Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau. Đại quảng trường đã chật ních vô số quần chúng muốn đến xem náo nhiệt, trên đó thành lập một tòa võ đài xa hoa. Đây là do đương kim hoàng thượng đã sớm phái người xây xong từ sớm, mong đợi có một ngày có thể sử dụng triệt để. "Hoàng thượng, thời gian đã đến." "Rất tốt, đem người mang đến đây." Hoàng thượng vừa nói xong, liền nghe được dưới đại quảng trường tiếng người xôn xao. Mọi người, ngẩng đầu nhìn thấy, một thiếu nữ bị người kéo ra , sau đó cột vào trên cây cột bên võ đài, nàng toàn thân cao thấp ăn mặc vô cùng xinh đẹp sang trọng, nhưng trên gương mặt khả ái lại tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi. Song Hỷ bị trói ở trên cây cột, giống như sơn dương cừu non đang đợi người đến giết thịt. Nhưng nàng không có thời gian lo lắng cho an nguy của mình, ánh mắt lo lắng không ngừng lo lắng quét qua từng gương mặt của đám người ở bên dưới nhưng lại không tìm được tìm mục tiêu mình muốn. Lúc này, thái giám thân cận được hoàng thượng sủng ái nhất đứng bên cạnh- Lý công công đang đứng ở giữa võ đài, hướng về phía dân chúng bên dưới nói, "Cô nương này phạm tội kháng chỉ, theo lý nên đem ra Ngọ môn chém đầu răn chúng, nhưng hoàng thượng mênh mông như biển cả, nguyện ý cho một lần cơ hội. Chỉ cần Mai vương gia nguyện ý vì hoàng thượng nhảy múa một điệu vũ nữa, tội trạng của cô gái này sẽ lập tức được miễn. Vậy mà trưa nay, không hề thấy Mai vương gia xuất hiện, nên cô nương này sẽ lập tức được đưa ra Ngọ môn hành quyết ngay lập tức." Song Hỷ vừa nghe tuyên liềm lâm vào khiếp sợ, không nghĩ tới hoàng thượng vì muốn xem Mai Đan Thanh khiêu vũ, lại không chừa thủ đoạn nào như vậy! Được rồi! Nếu phải chết , thì cũng nên vì mình tranh cãi một hơi cuối cùng đi! "Hoàng thượng, ta thật tình chưa từng nhìn thấy Mai vương gia khiêu vũ." Nếu nàng được xem, cũng sẽ không bị chết oan uổng như vậy. "Nàng nói láo, ai mà không biết hắn ta yêu thương nàng đến mức độ nào, làm sao có thể không nhảy cho nàng xem chứ?" Hoàng thượng mặc dù già rồi, nhưng vẫn còn tự cho là rất thông minh. Song Hỷ nóng nảy, "Yêu dân nữ cùng với việc khiêu vũ cho dân nữ xem là hai việc khác nhau a! Dân nữ thật sự không có xem qua! Hơn nữa ngài không thể dùng loại phương pháp này cưỡng bách một người làm chuyện mà mình không thích." "Trẫm là hoàng thượng." Ai ! Giống như dùng những lời này là có thể giải thích tất cả mọi vấn đề. "Như ngài vậy làm sao có thể phục chúng?" Nàng liền nhất thời nhảy ra kháng nghị. "Là nàng phạm tội khi quân trước, còn dám lớn tiếng!" Long nhan của hoàng thượng biến sắc. "Nhưng dân nữ thật sự không có......" "Nói bậy, Đan Thanh cũng chính miệng thừa nhận." "A? Ngài đã gặp hắn?" Hoàng thượng lạnh lùng cười, "Tiểu nha đầu, nàng quá coi thường sức ảnh hưởng của mình rồi! Ngay từ hôm ta vừa bắt nàng đến đây, hắn cũng đã đi tìm tới ta rồi." Nói đến đây thì ông ta càng giận dữ hơn. Lúc trước dù có vừa đấm vừa xoa như thế nào cũng không mời được nam tử cao ngạo này, hiện tại hắn lại vì tiểu cô nương trước mắt này, liều lĩnh vào cung gặp ông ta, hơn nữa còn đáp ứng tất cả yêu cầu của ông ta. Mặc dù tiểu cô nương tên gọi Song Hỷ này đích thật là có chút khả ái, nhưng so với dung nhan mỹ lệ của Đan Thanh..... Căn bản là thiên tiên sánh duyên với nha đầu ngây ngô. Nghe được hoàng thượng nói Mai Đan Thanh lại có thể đến cứu nàng, lập tức Song Hỷ liền cảm động đến mức muốn phát khóc. "Uy! Uy! Uy! Làm gì làm bày ra vẻ mặt vô cùng cảm động như vậy? Nàng cho là nàng thật sự có thể ở cạnh Đan Thanh sao? Sao nàng không nhìn lại thân phận địa vị cùng với dung mạo khí chất của mình, toàn bộ đều không hợp. Nếu quả thật muốn chọn thê tử cho Đan Thanh, cũng phải thuộc hàng như công chúa của trẫm a! Xếp hàng đến chân trời vẫn còn kém rất xa!" Lão già này, nói chuyện thật biết cách làm tổn thương người khác mà, cho dù đang ngự trên ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, cũng không thể khinh thường người khác như thế chứ! "Nhưng hết lần này tới lần khác, Mai vương gia chỉ hết mực yêu ta. Hoàng thượng, ngài tốt nhất không nên chạm đến một sợi lông tơ của ta, nếu không mạng nhỏ của ta dù có mất đi cũng chẳng thấm gì, cùng lắm thì mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán. Nhưng tâm nguyện của ngài rốt cuộc cũng không cách nào hoàn thành, bởi vì Mai vương gia tuyệt đối sẽ thay ta báo thù. Hắn sẽ hận ngài cho đến chết, cũng nhất định không để cho ngài nhìn thấy cái mà ngài muốn." "Nàng...... Nàng......" "Lớn mật! Vả miệng!" Lý công công lập tức ra lệnh. Mắt thấy những vệ sĩ lực lưỡng dùng bàn tay thô lỗ to lớn sắp giáng xuống mặt của mình, Song Hỷ sợ sắp khóc, lại nghe được một thanh âm lạnh lùng ở bên cạnh nàng truyền đến. "Dám đánh nàng thử xem." Không có âm điệu cao vút mãnh liệt nhưng, lại làm lòng bàn chân người ta rét run như vậy. Tráng hán chuẩn bị đánh người ngẩng đầu nhìn lên, liền bị người trước mắt xinh đẹp như thiên tiên vừa giáng trần mê hoặc, lại đồng thời bị vẻ mặt lạnh như băng cùng ánh mắt sắc bén hù dọa. "Đan Thanh......" Song Hỷ vừa thấy cứu tinh tới, nước mắt cũng không nhịn được nữa tuôn xuống. "Đừng sợ, ta đã đến, ta sẽ không để cho ai ăn hiếp nàng." "Đan Thanh, chuyện ngươi đã hứa......" Hoàng thượng nhắc nhở. "Vi thần nhất định làm được, hi vọng hoàng thượng cũng có thể nói được là làm được." "Không thành vấn đề." Song Hỷ nhất định phải nói ra, nếu không nàng sợ không có còn cơ hội, "Đan Thanh, ta một chút cũng không sợ, chỉ cần chàng còn muốn ta, ta sống là người của chàng, chết là ma của chàng." Nghe được lời của nàng, trong đôi mắt đen của Mai Đan Thanh thoáng qua một tia yêu thương nồng đậm. "Nàng nhẫn nại một chút, ngoan ngoãn nhìn ta nhảy xong điệu vũ cuối cùng này, sau đó chúng ta có thể hạnh phúc vui vẻ cả đời." Hắn thâm tình chân thành nhìn nàng nói. Đừng nói là nghe được cam kết của hắn đã làm nàng cảm động đến mức nào, chỉ cần thấy hắn xuất hiện ở trước mặt của mình, cũng đã đủ lắm rồi. Nàng dùng sức gật đầu một cái. Mai Đan Thanh đi được vài bước nhưng đột nhiên lại giống như đã nhớ đến chuyện gì, xoay người lại, hai tay dùng sức ôm lấy mặt của nàng, cúi đầu cho nàng một nụ hôn đầy ôn nhu thâm tình. Toàn bộ dân chúng có mặt tại nơi đây đều xôn xao một trận, nữ nhân mặt đỏ hồng, nhưng vẫn không thể dời mắt đi được, trong đầu toàn bộ đều là hâm mộ tiểu cô nương Song Hỷ này chết đi được. Còn các nam nhân thì ngẩn ngơ lại có cái nhìn khác về Mai Đan Thanh, thì ra hắn cũng có một mặt nam nhân khí khái như thế này! Đối với nữ nhân, chỉ cần cho nàng một nụ hôn đầy nam tính nhiệt tình như thế, nàng sẽ ngoan ngoãn! Tất cả mọi người phía dưới không hẹn mà cùng nghĩ như vậy. Cả người Song Hỷ vẫn còn trong trạng thái hoang mang hoảng hốt, lại nghe thấy bên tai mình truyền đến thanh âm trầm thấp ôn nhu, "Ta yêu nàng." Cái gì? Khi Song Hỷ muốn hỏi cho rõ ràng, hắn đã rời đi. Đều là do một người đáng ghét hại Đan Thanh của nàng phải làm việc mà hắn không muốn làm, ánh mắt hung ác của nàng tập trung chăm chú vào hoàng thượng cao cao tại thượng ngồi ở bên trái nàng. Không biết có phải là cố ý hay không, ánh mắt già nua của hoàng thượng né tránh ánh mắt giết người của nàng, giả vờ uống trà trong tay mình, uống thật ngon, đủ để cho ông ta quên sự tồn tại của những người khác bên cạnh mình. Thật là biết diễn trò. "Ta......" Song Hỷ muốn mở miệng, nhưng đã bị người quát bảo ngưng lại. "Đừng quấy rầy, Đan Thanh muốn khiêu vũ." Lời nói của hoàng thượng mừng rỡ vạn phần làm cho Song Hỷ chú ý, nàng nhìn theo ánh mắt của ông ta nhìn về hướng võ đài. Rõ ràng bây giờ là buổi trưa, mặt trời chiếu cũng rất xuống nóng bỏng, bỗng nhiên ngay tại thời khắc này trời lại đột nhiên thay đổi, mây đen kéo đến đầy trời, bầu trời u ám xám xịt. Mọi người cảm thấy hết sức kỳ quái hết sức, nghĩ thầm, có phải trời sắp mưa hay không, lại cảm giác được trên mặt có một mảnh êm ái gì đó rơi xuống. Mọi người đưa tay sờ thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện từng cánh hoa mai trắng tựa bông tuyết chậm rãi bay xuống. Lúc vừa mới bắt đầu chỉ là một mảnh, hai mảnh, giống như những chú bướm đang múa lượn trên không trung, sau đó càng ngày càng nhiều, giống như một trời đầy hoa mai đang khiêu vũ, xinh đẹp mê hoặc lòng người. Đột nhiên, một bóng dáng màu trắng chậm rãi xuất hiện trong mưa hoa mai, hai tay cầm bảo thạch song đao tinh xảo, giữa nhạc khúc du dương, phối hợp bảo đao trong tay khí phách ngất trời, xuyên qua đám mưa hoa, bay lượn nhẹ nhàng, dáng dấp làm rung động lòng người. Đao, lóe lên những ánh sáng chói lóa, chiếu lên dung nhan xinh đẹp, mái tóc đen dài bay lượn theo điệu vũ, phất phơ tung bay trong mưa hoa, đôi mắt sáng long lanh như những ánh tinh tú trên bầu trời, ngoảnh mặt nhìn lại, làm những người có mặt dâng lên một trận nóng bỏng cùng cảm động. Mọi người đều bị kỹ thuật nhảy giống như tiên nga giáng trần cũng với khúc nhạc êm dịu làm rung động thật sâu, trợn mắt há hốc mồm, không cách nào hô hấp, chỉ sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, sẽ bỏ lỡ điệu vũ hiếm có của thiên tiên. Trong những cơn mưa hoa bay đầy trời, bóng dáng tươi mát thoát tục tràn đầy linh khí, đang lúc đó trong lòng mọi người không tự chủ đều cùng dâng lên sự tán thưởng cùng tôn kính không cách nào cưỡng lại được. Có vài người còn hai tay tạo thành chữ thập, quỳ trên mặt đất hướng về điệu vũ vừa lạy vừa ca ngợi, bởi vì trong ở trong mắt bọn họ thấy là hoa mai tiên tử hạ phàm, là thần, là tiên chứ không phải người phàm. Song Hỷ nhìn không chớp mắt nhìn, trong đầu cảm giác mình bị một cảm xúc không biết tên nào đó hung hăng chấn động, nàng đã có thể lý giải tại sao hoàng thượng chỉ cần nhìn thấy một lần, đã không có cách nào quên được. Ai xem qua điệu vũ như tiên hạ phàm trong cơn mưa hoa mai thế này mà, lại không bị cảnh kỳ lạ diệu cả đời khó quên làm mê hoặc ngây ngất được, ngay cả nàng đều cũng không thể tránh khỏi. Vũ điệu đẹp mắt xinh đẹp như vậy, nếu không thể nhìn thấy được nữa thì làm sao bây giờ? Ông Trời tại sao lại phải tàn nhẫn như vậy, để cho nàng thấy được cảnh đẹp nhất trên thế gian này, giống như cảnh trong một giấc mơ đẹp hoàn mỹ nhất, không ai có thể so sánh được với hắn. Song Hỷ cảm giác được hốc mắt ẩm ướt, trong lòng có chút oán hận. Sau này nếu không thấy được nữa, làm sao bây giờ? Ô ô...... Xoay người lại thu đao một cách ưu nhã xinh đẹp, bóng người trong mưa hoa mai đứng nghiêm bất động, cơn mưa hoa mai bên cạnh cũng theo vũ điệu chậm rãi êm ái bay lượn, sau đó từ từ tán lạc trên mặt đất, tuyên cáo bản nhạc đã hoàn tất. Một khúc vũ vừa xong, toàn trường thật lâu không có ai mở miệng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, giống như bị trúng phép định thân, mà Song Hỷ cũng vẫn cảm động vẫn chảy nước mắt, thấy dáng vẻ rung động của những người khác, nàng cũng cảm thấy hết sức vui vẻ. Trong lúc nhất thời, nàng giống như từ cảnh trong mơ trở về hiện thực, có loại cảm giác không chân thật. Mà tiên tử xinh đẹp đó lại yêu mình, đây đối với Song Hỷ mà nói là loại cảm thụ rất kỳ quái. Nhưng nàng lại càng thêm xác định rằng người nàng thích không phải là tiên tử trong mưa hoa mai trên trời, mà là nam tử người phàm tuy bình thường hay phách lối nhưng lại bình thường yêu thương nàng, cưng chìu nàng suốt cả cuộc đời này. Nếu như nàng là hoàng thượng thì cũng sẽ cũng muốn đem nam nhân xinh đẹp này chiếm làm của riêng của mình, nói như vậy...... Nàng cùng hoàng thượng như là...... tình địch sao? Ánh mắt Song Hỷ lập tức quét về phía hoàng thượng, vốn tưởng rằng nàng sẽ nhận được tầm mắt hung ác, nhưng nàng đã suy nghĩ nhiều quá, bởi vì trong đôi mắt hoàng thượng chỉ có Mai Đan Thanh tồn tại, những người khác đều thành người vô hình. Mà trong mắt Mai Đan Thanh lại chỉ có duy nhất Song Hỷ tồn tại. Hiện tại vũ khúc kết thúc, nàng chết chắc rồi. Xem ra đây là lần cuối cùng nàng gặp mặt hắn. "Hoàng thượng, ta đã nhảy xong, hiện tại những dân chúng này tại đây cũng đã xem qua ta khiêu vũ, có phải cũng nên lôi ra chém đầu tất cả hay không?" Lời Mai Đan Thanh vừa ra khỏi miệng, quần chúng phía dưới lập tức xôn xao một trận, vội vàng chen lấn về hướng cửa thành, có thể trốn được thì trốn. Nhưng cửa đã đóng lại, cho nên nơi nào cũng không có thể đi. Không có cách nào khác, mọi người không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt đáng thương, nhìn hoàng thượng cao cao tại thượng kia, hi vọng hoàng thượng có thể hạ thủ lưu tình. Hoàng thượng làm sao sẽ lại không biết dụng tâm tính toán của nam tử xinh đẹp trước mắt này là vì cái gì? Chính là vì tiểu cô nương khả ái đó. Thật ra thì ông ta lần đầu tiên vừa mới nhìn thấy Song Hỷ, cũng đã không có ý định giết nàng, bởi vì hắn ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt to thiện lương lại xinh đẹp như vậy. Người có đôi mắt chân thành long lanh ngập nước như thế thì, lòng của nàng nhất định cũng rất thiện lương. "Nếu như hoàng thượng cảm thấy như vậy không ổn, xin hãy thu hồi thánh chỉ, thả Song Hỷ." Chuyện đã tới nước này còn có thể nói không sao? "Người đâu, thả nàng đi!" Mai Đan Thanh không chờ được những người khác đem Song Hỷ thả ra, hắn thi triển khinh công tới bên cạnh nàng, ánh mắt thâm tình chân thành nhìn nàng, trong miệng ôn nhu nói, "Đừng sợ, ta tới cứu nàng." Song Hỷ mỉm cười nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt dị thường, nhưng khóe miệng lại mangnụ cười hạnh phúc, suy yếu ớt nói: "Ta không biết chàng sẽ đến, cho nên ta...... ta......" Khi nàng được đặt xuống thì cả thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng của Mai Đan Thanh. Mai Đan Thanh cho rằng nàng đang rất vui, cho nên chủ động nhào vào lòng hắn, giọng nói hắn không nhịn được cưng chìu nói: "Nếu bình thường nàng cũng chủ động như vậy thì tốt rồi." "Ta...... đã uống độc dược." "Cái gì?!" Nụ cười trên mặt Mai Đan Thanh nhanh chóng biến mất thay vào đó là vẻ mặt hoảng sợ. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm hoàng thượg, hoàng thượng lắc đầu một cái, chứng tỏ ông ta cũng không có bắt nàng uống thuốc độc trước. "Không phải là hoàng thượng." Hơi thở Song Hỷ mong manh nói. "Vậy là ai? Tại sao nàng muốn uống thuốc độc?" Mai Đan Thanh ôm chặt lấy nàng, tức giận gầm nhẹ, "Ta lập tức mang nàng đến gặp đại phu." "Không có giải dược của ta, Đại La thần tiên tới cũng vô dụng." Vừa lúc đó, một thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên ngay lúc này, làm cho người ta nghe không rét mà run. Ánh mắt của mọi người đều nhìn quanh tìm xem ai người đang nói chuyện, bất ngờ phát hiện người nói chuyện đang ngồi ở phía sau ngai vàng của hoàng thượng. Hắn là cao thủ lợi hại như thế nào mới có thể đột phá phòng thủ của cấm vệ quân, có thể đến gần hoàng thượng như vậy? Nếu hắn có ý thì, chỉ sợ hoàng thượng giờ đã biến thành một khối tử thi. Không nhìn ra được mặt mũi nam nhân nói chuyện như thế nào, chỉ thấy hắn một thân áo đen, khoác áo choàng thêu Kim Long màu đen, theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, một nửa bên mặt nạ màu bạc trên mặt làm người ta có loại cảm giác lạnh lùng. Tất cả mọi người đều rất hoang mang, vị nam tử thần bí này là ai? Nhưng Mai Đan Thanh lại hiểu rõ lai lịch của hắn hơn bất luận kẻ nào. "Tại sao phải làm như vậy?" Mai Đan Thanh lạnh lùng chất vấn. "Mặc dù đại điện này có nội cung cảnh vệ rất nghiêm ngặt, nhưng vẫn là không làm khó được ta." Nam tử giống như không có chuyện gì xảy ra nói, sau đó lại tiếp tục cười nhạo tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn giúp huynh mà! Huynh không hy vọng thấy người yêu của mình lúc chết phải thống khổ gào khóc chứ? Cho nên ta rất có lòng tốt nói với nàng rằng, chỉ cần uống xong thuốc độc này thì khi chết cũng sẽ không đau đớn." "Nguyệt, đưa giải dược ra đây." "Ai nha! Làm gì mà dữ tợn như vậy, huynh đệ chúng ta đã lâu như vậy không có gặp mặt, huynh còn hung dữ với ta sao?" Hắn đứng lên, cấm vệ quân bên cạnh hoàng thượng lập tức giơ đao lên vây quanh hắn, nhưng hắn chẳng những không hề sợ mà, ngược lại dáng vẻ thong dong, ánh mắt từ đầu đến giờ chỉ nhìn chằm chằm vào Mai Đan Thanh. "Nhị ca, sao huynh có thể thích nữ nhân ngốc nghếch như thế được chứ? Ta nói nàng nếu không muốn liên lụy đến huynh thì hãy uống thuốc độc này vào, như vậy lúc bị chém đầu sẽ không đau, hơn nữa cũng sẽ không để cho huynh phải khổ sở. Không nghĩ tới nàng lại ngoan ngoãn đem độc dược uống vào thật, đúng thật là đần quá!" "Nàng không phải là đần, nàng là yêu ta." "Nàng là đần." "Nàng là yêu ta." "Nàng là đần." "Nàng......" Đột nhiên, Song Hỷ trong ngực Mai Đan Thanh lên tiếng, suy yếu nói: "Ta là đần, nhưng ta yêu chàng hơn." "Song Hỷ, đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu nàng." Trên mặt nam tử áo đen hiện lên một nụ cười, rất nhẹ, rất nhẹ, trong đôi mắt lóe ra một luồng ánh sáng lạnh khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo cả tim gan. Hắn chậm rãi đi xuống bậc thang, từng bước từng bước đi về hướng bọn họ. Cấm vệ quân cũng không biết làm sao, chỉ có thể từng bước từng bước đi theo hắn, cẩn thận đề phòng hắn có cử động gì ngoài dự liệu. Nam tử áo đen đi tới trước mặt Mai Đan Thanh, hai người bốn mắt giao tiếp, ánh lửa trong mắt bắn ra bốn phía. "Chuyện cho tới nước này rồi, mà ngươi còn cao ngạo như vậy, đây là dáng vẻ cầu xin người khác sao?" "Ta biết nếu như đệ đã quyết tâm muốn giết một người thì, cầu xin đệ như thế nào cũng vô ích." "Ặc! Nhị ca, ngược lại có vẻ huynh rất hiểu ta. Ta không thích nữ nhân này." "Tại sao? Đệ lại không biết nàng, hơn nữa ta thích nàng là được rồi." "Ai nói ta không biết nàng? Ngươi biết không,? Nàng dám cho rằng ta là kẻ bị bỏ rơi nên, lấy hai cái bánh bao cho ta, chuyện này đối với ta mà nói thì thật sự là chuyện quá mức nhục nhã." Mai Đan Thanh cảm giác được lửa giận càng thêm thiêu đốt điên cuồng, "Đệ nói cái gì?" "Ta nói......" "Song Hỷ có lòng tốt đưa bánh bao cho đệ ăn, đệ không biết ơn mà báo đáp thì thôi, lại còn muốn độc chết nàng!" "Đúng vậy! Bởi vì nàng không nên đưa bánh bao cho ta." "Nếu không thì phải làm gì?" "Hắn nói hắn muốn ăn cá chép." Song Hỷ suy yếu chen vào, nói. Hiện trường một trận gió lạnh lướt qua...... "Làm ơn đi, lúc đó, ở nơi đó làm gì có cá chép để ăn chứ?" "Ta không cần biết, nàng có thể đến chỗ lớp băng nằm cầu xin mà (*)! Nếu làm không được thì đừng , cũng không cần học theo người ta giả vờ có lòng tốt." (Cái này kể về 1 điển tích trong nhị thập tứ hiếu, một người con vì cha bệnh, thèm ăn cá chép vào mùa đông, mà cởi áo nằm lên trên băng để làm tan băng và câu cá cho cha) Song Hỷ nghe đến đó, nước mắt không nhịn được rớt xuống. "Ngoan, đừng khóc." Mai Đan Thanh vội vàng thương yêu dỗ dành. "Nhị ca, huynh thật sự làm mất hết mặt mũi của nam nhân." "Không cần ngươi quan tâm, đệ chính là không nhận ra người nhà mình là tốt nhất. Đem độc dược cho ta đi!" "Thế nào? Huynh không muốn giải dược sao?" "Ta sẽ chết cùng nàng." Mai Đan Thanh dứt khoát kiên quyết nói. Tất cả những người khác đều hít một ngụm khí lạnh, không nghĩ tới trên thế gian này còn có tình yêu cùng sống cùng chết như vậy. Đồng thời, trên mặt nam nhân mang mặt nạ màu bạc hiện ra vẻ lãnh khốc vô tình. "Huynh nói cái gì?" Đột nhiên, không khí bên người nam tử áo đen đột biến, tóc dài sau lưng bị một trận cuồng phong thổi loạn, tản mát ra một luồng tia sáng yêu dị, giống như ác quỷ giáng thế. Tất cả mọi người bị dọa sợ đến chết khiếp, vội vàng lui ngược về phía sau vài bước, ngay cả cấm vệ quân bao quanh hắn cũng đều nhanh chóng tránh thật xa, chỉ có Mai Đan Thanh mặt không sợ hãi. "Không thể nào." "Được, vậy ta trở về sẽ tự sát." Mai Đan Thanh ôm lấy Song Hỷ gần như lâm vào hôn mê, chuẩn bị rời đi, lại thấy một bóng đen nhanh hơn chặn lại đường đi của hai người. "Không thể." "Cút đi! Rốt cuộc đệ là ca ca hay ta là ca ca?" "Ta nói không cho phép, ta không cho phép huynh chết." "Đệ nghe kỹ cho ta, đệ hãy chuẩn bị trên thế gian này ít hơn một huynh đệ đi!" Mai Đan Thanh ném lại một câu tàn nhẫn. "Huynh thực sự vì nữ nhân ngốc nghếch này hy sinh tình thân thủ túc (tình thân như tay chân) của huynh đệ chúng ta sao?" Nam tử áo đen rống giận. "Ngươi thật sự vì muốn biểu hiện loại tình thân như thủ túc này, mà xuống tay giết chết nữ nhân của ta sao?" Mai Đan Thanh tức giận gầm nhẹ đáp lại Hai người giống như hai con hổ giằng co không ai nhường ai, mắt thấy có lẽ sẽ phải chém giết lẫn nhau đến nơi. Đột nhiên, Song Hỷ nhẹ nhàng kéo một tay áo của Mai Đan Thanh ,, "Không sao, đừng gây gổ nữa!" "Ta không cần nàng nói nhiều." Nam tử áo đen không cảm kích, quát bảo nàng ngậm miệng. Tròng mắt Mai Đan Thanh lạnh lẽo, ôm Song Hỷ muốn rời đi, nhưng lại lần nữa bị nam tử áo đen ngăn trở lần nữa, "Chờ một chút." "Không cần nói, nàng chết, ta sẽ chết." "Huynh!" "Ta nói được làm được." Cảm giác được thân thể người trong ngực càng lúc càng lạnh như băng, hô hấp càng lúc càng suy yếu, Mai Đan Thanh là đang đánh cuộc. Cũng vì hiểu rõ tiểu đệ của mình, cho nên hắn mới có thể liều lĩnh cùng đệ mình đánh cuộc một lần. Hy vọng là dùng đúng cách rồi, bằng không, hắn chết cũng không sao, nhưng Song Hỷ...... Nam tử áo đen hừ lạnh một tiếng, "Được rồi! Nể mặt nàng ta là người đầu tiên cầm đưa bánh bao cho ta ăn, ta cũng không so đo cùng huynh nữa, đem nàng trở về hảo hảo ngủ một giấc ngon là tốt thôi." "Đợi đã, cái gì ngủ một giấc? Giải dược đâu?" "Ta thật sự không hạ độc, chẳng qua chỉ tặng cho nàng thuốc an thần ngủ ba ngày ba đêm. Tốt lắm, thật là nhàm chán, ta muốn đi tìm những người khác để đùa tiếp đây." Nói vừa xong, nam tử áo đen liền tiêu sái sử dụng khinh công rời đi, để lại một đống người ngu ngơ nhìn chằm chằm vào trời xanh, than thở: Thật là một cao thủ thần bí võ công cao cường a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro