Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả Tỳ Tu ngây ngốc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu mị ma, nhất thời không biết mình đã bỏ qua đoạn nào của nội dung vở kịch.

Hàn Bạc thì lại ngồi xổm trước mặt hắn nghi hoặc, có chút buồn bực không hiểu sao tên này đột nhiên hóa đá.

Hai mươi giây trước, cậu chạy đến trước mắt Giả Tỳ Tu, muốn bắt hắn lặp lại lời cậu nói để thành công công lược.

Ai biết thành công còn chưa thấy đâu, trước mắt thì đối tượng công lược đã bị choáng váng.

Hàn Bạc đợi thêm hai giây, rốt cục không nhịn được đưa tay ra vẫy trước mặt Giả Tỳ Tu: "Hello?"

"Hả?" Giả Tỳ Tu nhìn cậu với ánh mắt phức tạp như thể hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.

"Ta chỉ muốn ngươi lặp lại một câu thôi mà sao ngươi chết lặng luôn vậy?"

"Lặp lại?" Giả Tỳ Tu sững sờ, lúc này mới nhận ra mình chưa nghe câu trước câu "Ta yêu thích ngươi" là gì.

Thì ra không phải là một lời thú nhận à.

Giả Tỳ Tu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời sinh ra một tia mất mát đáng ghét: "Ngươi muốn ta lặp lại câu này làm chi?"

"Hỏi nhiều quá." Hàn Bạc phàn nàn, nhưng nhìn thấy sự lo lắng không thể giải thích được của Giả Tỳ, cậu liền thuận miệng biện hộ ra một lý do, "Chỉ là, trong tộc mị ma có một truyền thống đó là sau khi hôn nhau thì nói câu 'Ta thích ngươi', như một phép lịch sự."

Giả Tỳ Tu nghi ngờ hỏi: "Còn có loại truyền thống này nữa à?"

Hàn Bạc mắt cũng không chớp mà nói dối: "Đương nhiên."

Tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, còn có chút vặn vẹo, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của tiểu mị ma, Giả Tỳ Tu dừng lại một chút, vẫn mở miệng nói: "Ta thích ngươi."

Nói được một nửa, hai tại hắn đã ửng hồng, nói xong cả câu, hai má cũng trở nên xấu hổ, trợn to hai mắt, không nhìn tới Hàn Bạc.

Hàn Bạc cũng không để ý tộc trưởng tộc Tỳ Hưu hiếm thấy xấu hổ, cậu lập tức quay đầu mong đợi hỏi hệ thống: "Sao rồi, công lược thành công rồi sao?"

【... Không có 】

"Tại sao?" Hàn Bạc có chút thất vọng, nhưng vẫn dựa vào lí lẽ biện luận, "Đều là nói thích không phải sao? Nếu như không nghe thấy, ta sẽ kêu hắn nói lại lần nữa."

【 Nói lại lần nữa cũng vô ích 】

【 Có câu nói rằng dưa hái xanh không ngọt[61] 】

[61] Dưa hái xanh không ngọt: Chỉ việc chưa đạt đủ điều kiện thuận lợi mà đi làm, hoặc là cố cưỡng ép mà làm, sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.

Hàn Bạc khịt mũi coi thường: "Còn có câu nói có thể có lợi không nhận sáu người thân[62]."

[62] Có thể có lợi không nhận sáu người thân (还有一句话叫有利可图的人六亲不认): Mình nghĩ có thể hiểu nôm na là chuyện có lợi thì không có nhận cha mẹ ông bà quan hệ gì hết á =)))

Không quản Hàn Bạc có nhận ra sáu người thân của mình hay không, hệ thống ngược lại lên án loại phương pháp công lược bắt cóc này, đồng thời cũng thông báo rõ ràng cho cậu biết thái độ công lược này mà ngươi không tốt, ta tuyệt đối không có cách nào tán thành.

"Ngươi cũng không phải tộc trưởng tộc Tỳ Hưu, mà ngươi lại không biết hắn không tình nguyện?" Nghe xong, Hàn Bạc có chút không phục nói.

Đối mặt với sự nguỵ biện của cậu, hệ thống liếc mắt nhìn thanh tiến trình công lược đang tăng vọt, không ngờ lại không phản bác lại.

Đáng tiếc Hàn Bạc không quan tâm đến sự im lặng của nó, cũng không có hỏi cụ thể thanh trị số công lược, chỉ coi đó là một lần công lược thất bại bình thường, rất bình tĩnh mà nói lời chúc ngủ ngon với Giả Tỳ Tu, người đang tràn đầy tâm tư phức tạp trong lòng, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà chìm vào giấc ngủ.

Đến cuối đoạn phim, Giả Tỳ Tu đã hút đủ linh lực, nói lời tạm biệt với cậu, hai người mỗi người đi một ngả, thậm chí Hàn Bạc còn không nhận thấy rằng có điều gì đó không đúng.

Không thể không nói năng lực mù mắt của cậu quả thực phi thường, nên lúc này mới có thể sững sờ không chú ý tới khi hấp thu linh lực, mặt của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu còn đỏ hơn cả mây lửa.

Hàn Bạc trở lại phòng cho thuê, vừa vặn gặp chủ nhà đến thu tiền phòng. Hàn Bạc vừa phát sóng trực tiếp lại vừa làm đại ngôn tham gia chương trình nên trong tay có khá nhiều tiền, cậu sảng khoái trả tiền thuê phòng, đưa cho chủ nhà sau đó hỏi hệ thống: "Hiện tại tiến độ chính tuyến như thế nào, ngươi không báo cho ta biết một chút sao?"

【 Nói chung, chúng tôi sẽ chỉ trả lời nếu kí chủ chủ động hỏi 】

"Cũng bị động quá đấy." Hàn Bạc phùn tào một câu, "Cho nên bao nhiêu rồi?"

【35% 】

Hàn Bạc vội nhớ lại, trước đó là 15%, nhiệm vụ lần này 15%, thêm 5% nữa.

Đúng số rồi, Hàn Bạc vui vẻ huýt sáo, theo tiến độ này thì tháng sau cậu có thể sẽ được về nhà.

Hệ thống thấy cậu vui vẻ, có chút không rõ【 Ngươi rất muốn trở về sao? 】

Theo thông tin có được trước đó, ba mẹ Hàn Bạc đều mất, thân thích cũng bởi vì kinh tế eo hẹp mà sau khi cậu học xong sơ trung[63], liền buông tay không quản.

[63] Sơ trung: trung học cơ sở

Không người thân không lý do, còn trở lại để làm gì.

Thậm chí, tài sản của Hàn Bạc trên thực tế còn ít hơn nhiều so với số tài sản cậu tích lũy được ở dị giới trong một tháng này.

Dù sao ở thế giới hiện thực không có ai ngốc lại nhiều tiền chạy tới ăn vạ sự trợ giúp như tộc trưởng tộc Tỳ Hưu.

Hàn Bạc cười ngắn một tiếng, tựa hồ nhìn thấu tâm lý hệ thống, hỏi: "Sao nào, cô nhi không có nhân quyền, muốn sống cũng không được à?"

【 Không phải là ý này... 】

Hàn Bạc ngắt lời nó: "Mọi người luôn nghĩ rằng con người cần một hoặc nhiều lý do mạnh mẽ để sống, nhưng trên thế giới này có rất nhiều người có hoài bão và tham vọng để theo đuổi. Hầu hết mọi người muốn sống là vì họ sợ chết mà thôi... Ta cũng vậy, sống còn hơn chết tử tế, còn có cơ hội sống lại, ai lại tình nguyện hai chân bước vào quan tài nằm, huống hồ bây giờ còn chưa có quan tài mà chỉ có hộp tro ... Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi nhanh đi về, ta còn chưa ăn xong hamburger đâu đây."

Lần đầu tiên hệ thống thấy vị kí chủ cà lơ phất phơ này bộ dạng nghiêm túc như vậy, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể【 Ồ 】một tiếng.

Hàn Bạc còn muốn nói gì đó, thế nhưng chuông cửa vang lên, cậu chỉ có thể dừng cuộc nói chuyện, đứng dậy đi mở cửa.

Hệ thống còn đang chìm đắm trong sự bàng hoàng "Kí chủ của ta cư nhiên lại nghiêm túc với một thứ hơn cả đồ ăn", bỗng nhiên nhận được cảnh báo.

【 Chờ một chút —— 】 Nó mở miệng ngăn cản.

Nhưng vẫn chậm một bước, Hàn Bạc đã mở cửa rồi.

Ngay khi cánh cửa mở ra một khe hở, một bàn tay mạnh mẽ víu chặt khe cửa, cương quyết kéo ra.

Cánh cửa rỉ sắt dưới lực kéo phát ra tiếng cọt kẹt. Ba tên che mặt cường tráng phá cửa xông vào, tên cầm đầu một tay túm lấy Hàn Bạc, một tay kia rút dao ra, kề cổ cậu: "Không được nhúc nhích."

Hàn Bạc lập tức vung tay lên, rất hợp tác nói: "Ta sẽ không nhúc nhích."

Hai kẻ đi sau xông vào phòng. Một con quỷ cầm ghế để giữa phòng khách, một con quỷ lấy dây thừng ra.

Tên quỷ che mặt cầm dao buộc Hàn Bạc đi tới ghế và bắt cậu ngồi xuống, cầm dây thừng người niệm câu nguyền rủa, Hàn Bạc liền bị trói lại .

"Không phải cảnh sát quốc tế trước khi phá cửa sẽ kêu câu FBI open the door sao, đám người này sao lại thiếu chuyên nghiệp như vậy." Hàn Bạc cực kỳ phiền muộn.

【 Bởi vì bọn họ không phải đang trên đường  】hệ thống đàng hoàng trịnh trọng giải thích.

"Lúc này cũng đừng có hài hước." Hàn Bạc tức giận lầm bầm một câu, quay đầu về phí quỷ che mặt hỏi: "Các ngươi là người của tộc nào, Mã Môn à?"

Qủy che mặt đang chuẩn bị đứng dậy, nghe vậy liền ngồi xổm xuống, mắt trợn trắng tập trung nhìn Hàn Bạc: "Ai nói cho ngươi biết?"

"Người trong tộc các ngươi."

Người cùng tộc, hai người Mã Môn ở sau liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Mã Môn sẽ không bỏ qua cho kẻ phản bội.

"Ai?" Ba Mắt lại càng thêm hung ác.

"Chính xác mà nói cũng không phải ai..." Hàn Bạc không thoải mái mà giãy giụa một chút, bởi gu thẩm mỹ dị thường, cậu cũng không cảm thấy đại ca trước mặt đáng sợ như thế nào, cho nên tự nhiên nói, "Trước các ngươi có một bộ tộc, cũng che mặt giống nhau, mang theo cái bao tải... Đương nhiên khi đó ta không nhận ra được, tưởng đại hội bắt chuột... Hay đúng hơn là..."

Hàn Bạc dừng lại, nhìn ba người trước mặt với vẻ do dự hiếm thấy: "Tộc các ngươi săn chuột là chính, bắt cóc là phụ à?"

"..."

Bôi đen bộ tộc, tội càng thêm tội.

Ba Mắt mặt tối sầm lại, quyết định phải đem đám người Mã Môn bất hạnh đó ra xử lý kỷ luật.

Nhưng trước đó, bọn hắn còn có chuyện khác phải làm.

Ba Mắt đứng dậy, vung tay lên, tên bên trái đi tới, lấy ra một bức ảnh: "Ngươi có biết tên này không?"

Hàn Bạc định thần nhìn lại, trong hình, khuôn mặt của Giả Tỳ Tu lạnh lùng, đường nét khuôn mặt "xấu xí" trông chẳng khác gì con cá thối đã chết tám ngày.

Dị đoan thẩm mỹ phát tác, khuôn mặt Hàn Bạc tái mét, dạ dày lại bắt đầu réo lên.

Sự thay đổi trong biểu hiện của cậu rơi vào mắt của đám người Mã Môn, chính là bị đâm vào điểm yếu.

Ba Mắt cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là chúng ta không tìm nhầm người, tộc trưởng tộc Tỳ Hưu thật sự thông đồng với mị ma vì lợi ích, không hổ là chủng tộc đê tiện."

"Thấp không đê tiện. Lúc sau hãy nói." Hàn Bạc nhàn nhạt nói, "Đại ca à, ngài có thể đem bức ảnh ra khỏi mắt ta trước được không, cực hình quá."

Ba Mắt lại cười một tiếng, phất tay ra hiệu người hầu bỏ bức ảnh xuống.

Hàn Bạc thở phào nhẹ nhõm, muốn vỗ ngực một cái, nhưng buồn bực phát hiện hai tay bị trói không nhúc nhích được.

"Ngươi có thể mở trói được không?" Cậu hỏi hệ thống.

【 Không thể, nhưng ta có thể giúp ngươi vỗ, mười điểm yêu thương 】

"... Cút."

【 OK  】

Hàn Bạc đang cùng hệ thống tán gẫu thì thấy Ba Mắt ngồi dậy, móc máy truyền tin ra, đánh mấy chữ rồi gửi đi.

Không quá hai giây sau, tiếng máy truyền tin của Ba Mắt vang lên.

Ba Mắt nhìn lướt qua địa chỉ của người gọi, kéo khóe miệng hài lòng: "Ngươi đã xem được ảnh chụp rồi. Trong vòng một tiếng nữa ngươi phải tự mình đến đây, địa chỉ là ở nhà của mị ma. Nếu đến muộn hoặc mang theo mị ma khác, thì tất nhiên ta sẽ không dễ nói chuyện đâu đấy."

Ba Mắt nói trong tích tắc và cúp điện thoại.

Sau khi liên lạc xong, căn phòng rơi vào trầm mặc, tầm mắt của Ba Mắt hung ác nhìn trên dưới, cuối cùng rơi trên người Hàn Bạc.

"Ngươi không thắc mắc ta gọi cho ai à?"

"Ngươi gọi cho ai?" Hàn Bạc biết nghe lời.

"Hôn phu của ngươi." Ba Mắt nhếch miệng, mặt nạ cũng không thể giấu độ cong của răng nhô cao.

"Hôn phu của ta?" Hàn Bạc đầu óc mơ hồ, giống như lần đầu tiên nghe được, "Đại ca, ta không giỏi đoán câu đố, ngươi trực tiếp nói cho ta biết luôn đi."

Ba Mắt cười lạnh nói: "Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu."

"Ngươi gọi hắn làm gì?" Hàn Bạc sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn xuống bản thân mình, "Ta như vậy... Kêu hắn đến để cười nhạo ta à?"

"Đừng giả vờ nữa." Ba Mắt không nhịn được nói, "Tấm ảnh ngươi và tộc trưởng tộc Tỳ Hưu hôn nhau đã lan truyền khắp thế giới. Ai lại không biết hai người các ngươi đến với nhau. Tộc trưởng tộc Tỳ Hưu quả nhiên giả vờ thanh cao, lúc thường nhìn có vẻ thờ ơ, cuối cùng vẫn là bị mị ma chiếm được. Sớm biết ý chí hắn yếu như vậy, chúng ta lúc đó nên dùng mỹ nhân kế, tại sao lại lãng phí một lá bùa phục chế và để hắn chạy trốn..."

"Không phải..." Hàn Bạc rất là khó hiểu, "Tộc các ngươi tộc có phải là hơi bảo thủ quá rồi không, chỉ cần hôn là xác định có liên quan tới nhau, ngươi có biết ở nhiều nơi hôn chỉ là phép xã giao không."

"Ngươi là đang giúp hôn phu mình giải vây à? Trước mắt nên lo cho bản thân mình đi." Ba Mắt lại cười gằn, nhìn người hầu phía sau nói, "Lấy bùa chú ra."

Người hầu nhanh chóng lấy ra một là bùa có hoa văn phức tạp, Ba Mắt cầm lấy, lắc hai lần trước mặt Hàn Bạc.

"Thứ này được gọi là nghịch chuyển phù." Hắn hê hê nói, "Dán nó lên, thế giới của ngươi sẽ lập tức thay đổi 180 độ. Những thứ đẹp đẽ sẽ khô héo, và những thứ ghê tởm sẽ biến thành lộng lẫy..."

Nghịch chuyển phù là loại bùa chú mà Mã Môn nghiên cứu ra để đối phó với mị ma. Mị ma theo đuổi sắc đẹp và ham muốn hơn tất cả. Việc vặn vẹo thẩm mỹ của họ tương đương với việc bẻ gãy chân, điều này hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Tất cả các mị ma sẽ bị sốc trước bùa phục chế trước mặt này. Không mị ma nào muốn định hướng của họ bị đổi thành là một người có bụng bia, hoặc kiểu người luộm thuộm và xấu xí. Cho dù chủ quan có thể chấp nhận được thì lòng kiêu hãnh và thói quen trong xương vẫn sẽ khiến các mị ma cảm thấy vô cùng kinh tởm.

"Có nghĩa là nếu ta dán vật này lên, ta sẽ cảm thấy Giả Tỳ Tu rất quyến rũ?" Hàn Bạc hỏi hệ thống.

【... Không sai 】

"Ồ ——" Hàn Bạc nghiêm nghị, "Vậy thì thật là đáng sợ."

Thấy mị ma trước mắt vẫn luôn tỏ vẻ thoải mái trước mặt mình rốt cuộc cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, Ba Mắt thoả mãn cực kỳ.

"Bọn ta cũng không phải là loại ác ma hung ác, chỉ cần ngươi chịu phối hợp với bọn ta, bọn ta không những không dán mà còn thưởng hậu hĩnh."

"Phối hợp như thế nào?"

Con tin có ý định phối hợp, Ba Mắt kêu người hầu mở trói Hàn Bạc, mình thì lấy ra một quang não loại nhỏ.

Hàn Bạc liếc mắt nhìn, cứng họng khi nhìn thấy giao diện phát sóng trực tiếp quen thuộc: " Lại là phát sóng trực tiếp, mấy người thích Internet vậy?"

"Ít nói nhảm đi." Người hầu đưa cho một tờ giấy ghi dày đặc những "tội ác" của Nhà hàng Tỳ Hưu.

Có mất vệ sinh, không an toàn, mùi vị không tốt và đắt tiền.

"Văn phong rất tốt." Hàn Bạc thưởng thức chốc lát, bình luận nói.

"Đọc!" Người hầu mắng, tay cầm bùa chú bên cạnh cũng đưa đến gần.

Hàn Bạc mỉm cười ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại, giơ tờ giấy lên rồi hắng giọng.

Ba Mắt ra hiệu cho người hầu đem bùa chú cất đi, một tay khác bật công tắc micro trên quang não.

Trước khi hắn nhấn xuống, Hàn Bạc nghe thấy người hầu bên phải nhỏ giọng trào phúng: "Mị ma quả nhiên là sinh vật ích kỷ, nuôi một con bạch nhãn lang[64] không quen biết, kẻ nào gặp phải kẻ xui xẻo thì đáng bị mọi người trong tộc kỳ thị."

[64] Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Những câu chữ này giống như những bông tuyết li ti từ trên núi nhẹ nhàng lăn xuống rồi chìm xuống vực sâu cùng với hàng ngàn giọt tuyết.

Bàn tay Hàn Bạc cứng đờ trên không trung.

"Lúc đó còn nói không ai muốn thu nhận nó, đứa nhỏ này chính là bạch nhãn lang, sao chổi, chán ghét chết, ai đụng phải nó sẽ gặp xui xẻo!"

Một giọng nữ cay nghiệt và sắc bén hiện lên trong tâm trí cậu.

Khối tuyết lớn chồng chất dần buông lỏng, chần chờ chậm rãi lăn xuống bên dưới ngọn núi.

Tuyết càng ngày càng nhiều, tốc độ đổ xuống càng lúc càng nhanh.

Một trận tuyết lở chỉ là một là vấn đề của một câu nói.

Micro phát sóng trực tiếp đã được bật, một vài khán giả nhận ra Hàn Bạc, chào hỏi cậu trong đạn mạc.

Bùa chú đè xuống thêm hai tấc, Hàn Bạc ngẩng đầu, Ba Mắt uy hiếp mà nhìn, dùng hình miệng nói: "Đọc."

Cúi đầu, Hàn Bạc nhìn trang giấy.

【 Nhà hàng Tỳ Hưu là một nhà hàng vô đạo đức với điều kiện vệ sinh cực kỳ không đủ tiêu chuẩn... 】

"Món ăn ở nhà hàng Tỳ Hưu..." Hàn Bạc nói theo giấy.

Đọc được chữ thứ ba, cậu bỗng dừng lại.

Hàn Bạc nhíu mày, xoắn xuýt trong nháy mắt, lười suy nghĩ.

Lông mày giãn ra, cậu ngẩng đầu lên, phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Ba Mắt, hai ba lần xé tờ giấy nát thành từng mảnh.

Hàn Bạc nhìn về phía ống kính, khinh bỉ cười, mở miệng nói:

"Nhà hàng Mã Môn, đến chó còn không ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro