90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chap 90*]

{ = Singto = }

Tôi nhìn túi trong tay mà lòng không có lặng chút nào. Muốn hối thúc tới thời gian ăn tối thật nhanh. Cảm giác bây giờ chắc là giống như đứa trẻ có được đồ chơi. Vừa có được là muốn mở liền và thử dùng ngay lập tức.

"Đừng có nhìn cái túi thay phiên với mặt em rồi làm ánh mắt dâm dê như vậy, Abo. Đồ bác sĩ biến thái!". Nhóc ranh nói bằng giọng u ám. Thấy buồn cười còn chưa hết nữa. Lúc nãy gặp người bán là người lai Thái Lan, vợ tôi liền xấu hổ tới nỗi suýt nữa chui xuống lõi Trái Đất, chạy ào ra khỏi cửa hàng để lại tôi đứng ngượng một mình.

Nhưng cũng tốt, bởi vì Krist chạy đi nên không kịp thấy tôi mua cái gì thêm. Hừ hừ.

Đợi tới đêm tân hôn nhé, vợ yêu. Tiêu chắc!

"Còn chưa ngưng làm ánh mắt biến thái nữa. Anh cười cái gì? Hay là lén mua cái gì lạ lạ về?"

Shit! Vợ tôi có mắt thánh à?

"Không có. Chỉ nghĩ rằng tối nên thử cái gì trước. Bé ngoan thích cái gì trước? Anh cho chọn đó."

"Không thích cái nào hết. Không dùng. Nếu đem ra dùng với em thì giận thật sự đó, chờ xem đi."

"Hừ hừ, ok, ok. Chúng ta không nói tới chuyện này thì hơn nhỉ? Đi ngâm onsen cùng nhau đi thì hơn.". Để tới lúc mê mẩn thì hẳn lấy ra dùng vậy. Lúc đó chắc không ngăn gì tôi được nữa đâu. Hừ hừ hừ.

Từ trước cửa hàng, tôi lấy lòng Krist bằng việc dẫn đi ngâm chân ở onsen tiếp. Vẫn chưa kịp bước chân thì em ấy đã kêu lớn, nhìn cái túi trong tay tôi bằng đôi mắt trợn trắng.

"Khoan! Đem đồ đi cất trước đi. Định cầm khoe sự dâm dê của mình cho khắp cả thị trấn hay sao? Biết xấu hổ chút đi."

"Hahahaha! Ừ, ừ. Vậy đem đồ đi cất thôi."

Tôi ôm vai Krist đi về chỗ trọ, không có xa lắm. Khi tới phía trước Ryokan, em ấy liền dừng lại rồi xin đợi ở bên ngoài, để tôi tự mình đi cất đồ. Ánh mắt dè chừng cực kỳ. Chắc là sợ nếu vào phòng cùng thì tôi sẽ móc đồ mới mua ra dùng với em ấy quá.

Sao biết tỏng vậy... à không... Sao lại nhìn nhau tiêu cực vậy?

.

.

****************************

Suốt cả ngày, tôi giả vờ không nhắc tới những thứ đã mua nữa. Krist đã thư giãn và quên hết rồi. Cả ngày nhóc ranh chạy ra chạy vào khắp cả thị trấn. Sau đó thì quay về ngâm onsen ở Ryokan và dùng bữa tối.

"Abo, hôm nay uống rượu nữa được không?". Hay là tôi tự mình tưởng tượng rằng em ấy đã quên? Kiểu này rõ ràng là cố tình chuốc rượu bản thân để ngủ say như hôm qua mà.

Định đi ngủ trốn tôi à? Hồi sáng để cho thoát một lần rồi, tôi không đời nào chịu để lọt khỏi tay lần thứ 2 đâu. Càng có dụng cụ thú vị như vậy thì càng muốn thử.

"Chai thứ 6 rồi đó. Mặt đỏ hết rồi kìa. Say chưa, bé ngoan?"

"Hôngggg có. Chỉ ngà ngà. 1 chai nữa nhé? Nhé, Aboooo?"

"Ngày mai phải về rồi. Uống nhiều thì thức dậy lên xe điện không nổi đó.". Phải ngồi xe điện xuống Osaka và lên máy bay về Thái. Chúng tôi định về vào buổi sáng trễ trễ nữa.

"Chai nữa đi mà~. Nhé, nhé, nhé, nhé? Abo~!". Nhóc ranh của tôi bắt đầu chuyển chỗ từ phía đối diện và bò tới gần.

Yukata xoạc ra, thấy rồi phải nuốt ngụm nước miếng lớn.

Tôi quay qua kêu nhân viên dọn bàn ăn và gọi thêm chai sake. Khi được như ý thì người say liền cười ngọt leo lên đùi ngồi.

"Khiêu gợi anh hả?". Tôi hôn ở sau tai và cổ. Cánh tay siết chặt quanh eo phòng hờ người say bị té.

"Ư~... Abo~!". Krist quay lại nhìn, mắt ươn ướt như cố tình trêu.

Không cho tôi nghĩ là trêu sao mà được? Nào là giọng, nào là ánh mắt, nào là bàn tay nhỏ xoa nắn ở cánh tay tôi nữa. Cổ áo thì sắp tuột ra khỏi cái vai tới nơi tới mức tôi muốn xé nó ra.

Nhân viên dọn đồ ra ngoài hết rồi. Tôi cũng bắt đầu hôn nhóc ranh khắp nơi. Em ấy nghiêng cổ nhận nụ hôn và phát tiếng rên một cách hài lòng, một lúc sau liền quay lại cưỡi trên đùi, tay vòng quanh cổ, sắc mặt khiêu gợi mời gọi tôi đè xuống ngay tại đây.

Bộ đồ khoác trên người xoạc ra, để lộ cẳng chân trắng trẻo. Phần áo phía trên chẻ sâu tới tận eo, lồng ngực mịn màng khiêu gợi ánh mắt.

Tôi kéo mạnh yukata từ phía sau để cho nó tuột xuống eo.

"Abo...". Giọng khàn đặc của Krist làm cho trái tim rung động mạnh hơn, trước khi tôi đáp lại bằng giọng điệu không khác gì.

"Sao nào, bé ngoan?". Mặc dù mặt vẫn còn vùi trên làn da ấm áp ở cái cổ thơm nhàn nhạt mùi nước khoáng.

"Uống cùng nhau nhé?"

"Ừ, đút anh đi.". Khi say rồi đúng là làm nũng thật mà. Tôi chịu rời đôi môi khỏi việc bận rộn trên làn da thơm ngát và đưa mặt lên nhìn.

Krist nâng chung sake lên, đổ vào miệng mình. Một phần chảy ra khỏi khóe miệng xuống cằm và khe ngực. Em ấy nhếch nụ cười ở khóe miệng, di chuyển tới gần đút ngụm rượu thơm ngọt bằng cái miệng màu đỏ tươi của mình.

Mùi vị của sake ngon hơn bất cứ lần nào mà tôi đã từng thử. Đắng lẫn ngọt, say sưa tới nỗi không muốn rời môi ra.

Cái lưỡi mềm quấn quýt, khiêu khích không ngừng, truyền sake trong suốt qua đầu lưỡi của mình vào trong miệng tôi cùng với tiếng rên ngọt tai làm say đắm.

Là sự chuốc rượu sẵn sàng và tình nguyện.

"Ngon không?". Rất lâu mãi cho tới khi một ngụm sake hết đi. Mùi vị ngọt ngào vẫn còn vương trên đầu lưỡi. Tôi nhìn chăm chú đôi môi của người đã rời ra và nhếch nụ cười khiêu khích hỏi.

"Ngọt". Giọng nói không khác gì nói mớ làm cho em ấy bật cười một chút.

"Thêm ngụm nữa không, Abo?"

"Ừ. Vợ yêu, đút giùm anh nhé.". Tôi xoa nắn khắp thân người trắng trẻo chỉ còn mỗi đồ lót mà đối phương lại không hề thấy xấu hổ chút nào.

Qua 3 chung, hai người chúng tôi bắt đầu hôn mà không có rượu. Tôi siết chặt lấy cái eo nhỏ, tay vuốt ve khắp người, để lại vết trên khắp bộ phận của cơ thể. Bởi vì cơn nóng bởi dục vọng cộng với tác dụng của sake, bây giờ không có ai ngăn ai cả.

"Kh... Khoan.". Lúc nhóc ranh của tôi nằm bệt xuống sàn chiếu tatami, bàn tay nhỏ đẩy vai tôi ra để chống cự, mắt thì vẫn ươn ướt gợi tình không đổi.

"Sao lại cản vậy, vợ yêu? Chồng yêu chịu hết nổi rồi đó. Không có được ôm vợ suốt cả tháng."

"Không có định cản. Chỉ là... ơ... muốn... muốn thử dùng mà, không phải sao? Mấy đồ đã mua đó.". Giống như trời ban phước, lệnh của vợ được xem là tuyệt đối. Tôi vui mừng tới nỗi tinh thần chạy tung tăng khắp nơi, trong khi thể xác thì vẫn vuốt ve thân người vợ.

"Chắc không? Sao nói là nếu dùng thì sẽ giận mà?". Thật ra thì tôi lên kế hoạch chờ cho mê man thêm một chút. Bao nhám mùi dâu thì lén giấu dưới cái chiếu rồi. Gel thì đang đặt ở phía sau đây. Cái gel tôi lấy đại, không biết mùi gì. Phải tranh thủ thời gian, sợ đang lục lọi rồi nhóc ranh bắt gặp thì mắc công bị dỗi nữa.

"Tùy anh. Muốn dùng thì tùy.". Đừng nói chuốc rượu bản thân là để gom góp sự dũng cảm nhé?

"Đáng yêu quá rồi đó. Chịu hết nổi rồi, đợt sau đi vậy. Còn bây giờ...". Tôi nhấn ngón tay vào bên trong, kéo một bên chân lên gác qua eo.

"Ư... a... Khoan... Anh... bình tinh... Nhanh quá..."

"Không bình tĩnh được nữa.". Tôi tăng tốc ngón tay không ngừng, muốn vào bên trong muốn chết rồi, nhưng sợ người phía dưới đau nên phải gắng gượng nhẫn nại trước.

Khi chuẩn bị xong, tôi liền xử nặng một đợt, tiếng rên vang khắp phòng. Mặc kệ mọi thứ xung quanh bởi vì đang nhập tâm, không có ai quen biết đâu. Ngày mai là check out rồi.

Giỡn thôi. Đúng là tường có vẻ mỏng, nhưng cách xây dựng vẫn khá là dày. Đem tường mỏng áp lên xi măng dày dày, bảo đảm gào thét cũng không có ai nghe thấy.

"Bé ngoan... Thử... Thử cái này cho anh đi.". Tôi nhanh chóng rời ra và lục lọi cái túi, lấy ra một bộ đồ. Lúc đầu định dùng vào ngày tân hôn, nhưng lúc đó có thể em ấy sẽ không chịu. Bây giờ đối phương tự mình mở lời cho phép rồi, có cơ hội thì phải chộp lấy.

"Cái gì?". Krist ngồi dậy. Làn da trắng có nhiều vết bầm. Khi tôi trải bộ đồ định cho em ấy mặc ra xem, đôi mắt tròn liền trợn to.

"Đồ cosplay. Mặc cho anh xem nhé."

"Đồ... Đồ... Đồ bác sĩ khùng! Định cho người ta mặc cái này hả?". Người nhìn suýt nữa đã tỉnh rượu. Tại sao phải nhìn mặt tôi giống như tụi biến thái vậy chứ?

Chỉ là muốn thấy vợ mặc bộ này.

"Dễ thương vậy mà."

"Đây là khẩu vị của anh hả? Biến thái quá."

"Thôi mà. Mặc cho xem chút đi. Đi mà. Nhé? Sao lúc đầu nói chịu rồi mà?"

"........."

"Bé ngoan, vợ yêu, anh muốn thấy~!". Tôi làm nũng cấp độ 10. Krist thở dài, với cái tay run run tới nhận bộ đồ để xem. Sắc mặt giống như tội phạm đang bước lên đài xử tử.

"C... Cũng... Cũng được. Nhưng mà...". Đang định hò reo vui mừng thì lại bị chặn trước. Tại sao phải nhưng?

Vẫn chưa kịp hỏi, đối phương đã nhanh chóng tự mình trả lời.

"Cho xin thêm chai sake nhé. Tại sao phải làm mấy chuyện như vậy chứ?". Tôi cười tủm tỉm, nhanh chóng cầm yukata lên mặc và đi ra gọi 1 chai sake. Không đợi nhân viên phục vụ tới tận phòng để làm phiền chúng tôi đâu. Hơn nữa vợ yêu vẫn chưa có mặc đồ nữa, tôi ghen. Tự mình bưng về là hợp lý.

"Rồi, bé ngoan. Nhanh chóng uống đi."

"Nhanh ghê nhỉ? Anh đúng thật là.". Nhìn tôi hờn mát làm gì vậy chứ? Rõ ràng là tự mình chịu vậy mà.

Tôi ngồi hớn hở cầm bộ đồ lật qua lật lại, đợi Krist uống hết chai sake. Tốn thời gian không lâu, bởi vì không có rót ra chung mà nốc một hơi từ chai sứ luôn. Chất cồn trong suốt chảy ra từ khóe miệng lần nữa và xuống tới ngực.

Tôi di chuyển tới gần, lấy chai ra khỏi tay, lè lưỡi ra liếm nhè nhẹ.

"Ư~". Từ giữa ngực, tôi kéo lưỡi lên tới cằm. Mùi vị thơm ngọt giống như lúc được đút rượu từ miệng không khác gì.

"Ngon". Tôi rời ra sau khi đã làm sạch đối phương.

"Abo cứ. /////"

"Hừ hừ, nhanh chóng thay đồ đi, bé ngoan. Anh muốn thấy."

"Biết rồi.". Nhóc ranh xị mặt cầm đồ đi vào phòng tắm.

Cánh cửa phòng tắm mở ra lần nữa. Thân hình trắng trẻo trong bộ đồ ôm sát 1 mảnh, ống quần ngắn lộ ra cái chân đẹp, tay áo ngắn, đôi vớ lông xù cao tới đầu gối, phần áo có nón hình tai động vật và đuôi ở mông dài tới tận sàn nhà.

Nó là bộ đồ báo đốm.

Thật sự là báo đốm. Báo đốm hết cả người luôn. Chắc chết, máu mũi suýt phun trào. Không ngờ là ở trên người con trai cũng có thể sexy được. Phần có thể nhìn xuyên thấu ở chỗ cái bụng phẳng đó làm cho tôi vô thức nhìn bất động.

"Em giận rồi đó. //////". Báo đốm của tôi mặt đỏ tới tận cổ. Có vẻ là dỗi dữ lắm. Tôi nhanh chóng đi tới và ôm eo lấy lòng.

"Ô, ô, ô, đừng dỗi nhé, vợ yêu. Chỉ có 2 chúng ta thấy, không có ai biết đâu. Bảo đảm anh không nói với ai hết rằng vợ anh cực kỳ sexy luôn."

"Thật sao?". Báo đốm bắt đầu bị cuốn theo và đi lon ton tới soi gương. Vừa soi vừa đỏ mặt, nhưng ánh mắt bắt đầu không dỗi nữa. Mắt vẫn còn ươn ướt bởi cơn say (nếu không say thì không bao giờ chịu mặc đâu).

"Thật chứ. Vợ yêu, báo đốm của anh, qua đây nào.". Tôi kéo bàn tay trắng đi về phía nệm. Em ấy đi theo một cách dễ bảo.

Tôi buông tay ra, đi tới ngồi đợi trên nệm, vỗ tay lên chỗ ngủ. Báo đốm khiêu gợi (bởi vì say) liền quỳ gối xuống sàn và từ từ bò tới.

Chắc chết, thấy như vậy rồi thật sự không thể lịch lãm nữa mà.

Vợ ai vậy, đúng khiêu gợi, đúng cám dỗ.

"A, bé ngoan, anh sắp chết rồi.". Chỉ nhìn thôi mà đã lên máu rồi.

Lại còn cosplay như thật, phát ra tiếng báo đốm rồi giơ chân trước... à không, giơ tay lên cào nhẹ lên ngực tôi một cái nữa.

Tôi bắt đầu phát cuồng, rên thành tiếng một cách mơ màng, hơi thở gấp gáp, nhanh chóng nắm lấy cái eo nhỏ và kéo về phía mình.

"Abo~, meow~"

Damage cực kỳ lợi hại. Tôi quật báo đốm xuống nằm ngửa rồi vùi mặt vào cổ ngay lập tức. Vừa cắn vừa mút, không thể kiểm soát bản thân nữa.

Bộ đồ kiểu dây kéo ở phía trước. Tôi kéo xuống thấy được lồng ngực màu trắng và điểm nổi trên ngực màu hồng nhìn muốn nếm thử. Bản tình ca thứ 2 bắt đầu khi giọng nói ngọt ngào thì thầm.

"Muốn cưỡi báo hay là muốn bị báo cưỡi đây, anh yêu?". Báo đốm nghiêng đầu ra vẻ ngây thơ nhằm khiêu gợi. Từ anh yêu chưa từng lọt ra khỏi miệng làm cho máu trong người tôi rộn hết cả lên.

"Muốn bị báo cưỡi.". Tôi thì thầm đáp lại bên tai, ngoạm nhẹ 1 cái. Cơ thể thì bị đẩy cho nằm ngửa ra.

'Báo đốm khiêu gợi' di chuyển ngồi lên trên, đem 'con người' như tôi nuốt vào bụng.

.

.

****************************

{ = Krist = }

"Héc... hư~... ah...". Tôi di chuyển hông lên xuất thật nhanh. Tay cấu lên vai trong khi bàn tay lớn nâng đỡ ở thắt lưng. Cảm giác bây giờ có lẽ giống như đang ngồi tàu lượn, đôi khi đầu óc trở nên trống rỗng, đôi khi lại muốn hét lên lớn nhất có thể.

"Bé ngoan... Nhanh... Nhanh nữa.". Bàn tay lớn bóp mạnh tay hơn để điều khiển cho eo của tôi nhún lên xuống theo như ham muốn nhộn nhạo của đối phương, kiểu mà không có cái gì có thể dừng anh ấy lại được.

Đuôi báo đốm lúc lắc qua lại theo lực di chuyển của cơ thể. Bộ đồ cosplay vẫn chưa được cởi ra hết, chỉ xộc xệch tuột ra ở một vài chỗ để thuận tiện cho hoạt động lúc này thôi.

Nào là thứ nham nhám, sần sùi, mùi dâu từ đâu ló ra không biết nữa. Chỉ biết rằng khi định ngồi xuống, tay Abo liền đưa cho cái gói tứ giác tới trước mặt. Và rồi bởi vì cơn say cộng với việc tò mò muốn thử một chút, nên tôi mới cầm lấy và đeo giùm cho luôn.

Khi nó cọ xát thì tôi suýt nữa phát điên chứ sao. Nhột hết cả người từ ngọn tóc cho tới móng chân.

"Ư... Sâu... ah... Sâu quá... Khoan đã anh!". Bây giờ anh ấy không quan tâm cái gì nữa. Khi là chuyện trên giường thì bản chất thô lỗ liền lộ ra hoàn toàn. Eo tôi được nâng bổng lên cao quá cơ thể bên dưới một chút, giữ cho bất động trên không như vậy và rồi...

"Chật... ưm... Tốt... Thắt chặt nữa đi.". Rên giọng trầm cùng lúc nẩy eo nhanh hơn trước. Cái eo thô thúc vào nhuần nhuyễn giống như đối phương không hề nằm ngửa. Phải dùng bao nhiêu sức lực thì mới làm được như vậy đây?

Lại còn...

"Ah... ah... ức... Anh... nó sâu.". Không biết nên kiếm từ chửi nào dành cho tên bác sĩ dâm dê khi mà cứ siêng năng tìm kiếm tư thế mới để không bị trùng. Nào là cái bộ đồ đã nhồi nhét cho tôi mặc nữa.

Tôi chịu mặc cho vì chỉ 1 từ thôi... yêu.

"Một chút nữa... vợ yêu... nhấc lên nào."

"Mệt". Không chỉ mệt, cái thứ nhám nhám đó còn làm cho tôi kiệt sức run chân luôn.

"Đi mà... ưm..."

"C... Cũng... Cũng được.". Cuối cùng cũng phải chịu chiều lòng lần nữa cho được. Tôi bị người bên dưới thúc eo lên, còn bản thân cũng phải dập mạnh xuống.

"Ức... Sâu quá... Hức". Sắp chết rồi. Bây giờ tàu lượn đã vào giai đoạn cuối. Sự hồi hộp, phấn khởi dồn nén thành một khối ở giữa ngực, sẵn sàng phát nổ mọi lúc.

"Ahhhhhh!"

Tôi buông người xuống một cách kiệt sức trên lồng ngực rộng, không còn miếng pin nào trong cơ thể dù chỉ 1 vạch, đã hiển thị 0% rồi.

"Ah... Vợ yêu... Khoan hãy ngủ chứ. Cho xin thêm đợt nữa."

Khỉ!

"Em sắp chết rồi... ư~... Đủ rồi...". Vẫn còn đang rên là vì tên bác sĩ dâm dê vẫn chưa rút ra đó, lại còn di chuyển eo chầm chậm, kích thích cho tôi sẵn sàng chiến đấu mọi lúc nữa.

"Bé ngoan... Cho anh thêm đợt nữa nhé... Vẫn chưa có no nữa, bé báo đốm.". Ghẹo nữa chứ, một hồi cắn đứt đầu giờ.

"Ngày mai không được sao?... Em thật sự mệt lắm.". Ai bảo đi lừa (?) tôi on-top giùm chứ? Hai lần rồi đó, mệt muốn chết. Đáng đời... Đáng đời bản thân đây nè.

"Vậy ngủ đi... Để anh... lo liệu cho."

"Kh... Khùng hay sao?... Định sàm sỡ khi ngủ... ư... hả? Ngưng cử động eo giùm đi!!". Tôi lên giọng một chút rồi quất bàn tay lên ngực. Không mạnh đâu, giống như đập muỗi vậy. Tôi hết sức rồi mà.

"Xin trước khi vợ ngủ rồi mà. Cứ ngủ đi, anh xin đợt nữa rồi sẽ đưa đi tắm cho."

Ờ, thấy sao thoải mái thì cứ tự nhiên đi, bác sĩ. Tôi tắt công tắc của bản thân ngay lập tức. Lúc thì nhận thức được, lúc thì không nhận thức được rằng cơ thể đang lúc lắc qua lại. Đôi lúc phát ra tiếng rên nhẹ, nhưng cái tiếng rên trầm trầm trong họng của người ở trên kia kìa, nghe thấy bên tai suốt.

Rốt cuộc là thật sự làm khi ngủ nhỉ? Tên bác sĩ dâm dê! Lần sau tôi tuyệt đối sẽ không cosplay nữa. Lúc bình thường đủ ngất trên ngực rồi, khi gặp phiên bản săn báo đốm thì... Hết chịu nổi rồi, ngủ đi thì hơn. Muốn làm gì thì làm.

*Khò khò khò*

========== End Chap 90 ==========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nadao