Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông chủ, Mã Môn mở phát sóng trực tiếp, trên tiêu đề có tên của Hàn Bạc tiên sinh." Chúc Li vừa lái xe thông báo cho Giả Tỳ Tu về địa chỉ phát sóng trực tiếp ở ghế sau.

Năm phút trước, Chúc Li biết được người phát ngôn của mình, mị ma tham ăn, bị Mã Môn bắt cóc. Bốn phút trước, anh bị ông chủ bắt lên xe và ra lệnh phải dùng tốc độ nhanh nhất lao đến giải cứu càng nhanh càng tốt.

"Ngài không thông báo cho tòa án ở Thần tộc sao?" Chúc Li vội vã khởi động ô tô hỏi.

"Mã Môn kêu tôi đi một mình." Khuôn mặt Giả Tỳ Tu còn xấu hơn cả khi hắn bị mất 5 triệu tiền vàng do một quyết định sai lầm.

"Hả? Vậy tại sao ngài lại kêu tôi chứ? !" Chúc Li kinh hãi đến biến sắc.

"Tôi không biết lái xe." Giả Tỳ Tu lời ít mà ý nhiều, "Cậu đưa tôi tới dưới lầu, tôi tự mình đi vào."

Chúc Li không dám nói gì nữa. Việc phát ngôn viên bị trói là một khiêu khích lớn đối với tộc Tỳ Hưu, mà việc tộc trưởng tự mình đi gặp còn khiến nhiều người lo lắng hơn, nhưng cân nhắc đến việc hắn đã là người mạnh nhất trong số các Tỳ Hưu đương thời...

Nếu như hắn không thể đối phó được với đám người Mã Môn bắt cóc, vậy thì hắn đang tự nốp mạng mình cho ác quỷ.

Ôm tâm lý như vậy, Chúc Li không có ý định chia sẻ hoạn nạn và cam khổ với Giả Tỳ Tu. Cũng may năng lực của anh là thăm dò tình hình thông tin, mặc dù không thể hỗ trợ bằng vũ lực nhưng anh có thể đóng vai trò trợ giúp. Anh tìm kiếm phòng phát sóng trực tiếp mới mở của Mã Môn trong hàng chục triệu chương trình phát sóng trực tiếp và nắm bắt được những từ khóa.

"Ông chủ, bọn họ đang phát sóng trực tiếp và số phòng là wjsz4.."

Báo cáo xong số phòng phát sóng trực tiếp, Chúc Li chỉ nghe thấy ở ghế sau có tiếng sột soạt, Giả Tỳ Tu nhanh chóng lấy ra quang não loại nhỏ, nhập địa chỉ phát sóng trực tiếp, tìm ra được phòng phát sóng trực tiếp.

"... Chúng ta thật may mắn khi ngày hôm nay có thể mời phát ngôn viên của Nhà hàng Tỳ Hưu, Hàn Bạc tiên sinh, cậu có điều gì muốn nói không?"

Giọng nói có chủ ý của người Mã Môn từ quang não truyền ra.

Chúc Li vừa nghe liền nóng nảy: "Cái đám chó chết này, chắc chắn là chúng nó đã chuẩn bị một bản thảo để vu khống Nhà hàng Tỳ Hưu rồi, còn dự định uy hiếp Hàn Bạc tiên sinh đọc nó ra đây mà."

Anh càng nghĩ càng giận, đập mạnh vô-lăng: "Nếu như giội nước bẩn này lên thì quan hệ công chúng sẽ gặp khó khăn lắm đây, Nhà hàng Tỳ Hưu vừa mới vực dậy có thể không chịu nổi sự đả kích này... Trừ phi Hàn Bạc có thể chống lại áp lực, không nghe theo lời người Mã Môn, nếu không thì công sức lúc trước toàn bộ sẽ đều đổ sông đổ biển... Thế nhưng..."

Chúc Li thở dài: "Tôi thấy Hàn Bạc tiên sinh không giống loại mị ma có thể giải quyết vấn đề này... Ông chủ, ngài có nghĩ là cậu ấy sẽ làm theo lời người Mã Môn nói không?"

"Có."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Chúc Li than thở, "Quan hệ công chúng lần này lại mệt nữa rồi... Từ từ đã, có phải là tôi nhìn lầm rồi không, ông chủ ngài vừa nãy đang cười?"

Nhìn thấy biểu hiện của Giả Tỳ Tu từ trong gương chiếu hậu, Chúc Li ngây ngẩn cả người.

Bị anh nhìn, Giả Tỳ Tu bình tĩnh hạ độ cong của khóe môi, nhưng vẻ mặt vẫn thoải mái hơn trước rất nhiều.

"Nếu như làm theo lời Mã Môn yêu cầu, chưa chắc là sẽ không bị phạt đi?" Hắn không trả lời câu hỏi của Chúc Li mà lảng sang chuyện khác.

"Đúng vậy... Thế nhưng ông chủ, ngài không cần lo lắng về Nhà hàng Tỳ Hưu..."

"Mạng mị ma quan trọng hơn." Giả Tỳ Tu bình tĩnh nói, "Bất kể có bao nhiêu lợi ích đi chăng nữa, cũng không thể đặt hai việc đó lên cùng một bàn cân để lựa chọn."

Chúc Li nghe vậy sửng sốt: "Ông chủ, lời ngài nói rất đúng, giờ trông ngài không giống sếp của tôi nữa rồi."

"..."

Không biết là khen hay là khịa, Giả Tỳ Tu ngẩng đầu lên, từ trong gương chiếu hậu nhìn về phía Chúc Li: "Lo lái xe đi."

Chúc Li lập tức mắt nhìn phía trước, mím chặt miệng.

Mà mấy chục giây sau, anh không nhịn được, thoáng nghi ngờ mà hỏi: "Vậy ông chủ, lần trước vì sao ngài lại dùng linh lực dựng đầu tôi dậy và không để tôi nghỉ ngơi mười phút rồi làm tiếp trong khi tôi làm việc 38 giờ liên tục thực sự không thể chịu được nữa?"

Giả Tỳ Tu: ...

Giả Tỳ Tu: "Lái xe đi."

Trong căn phòng cho thuê, ba người Mã Môn, một giơ quang não, một cầm bùa chú, một chống nạnh lúng túng đứng. Bất kể tư thế bọn họ ra sao, giờ phút này bọn họ đều đang sững sờ.

Vài giây trước, bọn họ bật mic lên và đang chuẩn bị chờ kết quả thì chỉ thấy tiểu mị ma vẫn luôn vâng lời bỗng nhiên phát điên, xé nát kịch bản đã chuẩn bị sẵn và nói trước ống kính một cách lỗ mãng: "Nhà hàng Mã Môn, đến chó còn không ăn."

Ngay cả khi cậu nói lại một lần nữa, cậu vẫn lặp lại câu đó như cái máy phát lại.

"Nhà hàng Mã Môn đến chó còn không ăn Nhà hàng Mã Môn đến chó còn không ăn Nhà hàng Mã Môn đến chó còn không ăn..."

Cho dù Mã Môn có hoành hành bá đạo nhiều năm, thực hiện nhiều vụ lưu manh bắt nạt mị ma khác, nhưng đây là lần đầu tiên bọn nó gặp phải một cuộc công kích ngôn ngữ trực tiếp đến trí mạng như vậy.

Ba người Mã Môn nhìn tiểu mị ma như khẩu súng máy bắn thanh liên tục, sững sờ đứng như trời trồng, cũng quên không cắt phát sóng trực tiếp.

Nhưng lời công kích một hồi liền sửa sang lại, thủ lĩnh Ba Mắt phản ứng lại trước tiên, chộp lấy quang não trên tay thuộc hạ đứng bên phải, sau khi đóng phát sóng trực tiếp thì giận tím mặt: "Mày đây là muốn tìm chết!"

Hắn vung tay lên, hét vào mặt thuộc hạ bên trái: "Dán nó lên!"

Hàn Bạc đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, cậu ở trong lòng gọi hệ thống: "Ngăn hành động của ba người Mã Môn lại."

【8 vạn điểm yêu thương, số dư của kí chủ không đủ 】

"?" Vẻ mặt Hàn Bạc biến sắc, "Sao lại đắt như vậy? Phá hiệu quả bùa chú thì sao?"

【 100 ngàn điểm yêu thương 】

"..."

Đàm phán không có kết quả, bùa chú cũng đã đến gần.

Một giây sau, lá bùa đập vào trán Hàn Bạc, những hoa văn phức trên đó phát sáng.

Trên xe

" Nhà hàng Mã Môn đến chó còn không ăn Nhà hàng Mã Môn đến chó còn không ăn..."

Phát sóng trực tiếp bị cắt đứt, Chúc Li trợn mắt ngoác mồm một hồi lâu mới phản ứng lại, thở dài nói: "Không ngờ Hàn Bạc tiên sinh, cậu ấy khá cứng rắn..."

Anh còn chưa nói hết câu cảm thán, lập tức kinh hoảng vì vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống của ông chủ ngồi sau làm sợ đến im miệng.

Biểu tình thật là dọa người.

Có cảm giác như nếu nói thêm gì nữa thì tiền thưởng và kỳ nghỉ của tháng này coi như đi ngâm nước hết luôn.

Chúc Li câm như hến, nghe thấy ông chủ nhà mình thấp giọng hỏi: "Còn bao xa nữa."

"Hai con phố, khoảng mười phút." Chúc Li dùng năng lực của mình điều chỉnh dữ liệu, nhanh chóng đáp.

"Được." Giả Tỳ Tu nói.

Chúc Li còn chưa hiểu hắn "tốt" cái gì, chỉ thấy ghế sau có ánh sáng nhạt lóe lên, Giả Tỳ Tu biến mất không còn tăm hơi .

"Không đúng." Chúc Li thắng gấp một cái, dừng xe lại, phiền muộn cực kỳ, "Ông chủ, ngài có thể dịch chuyển tức thời vậy còn sai người chở đi làm gì hả! Thật là lãng phí tài nguyên nhân lực! Nhiêu đây thời gian tôi có thể kiếm được 1000 tiền vàng đó! Này!"

Trong căn phòng cho thuê, hoa văn và ánh sáng cùng tản đi, lá bùa mất phép cũng chậm rãi từ từ bay xuống.

Ba Mắt thấy bùa chú có hiệu lực, cười gằn nói: "Mị ma thì vẫn cần phải nhận thức được các vấn đề hiện tại và đưa ra những lựa chọn thông minh. Mị ma ngu ngốc như ngươi bị như vậy là đáng đời . ."

"Oẹ—— "

Ba Mắt còn chưa dứt lời, chỉ thấy tên mị ma ngu ngốc không hiểu chuyện ngẩng đầu nhìn mình một cái, lập tức cúi đầu xuống, đồng thời che bụng kêu một tiếng nôn vô cùng đau đớn.

Ba Mắt: ...

Ba Mắt quay đầu: "Ngươi hạ độc hắn à?"

Thuộc hạ buồn bực: "Không hề nha."

Thuộc hạ bên phải thành thật: "Anh, hình như hắn thấy anh xấu quá nên ói á."

Ba Mắt liếc mắt trừng thuộc hạ bên phải một cái: "Mày làm như chỉ có mày có miệng à?"

Hai thuộc hạ đều cúi đầu không nói nữa. Ba Mắt đứng thẳng dậy lớn tiếng quát Hàn Bạc đang không ngừng nôn: "Đây là kết cục của việc chống lại Mã Môn. Nhưng ngươi phải biết ơn vì Mã Môn xưa nay luôn coi trọng hòa bình và không dễ dàng xung đột với mị ma... Ta sẽ cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi phủ nhận những lời nói trong phát sóng trực tiếp vừa rồi và công khai thừa nhận nhà hàng Tỳ Hưu không bằng nhà hàng Mã Môn, chúng ta sẽ giải trừ bùa chú cho ngươi."

Hàn Bạc vội nôn không có thời gian đếm xỉa tới hắn.

Ba Mắt nhịn một lúc cũng không nhịn được nữa, một phát túm tóc Hàn Bạc kéo lên, tức giận hết lên: "Mày đang giở trò gì vậy hả? Nửa ngày cũng không phun ra được tiếng nào, câm miệng, ói bà nội mày!"

Bỗng nhiên bị hét lên như vậy, Hàn Bạc bị kinh sợ nén buồn nôn một lúc, nhưng cậu giương mắt nhìn thấy hai mắt sưng húp của Ba Mắt, quầng thâm dày đặc, mi tâm sụp như cái bồn địa[65], cái trạn như hạt đậu cô ve...

[65] Bồn địa: Vùng đất trũng thấp, rộng lớn, thường có núi bao quanh.

Oẹ——

Hàn Bạc ngây ra hai giây, đẩy Ba Mắt ra rồi nôn tiếp.

Rõ ràng trước đó hắn là một anh chàng khá đẹp trai, sao bây giờ hắn ta lại trở nên đáng sợ như vậy.

"Cứu mạng, bùa chú khiến ta trở nên kỳ quái." Hàn Bạc rên rỉ thống khổ.

【... Bùa chú khiến cho ngươi trở nên bình thường 】 hệ thống khách quan đánh giá.

Ba Mắt đột nhiên bị mị ma đẩy ra lảo đảo, khi đứng vững thì nghe tiếng cười không nhịn được của hai thuộc hạ ở phía sau.

Sắc mặt tối sầm lại, lửa giận bốc lên, tiến lên một bước, tóm chặt cổ áo Hàn Bạc.

Thuộc hạ sợ hắn kích động hiết luôn mị ma, liền vội vàng tiến lên giải cứu: "Lão đại, hiện tại hắn thấy anh xấu, cũng không phải là do anh xấu thật. Hơn nữa, chỉ là một mị ma, thẩm mỹ của hắn có thể nói lên cái gì? Anh cần phải nhìn thẩm mỹ của công chúng chứ..."

Hắn không nhắc đến thì không sao, nhưng nhắc đến ba lần thì Ba Mắt lại càng nổi giận hơn.

Hắn đã sống hơn ba trăm năm, các trào lưu đại chúng đến rồi lại đi, nhưng dù ở thời đại nào của mỹ học, hắn vẫn hoàn toàn xấu xí.

Không ai hiểu rõ về sự xấu xí của mình hơn một con quỷ xấu xí.

Nhưng bọn họ cũng không muốn bị những con quỷ khác vạch trần sự xấu xí của mình.

Ba Mắt bị Hàn Bạc và thuộc hạ của hắn xỉa xói ba lần, hiện tại bị chọc vào chỗ đau nên tức giận cực kỳ.

Khi cục nghẹn trôi đi, hắn nổi giận giơ tay lên đánh Hàn Bạc.

Bàn tay kia phủ một lớp ánh sáng xanh, thực chất là vận dụng linh lực.

Hệ thống lặn đã lâu xuất hiện. Đảm bảo an toàn của kí chủ ở dị giới là công việc cơ bản của nó.

Hệ thống đang chuẩn bị sử dụng năng lực của mình để ngăn chặn đòn tấn công của Ba Mắt, lại bỗng nhận được một loại sóng linh lực đặc thù nào đó.

Hệ thống đưa ra phán đoán trong mười giây và thu hồi tấm chắn về thanh công cụ.

Tay Ba Mắt đã vung lên được một nửa, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn ở bên cạnh, ánh sáng mặt trời và những mảnh thủy tinh đồng thời bay vào phòng.

Cửa sổ của căn phòng cho thuê bỗng nhiên bể nát, Ba Mắt chỉ nhìn thấy bóng đen lóe lên, cổ thắt lại, sau đó mới bàng hoàng nhận ra mình đang treo lơ lửng trên không.

Một giây sau, hắn bị người nào đó nắm cổ áo ném ra ngoài.

Tiếng thân thể va chạm với mặt tường vang lên, Hàn Bạc từ nôn mửa rút ra lực chú ý, khó khăn quay đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, nghẹn ngào nói: "Cửa sổ của ta..."

"Đại ca (x2)!" Hai thuộc hạ sững sờ trước sự cố phát sinh đột ngột này, có lẽ là do ứng cử viên thuộc hạ của Mã Môn không cần đầu, đối mặt với đối thủ thực lực mạnh như vậy, phản ứng đầu tiên của bọn họ cư nhiên không phải chạy trốn, mà tức giận rống lên lao thẳng về phía đối thủ.

Một tên một đường thẳng tắp lao về phía đối thủ và bị văng ra ngoài không chút do dự. Tên còn lại hơi cong người, biết nếu mình tấn công thì sẽ cứu được đại ca nên lao về phía Hàn Bạc.

Khi hắn chuẩn bị đụng được mị ma, bóng đen lần thứ hai thoáng hiện, chặn hắn ngay lập tức.

Hàn Bạc ngồi trên ghế sững sờ, thấy ba người hai giây sau ngã trái ngã phải, không biết trong nháy mắt thất thần.

"Không sao chứ." Âm thanh quen thuộc nhưng lại như không quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến.

Hàn Bạc lúc này mới dời tầm mắt nhìn về phía người đang bảo vệ mình.

Mái tóc đen hơi rối, rải rác trên hàng lông mày sắc sảo, dưới lông mày có một đôi mắt phượng nhìn chăm chú và lo lắng, con ngươi màu nâu sẫm giống như một bát trà cũ đã được ủ mấy năm, nhưng lại nổi lên gợn sóng vì một người...

Nhan sắc đến thần linh còn phải ghen tị.

So với Ba Mắt vừa rồi quả thực như là từ khe nứt lớn ở châu Phi đi trực thăng đến dãy Himalaya.

Hàn Bạc sự tương phản rõ nét bóp nghẹt, đến thở cũng quên cả thở, chỉ ngây người nhìn Giả Tỳ Tu, trong lòng như có cả trăm con lợn rừng gào thét lao tới.

【 Kí chủ, nhịp tim của ngươi có hơi khác một chút 】 hệ thống sâu kín hiện lên, phân tích nói 【 Ta sợ đó có thể là một cơn nhồi máu cơ tim】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro