Chương 31: Chiêu hôn phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: xiaoyuming

Ánh mắt Lương Thiệu Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi hiện tại đã là biểu muội của ta?"

Châu Châu liếc nhìn hắn một cái, chớp mắt, gật đầu.

Lương Thiệu Ngôn nghe vậy biểu tình thập phần cổ quái, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hoàng Hậu cười tủm tỉm bước lại dắt tay Lương Thiệu Ngôn, ôn nhu nói: “Về sau ngươi nên chiếu cố Mật nhi nhiều hơn, không được khi dễ nàng.”

“Ừm.” Lương Thiệu Ngôn lên tiếng đáp ứng tuy không mấy vui vẻ.

Ở trong lòng hắn, một khi đối phương đã biến thành muội muội, hết thảy đều trở nên đần độn và vô vị.

Quan trọng hơn nữa là hiện tại, Châu Châu ở nơi này của Hoàng Hậu, hắn làm sao dám làm trò khi dễ dưới mí mắt Hoàng Hậu đây.

Vốn dĩ chỉ là hồ ly nhỏ của hắn, bây giờ lại biến thành biểu muội hắn, tạo hóa thật sự quá trêu người.

Lương Thiệu Ngôn không vui, Châu Châu càng không vui. Nàng mới không có ý muốn nhiều biểu ca như vậy, đặc biệt cái tên Lương Thiệu Ngôn thích khi dễ người khác này.

Ba người ngồi cùng bàn, nhưng chỉ có Hoàng Hậu một người nói chuyện, Châu Châu cùng Lương Thiệu Ngôn trầm mặc không lên tiếng, ai cũng có tâm tư riêng.

Dùng bữa kết thúc, Hoàng Hậu liền lệnh Lương Thiệu Ngôn dẫn Châu Chây đi chơi.

“Mật nhi lúc trước ở trong cung phỏng chừng cũng không được đi dạo nhiều, Thiệu Nngôn, hôm nay ngươi hãy mang theo muội muội đi thăm thú một chút, nhưng phải lưu ý, không được làm muội muội chịu ủy khuất."

“Vâng, nhi thần đã biết.” Lương Thiệu Ngôn quay đầu lại, duỗi tay dắt lấy tay Châu Châu, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười tươi, “Biểu muội, cùng biểu ca đi thôi.”

Hoàng Hậu mắt thấy hai người dắt tay nhau, nhưng chỉ mới nháy máy, Châu Châu đã rút tay về.

Nàng trầm tư suy nghĩ, rồi đi đến bên cạnh Hoàng Hậu, “Cô cô, ta muốn ở chỗ này bồi người.”

Hoàng Hậu cười một tiếng, nàng sờ sờ đầu Châu Châu: “Cô cô là lão nhân gia, không cần một cô nương trẻ tuổi như ngươi bồi, ngoan, cùng Thiệu Ngôn đi chơi đi.”

Châu Châu đành không tình nguyện đi theo Lương Thiệu Ngôn rời đi.

Hai người ra khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu, liền biến thành một trước một sau, Lương Thiệu Ngôn đi ở phía trước, Châu Châu theo phía sau, sau hai người còn có một đoàn nô tài.

Lương Thiệu Ngôn quay đầu nhìn vài lần, nhịn không được dừng lại nói: “Biểu muội.”

Châu Châu ngưng bước, nhìn Lương Thiệu Ngôn với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Ngươi cách ta xa như vậy làm gì? Ta cũng không ăn ngươi.” Lương Thiệu Ngôn câu môi cười cười. Hắn vốn định phô ra vẻ soái khí ngút trời thu hút sự chú ý của Châu Chây, nèo biết tầm mắt nàng lại không đặt ở chỗ hắn, mà trực tiếp lướt qua.

Lương Thiệu Ngôn xoay đầu, lại nhìn thấy người hắn cực kỳ chán ghét.

Lý Bảo Chương mang theo hai tiểu thái giám từ hành lang dài phía sau bọn họ đi đến, hắn tựa hồ không thấy đám người bọn họ, cứ tiến về phái trước. Lý Bảo Chương không hổ được xưng là thái giám đẹp nhất tại hạp cung, y phục thái giám màu lục đậm được hắn mặc trên người lại giống như áo gấm đã được lượng thân định chế. Hắn chỉ xuất hiện một chút, trương mặt trắng nõn tựa hoa quỳnh kia, hiện thế ngắn ngủi.

Lương Thiệu Ngôn lại xoay đầu nhìn Châu Châu, nhịn không được chau mày: "Ngươi không phải vẫn còn nghĩ đến hắn đấy chứ?”

Châu Châu mãi đến lúc thân ảnh của Lý Bảo Chương hoàn toàn biến mất, mới lưu luyến khôn nguôi thu hồi ánh mắt. Nàng làm như không nghe thấy lời Lương Thiệu Ngôn nói, lướt qua trước hắn đi tiếp. Lương Thiệu Ngôn thấy Châu Châu như vậy, tức giận nghiến răng, nhưng hắn vẫn không thể không đem cục tức này nuốt trôi.

Mẫu hậu hắn dặn không được khi dễ Châu Châu.

Trận đi dạo này, cuối cùng cũng tan rã trong không vui.

Mà việc Hoàng Hậu làm tiếp sau, càng khiến cho Châu Châu không biết làm sao.

“Mật nhi, ngươi năm nay cũng đã mười sáu, cũng nên suy xét về vấn đề hôn phu rồi.” Hoàng Hậu vuốt tay Châu Châu, “Ngươi yên tâm, thanh niên tài tuấn toàn kinh thành bổn cung đều để Mật nhi chọn.”

“A?” Châu Châu trợn tròn mắt, “Chính là……”

Hoàng Hậu cười xem nàng, “Chính là cái gì?”

Châu Châu nói không ra lời, nàng nhớ rõ Hoàng Hậu nói không được nhắc đến Lý Bảo Chương.

Hoàng Hậu nói phải tìm hôn phu cho Châu Châu, liền thật sự biến suy nghĩ thành hành động, mới ba ngàu trôi qua, trước mặt Châu Châu đã có một đống bức hoạ cuộn tròn. Trên mỗi bức họa đều là một thanh niên tài giỏi, anh tuấn. Châu Châu Châu Châu ghé vào trên bàn, nghe cung nữ bên cạnh liên tục niệm.

“Hộ Bộ Thượng Thư chi con vợ cả, Hạ Tử Dễ, năm nay hai mươi.”

“Lễ Bộ Tả thị lang chi con vợ cả, Hứa Nhạc Thủy, năm nay hai mươi hai.”

“……”

Chờ cung nữ niệm xong, Châu Châu đã nằm dài trên bàn ngủ rồi.

Mấy cái cung nữ hai mắt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Lương Thiệu Ngôn nghe nói Hoàng Hậu phải tìm hôn phu cho Châu Châu, lập tức chạy tới tẩm điện  Hoàng Hậu.

“Mẫu hậu, chuyện người phải tìm hôn phu cho biểu muội?” Lương Thiệu Ngôn vẻ mặt cổ quái, “Nhi thần cảm thấy biểu muội hãy còn nhỏ mà.”

Hoàng Hậu thần sắc lãnh đạm, “Như thế nào? Bổn cung giúp Mật nhi tìm hôn phu, có triệu ngươi lại đây sao? Lại nói những thế gia tài tử đó bình thường cùng ngươi giao hảo cũng không tệ lắm?”

Lương Thiệu Ngôn nhanh chóng nghĩ đến mấy hảo bằng hữu bên cạnh, lập tức có đáp án: “Không, Mẫu Hậu, xung quanh nhi thần đều là hồ bằng cẩu hữu.” Hắn chạy đến đứng cạnh Hoàng Hậu: “Mẫu hậu, ngài vừa mới đem tìm được biểu muội về, liền gấp tìm hôn phu co nàng, không khỏi quá nóng nảy.”

Hoàng Hậu thở dài, “Bổn cung chính là do không vội hôn sự tỷ tỷ của ngươi, cũng may Mật nhi nghe lời, không giống tỷ tỷ ngươi cứng nhắc như vậy. Huống hồ việc này không hẳn là gấp, Mật nhi đâu thể nào trong chốc lát tìm được người vừa ý ngay. Tìm được rồi còn phải xem xét gia thế, nhân phẩm, tướng mạo, nếu tính đính hôn, ít nhất cũng phải chuẩn bị một hai năm, đến lúc đó Mật nhi đã mười tám tuổi, tuổi này ở dân gian đều tính là gái lỡ thì."

……

Trăng treo cao lên đầu cành liễu, màn đêm nặng nề buông.

Hương Liễu ngại đi vệ sinh trong phòng vì sợ lưu lại mùi, nên ban đêm đều ra ngoài giải quyết, nhưng đêm nay lại ngoài ý muốn thấy được một người. Nàng vốn là bị đối phương làm cho hoảng sợ, cẩn thận nhìn lên, mới phát hiện là người quen.

“Lý công công.” Hương Liễu hô thành tiếng.

Lý Bảo Chương ngồi xổm nơi Châu Châu trồng đầy hạt giống hoa, bên chân hắn là chiếc thùng tưới, hình như đang tưới nước cho mấy cái mầm cây nhỏ kia. Từ khi Châu Châu rời khỏi, mấy hạt giống liền không ai chăm sóc. Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn càng thêm phần trắng nõn, bởi vì cúi đầu, liền lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, tựa ngọc châu.

Nghe thấy hương liễu thanh âm, Lý Bảo Chương ngước đầu, ánh mắt cực nhạt, “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Hương Liễu cắn môi cười một chút, chậm rãi đi tới, “Nô tài có chút khó ngủ, Lý công công cũng ngủ không được sao.”

Lý Bảo Chương quay mặt đi: “Ngươi nếu ngủ không được, vậy đi lau lại toàn bộ cửa sổ trong cung điện một lần đi. Giờ đã gần cuối năm, hạp cung cũng nên tổng vệ sinh lại rồi.”

Khuôn mặt nhỏ tú lệ của Hương Liễu tức khắc cứng đờ, nàng vốn tưởng rằng khi Châu Châu đi rồi, bản thân nàng liền có chút cơ hội, nào biết Lý Bảo Chương hoàn toàn không hiểu phong tình, lời nói ra như muốn khiến người ta sặc chết luôn. Xem ra hoạn quan chính là hoạn quan, không tính là nam nhân được.

Hương Liễu xấu hổ cười trừ: “Nô tài lập tức trở về ngủ.”

Giọng Lý Bảo Chương lãnh đạm vang lên: “Trước đó nhớ lau cửa sổ, vừa lúc trị tật xấu mất ngủ cho ngươi.”

----
Ming: Xin lỗi chứ phong tình của anh là để dành cho chị nhà!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro