Chương 30: Thân phận thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: xiaoyuming

“Hoàng Hậu?” Lý Bảo Chương sửng sốt, hắn đứng lên, “Hoàng Hậu nương nương phái người tới, có nói nguyên nhân là gì không?"

Hương Liễu lắc đầu, “Nô tài không biết, chỉ thấy mấy ma ma kia vội vã thúc giục vô cùng, gấp gáp muốn được gặp Châu phu nhân.”

Trong lòng Lý Bảo Chương chợt dâng lên một cỗ bất an nồng đậm, hắn quay đầu nhìn về phái Châu Châu vẫn còn đang mơ hồ, đi qua dắt lấy tay nàng: "Ngươi ra nói với mấy vị ma ma kia một tiếng trước, ta cùng Châu Châu sẽ tới ngay.”

“Vị ma ma đó nói chỉ cần gặp Châu phu nhân.” Hương Liễu có chút xấu hổ.

Lý Bảo Chương hơi rũ mắt, mắt hắn nếp gấp hai mí, khi rũ mắ xuống vẫn để lại một đường khá rõ ràng: “Đợi một lát nữa ta sẽ để Châu Châu qua đó, ta có vài lời cần nói với nàng.”

Hương Liễu dạ một tiếng rồi xoay người rời khỏi.

“Ca ca?” Châu Châu nghiêng đầu nhìn Lý Bảo Chương, “Hoàng Hậu vì sao lại muốn gặp ta vậy?”

“Chỉ sợ…… Có quan hệ với gia thế của ngươi.” Lý Bảo Chương trầm giọng nói.

Đời trước, hắn trong cung chỉ là một cái tiểu thái giám, Châu Châu cả ngày ở nơi đó với hắn, không được ai chú ý, đừng nói chi tới đời này, mới vòa cung nửa năm, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Thái Tử cùng cả đám người này sinh chuyện.

Hoàng Hậu nhiều lần tìm hiểu thân thế Châu Châu thân thế, chỉ sợ cha ruột Châu Châu là người khó lường, dù cho không phải, hẳn cũng cùng Hoàng Hậu có một chút quan hệ. Từ lờ của Châu Châu mà nói, thái độ của Thái Tử đối với nàng cũng đặc biệt không kém, thậm chí cả quỳ cũng chưa quỳ, như vậy cha ruột Châu Châu cùng Hoàng Hậu không phải kẻ thù.

Không phải kẻ thù, lại để ý như thế, là vì sao?

“Châu Châu, lát nữa phải ngoan, ở chỗ Hoàng Hậu phải quy củ, đừng chọc người sinh khí.” Lý Bảo Chương nhẹ giọng nói với Châu Châu.

Châu Châu nhìn xuống cánh tay bị Lý Bảo Chương cầm, suy nghĩ, “Yên tâm, ta đi rất nhanh sẽ trở lại, lần này chắc là lại là hỏi ta mấy vấn đề thôi.”

Tuy nói là nói như thế, nhưng Châu Châu sau một ngày rời khỏi vẫn chưa quay về Bồ Hà điện.

……

Đôi mắt Châu Châu nhìn trái nhìn phải, phát hiện xunh quanh không có người khác, nhịn không đuoqcj duỗi tay sờ sờ lỗ tai. Hơn nửa ngày, nàng mới thốt ra một câu, “Hoàng Hậu nương nương vừa mới nói gì?”

“Châu Châu.” Hoàng Hậu vẻ mặt từ ái nhìn Châu Châu, còn duỗi tay sờ sờ đầu nàng, “Kêu bổn cung là cô cô, mau.”

Châu Châu lộc cộc một tiếng, mang theo nghi hoặc, “Cô cô?”

“Ừm.” Hoàng Hậu trực tiếp đáp lại.

Châu Châu vẫn chưa thể phản ứng kịp, nàng ngây ngốc nhìn Hoàng Hậu. Mà Hoàng Hậu thấy bộ dáng ngây thơ mờ mịt này của Châu Châu, không khỏi thở dài. Rồi sau đó, Châu Châu cuối cùng từ trong lời Hoàng Hậu biết được vì cái gì Hoàng Hậu muốn nàng kêu là cô cô.

Nguyên lai cha ruột nàng là ấu đệ của Hoàng Hậu, năm đó thần đồng nổi tiếng khắp thủ đô - Diệp Thành Mậu. Nghe nói mới tám tuổi đã nổi danh khắp Lương quốc, là một thần đồng, sau khi lớn lên, càng là người thông minh tài trí đến nông nỗi lấy chi bất tận. Ai ai cũng khen Diệp Thành Mậu, nói hắn là người thông minh nhất Lương quốc. Nhưng Diệp Thành Mậu tuy cực kì thông minh, nhưng lại rất tin vào số mệnh, hắn xem thiên văn, bói toán đians mệnh, nhưng mỗi lần chỉ có thể tính đến 5 năm sau, hơn nữa tính toán được bản thân sẽ có một hồi bệnh nặng. Ở năm Vạn Lịch thứ mười lăm, Diệp Thành Mậu tự bói cho mình một quẻ, là quẻ chết. Lúc ấy, sau khi Hoàng Hậu biết việc liền triệu Diệp Thành Mậu tiến cung. Trấn an hắn nói quẻ này không chuẩn xác.

Nhưng Diệp Thành Mậu chỉ mỉm cười nhàn nhạt, tựa hồ một chút cũng không thương tâm, chỉ nói với Hoàng Hậu: “Trưởng tỷ, thiên địa vô chung cực, mạng người như ánh bình minh.”

5 năm sau, Diệp Thành Mậu tự thiêu.

Châu Châu nghe xong đoạn này, ngốc lăng tại chỗ, không biết nên phản ứng ra sao.

Nếu nói nàng ở trong lòng dao động rất lớn, là gạt người. Nàng chưa bao giờ gặp qua phụ thân, cũng không có cái gì gọi là tưởng niệm.  Các nữ hài do A Đạt nuôi cũng thế, không có mẫu thân cũng không có phụ thân. Mẫu thân các nàng hoài thai mười tháng, không màng sinh tử đem các nàng sinh ra, mà phụ thân, người vứt bỏ các nàng chẳng qua là chỉ là tên xấu xa.

Nhưng Châu Châu đích xác không nghĩ tới phụ thân nàng lại có địa vị lớn như vậy, cư nhiên lại là thần đồng.

“Tính tình này của ngươi hơn phân nửa là do nương ngươi mà có, năm đó nương ngươi may mắn có được ngươi, Thành Mậu vốn không cần, kết quả, nương ngươi lén chạy trốn, hẳn là ở bên ngoài chịu không ít khổ cực, cũng không có ăn được đồ gì ngon bổ.” Mới sinh ra một nữ nhi ngu si như ngươi.

Nửa câu sau, Hoàng Hậu không nhẫn tâm nói.

Ấu đệ của nàng vẫn chưa thành thân, hiện tại hài tử chỉ có một là Châu Châu, tuy rằng là do một Mị Nô sinh hạ, nhưng dù sao cũng là huyết mạch duy nhất.

Hơn nửa ngày sau, Châu Châu mới nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương, nô tài cảm thấy nô tài sống rất tốt."

Bởi vì so với mẫu thân, nàng ít ra vẫn còn sống. 

“Ngươi.... đứa nhỏ này, như thế nào còn ở trước mặt cô cô tự xưng nô tài?” Hoàng Hậu mặt lộ vẻ giận dữ chi ý, nhưng lời nói thập phần ôn nhu, “Bổn cung thật vất vả mới tìm được ngươi về, vừa thấy ngươi, liền như là nhìn thấy phụ thân ngươi vậy. Nhớ năm đó, Thành Mậu cũng nho nhỏ như vậy, là bổn cung nhìn hắn lớn lên.”

Nói tới đây, mắt Hoàng Hậu hơi đỏ.

Hoàng Hậu hít sâu một hơi, lấy khăn lụa chấm chấm nơi khóe mắt, mới nói: “Bổn cung hiện tại xem gương mặt này của ngươi, giống hệt Thành Mậu năm đó. Ngoan ngoãn, ngươi liền không được khiến cô cô thương tâm lần nữa, cứ ở lại bên cạnh cô cô đi.  Cô cô tuy rằng không thể không từ bất cứ việc xấu nào, nhưng rốt cuộc quý vì nhất quốc chi mẫu, từ đây thiên hạ này thứ tốt đều có phần của ngươi.”

Châu Châu nhìn vẻ mặt hiền lành cùa Hoàng Hậu, căn bản không có cách đem người bây giờ cùng Hoàng Hậu khi trước liên hệ lại với nhau. Nếu không phải biết rõ đây chỉ là một, nàng còn cho rằng đây là tỷ muội sinh đôi nhưng tính cách bất đồng.

Hóa ra mình có phụ thân ghê gớm như vậy nên Hoàng Hậu mới phải đối với mình phá lệ khai ân?

Châu Châu cảm thấy Hoàng Hậu khi nhắc tới phụ thân nàng, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia khiếp sợ. Không biết có phải do nàng nhìn lầm không.

Dân gian có cách nói, nói cá chép vượt Long Môn liền có thể biến thành rồng. Sau khi Phụ thân Châu Châu bị Hoàng Hậu cái quan định luận là Diệp Thành Mậu, Châu Châu liền lập tức thành chất nữ của Hoàng Hậu, cho dù là hài tử do Mị Nô sinh ra, nhưng dù dì cung là huyết mạch duy nhất của Diệp Thành Mậu, chất nữ duy nhất của Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu lần tràng hạt châu đáng thương, liền trực tiếp kêu Châu Châu đên ở điện của nàng, cung nữ hầu bên cạnh Châu Châu có tám người, nhưng nàng mãi không nhớ hết tên, thường xuyên gọi sai.

Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu vừa nhận một môn thân thích, liền tự mình tới cung Hoàng Hậu nhìn qua  Châu Châu. Hắn nhìn chằm chằm mặt Châu Châu thật cẩn thận hồi lâu, tận nửa ngày mới nói: “Đích xác giống Thành Mậu, trẫm lúc trước chỉ nhìn sơ qua, nên không nhận ra được.”

Lý Bảo Chương đứng phía sau Hoàng Thượng, ấn đường chu sa hồng giống như đèn lồng đỏ đã tắt, mất đi ánh sáng xinh đẹp. Châu Châu có tâm muốn cùng Lý Bảo Chương nói chuyện, nhưng hắn lại không nhìn nàng.

Hoàng Thượng than vài tiếng, cuối cùng long khẩu mở ra, ban cho Châu Châu một chức quận chúa cùng tên tuổi. Châu Châu tiến cung nửa năm, từ Châu Châu biến thành Châu phu nhân, cuối cùng lại biến thành quận chúa.

Chuyện Hoàng Hậu tìm được thân chất nữ, nháy mắt truyền khắp đại giang nam bắc, dân gian bá tánh sôi nổi nghị luận. Bọn họ đều biết được thần đồng Diệp Thành Mậu, càng tiếc hận hắn tuổi xuân chết sớm, dù sao năm Diệp Thành Mậu chết kia, hắn mới hai mươi lăm tuổi.

“Không biết vị quận chúa này liệu có phải thông minh guống Diệp thần đồng không nhỉ?”

“Nữ nhi của Diệp thần đồng, tự nhiên là cực kỳ thông tuệ.”

Châu Châu ngơ ngác mà nhìn người trước mặt, do dự gọimột tiếng, “Đại…… Đại…… Biểu ca?”

Thái Tử Lương Tấn Bách hơi hơi gật đầu, một bàn tay to vỗ vỗ nhẹ trên đầu Châu Châu, vốn dĩ muốn vỗ vào vai, nhưng Châu Châu đối với hắn mà nói, thật sự quá thấp, vẫn là chụp đầu thuận tay hơn.

“Đã nhiều ngày ôn sách vở, ra sao rồi? Bối cho ta nghe nghe.”

Sách? Sách gì?

Châu Châu nỗ lực nghĩ, trước đó vài ngày hình như là có người tặng cho nàng mấy quyển, còn nói cái gì đó, nhưng nàng có xem qua rồi, toàn là từ ngữ nàng không hiểu nổi, liền đem chúng vứt ra sau đầu, không đụng đến.

Châu Châu tuy là hỗn huyết, nhưng là bị người Hồ mang đại, so với Hán ngữ, nàng càng tinh thông Hồ ngữ. Đối với Hán ngữ bác đại tinh thâm, nàng chỉ học được chút ít, đến chữ cũng không biết viết, cho nên Hương Liễu tìm cho nàng mấy tập tranh, vừa dễ xem vừa dễ hiểu.

Châu Châu vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đối Thái Tử Lương Tấn Bách tuy xấu hổ lại không mất lễ phép mà cười một chút.

Lương Tấn Bách lập tức nhíu mi, hắn nghiêm túc, chau mày, lộ ra vài phần hung tướng, “Tuy nói nữ tử không tài mới là đức, nhưng ngươi không muốn học chút gì đó ư, bằng không về sau như thế nào giúp chồng dạy con?”

Phu đã có, tử đời này là không có.

Châu Châu cảm thấy hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này đâu.

Lương Tấn Bách thấy Châu Châu vẻ mặt không tư tiến thủ, vung tay áo, cả giận nói: “Gỗ mục không thể điêu.”

Rồi hắn trực tiếp xoay người rời khỏi, Châu Châu lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nào biết hắn mới đi vài bước, lại xoay người trở về, trầm khuôn mặt nói: “Qua mấy ngày nữa ta lại đến khảo ngươi, nếu còn giống như hôm nay, ta sẽ phạt ngươi sao chép toàn bộ chỗ sách đó.”

Châu Châu: “……”

Làm chất nữ của Hoàng Hậu một chút cũng không tốt, nàng vẫn luôn muốn trở lại cạnh Lý Bảo Chương, không tư tiến thủ, vô lo vô nghĩ.

Nói đến Lý Bảo Chương, Châu Châu rất muốn chuồn ra ngoài, đi tìm hắn, nhưng người mà Hoàng Hậu phái đên lại nhìn chằm chằm nàng đến gắt gao, căn bản không cho Châu Châu có cơ hội đi tìm Lý Bảo Chương. Châu Châu ngày ấy mới vừa vào trụ thiên điện, Hoàng Hậu bên kia phái tới hai vị ma ma, tiến hành kiểm tra toàn thân cho Châu Châu, cuối cùng hai vị ma ma cười tủm tỉm mà rời đi.Châu Châu cũng không hiểu các nàng ở kiểm tra cái gì, nhưng Hoàng Hậu ngày thứ hai liền nói với Châu Châu rằng.

“Bổn cung nghĩ Lý Bảo Chương đối xử với ngươi cũng không tính quá kém, dù gì nếu không có hắn, bổn cung cũng không có cơ hội tìm được ngươi, liền tha cho hắn một mạng, nhưng sau này ngươi không cần nhắc đến hắn nữa, nếu không bổn cung liền không thể bỏ qua cho hắn.”

Hoàng Hậu hơi mỉm cười, trong mắt lộ ra vài phần sát ý.

Hơn nữa Hoàng Hậu hạ lệnh đem tên Châu Châu đổi thành Diệp Mật, trong cung lại có đề cập Châu Châu hai chữ giả, sát.

21:19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro