Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi họp báo tiến hành rất thuận lợi.Đương nhiên,phải làm lơ những fans vì một vài động tác nhỏ vô ý của Roy mà nhiều lần phát ra tiếng la hét,thậm chí vì xông lên trước mà bị bảo vệ của khách sạn chặn lại một bên.

Tác phẩm mới của Roy,thực ra chỉ là một bộ sách loại bình luận thời trang.Còn với đối tượng bình luận,thì là tủ áo và tủ giày trong nhà với mấy thứ trên bồn rửa mặt —-bao gồm những thứ hôm nay hắn mặc trên người.Đây là tác phẩm hắn không gì làm nhàn nhạ,nhưng cũng bị cái người thấy tiền là không ngậm miệng lại được,đá gãy đầu ngón chân cũng phải chạy qua-biên tập đại nhân đào ra,chắp chắp vá vá,hay dở mặc kệ tụ lại thành hai trăm ngàn chữ,thêm một chút trang màu,cứ thế xuất bản rồi.Không nghĩ đến,một bộ tác phẩm mà Roy thấy chất lượng thấp kém vầy,lượng dự kiến lại vô cùng không tệ,Ngoại trừ bút văn của bản thân Roy với mắt nhìn sắc bén đối với thời trang,phẩm vị của ai đó và trình độ xa hoa đương nhiên cũng xứng đáng được khen thưởng.

"Haha,Khuynh Mặc đại thiếu gia của tôi,xem ra hiệu ích của cuốn sách này rất có thề vượt qua bộ trước đó."Biên tập ở một bên cười đến chảy cả nước miếng,phảng phất đã thấy được đống tiền sáng lấp lánh ở trước mặt.Roy vô nại lắc lắc đầu trong lòng,trên mặt tự nhiên vẫn là nụ cười tao nhã tự nhiên.

Nửa đoạn sau của buổi họp báo là hoạt động ký tên ở hiện trường.Đối với đọc giả của mình,Roy trước giờ là không keo kiệt nụ cười.Còn với biên tập của hắn lòng người không đủ rắn nuốt tượng muốn đem hắn mệt chết mà sắp xếp tiếp đãi năm trăm vị người hâm mộ,cho dù người có tao nhã hơn nữa,duy trì một biểu tình ba tiếng đồng hồ liền,gương mặt cũng sẽ co cứng,tâm trạng không tốt rồi.Mà cái tâm trạng không ra gì này lúc nhìn thấy bảo vệ tản đám đông ra,một bộ dạng duy ngã độc tôn của ai đó đang đi về phía mình,không tự chủ lại trở nên càng ác liệt.Nếu nói lúc nãy chỉ là mây âm u,vậy bây giờ nên dùng sấm chớp ầm ầm để hình dung rồi.Chỉ đáng tiếc Roy trước giờ đều là cao thủ che giấu tâm trạng,nếu không Mục Tư Thiều hai năm nay cũng chưa từng thấy qua bộ dạng tức giận của Roy rồi

"Khuynh Mặc đại tác gia,cuốn sách này,tôi muốn đặt một trăm ngàn bản."Thân hình cao ráo cường tráng,thường phục kiểu tây thẳng nếp hiệu Armani quý đó,gương mặt anh tuấn như được điêu khắc ra vậy,cùng với giọng nói trầm ấm đó—-một người đàn ông chói mắt như Roy,và câu nói đó càng kích thích người hâm mộ đang xếp hàng,nhất thời tiếng người hỗn loạn.

"Trời ơi,đó là người gì thế?"

"Đó là ông chủ của khách sạn này!Trời ơi,người thật còn đẹp hơn trên tạp chí!"

"Thật à thật à?Hèn chi có tiền như vậy,một trăm ngàn bản......đó không phải là một con số nhỏ......"

Làm lơ mấy tạp âm này,cũng làm lơ ánh mắt màu xanh ngọc bích như sói của biên tập trong một thoáng,Roy cười tao nhã:"Không biết ông chủ Mục đặt nhiều như vậy dùng để làm gì vậy?"

"Sách mới của Khuynh Mặc đối với nâng cao phẩm vị có lợi ích rất lớn,việc tôi làm là nghề phục vụ kinh doanh,hiểu biết của nhân công đối với phương diện này đương nhiên không thể quá tệ."Mục Tư Thiều nói rất 'quan miện đường hoàng'(có vẻ rất trang nghiêm đường hoàng nhưng thật ra không phải vậy),thực chất hắn căn bản không biết sách mới của Roy rốt cuộc có nội dung gì,chỉ là thấy bảng tuyên truyền trước cửa khách sạn mới nói những lời đó.

Roy đương nhiên biết hắn nói là những lời quỷ gì,cũng không nói ra—–có người muốn tặng tiền cho hắn,hắn đương nhiên là không cự tuyệt:"Vậy cám ơn ông chủ Mục đã đến."Nói xong lại là nụ cười nhẹ.

Mục Tư Thiều cũng nhếch miệng lên,lộ ra một nụ cười làm tiếng nghị luận càng lớn,bước về hướng thang máy VIP chuyên dụng của khách sạn.

Đợi sau khi hình bóng của Mục Tư Thiều khuất đi sau cửa thang máy,một tên bảo vệ bước lên đài,kề gần tai của Roy:"Vũ Văn tiên sinh,ông chủ muốn người sau khi buổi họp báo kết thúc đến phòng làm việc tìm anh ta."

Gật gật đầu,Roy lại đem ánh nhìn dời đến đọc giả,nhưng rõ ràng là 'tâm không tại yên'(tâm tư không ở đây,không tập trung tư tưởng)—-Mục,anh rốt cuộc muốn làm gì thế?Một trăm ngàn bản,haha,nếu là phí chia tay,cũng quá rẻ rồi đó......

Sau khi buổi họp báo kết thúc,biên tập lại bla bla bla một đống,đại khái là buổi họp báo rất thành công,sách mới cũng đang chuẩn bị vân vân.Roy không có tâm tư nghe,tùy tiện nói vài câu cho có lệ để đuổi hắn đi,bèn đi về phía thang máy VIP.

Trong thang máy,chuông điện thoại đột nhiên vang lên.Roy nhìn một cái,là cái người nghe nói với tình nhân đi Âu châu nghỉ phép,biến mất gần nửa năm-đứa bạn thân thiết nhất Hàn Kỷ Thanh

"Sao rồi,chịu về rồi à?"

"Haha,nghe nói hai người xảy ra chuyện rồi,có quan trọng hơn nữa cũng phải về xem xem chứ,dù gì ta cũng là người mai mối của hai người không phải sao."Hàn Kỷ Thanh cười trong điện thoại với vẻ thấy người ta đau khổ mà mình vui sướng.

Roy bị hắn chọc tức đến cười lên:"Tin tức của ngươi khá nhanh đó."

Bên này Hàn Kỷ Thanh mới xuống máy bay,ôm lấy tình nhân ngồi trên chiếc xe đến đón,còn không quên lén thơm một cái lên môi của người yêu trong lòng,lớn tiếng đến nỗi Roy ở điện thoại bên kia cũng có thể nghe rõ mười mươi:"Haha,vậy đương nhiên.Đêm qua ta gọi điện thoại cho anata(xưng hô vợ dùng để gọi chồng của Nhật) của ngươi,hắn đang cùng một đứa con trai ở Poppy đánh đến rực lửa đó,nghe nói còn là cướp từ trong tay của người khác,chuẩn bị khoanh lại để nuôi."Mang theo chút ý châm biếm,không chút lo đến người đang ở đầu điện thoại kia mới là người tình đang quen nhau với người đó.

Roy chau rồi chau mày,thang máy đã đến tầng cao nhất của khách sạn,thế là trả lời một câu:"Một lát mới liên lạc."Thì cúp điện thoại,bước ra khỏi thang máy.

Hàn Kỷ Thanh ở đầu kia nhìn cái điện thoại kêu tút tút nửa ngày trời,lúc này mới cười lên:"Bảo bối này,gần đây có phim hay coi rồi đó."

Thiếu niên trong lòng hắn,chính là em trai bảo bối kiêm người yêu của Hàn Kỷ Thanh-Hàn Kỷ Thu,nghi hoặc nhìn người anh của mình đang tự cười đến không có chút hình tượng:"Sao rồi?Không phải nói gọi điện cho anh Vũ Văn sao?"

"Phải,là anh Vũ Văn của em,haha......"Hàn Kỷ Thanh vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Roy lăm lăm như đem theo một đám người đi hỏi tội thì cảm thấy tức cười:"Tiểu Thu,anh Vũ Văn của em và Mục Tư Thiều sắp đại náo một trận rồi đó."

"Mục Tư Thiều?"Hàn Kỷ Thu cười lạnh lùng một cái,"Mục Tư Thiều đâu phải là đối thủ của anh Vũ Văn.Anh không được đi giúp hắn,phải giúp anh Vũ Văn,nghe chưa?!"Nói rồi nắm lỗ tai của Hàn Kỹ Thanh lên,nói đùa,anh Vũ Văn của cậu ta xinh đẹp như vậy,tao nhã vậy,lại đối xử với cậu ta tốt vậy,chỗ nào có thể để Mục Tư Thiều tên đại biến thái thích lăng nhăng ấy ức hiếp được!

Hàn Kỷ Thanh bị Hàn Kỷ Thu nắm lỗ tai liên tiếp xin tha,ngay sau một giây Hàn Kỷ Thu đau lòng buông hắn ra thì đem người ào tới ở trên ghế sau của chiếc xe xa hoa được làm dài thêm rộng có thể sánh với giường:"Bảo bối này,em thật là càng lúc càng không có quy tắc rồi,dám đối xử với anh trai em như vậy?"

Tài xế ở ghế trước không ngạc nhiên gì ấn nút một cái,tấm bảng che sáng màu đen từ từ nâng lên—-không phải lễ nghi thì không nên nhìn,không phải lễ nghi thì không nên nghe......

Nói qua bên Roy,cúp điện thoại rồi,bước ra thang máy,chính là phòng khách chuyên dụng của đổng sự trưởng.Bước ra tiếp đón là trợ lý riêng của Mục Tư Thiều—-một người phụ nữ khá đẹp,đương nhiên,có thể trở thành trợ lý riêng cho Mục Tư Thiều người ông chủ nghiêm khắc một cách quá đáng này,năng lực của cô ta cũng là nhất đẳng rồi.Người phụ nữ xinh đẹp,đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp có năng lực,là sinh vật so với người đàn ông có năng lực càng đáng sợ,cũng là loại người so với người đàn ông có năng lực mắt càng cao trên đỉnh.

"Vũ Văn tiên sinh,ông chủ đang họp với mấy vị bộ trưởng.Mời người đợi ở phòng khách một lát."Đây không,một câu ngắn gọn,dùng từ dùng câu một cách cung kính,Roy chính là không nghe ra một chút cung kính,ngược lại là nồng nặc sự bất mãn.

Roy đương nhiên biết bản thân trong mắt của người phụ nữ này,cùng với tất cả thuộc hạ biết quan hệ đôi lứa của hắn với Mục Tư Thiều,bản thân chính là người đàn ông 'dĩ sắc sự nhân'(dùng sắc đẹp để quyến rũ người khác),so với mấy MB trong Club không cao thượng hơn đâu.Tuy Roy dù gì cũng là tác gia thời thượng,cũng là người chủ 'nhật tiến đấu kim'(một ngày một đấu vàng),trách thì trách Mục Tư Thiều quá giàu có,còn thu nhập chút ít của hắn,trong mắt của Mục Tư Thiều cùng thuộc hạ của hắn,đều chỉ là số lẻ thôi.

Nhưng Roy cũng không để ý.Người hắn để ý,chỉ có một mình Mục Tư Thiều mà thôi.

"OK."Thanh thanh đạm đạm nói một câu,không có ý làm khó cô ta,Roy tự mình pha cho mình một ly cực phẩm Blue Mountain(loại coffe ưu việt nhất thế giới),ngồi trên ghế sofa thoải mái đợi cuộc họp của Mục Tư Thiều kết thúc.

Đợi khoảng một tiếng đồng hồ,phòng làm việc cuối cùng cũng có người dần dần bước ra.Nhìn thấy Roy trên sofa,đều không tự giác tránh đi,trong đó có chút kinh ngạc,càng nhiều nữa là sự bất mãn như người trợ lý riêng đó.Cuối cùng bước ra vẫn là người phụ nữ đó:"Người có thể vào rồi."

Roy tao nhã đứng lên,nhẹ nhàng nói:"Cám ơn."Nhìn cũng không nhìn cô ta một mắt,thì bước vào phòng làm việc của Mục Tư Thiều,làm lơ ánh nhìn không cam tâm ở đằng sau.

Mục Tư Thiều đang ngồi phía sau phòng làm việc của hắn,lưng dựa vào cửa sổ kiểu Pháp khá lớn,nhìn xuống chính là toàn cảnh của khách sạn Lotus.

"Mục,chuyện gì không thể về nhà nói?" Roy đã đoán được Mục Tư Thiều muốn nói gì,bởi vì hắn nhìn thấy thư chuyển nhượng tài sản trên bàn của hắn,viết bên B là Vũ Văn Khuynh Mặc,cũng chính là tên đầy đủ của Roy.Lòng lạnh đi một nửa trong một thoáng,nhưng vẫn duy trì tư thế tao nhã.Đây là thói quen của Roy,thất thái(mất đi tư thái với lễ phép trước đó) không phải tác phong của hắn.

"Roy,ngươi là người thông minh.Một trăm ngàn bản chỉ là một bộ phận nhỏ."Dù gì cùng Roy sống chung hai năm rồi,có không quan tâm thế nào đi nữa cũng ít nhiều hiểu một chút tính của Roy,Mục Tư Thiều 'khai môn kiến sơn'(trực tiếp vào vấn đề).Với người thông minh,không cần thiết vòng vo.

Roy chau mày lên:"Anh đã quyết định rồi?"

Mục Tư Thiều vì sự dây dưa của Roy không vui lên:"Ngươi thấy rồi đấy,kí tên thì được rồi."Đối với tình nhân đêm ngày gặp nhau hết hai năm nay có thể lạnh lùng như vậy,cũng chỉ có giáo phụ của hắc đạo MrS rồi.

Trên thư chuyển nhượng tài sản có rất nhiều nội dung,bao gồm căn nhà hiện nay họ đang ở,hai chiếc xe,cùng với—-người đàn ông này lại mua cả nhà xuất bản cho hắn?

"Mục,anh thật hào phóng đó."Roy tức đến cười lên.

Mục Tư Thiều có chút ngạc nhiên với sự bình tĩnh của hắn,nhưng nghĩ lại,Roy hình như không khi nào thất thái,,thế là hắn cũng yên têm,cười nói:"Ngươi cũng đâu phải không biết,ta đối với tình nhân luôn rất hào phóng."

Không biết,ta đích thực không biết......Roy phẫn nộ nghĩ trong lòng.Ta không biết anh có thể dùng ngữ điệu thanh thản như vậy,dùng loại phương thức đánh đuổi MB này để nói chia tay với ta,thì ra hai năm nay ta ở trong tim anh,chỉ là nam sủng mà anh bao nuôi à?Rất tốt,Mục,anh rất thành công chọc tức ta rồi đấy......

"Vậy,tôi cung kính không bằng tòng mệnh rồi."Roy cầm lấy cây bút máy bên tay của Mục Tư Thiều,thư thái ký tên mình lên thư chuyển nhượng một tờ ba phần,"Tạm biệt,Mục."

Cầm lấy văn kiện,quay lưng rời khỏi,lúc đi đến cửa đột nhiên quay người,lộ ra một nụ cười nan giải:"Anh nhận được thư mời party hôm nay của Kỷ Thanh và Kỷ Thu chưa?"

Mục Tư Thiều không biết hắn hỏi như vậy có ý gì,nhưng hắn cũng không quên lúc trước hắn gặp được Roy chính là trong tiệc sinh nhật của Hàn Kỷ Thanh,thế là trả lời như thật:"Nhận được rồi."

Roy cười tao nhã:"Tôi rất nhớ Kỷ Thu đứa trẻ đó,nên phải đi xem xem cậu ta,vì để tránh ngại ngùng,tôi nghĩ,Mục tiên sinh có lẽ không để ý trễ một ngày gặp bạn bè đúng không?"Nói xong rồi thư thái quay người rời khỏi phòng làm việc,chỉ để lại Mục Tư Thiều một lát sau mới hoàn hồn lại.

Mục tiên sinh? Lâu rồi không nghe hắn xưng hô vậy rồi,hắn thích ứng khá nhanh đó......

Nói không rõ cảm giác gì trong lòng,sự sảng khoái của Roy làm hắn nhẹ nhõm,nhưng cảm thấy không biết chỗ nào có vấn đề.

Còn với party của Hàn Kỷ Thanh......dù gì cũng chia tay rồi,lấy gì để hắn chiều hắn chứ?Mục Tư Thiều hừ một tiếng lạnh lùng,nối thông đường dây trong,trong đó vang lên giọng của trợ lý riêng:"Tối nay Hàn trạch(nhà) có tiệc rượu,thay tôi từ chối sắp xếp khác."

Về đến nhà,Roy mới từ trong trạng thái chạy 130 mã hiệu như điên lúc nãy ổn định lại.Từ tốn nối thông điện thoại:"Kỷ Thu,anh là Roy."

"Anh Vũ Văn."Người ờ đầu điện thoại bên kia ngọt ngào gọi,nhưng giọng nói trầm thấp lại rất tự nhiên làm Roy biết được việc đang xảy ra ở bên kia.

"Em còn nhớ đến người anh này à?Thân là người đặt kế hoạch quản lý tài chính của anh,lại mất tích nửa năm!"Roy như có như không khiển trách nói.

"Ax......haha,anh Vũ Văn buổi tối sẽ đến chứ?"Từ trong ngữ khí của cậu ta mà nghe,rất là mong đợi,cũng có thể nghe thấy tiếng cắn răng bất mãn của Hàn Kỷ Thanh ở kế bên người cậu ta.

Roy cười nói:"Đương nhiên sẽ đi.Nhưng trước đó,em có thể đẩy anh trai em ra,giúp anh Vũ Văn làm chuyện này?"

"Chuyện gì?"Đầu kia truyền đến tiếng hống của ai đó và tiếng vật nặng rớt xuống đất.

"Giúp anh bán chút đồ......"Roy nhìn thư chuyển nhượng trên tay,trong mắt phượng xinh đẹp toàn là thần sắc tính toán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off