Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão đại." Mở cửa xe ra cho Mục Tư Thiều, Cổ Ngạn cung kính ở một bên chờ đợi, K cũng từ một chiếc xe khác bước xuống, đi theo phía sau là Bạch Ưng.

Người đàn ông như đế vương một chân bước ra khỏi cửa xe, mắt ưng lướt qua cảnh tượng trước mắt, giờ mới đứng dậy, xuống xe.

Nơi nghỉ ngơi của Mục Tư Thiều là khách sạn Hilton thuộc Manhattan. Nơi này phồn hoa, giao thông thuận lợi, cách phố Hoa Kiều cũng chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ.

"Mr.S." Trên mặt Bạch Ưng có tý trắng bệch, "Chúng ta..."

"Đừng gấp, Bạch Ưng." Làm đứt quãng lời của Bạch Ưng, Mục Tư Thiều ra hiệu K đến quầy tiếp tân check in. Quay người nhìn lấy Bạch Ưng, khóe môi nở ra nụ cười khôi hài, "Ngồi mười mấy tiếng đồng hồ máy bay, ngươi cũng phải cho thời gian ta nghỉ ngơi dưỡng sức chứ, không phải sao, Bạch Ưng."

Vẻ mặt của Bạch Ưng càng khó coi.

Khi ở trong nước chính là như vậy. Giáo phụ hắc đạo trẻ tuổi này làm bất cứ việc gì cũng là bộ dạng điềm đạm, thế nhưng trong nhất cử nhất động đều nắm vững tình thế trong tay, làm người khác bất giác chìm vào trong sự khống chế của hắn. Cả một tháng trời! Hắn đã lưu lại ở trong nước cả một tháng trời, nhưng cứ bị Mục Tư Thiều kéo dài, cho đến ngày hôm nay.

Thời gian một tháng quá lâu rồi. Đủ lâu để bang chủ hiện thời của U Ảnh, cha già của hắn đi đời, để Hắc Long dễ dàng đăng lên ngôi vị bang chủ, Bạch Ưng hắn nóng ruột, nhưng Mục Tư Thiều lại không mấy để tâm. May thay cha già của hắn không xảy ra việc gì trong một tháng này. Và bây giờ, bọn họ đã đến Newyork, Mục Tư Thiều lại có tâm tư lái xe đến khách sạn Hilton nghỉ ngơi, hoàn toàn mặc kệ hắn đang rất khẩn cấp, muốn một phát súng cho Hắc Long toi mạng!

Thế nhưng Bạch Ưng không cách nào phản bác quyết định của Mục Tư Thiều. Sớm từ khi hắn chấp nhận điều kiện đó, thì hắn đã không có đường nào khác để lựa chọn.

Thân hình rắn rỏi thon dài, gương mặt với góc cạnh rõ nét, khí thế quân lâm thiên hạ (thống trị tất cả), cùng với vài tên vệ sĩ áo đen bên cạnh hắn, thu hút ánh nhìn của hầu hết tất cả mọi người trong khách sạn—-Mục Tư Thiều chính là một người đàn ông như vậy. Bất kể đi đến đâu, đều là tâm điểm của mọi ánh nhìn, cho dù là Manhattan đầy rẫy người quyền quý nổi tiếng này cũng không ngoại lệ.

"Bạch Ưng thiếu chủ, người là về phủ của mình, hay là?" Cổ Ngạn lễ độ hỏi Bạch Ưng.

Bạch Ưng không trả lời, tự mình dặn dò tùy tùng của mình mở thêm một căn phòng. Đáng chết thật... Nơi ở của hắn, e là sớm bị người của Hắc Long giám sát bao vây rồi, chỉ đợi hắn vừa xuất hiện thì có thể tóm gọn trong tay, hắn làm sao có thể tự mình nhảy vào chỗ chết đó chứ!

Thấy Bạch Ưng lựa chọn ở lại khách sạn, Cổ Ngạn và K nhìn nhau một cái, hai người đều nhún vai, nhưng trong mắt là nét lạnh lùng người khác nhìn không thấu.

Bước vào phòng, thì Cổ Ngạn và K đích thân động thủ, từng ngõ ngách trong phòng đều kiểm tra một lượt, xác nhận không có bất cứ máy theo dõi camera nào, cùng vật đáng nghi nào khác, giờ mới cung kính nói với Mục Tư Thiều đang ngồi đợi trên ghế sofa: "Lão đại, không có vấn đề."

"Vất vả rồi." Vẫy rồi vẫy tay, Mục Tư Thiều tỏ ý bọn họ có thể đi nghỉ ngơi rồi, khi hai người bước đến bên cửa lại đột nhiên mở miệng, "Để người bên tổng bộ U Ảnh mỗi phút mỗi giây đều chú ý động hướng của lão bang chủ."

"Vâng, lão đại."

Cửa bị đóng lại, căn phòng hạng tổng thống rộng lớn chỉ còn lại một mình Mục Tư Thiều.

Người đàn ông thân là giáo phụ của hắc đạo Á châu bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống Manhattan được xưng là trung tâm tài chính thế giới, nơi này nghe nói là hòn đảo phồn hoa nhất toàn cầu.

Trút bỏ sự yểm hộ của màn đêm, Manhattan của ban ngày xem ra không náo nhiệt và phồn hoa như thế. Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, chính tại nơi nhỏ bé này, tập trung hàng chục ngân hàng lớn, công ty bảo hiểm, phòng giao dịch cùng tổng bộ của hàng trăm công ty lớn với trình độ cao nhất thế giới, nắm giữ gia tài của vô số người, thậm chí sinh mạng.

Mắt ưng vẫn từ độ cao ba mươi mấy tầng nhìn xuống mặt đất. Khóe môi của Mục Tư Thiều nở ra một nụ cười tàn nhẫn.

Thật ra trên thực tế nắm giữ những thứ này, chỉ là vài đại gia tộc đếm trên đầu ngón tay trên thế giới. Không sai, thế giới này chính là không công bằng như vậy—-Hơn chín mươi phần trăm tài sản thì bị nắm giữ trong tay số người không đến một phần trăm. Vô số người mắng nhiếc lấy, than vãn lấy, cuộc sống hơi tàn như chó vậy, nhưng vẫn không thể không cậy thân cậy thế, chịu sự khống chế của người khác. Đây chính là hiện thực tàn khốc.

Không ai có thể thay đổi hiện thực này, chỉ có sớm nhìn thấu hiện thực này, và người có dã tâm có năng lực, mới dốc sức leo lên trên, cuối cùng trở thành người khống chế người khác. Và Mục Tư Thiều hắn, chính là một trong số đó.

Hai mươi năm trước, một cô nhi được giáo phụ tiền nhiệm ưng ý rồi nhận nuôi, trải qua mười năm huấn luyện và ác mộng, đôi tay nhuốm máu tươi của vô số người, mới trở thành người kế thừa của giáo phụ tiền nhiệm, cuối cùng dẹp được cơn loạn của hắc đạo Á châu, trở thành giáo phụ trẻ tuổi nhất nhưng có uy danh nhất. Đã trải qua tất cả những thứ này Mục Tư Thiều hiểu rõ, chỉ có nắm chắc quyền lực trong tay, hắn mới có thể có được tất cả, bao gồm người đàn ông đó.

Nhớ đến đôi mắt phượng với khóe mắt hơi nhướng lên mang theo vẻ thú vị cùng quyến rũ, Mục Tư Thiều bất giác nắm chặt đôi tay, trong mắt ưng lộ ra vẻ chắc chắn. Hắn tuyệt đối không cho phép con yêu nghiệt đó phản bội hay là đào tẩu, bất kể với hành động nào, hắn cũng sẽ bắt người đó về, vĩnh viễn không buông tay.

Roy ngươi tốt nhất chỉ là giận dỗi với ta, nếu không...

Phía Nam Lower Manhattan, phố Hoa kiều

Roy đột nhiên cảm thấy máy mắt phải, để tạp chí tài chính trong tay xuống, đưa tay xoa rồi xoa vầng trán.

Mắt trái máy là tài, mắt phải máy là tai. Đây chẳng lẽ là điềm báo tai họa?

Nhíu rồi nhíu mày, lại đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của bản thân thực sự nực cười—-Bản thân từ khi nào cũng bắt đầu mê tín những thứ này rồi? Thật sự trở nên càng lúc càng không giống hắn rồi đó...

"Roy." Đang ngồi cười tự giễu, giọng của Hắc Long từ bên khác truyền đến, "Chúng ta nên đi rồi."

"Ỏh?" Nhướng mắt phượng, Roy nhìn lão đại hắc đạo một bộ dạng áo vest giày da nào đó, có tý ngạc nhiên, "Nhanh vậy?" Hắn còn tưởng người đàn ông đó hôm nay mới đến Newyork, chí ít phải đợi đến sáng mai mới có thể liên lạc với Hắc Long đó...

Nghe xong Hắc Long cười rồi cười một cách khôi hài: "Anata của ngươi không thể đợi được muốn gặp ngươi rồi, nếu không thì phải tiếp tục giúp Bạch Ưng con tôm chân mềm đó đối phó ta, ta cũng là không cách nào khác." Như thật như giả đáp.

"Hơ." Cười mỉa một cái, Roy cũng không phí lời với hắn nữa, "Cho ta một cái đồ chơi nhỏ đi."

Hắc Long lộ ra vẻ hơi kinh ngạc: "Ngươi dùng để làm gì?" Hắn rất rõ "đồ chơi nhỏ" Roy nói là chỉ cái gì.

"Nếu như các người bất hòa, hai bên xảy ra thứ không nên xảy ra, ta cũng có thể dùng để tự vệ, không phải sao?" Roy nhướng rồi nhướng mày, một bộ dạng đương nhiên. "Ngươi không phải nhỏ mọn vậy chứ? Muốn lấy mạng của đồ đệ ngươi ra đùa?"

"..." Hắc long vô nại, chỉ có thể cúi người từ mắt cá chân rút ra một khẩu Derringer nhỏ ngọn xinh xắn, đưa cho Roy.

Roy không khách sáo đón lấy, ngắm ngía hồi lâu: "Ngươi từ khi nào cũng bắt đầu dùng súng của phụ nữ rồi?" Vừa nói vừa mở hộp đạn ra xem.

"Tiện cho việc bí mật mang theo, là một lựa chọn tốt cho việc ám sát. "Hắc Long cười khổ một cái. Đó là khẩu Derringer hắn đặt làm tại Đức, như vậy thì rơi vào tay của Roy, Hắc Long rất rõ là bản thân không thể lấy lại được rồi.

"Đừng một bộ dạng đó, chẳng qua là một khẩu súng mà thôi." Roy vẫy rồi vẫy tay, "Thiếu Cảnh đâu?"

"Ta không định mang hắn theo." Hắc Long chỉ rồi chỉ phía trên, "Ngươi chẳng lẽ không sợ hắn đem việc ngươi lừa gạt Mục Tư Thiều nói ra?"

Bĩu rồi bĩu môi, Roy nở ra một nụ cười: "Hắn chắc sớm đoán được rồi." Nếu như ngay cả những việc này cũng không thể dự liệu, người đàn ông đó làm sao có thể với sự từng trải trẻ tuổi như vậy ngồi vững trên chiếc ghế thủ lĩnh của hắc đạo Á châu, lại sao có thể xứng để hắn thích?

Nhún nhún vai, không quan tâm lắm đến lời của Roy, Hắc Long vẫn không định mang theo Thiệu Cảnh, chỉ nói: "Đi thôi."

Hắc Long và Roy ra khỏi cửa bước vào chiếc Lincoln dài đều không phát hiện, có một người luôn trong căn phòng của tầng ba chăm chú vào họ, cho đến khi xe càng chạy càng xa, biến mất tại nơi mắt không nhìn thấy được.

Nhà kho bến cảng.

Đây là khu vực cấm, người bình thường cơ bản là không muốn, cũng không dám đến gần nơi này. Cho dù bên cảnh sát, cũng cực ít đặt chân đến.

Bởi vì đây là địa bàn của hắc đạo người Hoa U Ảnh, ở nơi đây, cuộc chiến của xã hội đen xảy ra nhiều vô kể. Trong nhà kho phân bố rối rắm phức tạp, không biết chôn vùi biết bao sinh mạng.

Chiếc Lincoln dài từ từ trượt đi một đoạn, cuối cùng dừng lại trước cửa một nhà kho cực kỳ ẩn mật. Nơi đó, đã có người đang chờ đợi.

Người đẹp trong xe nhìn rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, đôi chân mày xinh đẹp tinh mỹ hơi nhíu lại: "Việc đàm phán của hắc đạo nhất định phải ở nơi như vậy?" Xung quang là mùi tanh của muối biển cùng sức ép tràn ngập trong bầu không khí làm Roy vô cùng khó chịu.

"Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu rõ người đàn ông của ngươi là làm gì sao?" Hắc Long nhìn hắn một cái, ánh mắt lập tức tập trung tại một chiếc xe khác—-Đó là một chiếc xe hạng sang đầu chữ B màu đen, thuộc thế lực của Mục Tư Thiều tại Bắc Mỹ.

Xuống xe một cách nhanh gọn, người xung quanh vừa thấy Hắc Long đến, lập tức vây lấy hắn. Trong số những người này, một nửa là người của Hắc chi trong năm chi của U Ảnh, thuộc quản lý của Hắc Long; và một bên khác, là người của Mục Tư Thiều. Một nửa số người này đa số ánh mắt kiềm nén, khí tiết điềm tĩnh, khi bước đi dưới chân không vướng bụi, vừa nhìn thì biết là sát thủ hạng nhất từng được huấn luyện, ai nấy đều là tinh anh lấy một chọi trăm.

Hắc Long nhíu chặt đôi mày, nhưng trên miệng vẫn lễ độ nói: "Hắc Long đến rồi, để người đợi lâu rồi thật ngại quá, Mr.Savior."

Trong chiếc xe hạng sang đầu chữ B không có bất cứ động tĩnh. Một nửa số người kia cũng không nói chuyện, chỉ là yên tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của chủ nhân nhà mình.

Sự nhẫn nại và khí thế mạnh quá! Hắc Long không khỏi càng khâm phục đối với giáo phụ chỉ nghe danh mà chưa gặp mặt này. Không cần đánh đã làm đối phương khuất phục, lần đầu đả kích sĩ khí của đối phương, lần hai làm mất sĩ khí, lần ba thì hoàn toàn tiêu tan, quả nhiên là người đàn ông không đơn giản. Hắc Long nhíu mày, nhìn người của mình đã thể hiện sự yếu thế, mà đối phương thì không tý sứt mẻ.

"Roy, xem ra ngươi không xuất hiện, ta ngay cả mặt của giáo phụ cũng chưa gặp thì đã thua rồi." Hắc Long nói với Roy ở trong xe.

"..." Roy nhìn xe của đối phương, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện ý cười thú vị. Vẫn chưa từng thấy Mục Tư Thiều có khí thế như vậy...

Mục, hi vọng ngươi hôm nay đừng làm ta quá thất vọng.

Roy vừa nghĩ trong lòng vừa tao nhã xuống xe. Đối phương cuối cùng cũng có tý động tĩnh.

Cửa xe mở ra, người bước xuống lại là thân tín của Mục Tư Thiều, K và Cổ Ngạn.

Thông qua cửa xe hơi mở, Roy có thể nhìn thấy, người đàn ông nào đó đang ngồi ngay ở ghế sau, một ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào mình, nóng bỏng, làm gió biển đã ướm hơi nóng của đầu hạ cũng bắt đầu nóng dần lên.

"Mr.S quả nhiên kiên nhẫn, ngay cả người quan tâm xuất hiện, cũng có thể kìm nén được như vậy." Hắc Long cũng bị cử động của Mục Tư Thiều làm cho có tý nóng ruột.

Cuối cùng, khi bên này người của Hắc Long bắt đầu chộn rộn, Mục Tư Thiều bước ra khỏi cửa.

"Hắc Long, nghe danh đã lâu."

Lời tuy là nói với bang chủ kế tiếp của U Ảnh, thế nhưng mắt ưng sắc bén từ đầu đến cuối vẫn nhìn người đàn ông nào đó hình như đã đứng sai phía, trong đó vẻ mặt không rõ nắng mưa làm người bị nhìn chăm chú cũng cảm thấy hơi căng thẳng.

"Giáo phụ đại nhân quá khen." Hắc Long gượng cười nói, "Không biết người tôi cần ở đâu?" Người hình như đều ở đây, chỉ không thấy Bạch Ưng, cái con tôm chân mềm hắn hận không thể giết cho thỏa chí đó.

"Đem người của ta trả cho ta, thì ta sẽ tự động đem thứ người cần tặng cho ngươi." Mục Tư Thiều ung dung, không hề thấy cảm giác căng thẳng của hai bên đối đầu. Mắt ưng vẫn chăm chú vào Roy.

"Xem ra giáo phụ đại nhân không mấy quan tâm ngươi rồi, Vũ Văn tiên sinh?" Hắc Long nở ra một nụ cười kỳ lạ, kéo Roy đang ở một bên đến gần mình, nhưng lời là nói cho Mục Tư Thiều nghe.

Mục Tư Thiều vẫn không đổi sắc mặt, chỉ là trong mắt ưng đã bắt đầu hiện ý giận.

"Cũng đúng, thân tín mà, giáo phụ đại nhân cũng không thiếu một người này, người tình cũng có thể tìm tiếp, hai con tin này của ta, sao sánh được với điều kiện ưu đãi Bạch Ưng đề ra, ta nói đúng không, Mr.Savior?" Hắc Long rút súng ra, chĩa vào trán của Roy, khóe môi nở ra nụ cười tàn nhẫn, "Vậy để Vũ Văn tiên sinh chết trước mặt ngươi, ngươi cũng sẽ không có tý động lòng chăng?"

Trong một thoáng Hắc Long rút súng, người của Mục Tư Thiều với K và Cổ Ngạn dẫn đầu đều từ trong người rút súng ra, ai nấy chĩa vào mục tiêu.

Roy không nói một lời, cứ như người ngoài cuộc, khi miệng súng chĩa vào vầng thái dương của mình, cuối cùng cũng có cảm giác đang trong cuộc chiến.

Mắt phượng nhìn về phía người đàn ông cứ nhíu mày, đối mặt với mấy chục miệng súng đen ngòm, hình như không có cảm giác.

Mục, ngươi rốt cuộc lựa chọn ra sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off