Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm dần khuya, Roy tắt máy tính, xoa xoa khóe mắt đau nhức. Trong thư phòng tuy chưa mở đèn nhưng vẫn không tối đen như mực —— là vì đây là phòng VIP ở tầng trên cùng của tòa cao ốc, bên ngoài cửa sổ kiểu pháp là quang cảnh thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn.

Roy nhìn thấy thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ dạ quang đặt trên bàn —— hai giờ sáng, thở nhẹ một cái —— xem ra đêm nay người đàn ông đó sẽ không về. Haizz, ngay cả điện thoại cũng không gọi.

Cứ thế ngồi ngẩn ra trước bàn hết mấy phút, Roy đứng dậy đi vào phòng tắm.

Tường khảm đá trắng đen, bồn tắm massage có thể chứa được khoảng ba đến bốn người trưởng thành, với quầy rượu mini ở kế bên bồn tắm, không có thứ gì là không thể hiện tài lực cùng trình độ biết hưởng thụ của vị chủ nhà này.

Roy lười biếng nằm trong bồn tắm, nước đã cho tinh dầu vào thoảng hương hoa hồng, có hiệu quả rất tốt trong việc giúp giải tỏa sự mệt mỏi khi ngồi trước bàn vi tính cả ngày để sáng tác, cộng thêm bồn tắm massage xoa bóp vừa đúng chỗ, làm cậu gần như muốn say ngủ trong bồn tắm.

Nửa tiếng sau, sau khi đầu đã không còn đau âm ỉ nữa, Roy đứng dậy khoác lên cái áo choàng tắm bằng lụa, đi đến trước bồn rửa mặt.

Người thanh niên trong gương có một gương mặt quá sức tinh xảo —— thuộc loại mà ngay cả con gái nhìn thấy cũng phải đố kị. Mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai hơi phồng lên, cuộn thành một búi tóc ở phía sau, vài sợi tóc ở mái rũ xuống mặt, phũ lên lên làn da trắng trẻo cùng đôi mắt phượng mê hoặc lòng người, xinh đẹp đến không nhìn ra giới tính. Xuống chút nữa là một khuôn ngực trắng trẻo. Áo choàng tắm bằng lụa, lại là màu trắng, căn bản không có tác dụng che chắn gì mấy, hai điểm trước ngực hiện ra rất dễ thấy, mà khuôn ngực nhìn như mỏng manh kia thật tế lại rất rắn chắc, chứng tỏ người phản chiếu trong gương là một người đàn ông không hơn không kém.

Roy cứ thế đứng nhìn bản thân trong gương hồi lâu, đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ, trong căn phòng tắm rộng lớn nhìn có chút quái dị: "A, Mục, anh đúng là càng lúc càng quá đáng rồi đó ......"

Cùng lúc đó, trong Poppy Club đang là lúc cuộc vui sắp phải hạ màn, bọn đàn ông đến đây để tìm niềm vui —— không sai, chỉ có bọn đàn ông —— đây là một Gay Bar có tiếng nhất trong giới, đám đàn ông này đều đã tìm được người mình thích để one night stay, mọi người đều lần lượt ôm nhau đi vào những căn phòng đầy đủ tiện nghi mà Club này chuẩn bị cho khách, dùng phương thức đốt cháy sinh mạng để trải qua nửa đêm còn lại ......

Trong căn phòng ẩn mật nhất, ông chủ ngầm của Poppy Club Mục Tư Thiều, cũng chính là người đàn ông Roy đang chờ đợi ở nhà, đang cùng với một người con trai ốm yếu ở trên giường tiến hành hoạt động được cho là nguyên thủy nhất.

Làn da ngăm ngăm, cơ bắp cuồn cuộn, phần thân dưới giương cao đang ở trong mật huyệt của cậu trai nằm bên dưới nỗ lực rút ra đâm vào, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, đung đưa theo từng nhịp chuyển động mãnh liệt, trong phòng lấp đầy bởi mùi vị của tình dục.

Theo sau tiếng gầm của người đàn ông và tiếng thét của cậu trai, việc đơn thuần chỉ là làm tình này cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc. Mục Tư Thiều ngã người xuống, cứ thế đè lên người của cậu trai, cậu trai bất mãn đẩy đẩy hắn ra, hắn mới cười khẽ lật người lại, thuận thế ôm cậu trai đó vào lòng, hơi thở đầy nam tính làm cho cậu trai lần đầu được yêu thương kia có chút say mê, càng vùi mặt sâu hơn vào trong lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

"Ha, biết làm nũng nữa à?" Giọng nói trầm thấp mang theo chút tiếu ý trêu chọc, Mục Tư Thiều rất hài lòng đối với cậu trai này. Cơ thể non nớt của tuổi đôi mươi, hơi thở ngát hương mà chỉ những cậu thiếu niên mới có, làm hắn nhất thời không nỡ buông cậu ta ra —— Cậu trai này là đêm nay hắn giật từ tay một vị khách trong Club của mình. Vì hoàn cảnh gia đình mà phải ra đây bán, lần đầu tiên mà đã bị tên lão đại nổi tiếng biến thái ở trong giới nhắm trúng, nếu không phải Mục Tư Thiều ra tay, e rằng không quá mấy ngày, cậu trai này cũng sẽ như nhiều cậu trai trước, bị lão già gớm ghiếc đó chơi đùa, chìm vào cuộc đời của một MB – công việc thấp hèn nhất trong xã hội. Mục Tư Thiều có chút hân hoan vì bản thân đã đến kịp lúc.

Cậu trai ở trong lòng của Mục Tư Thiều cọ rồi cọ,giờ mới ngước đầu lên: "Thiều, cám ơn anh." Nói rồi chúm chím cười một cái,đáng yêu đến làm người ta muốn một miếng nuốt cậu ta vào—-nếu như hạng nụ cười này để trên cuộc đấu giá nửa đêm của Poppy Club,sợ là tất cả đàn ông đều như một đàn vịt ào đến,thế là Mục Tư Thiều nhìn nụ cười của cậu trai,trong tim lại đột nhiên hiện lên một khuôn mặt khác—-gương mặt tinh hảo tỉ mĩ đến làm người ta đố kị,Người đó bây giờ đang làm gì nhỉ?Tối như vậy rồi,có lẽ là ngủ rồi,hay là vẫn đang viết văn?Buổi tối hình như quên gọi điện về nói hắn,hắn không về......

Lắc lắc đầu,Mục Tư Thiều hối hận phát hiện bản thân lại nhớ đến Roy.Hắn với Roy ở cùng nhau đã hai năm rồi.Lần đầu gặp hắn là trong tiệc sinh nhật của bạn thân,thanh niên tao nhã một mình đứng dựa vào lan can,làm người ta không nhịn được muốn tiếp cận hắn.Hai người trò chuyện với nhau,mới biêt đối phương là tác gia mới,bạn học đại học của bạn thân,mới từ Anh quốc về,tạm thời ở trong nhà của bạn thân,Mục Tư Thiều lúc ấy gần như là lập tức sản sinh ý muốn chiếm hắn làm của riêng,Mà hắn cũng đích thực làm như vậy rồi,không quá hai tháng,lần đầu tiên của hai người xảy ra trong căn phòng xa hoa ở tầng trên cùng của trung tâm thành thị của Mục Tư Thiều—-là căn phòng bây giờ Roy ở.

Sống cùng với một người trong hai năm, chuyện này đối với kẻ có mới nới cũ như Mục Tư Thiều mà nói thì đúng là điều không tưởng, nhưng hắn đích thực đã cùng Roy ở với nhau suốt hai năm ròng. Công việc của Roy chính là ngồi trước vi tính viết lách, cả ngày ở lì trong nhà, còn Mục Tư Thiều thân là đổng sự trưởng của tập đoàn Niello, nên mỗi ngày đều phải đến công ty làm việc. Cách sống chung của cả hai cũng giống như các cặp đôi bình thường khác. Và Mục Tư Thiều đích thực cũng đã hưởng thụ cuộc sống ổn định đó trong một khoảng thời gian rất lâu.

Nhưng cuối cùng thì ổn định cũng không thích hợp Mục Tư Thiều —— ngoại trừ cái mác đổng sự trưởng của tập đoàn Niello, Mục Tư Thiều còn là kẻ đứng đầu tầng lớp hắc ám nhất trên thế giới —— Mr.S. S là chỉ Savior —— cha đỡ đầu của giới hắc đạo hay còn được gọi là đấng cứu thế, đây gần như là chuyện mà toàn bộ giới xã hội đen thậm chí ngay bản thân Mục Tư Thiều cũng cảm thấy là việc mắc cười nhất. Người đàn ông có thân thế hiển hách đến vậy, sao lại có thể cam tâm với cuộc sống bình thường ổn định được chứ? Có mới nới cũ, xa hoa phung phí có lẽ mới là những tính từ phù hợp với hắn nhất. Vì thế lúc sắp hết năm thứ hai, Mục Tư Thiều đột nhiên đối với chàng thanh niên tao nhã mê người đó cảm thấy chán chường.

"Thiều?" Cậu trai thấy Mục Tư Thiều ngẩn ra, bèn lên tiếng thắc mắc.

Mục Tư Thiều hoàn hồn,nhìn sự đáng yêu của cậu trai nhỏ nhắn trong lòng,ngầm nói,vẫn là cái này tốt hơn.Tiếp theo đôi mắt sắc bén như ưng thoáng qua nét cười,gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng làm cậu trai nhìn đến tim đập một trận—-đột nhiên bị bế lên,cậu trai hết hồn quàng lấy cổ của Mục Tư Thiều,chỉ nghe thấy giọng nói trầm ấm của đàn ông nói bên tai:"Ngươi tưởng như vậy thì kết thúc rồi sao,thứ đồ nhỏ? Làm người của ta,thì phải chuẩn bị tốt chấp nhận sự dạy dỗ của ta......"Nói rồi,cũng không để tâm hai người cả thân đang trần truồng,mở bước chân dài,bèn đi về phía phòng tắm,cậu trai nhỏ nhắn dựa người nép vào trong cơ thể cường tráng của Mục Tư Thiều,cậu ta biết,cuộc sống sau này của bản thân tốt xấu hay không,thì toàn trong tay của người đàn ông này......

Ngày hôm sau.

Roy bị chuông điện thoại làm thức giấc.Người gọi là biên tập của hắn.Vừa bắt máy,liền nghe thấy tiếng quát gần như phát điên trong đó:"Khuynh Mặc,đại thiếu gia của tôi ơi! Anh không đến nữa thì chỗ này sắp bị đông đến nổ òi đó! Anh không phải quên mất buổi họp báo đầu tiên của hôm nay chứ?!Anh lập tức,ngay bây giờ,hạn anh trong nửa tiếng,lập tức đến khách sạn Lotus cho tôi!"Nói rồi cũng không đợi Roy nói một tiếng,liền cúp điện thoại,hiển nhiên là tức đến cực đỉnh rồi.

Khách sạn Lotus?Tại sao phải đến khách sạn Lotus?Đó không phải là sản nghiệp của Mục sao?

Vẫn còn chưa tỉnh-Roy mơ mơ hồ nghĩ.Ò,quên nói,"Khuynh Mặc" là bút danh của Roy,cái tên rất cổ điển ý cảnh,theo đó hắn lại là tác gia nhờ viết về cuộc sống đô thị hiện đại kiếm tiền.

"Lotus......"Roy lẩm bẩm nói,đột nhiên nhảy lên một cái như cá chép—-hắn sao lại quên rồi,hôm nay là buổi họp báo về xuất bản sách mới của hắn......haizzz......cái khác cũng không có gì,chỉ là việc này,sợ rằng sẽ bị biên tập của hắn tụng trên nửa năm......

Roy vô nại nghĩ,bèn xông vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa chuẩn bị.

Mười phút sau,Roy liền từ phòng tắm ra rồi—-mái tóc màu hạt dẻ ngang vai,tóc mái vài sợi che đi nửa cái trán,lộ ra mắt phượng phía dưới xinh đẹp đến kinh người,đôi môi mỏng nhạt phấn ngát hương giống như dụ người đến trước hôn một cái ở đó vậy;áo sơmi dạng quý tộc Anh phù hợp,phối với áo choàng caro,phía dưới là quần tây màu kem—-tao nhã,tinh hảo tỉ mỉ.Đây là phản ứng đầu tiên của bất cứ người nào nhìn thấy Roy.

Lúc sắp ra cửa,Roy mới ý thức được,người đàn ông đêm qua mình chờ đợi thật sự cả đêm không về,nói trong lòng không tức là giả,sau đó lúc này hắn lại muốn cười lên,với danh tiếng tao nhã-Roy luôn không đáng vì sai lầm của người khác mà lại trừng phạt bản thân.

Ra ngoài lái xe đi thẳng về phía khách sạn Lotus, đột nhiên Roy nhận ra chiếc xe đua màu bạc hai chỗ ngồi mà mình đang lái này là món quà mừng sinh nhật mà hắn tặng cậu ở năm đầu tiên, còn chiếc áo gió và phụ khiện đeo nơi cổ cũng là món quà mà bình thường người đàn ông đó lúc rảnh rang đã tự tay chọn cho cậu, Roy lại muốn cười rộ lên —— hóa ra là như thế sao? Hai năm nay trở lại đây, cậu cũng sắp bị chìu đến mê muội cả đầu óc rồi —— Nếu đứng trên phương diện là một người tình mà nói, thì Mục Tư Thiều đích thực là người đàn ông không tệ, chỉ đáng tiếc, có mới nới cũ dường như đã là bản tính của đàn ông, không, nên phải nói là bản tính của nhân loại mới đúng —— trừ phi có một ngày ngươi yêu một thứ gì đó, yêu đến nỗi như là yêu chính bản thân mình vậy, đến lúc đó, bản tính "có mới nới cũ" mới không có cách nào phát tác nữa. Và Roy biết, sự yêu thích của Mục Tư Thiều đối với mình rõ ràng chưa đến mức đó.

Bước gần đến khách sạn, lúc đứng giữa vô số ánh đèn flash nhấp nháy, trong lòng Roy vẫn đang nghĩ, nhưng niềm yêu thích của cậu đối với người đàn ông bá đạo đã yêu thương cậu trong suốt hai năm mà giờ lại muốn đá cậu kia hình như đã vượt qua giới hạn bình thường rồi đó, thậm chí vượt mức tưởng tượng của cậu —— phải làm sao đây nhỉ, Mục? Anh muốn trốn à, nhưng tôi không cho phép anh trốn đâu, haha ......

Nếu đã vậy thì anh hãy chuẩn bị thật tốt để tiếp nhận sự dạy dỗ của tôi đi, người đàn ông không nghe lời ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off