Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cứu ta..." Hàn Bạc thật vất vả cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc trước vẻ ngoài đẹp trai của Giả Tỳ Tu, lẩm bẩm nói với hệ thống, "Đây là bánh Nuomici? Sao hắn lại trở nên đẹp trai như vậy? Ta có thể theo đuổi hắn không? Hắn có nấu ăn được không?"

Hệ thống 【? 】

Hệ thống 【 Câu cuối cùng có vẻ hơi thừa 】

Hàn Bạc chậm chạp không mở miệng đáp lời, tựa hồ như hồn xiêu phách lạc, trái tim Giả Tỳ Tu chùng xuống, quay đầu lạnh giọng ép hỏi ba người Mã Môn: "Các ngươi đã làm gì cậu ấy?"

Ba Mắt chật vật đứng dậy, mặt mũi bầm dập sưng hết lên cũng không quên cười hê hê hai tiếng, âm u nói: "Một việc tàn nhẫn ngươi không tưởng tượng nổi."

Đôi mắt Giả Tỳ Tu khẽ co giật, mặt không thay đổi vận dụng linh lực, Ba Mắt chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, cả người bị ép xuống mặt đất, xương cốt bị nghiền nát phát ra âm thanh chua xót.

Cơn tức giận chưa tan, Giả Tỳ Tu còn muốn động thủ, lại chợt thấy xương quai xanh chìm xuống.

Hắn cúi đầu nhìn, Hàn Bạc nâng mặt, gục đầu vào ngực hắn, kêu một tiếng "Đùng" rõ ràng.

Trên mặt cậu ngượng ngùng mang theo một loại khó có thể dùng lời diễn tả được, thoạt nhìn cực kỳ giống kẻ xui xẻo bị trúng tà, trông rất không thông minh.

Hàn Bạc không quá thông minh che mặt, dựa vào ngực Giả Tỳ Tu, vui vô cùng nói: "Hi."

Giả Tỳ Tu: ...

Ba người Mã Môn: Đù!

Giả Tỳ Tu sững sờ hai giây, mặt nạ giếng cổ gần như không kiềm chế được, giận tím mặt ngẩng đầu nhìn Ba Mắt hét lớn: "Mã Môn với tư cách là một đại gia tộc cư nhiên lại dùng thủ đoạn bỏ thuốc vô sỉ như vậy, thực sự là con quỷ bên trong bại hoại!"

Ba Mắt nằm trên mặt đất không dậy nổi, trong lòng càng thêm tức giận, hắn ta hét lại: "Đụ má tao không có dùng tình dược."

"Vậy tại sao cậu ấy lại biến thành bộ dạng không bình thường như vầy? !" Giả Tỳ Tu chỉ vào Hàn Bạc, đầu ngón tay đều đang run rẩy.

"Tao nào có biết." Ba Mắt tức giận liếc một cái.

"Tụi tao chỉ dùng bùa nghịch chuyển thôi mà." Người hầu nói.

Bùa nghịch phù, đảo ngược định nghĩa xấu đẹp của mị ma.

Giả Tỳ Tu có nghe nói qua bùa chú này, sững sờ trong giây lát.

"Cái đó..." Người hầu bên phải run rẩy bò dậy, liếc nhìn Ba Mắt vẫn đang bị ghim chặt trên đất không thể động đậy, cẩn thận[66] cùng Giả Tỳ Tu thương lượng, "Chúng tôi có thể giải trừ hiệu ứng bùa chú cho cậu ta, ngươi buông tha cho đại ca ta..."

[66] Tiểu tâm dực dực (小心翼翼) Cụm này biểu hiện lời gần như tự nhủ "phải thật là cẩn thận"

"Không cần." Giả Tỳ Tu như vừa tỉnh giấc chiêm bao, nói lời từ chối ngay lập tức, "Giải trừ? Tại sao lại muốn giải trừ? Không cần giải trừ."

Thần sắc hắn khôi phục lại bình thường, nhìn kỹ thì còn có mấy phần sung sướng.

Giả Tỳ Tu vung tay lên, giải trừ cầm cố trên người Ba Mắt.

"Đi đi, đừng tiếp tục đến gây phiền phức."

Không hiểu sao lại được thả ra, hai người hầu hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn tiến lên đỡ Ba Mắt dậy trước.

"Đại ca? Chúng ta đi sao?" Người hầu do dự nói.

"Đi cái rắm!" Ba Mắt phun một câu, hung hăng nói, "Đừng tưởng là tao không biết tâm tư độc ác của con quỷ này, hắn định thả tao đi, lại đồi nồi cho tao cái tội danh gây chuyện bỏ trốn, sau đó đưa chúng ta đến nhà tù thần giới phạt hai trăm năm!"

"Đại ca em cũng không muốn bị giam hai trăm năm đâu!" Người hầu bên phải kinh hãi đến biến sắc, "Chúng ta mau phá giải bùa chú đi!"

Người hầu bên phải nói là làm liền, vỗ vào người hai lần lấy ra một tấm bùa giải trừ, tới gần Hàn Bạc.

"Ngươi tính làm gì?" Thấy Mã Môn cầm một tấm bùa chú đi lại đây, Giả Tỳ Tu ôm lấy Hàn Bạc, cảnh giác bắt đầu tập hợp linh lực trong tay.

"Chớ sốt sắng... Tôi không có ác ý, chỉ là muốn giúp cậu ta giải trừ hiệu quả bùa nghịch chuyển mà thôi." Người hầu bên phải chỉ chỉ Hàn Bạc trong lồng ngực hắn.

"Ai cho ngươi giải?" Giả Tỳ Tu ôm Hàn Bạc che chở bảo vệ trong ngực, xua tay như đuổi ruồi, "Đi nhanh lên, đỡ chướng mắt."

Người hầu bên phải: ...

Người hầu bên phải ủy khuất vô cùng: "Không phải ông chủ, ngài làm sao vậy? Tôi là nhân vật phản diện thật vất vả muốn làm việc tốt, còn bị ngài ngăn cản, sao thế, còn không cho quỷ rửa tay gác kiếm à."

"Ngươi rửa tay gác kiếm cũng không liên quan tới ta." Giả Tỳ Tu không hề bị lay động, "Này vị Mã Môn tiên sinh, sự nghiệp phản diện của ngươi khá thành công, bây giờ ngươi có thể đi rồi."

Người hầu bên phải trong lòng hét lên phẫn nỗ, hắn còn muốn mở miệng phản bác, chỉ thấy"nạn nhân" trong lồng ngực tổng tài Tỳ Hưu nhô đầu ra.

Mị ma có mái tóc vàng nhạt, lông mi dài, khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn xuất hiện đằng sau bàn tay đang chập chờn linh lực của tộc trưởng tộc Tỳ Hưu, đối lập với sức mạnh và sự yếu đuối, còn có một chút cảm giác mong manh và ngây thơ của một bông hoa trắng, làm trái tim lòng dạ độc ác của người Mã Môn run lên.

Đáng tiếc loại rung động này không thể duy trì bao lâu.

Đôi mắt màu tím nhạt của mị ma đang trốn dưới sự bảo vệ của Tỳ Hưu nhẹ nhàng quét qua, rơi xuống nửa khuôn mặt không bị che lại của người hầu bên phải.

Hàn Bạc vẻ mặt cứng lại, đồng thời có một tia dịu dàng mà yếu ớt.

Một giây sau, chúng cùng nhau vỡ ra.

"Ọe "

Mị ma che cổ họng của mình với vẻ mặt dữ tợn, nhìn như không ngừng tặc lưỡi được, cảm thấy mình sắp phun luôn dây thanh quản ra ngoài.

Có lẽ là vì nôn khan đến đau, nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt Hàn Bạc, chảy thành dòng đều đặn, nhất thời không thể dừng lại.

"Cái gì kia..." Người hầu ở phía sau vây xem đã lâu ngượng ngùng đi tới đưa khăn mùi soa.

Giả Tỳ Tu cảnh giác nhận lấy, nghiêng người sang ngăn cách hắn và Hàn Bạc.

Đáng tiếc là vô dụng, Hàn Bạc vẫn còn giương mắt nhìn thấy "tuấn dung"[67] của người hầu.

[67] Tuấn dung: Dung mạo anh tuấn =)))))

Cúi đầu càng nôn đến kịch liệt.

Mã Môn, chủng tộc thần kỳ phương tây, bề ngoài xấu xí, phi thường xấu xí.

Giả Tỳ Tu cực kỳ đau lòng khi nghe thấy tiếng nôn mửa ngày càng đau đớn của tiểu mị ma. Hắn nâng mặt Hàn Bạc lên, thấp giọng dụ dỗ nói: "Em nhìn anh này, nhìn anh rồi sẽ không muốn ói nữa."

Ý nghĩ của hắn thì tốt thật, nhưng đẹp và xấu dù sao không giống thiếu nợ thì như trả tiền, đói bụng ăn cơm, bị kẻ xấu xí làm buồn nôn đến mấy cũng không có cách nào thông qua nhìn cái đẹp nhiều để bớt buồn nôn được.

Hàn Bạc nước mắt mông lung nhìn chằm chằm Giả Tỳ Tu, cảm giác buồn nôn không giảm đi bao nhiêu, nhưng cơn nhồi máu cơ tim lại bùng phát trở lại.

Giả Tỳ Tu thấy biện pháp này vô dụng, liền quay đầu giận chó đánh mèo kẻ cầm đầu, hắn ngẩng đầu quát lên: "Các ngươi xấu xí như vậy làm gì, mị ma còn bị các ngươi làm cho muốn ói ra!"

Ba Mắt giận tím mặt: "Là tao muốn mình xấu xí à?"

Hàn Bạc vẫn như trước nước mắt tứa giàn giụa, hệ thống nhắc nhở【 Nếu cứ tiếp tục như vậy, kí chủ sẽ rất dễ đối mặt với nguy cơ mất nước 】

Rốt cuộc, dù ở thế giới nào, kẻ xấu xí còn nhiều hơn người đẹp, Hàn Bạc sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mị ma đầu tiên tự nôn mửa đến chết.

Hàn Bạc cũng biết tiếp tục như vậy cũng không được, cậu khó khăn đưa tay ra: "Đưa ta bùa giải trừ..."

Người hầu cầm bùa chú bước lên trước: "Ông chủ cậu ta nói muốn tôi giải trừ bùa chú cho cậu ta."

Người hầu bên phải rụt rè nhấn mạnh: "Ông chủ, chị dâu nói muốn huynh đệ của tôi giải trừ bùa chú cho cậu ấy."

Ba Mắt tức giận đắp thêm một câu: "Nhanh lên đi tình nhân của ngươi nói muốn giải trừ bùa chú kìa."

Giả Tỳ Tu: .

Giả Tỳ Tu: "Nghe thấy được, không cần lặp lại ba lần."

Người hầu thấy hắn không ý kiến phản đối, cẩn thận từng li từng tí bước lên trước một bước, dán bùa giải trừ lên trán Hàn Bạc.

Bùa giải trừ phát hiệu lực xong xuôi, Chúc Li vừa vặn mang theo chấp pháp giả[68] của Thần tộc đến.

[68] Chấp pháp giả: người thi hành pháp luật

Chấp pháp giả giam ba người Mã Môn mang đi, bọn họ nghĩ rằng mình đã giải trừ bùa chú trước khi bị bắt và có tính hối cải, ba huynh đệ xui xẻo này sẽ không bị trừng phạt quá nghiêm trọng. Thế nhưng, bộ tộc Mã Môn chuyên xúi dại người của mình đi khiêu khích và làm tổn thương dị tộc khác nhiều lần đại khái sẽ không may mắn như vậy.

"Liên hệ với các phương tiện truyền thông, loan tin về việc Mã Môn cạnh tranh bất chính, bắt cóc và sử dụng bùa chú bừa bãi đi." Giả Tỳ Tu bàn giao cho Chúc Li, "Trong báo cáo nhớ cường điệu hóa hiệu quả của bùa phục chế và bùa nghịch chuyển."

"Đã hiểu." Chúc Li nói, "Nhất định phải bôi xấu thanh danh Mã Môn mới được!"

Giả Tỳ Tu không tỏ rõ ý kiến, vỗ vai Chúc Li: "Nếu đã hiểu rồi, vậy quay về làm việc đi."

Chúc Li đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin được nói: "Ông chủ, tôi vừa mới đến đây mà!"

"Ừ tôi biết, hiện tại cậu có thể đi được rồi." Giả Tỳ Tu qua loa nói, "Mau về đi, đừng làm chậm trễ công việc, tôi sẽ cho cậu thêm tiền thưởng."

Nếu như có hệ thống ở đây, nhất định sẽ hô to từ chối tăng ca, từ chối đăng nhập, từ chối làm PUA[69] cho xí nghiệp bất lương.

[69] PUA: PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái". Xem thêm tại: https://lostbird.vn/kham-pha-cung-lac/pua-khi-chieu-tro-du-do-kiem-soat-phu-nu-dang-ghe-tom-lai-duoc-nang-len-tam-nghe-thuat-841280.html

Mà Chúc Li không phải hệ thống, anh không có bộ não máy móc cap cấp và mặn mà như trí tuệ nhân tạo.

Vì tiền lương gấp ba lần và tiền thưởng tăng ca, anh nhẫn nhục chịu khó mà quay người xuống lầu, quay về công ty.

Giả Tỳ Tu tiễn Chúc Li đi, vừa quay người lại liền thấy Hàn Bạc ôm cánh tay nhìn mình: "Ngươi không đi à?"

"..."

Giả Tỳ Tu phiền muộn: "Thật không tiện ta vừa mới tới."

"Trợ lý ngươi cũng vừa ở đây." Hàn Bạc chỉ dưới lầu, Chúc Li khởi động xe, xe phát ra tiếng sáu cái môtơ kinh người.

Giả Tỳ Tu cứng họng, chỉ có thể nói: "Ta không có đủ linh lực, hơn nữa cửa sổ... Không phải là bị ta phá sao?"

"Lại không đủ?" Hàn Bạc oán giận một câu, "Ngươi ăn tốt quá rồi đó."

"... Chuyện này, hình như ngươi không đủ tư cách để nói ta." Giả Tỳ Tu thành thật nói.

Hàn Bạc không để ý tới hắn, tự nhiên nói tiếp: "Cửa sổ thì ngươi không cần lo."

Đã nói chuyện với hệ thống rồi, 100 điểm yêu thương, rất có lời.

Vừa dứt lời, mảnh thủy tinh rơi nát đầy đất lần lượt đứng dậy, dán ngược lại vào khung cửa, một giây sau, cửa sổ lại hoàn hảo như ban đầu.

Mắt thấy cảnh này, Giả Tỳ Tu sững sờ một giây mới phản ứng lại: "Đây là năng lưc của ngươi sao?"

"... Coi như thế đi."

"Rất tốt." Giả Tỳ Tu vắt óc suy nghĩ, nghĩ ra một câu khen, "Rất đảm đang."

"... Cảm ơn."

Lại không gì để nói.

Hàn Bạc nhìn Giả Tỳ Tu có chút co quắp mà vẫn bất động tại chỗ, có chút kỳ quái.

"Tại sao ta nhìn hắn nhưng lại chẳng muốn ói ?" Cậu kỳ quái nói.

【 Bởi vì ngươi đã nhìn thấy được cái đẹp và cái xấu thực sự】 hệ thống nói.

"Bởi vì khả năng chịu đựng của ta đã được cải thiện sau khi sợ hãi." Hàn Bạc sửa lại.

Hàn Bạc nói chuyện với hệ thống xong, ngẩng đầu nói với Giả Tỳ Tu: "Không phải linh lực không đủ sao, vậy tới đây hút đi, còn sững sờ đứng đó làm gì?"

Cậu vỗ đầu một cái, bộ dạng như quen rồi cứ thoải mái mà tới đi.

Giả Tỳ Tu do dự nửa giây, tiến lên hai bước, đứng ở bên cạnh Hàn Bạc.

Hàn Bạc thấp hơn hắn nửa cái đầu, thấy Tỳ Hưu ưỡn ngực ngẩng đầu đi tới, đôi mắt không biết tại sao cũng nhắm lại.

Giống như đang muốn hôn vậy.

Giả Tỳ Tu khó giải thích được thầm nghĩ.

Tiểu mị ma không yêu cầu hắn biến thành hamster, Giả Tỳ Tu chần chừ giơ tay, khoát lên bả vai Hàn Bạc, đem người nhẹ nhàng kéo vào trong lồng ngực, mặt thì vùi vào mái tóc màu vàng nhạt của cậu.

Tóc của tiểu mị ma rất mềm, mang theo vị the mát của bạc hà và vị ngọt của kẹo bông.

Giả Tỳ Tu ngửi, linh lực và sự rung động đồng bộ tràn vào tim.

Hàn Bạc dựa vào vai Giả Tỳ Tu, cảm thấy tim hắn đập càng lúc càng dữ dội, có chút khó hiểu: "Sao tim hắn đập nhanh như vậy."

【 Có thể là do hiện tượng nhồi máu cơ tim lây truyền từ người sang người 】 hệ thống bình tĩnh đưa ra phán đoán.

Tác giả có lời:

算了下大概是后天入v啦,入v当天更新6500字哦 (cầu cao nhân dịch hộ mình, cảm ơn mọi người)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro