hả?

Từ lúc bước vào cái cửa hàng này, tôi đã gào khóc trong lòng bao nhiêu lần rồi vậy trời! Huhuhuhu!

Tao sẽ về đập mày, Jins... Sau khi đã đập bác sĩ nhé.

"Không biết đâu.". Tôi hất mặt bỏ đi, hơi hơi chịu rồi. Thế là Abo cười hài lòng, suýt nữa đã càn quét mấy cái nhiều mùi nhiều vị đó hết cả cửa hàng.

"Cái này cũng thú vị.". Cái thú vị bây giờ lây qua bộ đồ cosplay rồi. Đồ bệnh nhân... ờm... hay ho chưa, vẫn liên quan tới tao nhỉ?

"Anh không mua hợp đồng chuyển nhượng kinh doanh để mở bán trước nhà luôn đi.". Tràn cái giỏ rồi đó, nói luôn.

"Cũng đáng để thử đó.". Tao nói móc!!!!!

"Đem cái này tặng cho anh Fire đi.". Tôi cầm còng tay giống như của cảnh sát lên. Nó khuyến mãi quần lót đuôi mèo nữa chứ.

Sau khi điều chỉnh tâm lý 5 phút và hết sức lực để can ngăn, thế là tôi chọn giúp luôn. Chọn cho người khác đó, có cả của anh Beem nữa. Tụi mày là bạn tao, nếu tao bị thì hãy bị cùng nhau đi, bạn thân. Hức!

"Hahaha, coi chừng bị Karn trả thù đó.". Abo thấy còng tay trong tay tôi thì liền cười lăn.

"Ừ nhỉ. Thằng sloth là người không nên gây thù hơn ai hết. Nhưng chắc nó không xử em tới chết đâu. Đừng nói là em giới thiệu, nói là Abo mua, để em khỏi phải bị. Hừ hừ!". Thông minh không nào? Bắn một phát súng, trúng cả sloth, trúng cả Abo.

"Ơ? Vậy thì anh bị Karn trả thù thay em mất."

"Đền đáp việc anh điên tới mức này đó. Người gì mà mua tới nỗi tràn cả giỏ."

"Đó là của anh Beem, Jins và cả thằng Fire nữa mà.". Phải không đó, bác sĩ? Của người khác gộp lại 1 giỏ, của bác sĩ thì 1 mình 1 giỏ.

Sự dâm dê hãy cai trị bác sĩ, amen.

Chúng tôi lựa đồ xong liền đi trả tiền. Nhân viên đã đứng đợi sẵn rồi. Tôi lén lấy quần lót phát sáng làm từ rong biển vị wasabi nữa đó. Nhìn khá là hay, để dành cho Abo mặc (nhưng tôi không ăn đâu nhé).

Khi định trả tiền thì sự tiêu tùng liền xảy tới. Tôi suýt nữa không biết nên để cái mặt ở đâu khi nhân viên hỏi rằng...

.
.

"Có tính chung với đống đồ đã đặt mua lúc nãy không ạ?". Bằng tiếng Thái.

.

Oh

.

My

.

Godddd!

.

Chuyện là cửa hàng nó vắng người đó mà, chuyện là lúc nãy nói chuyện lớn tiếng lắm đó mà...

Tôi chạy ra khỏi quán và để cho Abo đón nhận số phận một mình.

========== End Chap 89 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao