Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Song Hỷ chuẩn bị xong hành lý, đang định rời khỏi, nàng phát hiện mình như vậy mà còn có thể có chút lưu luyến cái chỗ này. Dù sao nàng ở nơi này cũng đã môt thời gian, mọi người cũng đối với nàng rất tốt. Về nhà mặc dù có thân nhân của mình bầu bạn, nhưng luôn luôn với thân phận tỷ tỷ trách nhiệm nặng nề. Không giống ở đây, địa vị mọi người đều là ngang hàng, ít nhất bằng tuổi nhau cũng tương đối có lời để tán gẫu, hơn nữa lại thiếu mất đi một nam nhân bá đạo nào đó luôn hò hét bên tai nàng, sai khiến nàng....... Vốn tưởng rằng nàng sẽ rất vui vẻ, nhưng tại sao nàng một chút tâm tình vui cười nàng cũng không có? Nhưng mà người ta cũng đã hạ lệnh trục khách, không đi cũng không được. Cuối cùng hắn đã lấy được thứ hắn muốn, bây giờ đối với nàng không có còn hứng thú nữa, chẳng lẽ nàng phải ở lại chỗ này cầu xin một chút xíu sủng ái của hắn sao? Mặc dù trong lòng của nàng luôn có một thanh âm nho nhỏ xúi giục nói như thế, nhưng kiêu ngạo cùng tôn nghiêm cũng không cho phép nàng làm như vậy. Đột nhiên, gương mặt u sầu của hắn hiện lên ở trong đầu của nàng, đánh sâu vào trong nội tâm của nàng...... Ách! Cũng không tính là sâu trong nội tâm, mà phải là tình cảm ở bên ngoài, giống như việc nàng rời đi là vứt bỏ hắn vậy. Vứt bỏ?! Cái ý niệm đáng sợ này xuất hiện, làm nàng bị giật thót cả mình. Nàng lại nghĩ tới lúc ban đầu mình lại có phản ứng hỏng bét như vậy, hắn nhất định là bị tổn thương rất sâu. Nhưng nàng là sợ thật a! Không phải sợ hình xăm của hắn, không phải sợ dòng máu nửa người nửa quỷ của hắn, mà là sự phẫn nộ của hắn làm nàng sợ hãi. Hắn đã không phải là người mà nàng biết, mà là một người xa lạ lãnh khốc vô tình. Hay là đi mau đi! Song Hỷ vội vàng nắm hành lý lên, trước khi mình suy nghĩ lung tung nhiều chuyện khoa trương hơn nữa, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này đi! Nên cáo biệt với hắn không? Nàng suy nghĩ một chút, không nên thì tốt hơn. Song Hỷ chân trước vừa rời đi, có một nam nhân chân sau liền chậm rãi, chần chờ, rồi lại giống như là không tự chủ được đi về hướng gian phòng nhỏ của nàng. Mai Đan Thanh hối hận, hắn muốn nói với nàng không cho phép nàng đi, hắn không cho phép nàng đi. Nhưng hắn làm sao có thể xuất ngôn phản ngữ được? Mình ban đầu nói kiên quyết cỡ nào a! Không cho phép nàng tiếp tục xuất hiện ở trước mắt của mình, hiện tại hắn lại muốn nhìn thấy nàng, nên làm sao bây giờ? Đúng là vẫn không thể ngừng được khát vọng trong lòng, hắn đi tới cửa, lại phát hiện người trong phòng đã rời đi, chỉ để lại trong không khí một mùi hương quen thuộc. Lúc này hắn mới kinh hoàng nhận ra rằng, mình đã sớm đem mùi hương của nàng cất giấu tận tâm hồn mình từ lâu mất rồi. Hắn lẳng lặng ngồi ở trên chiếc giường nàng từng ngủ qua, sau đó chậm rãi nằm trên gối của nàng, ngửi lại mùi hương quen thuộc đó, suy nghĩ về bản thân. Có lẽ người khác sẽ rất hâm mộ hắn có tất cả, nhưng hắn cũng hiểu được thứ mà mình càng muốn hơn hết thảy đó là một người có thể hiểu rõ mình, làm bạn bên cạnh mình. Hắn có thể giống như trước đây, vô tình bá đạo cướp lấy thứ mình muốn, sống những ngày chỉ biết có bản thân mình mà thôi, nhưng sau đó nhớ lại những ngày có Song Hỷ bên cạnh, ao ước nếu cứ được như vậy vượt qua cả đời. Nhớ tới dòng máu ác quỷ trong cơ thể mình, hắn cảm giác được hình xăm sau lưng trở nên nóng bỏng đau nhói ngăn trở bao nhiêu xúc động của hắn. Hắn phát hiện mình có thể chịu đựng ánh mắt sợ hãi của những nữ nhân khác, hắn không quan tâm, bởi vì các nàng ấy đều không là gì với hắn cả. Nhưng nếu để cho Song Hỷ biết thân thế của hắn, hắn thật ra thì không phải là Vương gia tôn quý gì cả, mà chẳng qua chỉ là một nghiệt chủng kết hợp nửa quỷ nửa người sinh ra, hắn sợ nàng sẽ xem thường hắn. Hắn cũng có thể đánh cuộc một lần, nhưng...... hắn không có dũng khí đánh cuộc. Hắn tình nguyện ép nàng đi, cũng không nguyện ý thấy trong ánh mắt thiện lương sáng ngời đó có một chút sợ hãi hoặc là chán ghét nào đối với hắn. Hắn vẫn cho là mình rất cao ngạo, không quan tâm ánh mắt những người khác, nào biết rằng mình chẳng qua là mình tự lừa mình dối người, đúng là vẫn còn thừa nhận nỗi thống khổ mà những huynh đệ khác gặp phải. Nghĩ đến chuyện mình ban đầu còn trêu cợt đại ca như vậy, cho là hắn thực sự quá nhút nhát, không đủ thẳng thắn, thật ra thì mình cũng không phải giống y như hắn sao?! Thả nàng đi! Nàng xứng đáng có được điều tốt hơn, có được một nam nhân hoàn mỹ hơn thương yêu nàng, sau đó sinh một đống lớn những tiểu hài tử mập mạp, sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Đi theo hắn, chỉ sợ sẽ không có những ngày bình thản như người thường, chứ đừng nói đến chuyện nối dõi tông đường. Bởi vì dòng máu ác quỷ là ma chú, là nguyền rủa vĩnh viễn không giải được. Mai Đan Thanh nằm ở trên giường Song Hỷ, nhắm hai mắt lại, dung nhan xinh đẹp không che giấu được nội tâm cô đơn cùng tịch mịch. Hắn mở mắt ra nhìn gói thuốc nhỏ trong tay, lo lắng vết thương của nàng lần trước bị hắn không cẩn thận thương tổn vẫn chưa khỏi hẳn, mỗi ngày cần phải uống thuốc, như vậy mới sẽ không lưu lại vết sẹo...... Mình rốt cuộc đang làm gì? Không phải là đã nói không muốn xen vào chuyện của nàng nữa sao, không còn muốn nàng sao? Vậy nàng có như thế nào, hắn cần gì phải quan tâm? Hắn...... Đáng chết, hắn biết mình là đang khẩu thị tâm phi, thật ra thì hắn hoàn toàn cũng không phải là muốn như vậy. Hiện tại hắn chỉ biết mình đã bắt đầu nhớ nàng. Thì ra cảm giác nhớ nhung một người, thật sự là rất đau khổ mà! **************************** Song Hỷ rời khỏi Mai vương phủ đã một tháng, Tứ Nương không chỉ tới tìm nàng một lần. Nếu như không phải nói chuyện có liên quan đến Mai Đan Thanh, Song Hỷ sẽ ngược lại rất vui vẻ cùng bà hàn huyên một chút. Nhưng nếu Tứ Nương vừa mở miệng nhắc tới hắn, Song Hỷ ngược lại sẽ lấy cớ có chuyện bận rộn, mềm mại mời Tứ Nương đi. Song Hỷ cho là ban đầu Mai Đan Thanh đuổi nàng đi, nhất định là vì hắn đối với nàng hoàn toàn không có tình cảm. Thật ra thì nàng sai lầm rồi. Khi Tứ Nương mới một bước vào đại môn đã, liền nghe đến sau lưng truyền tới một thanh âm trầm thấp, "Nàng sống như thế nào?" Tứ Nương giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Mai Đan Thanh đứng ở dưới tán mai ở đại môn, không biết hắn đã đứng bao lâu? "Vương gia, ngài đang hỏi ai?" "Tứ Nương đừng trêu cợt ta, sáng sớm ta đã nhìn thấy người mang theo một đống lớn vật dụng lỉnh kỉnh đi ra ngoài, giống như muốn trở về nhà thăm mẹ. Nhưng ta biết Tứ Nương đã không còn người thân, Tứ Nương đi gặp Song Hỷ." "Ta đi gặp Song Hỷ tại sao phải cầm một đống lớn đồ lớn đi ra ngoài chứ?" Tứ Nương bất kể như thế nào cũng sẽ không thừa nhận, bởi vì thừa nhận sẽ bị bắt tẩy là đang cầm tiền của Mai Đan Thanh đi làm người tốt. Hắn nhẹ thở ra một hơi, "Ta không ngại Tứ Nương cầm đồ đi cho Song Hỷ, ta chỉ muốn biết nàng sống có tốt hay không?" Nếu như có thể, hắn ngay cả mình cũng muốn đưa đến cho nàng. Nhìn thấy chủ tử không có vẻ tức giận, Tứ Nương cũng thở ra nhẹ nhõm một hơi. Thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn lại có bóng quầng đen đáng sợ, thật là làm cho người ta lo lắng. "Vương gia lại không ngủ?" "Ta không ngủ được." Tứ Nương nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Muốn gặp nàng tại sao không đi gặp nàng một chút?" "Ai nói ta muốn gặp nàng?" Hắn quay đầu đi chỗ khác, lên tiếng phủ nhận, nhưng lại một chút lực thuyết phục cũng không có. "Vậy tại sao phải hỏi nàng sống có tốt không?" "Ta không hy vọng muốn người ta nói nàng là bị ta ăn hiếp đến không chịu nổi mới về nhà." "Chẳng lẽ không đúng sao?" "Ta nào có ăn hiếp nàng?" Phản ứng mãnh liệt lại tiết lộ con tim của hắn. "Đúng rồi, đây là nàng nhờ ta đưa cho ngài. Mặc dù nàng vẫn còn rất giận ngài, nhưng cũng lo lắng ngài lại biếng ăn, cho nên nàng tự mình làm những thứ điểm tâm nhỏ này, hi vọng ngài có thể ăn." Nhìn món điểm tâm nhỏ Tứ Nương nhét vào trong tay hắn, đó là bánh bích quy tình yêu mà hắn thích ăn. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nói qua với Song Hỷ rằng mình thích ăn thứ này nha! Nàng làm sao lại biết? "Song Hỷ là một cô gái rất tốt, đáng giá để nam nhân hết mực thương yêu, không phải Vương gia không biết điểm này chứ?" Mai Đan Thanh không nói gì, chẳng qua là cảm giác được độ ấm nóng từ túi giấy truyền đến lòng bàn tay của mình làm ấm áp tim của hắn. "Thật ra thì Vương gia rất thích Song Hỷ phải không?" Hắn trầm mặc không nói, thay thế cho câu trả lời của hắn. "Nếu thích, tại sao còn muốn đuổi nàng ấy đi?" "Ta không xứng với nàng." "Ai nói ??" "Tứ Nương, bà biết rõ ta......" Hắn lại trầm mặc. Nhớ tới phản ứng sợ hãi cùng bất an của lúc Song Hỷ lúc nhìn thấy hình xăm đáng sợ sau lưng của hắn, cái loại phản ứng sợ hãi cùng bất an đó, hắn liền không có cách nào thể đối mặt một lần nữa. "Ngài không cách nào quyết định cha mẹ của ngài là ai, nhưng như thế không có nghĩa là con người của ngài liền thật sự là tà ác không tốt. Ngài chính là một người tốt, chẳng qua chỉ là bị tổn thương quá sâu khi còn nhỏ, nhưng tình yêu của lão Vương gia đối với ngài, cũng đủ để đền bù những gì ngài đã đánh mất. Ngài cũng nên suy nghĩ thoáng hơn, ngài là Mai Đan Thanh, là Mai Đan Thanh cao cao tại thượng, là nghĩa tử mà lão Vương gia thương yêu nhất." "Nhưng là...... Vạn nhất nàng chán ghét ta......" "Song Hỷ sẽ không , nàng ấy không phải là cái loại cô nương đó." Hắn suy nghĩ, muốn nói rất nhiều với Tứ Nương, muốn kể khi Song Hỷ thấy hình xăm sau lưng của hắn thì vẻ mặt hoảng hốt lúc ấy của nàng làm cho người ta thương tâm đến mức nào, nhưng hắn làm sao có thể thốt ra khỏi miệng? Đây là chuyện mà hắn đã dự đoán trước rồi, không phải sao? "Có lẽ ta cứ làm một người như thế này thì tốt hơn, không nên tiếp tục liên lụy đến người khác." "Ngài......" Tứ Nương còn muốn nói thêm nữa, nhưng hắn đã quay đầu rời đi, cũng không quay đầu lại. Ai! Hai người cố chấp. Lúc bà đến gặp Song Hỷ, cũng nhìn thấy một thân thể lơ đễnh hồn lìa khỏi xác, không nghĩ tới ngờ người nào đó trong nhà này còn nghiêm trọng hơn. Rõ ràng hai người đã yêu thương lẫn nhau, rồi nhưng lại cao ngạo như vậy. Không được! Tiếp tục như vậy tuyệt đối không phải là biện pháp. Tứ Nương quyết định phải phá vỡ cục diện bế tắc này, bằng không y theo tính khí của Vương gia, sợ rằng thật sự cả đời cũng sẽ cưỡng bách mình không đi tìm Song Hỷ. Giận dỗi sẽ làm hạnh phúc chạy đi. Được! Cứ làm như thế. Ngày hôm sau, Mai Đan Thanh nhận được một phong thơ, bên trong viết: Muốn gặp ngươi, Song Hỷ. Mà ở bên kia, Song Hỷ cũng nhận được một phong thơ, bên trong viết: Muốn cùng nàng nói chuyện lần nữa, Mai Đan Thanh. Hai người ước hẹn gặp nhau ở đình Dạ Thất Tịch ngoài ngoại ô. Song Hỷ cầm bức thư trong tay, nhìn tới rồi lại nhìn lui, sau đó lại cố gắng nhìn lại rất nhiều lần, sợ mình nhìn lầm, cho đến khi xác định là thật. Hắn muốn hẹn nàng gặp mặt! Trời ạ! Song Hỷ không khỏi nhắm hai mắt lại, bóng dáng xinh đẹp của hắn hành hạ nàng mấy ngày nay giống như ngay lập tức liền hiện nhảy ra ngoài, nàng muốn bình ổn nhịp tim dồn dập, nhưng lòng của nàng lại không nghe lời như vậy. Kể từ khi rời khỏi hắn, Song Hỷ mới hiểu được mình thích hắn nhiều đến bao nhiêu, loại tỉnh ngộ này làm nàng cảm giác vừa đau lại vừa ngọt , cái mất mát không thể nhìn thấy hắn lại là khổ như vậy. Hơn nữa nàng rất hối hận biểu hiện ban đầu của mình. Nhưng lúc ấy nàng thật sự rất tức giận, đơn giản là hận chết hắn, làm sao có thể thốt lên ra lời nói ngọt ngào cho được? Thật ra thì hình xăm của hắn cũng không đại biểu cho cái gì hết! Huyết thống trong cơ thể hắn cũng thế. Mặc dù mọi người đều nói máu mủ là sẽ di truyền, nếu quả thật là như thế thì, vậy nàng sẽ càng thêm không sợ, bởi vì hắn mặc dù có điểm phách lối, nhưng cũng là người tốt. Nàng không sợ thân thế hoặc là máu mủ huyết thống của hắn, nàng chân chính sợ hãi chính là hắn chẳng qua là nhất thời cao hứng, chỉ là muốn chinh phục nàng, cũng không phải là thật lòng yêu nàng. Nếu nàng dâng tim của mình ra, đến lúc đó bị cô phụ thì làm sao bây giờ? Nàng nhất định sẽ sống không nổi. Khi đó, chính vì nàng chỉ nghĩ như thế, mới có thể không ngừng kháng cự tình cảm chân thật trong lòng. Bất quá mấy ngày nay, nỗi khổ tương tư đã làm cho nàng sợ hãi, thì ra muốn yêu lại không thể yêu là chuyện thống khổ như vậy. Nghe được Tứ Nương nói hắn từ hôm đó đến nay cũng đều không ăn không ngủ, dáng vẻ cũng luôn luôn buồn bã u sầu, như thế có phải tượng trưng rằng hắn cũng có cảm nhận như nàng, cũng bị nỗi khổ tương tư giày xéo? Chẳng lẽ nàng có thể vô tình nói không thèm nhớ hắn thì sẽ cũng không suy nghĩ đến hắn nữa? Nói không yêu hắn thì có thể không yêu hắn sao...... Yêu?! Cái chữ này đột nhiên nhảy vào trong lòng của nàng, làm nàng vừa bất an, rồi lại cảm giác chuyện như thế là đương nhiên. Có lẽ từ ánh nhìn đầu tiên mình đã yêu thương hắn! "Con à." Thanh âm của phụ thân ôn nhu vang lên ở phía sau, Song Hỷ vội vàng lau khô nước mắt trong hốc mắt trong đang sắp rơi xuống. "Cha, tại sao cha trở lại? Không phải đang ở kinh thành sao?" "Ta biết con đã về nhà, cho nên đặc biệt trở lại. Con đang khóc sao?" Thiên Hạo Vân là một thư sinh ôn văn nho nhã, mặc dù đã đi vào tuổi trung niên, nhưng vẫn là một mỹ nam tử xuất sắc. "Không có." "Hài tử à, ta đã biết chuyện của con cùng Mai vương gia." Thật ra thì cho dù Song Hỷ không nói thì, trong thành từ lâu đã ồn ào huyên náo về chuyện này từ lâu. "Cha, ta cùng hắn không có gì." "Phải không? Nhưng ta nghe được cũng không phải như vậy." "Cha nghe được cái gì?" "Nếu như không có gì, tại sao lại có một nam nhân viết một lá thư mang tin tức chấn động nói với ta, hắn thích con như thế nào, hi vọng ta có thể yên tâm để cho hắn chiếu cố cho con. Mặc dù chữ của hắn hơn phân nữa ta xem không hiểu, nhưng là mang thành ý mười phần thành ý." Thiên Hạo Vân gật đầu một cái, bày tỏ ý tán thưởng. Là hắn! Tại sao phải viết thơ? "Lần này cũng là do hắn viết thơ nói cho ta biết con đã về nhà, ta mới chạy về." "Ác!" Song Hỷ cúi đầu thật thấp. Thiên Hạo Vân đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng, "Cha đều hiểu, cha cũng từng có tuổi trẻ mà! Chỉ cần con cảm thấy hắn tốt, là một người đáng để cho con phó thác cuộc đời, vậy con còn do dự cái gì?" "Con sợ con chưa đủ tốt......" Nước mắt của nàng thật sự đã lăn xuống, sau đó muốn ngừng cũng ngừng không được. "Có được hay không thì phải hỏi con chứ! Muốn biết ở trong lòng đối phương nghĩ như thế nào về con, thì trực tiếp chạy đi hỏi đối phương, nghe câu trả lời chân thật nhất của hắn không phải là tốt nhất sao? Thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung, để cho mình càng thêm lâm vào trong tình cảm hỗn loạn, cũng không phải là người thông minh." "Nhưng là vạn nhất đáp án không phải như con muốn , thì làm sao bây giờ?" "Nếu quả như thật là như thế, con hãy cùng cha rời khỏi nơi này, bắt đầu lại lần nữa. Có lẽ đây là quyết định thống khổ, nhưng ít nhất sẽ không có tiếc nuối, huống chi, nếu như đáp án giống như con muốn thì sao? Không đi hỏi cho rõ không phải càng tiếc nuối hơn sao?" "Cha, cha......" "Như thế nào? Rất thông minh phải không? Thật ra thì ta vốn chính là một rất người rất thông minh." Song Hỷ thiếu chút nữa bật cười, trong đầu cũng rất cảm tạ lúc này có người chỉ điểm mình nên làm như thế nào. Nàng không khỏi dùng sức nắm chặt lá thư trong tay , sau đó quyết định gật đầu một cái, "Được, con phải đi hỏi cho hiểu, không muốn lưu lại tiếc nuối." Hơn nữa nàng cũng phải đem nội tâm của nàng, nói tất cả với hắn. Nói cho hắn biết, nàng mới sẽ không bởi vì thân thế hoặc là huyết thống nửa người nửa quỷ gì đó của hắn mà không thương hắn, ngược lại, một khi nàng yêu, nàng không có ý định muốn buông tay. Chỉ cần hắn nói còn muốn nàng, cả đời này của nàng liền theo hắn. Thiên Hạo Vân gật đầu một cái, "Đây mới là đứa bé ngoan. Đúng rồi, lúc trở lại, nhớ giúp ta mua vịt nướng Vương Ký ở phố Đông, thật lâu chưa ăn nên cực kỳ hoài niệm nha." Song Hỷ gật đầu một cái, "Được." Phụ thân thật là lạc quan, có lẽ một lát nữa nàng sẽ vừa khóc vừa quay trở lại đây! Bất quá lo lắng của Song Hỷ là dư thừa, bởi vì nàng căn bản cũng không có cơ hội để hỏi cho rõ, liền bị người nào đó trùm túi vải trói đi. Bởi vì trong thơ không có viết rõ thời gian, cho nên Mai Đan Thanh sáng sớm đã ra khỏi cửa, chạy đến đình Dạ Thất Tịch. Nhưng đã chờ thật lâu, cũng sắp đến hoàng hôn , nhưng vẫn không thấy Song Hỷ đến, hắn có vẻ có chút vẻ không nhịn được. Nữ nhân đáng chết, hẹn gặp mặt cùng người ta còn trễ lâu như vậy, có phải cố ý hay không? Muốn chỉnh hắn sao? "Người đâu!" "Dạ" "Đến nhà Song Hỷ nhà hỏi thử xem có ai nhìn thấy nàng ra khỏi cửa không?" "Vâng." Gia đinh lập tức rời đi. Mai Đan Thanh lại trở về trên ghế ngồi xuống, nhìn trên bàn đầy những món điểm tâm mà nàng thích nhất, ngay cả món thạch ngọc băng mà nàng thích ăn hắn cũng mang đến, chẳng qua đã sớm tan chảy rồi. Nữ nhân này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Chờ một chút nữa khi gặp lại nàng, không mắng nàng một bữa tuyệt đối không cam lòng, sau đó sẽ...... Hảo hảo hò hét nàng thật to. Ngay lúc đó, gia đinh mới vừa rời đi , vội vã chạy về tới. "Không xong, không xong." "Chuyện gì?" "Vương gia, Song Hỷ cô nương bị người trong cung mang đi." Hắn vừa rồi mới vừa đến cửa nhà Song Hỷ, liền thấy một đống thái giám động thủ động cước với nàng. "Cái gì?!" Mai Đan Thanh lập tức đứng lên, cáu kỉnh hỏi: "Ai dám to gan động vào nàng như vậy?" "Là hoàng thượng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro