Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Roy?"

Hắc Long bởi vì Mục Tư Thiều và Roy đến cùng lời bàn bạc sau đó mà "đãi ngộ" rõ ràng được nâng cao, bị Ryan dặn dò đưa ra khỏi căn phòng âm u lạnh lẽo dưới mặt đất đó, sắp xếp trong một căn phòng do bảo vệ cảnh vệ của Minh Đường canh giữ nghiêm ngặt.

Khi Roy bước vào trong phòng, Hắc Long hình như vừa tắm xong, đang ngồi trên giường tiếp nhận sự kiểm tra của bác sĩ, một bên là Cổ Ngạn và K đã bày sẵn thế trận, để phòng hắn sẽ nhân cơ hội làm những việc không nên làm.

Trận đột kích đêm qua làm hắn có không ít vết thương, tuy không nặng, nhưng đủ để hắn chịu rồi. Cộng thêm hơi ẩm dưới tầng hầm, làm tình trạng của hắn có vẻ khá tồi tệ. Nhưng điều thật sự làm vẻ mặt hiện giờ của hắn nặng nề như vậy, chắc vẫn là sư phụ của hắn, sự thật lão già của U Ảnh phái người ám sát hắn, cùng với việc lúc nãy Mục Tư Thiều để hắn suy nghĩ chăng......

Thấy Roy bước vào, Hắc Long có tý ngạc nhiên. Theo hắn biết, Roy chỉ là người tình của Mục Tư Thiều, không phải thuộc hạ của Mục Tư Thiều. Vả lại nhìn thái độ lúc nãy Mục Tư Thiều đối đãi Roy, lòng chiếm hữu cũng khá là nghiêm trọng không phải sao? Hắn tưởng người đến tìm hắn sẽ là thân tín của Mục Tư Thiểu Thiệu Cảnh đó ......

Nhớ đến Thiệu Cảnh, trong đôi mắt sắc bén của Hắc Long lộ ra vẻ âm u khó hiểu.

Đó thật là một bảo bối khó tìm... Đáng tiếc, hắn vốn dĩ còn có cơ hội có được tên Thiệu Cành đó. Hiện giờ xem ra, chắc là không có hi vọng gì rồi.

Thế nhưng hiện giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này. Hắc Long ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Roy, lạnh lùng nói: "Giáo phụ tiên sinh lại chịu thả ngươi đến đàm phán với ta?" Giống như đột nhiên nhớ ra gì vậy, khóe môi Hắc Long nở ra nụ cười châm biếm, "Hay là hắn tưởng ngươi càng dễ làm ta thỏa hiệp?"

"Lời nói không cần kẹp thương mang gậy như vậy, sư phụ của ta." Roy giống như nghe thấy lời nói gì tức cười vậy, phụt cười một cái, "Tình cảnh hiện giờ của ngươi còn cần đàm phán với ta? Đừng quên rằng, ngươi chỉ có hai lựa chọn, thỏa hiệp, hoặc là......" Chết. Chữ cuối cùng, Roy không hề nói ra miệng, chỉ là ánh nhìn đầy ác ý trong mắt phượng đã biểu hiện khá rõ ý của hắn rồi.

Bác sĩ kết thúc công việc của ông ta, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, Roy nhìn Cổ Ngạn và K một cái, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Cổ Ngạn, ngữ khí hơi lạnh lùng nói: "Cổ Ngạn, phiền ngươi tiễn vị bác sĩ này ra ngoài."

Mắt của Cổ Ngạn tụ hội vẻ bất mãn một cách hiển nhiên: "Thiếu Cảnh muốn chúng tôi "chăm sóc" Hắc Long lão đại một cách đàng hoàng, không được rời khỏi một bước." Ý muốn nói chính là, ngươi có tư cách gì để mệnh lệnh ta?

"Ngươi cũng có thể xin chỉ thị của thiếu Cảnh, xem ngươi có phải nên làm theo lời ta nói." Mắt phượng lạnh lùng lướt qua, bên trong mang theo vẻ kiên quyết cùng uy nghiêm không thể phủ định được.

Cổ Ngạn ngẩn ra một hồi, bàn tay rũ bên chân siết chặt lại, nhưng vẫn liên hệ với Thiệu Cảnh bằng tai nghe mini, thân phận của Roy rất đặc biệt, tuy chỉ là người tình của lão đại bọn họ, nhưng tuyệt không thể chỉ là người tình mà thôi. Thế nên trong lòng hắn cho dù có bất mãn hơn chăng nữa, cũng không thể ngang nhiên chống đối với hắn, bất kính với hắn.

Quả nhiên, nghe xong mệnh lệnh truyền đến từ tai nghe, vẻ mặt của Cổ Ngạn trở nên rất khó coi, không nói một lời đi theo phía sau tên bác sĩ đó bước ra cửa. Ngang qua người Roy, còn dùng ánh mắt đâm mấy nhát trên người Roy.

"Hừ." Cười khẩy một cái, giống như đang chế giễu sự tự cho là đúng và không tự lượng sức của Cổ Ngạn, Roy dặn dò K đóng cửa phòng lại, tự mình bước đến ghế sofa đối diện giường ngồi xuống.

Hắc Long thấy vậy nhướng nhướng mày, chỉnh chỉnh vạt áo vì thoa thuốc mà hé ra một nửa, cùng ngồi xuống đối diện Roy, trong lòng suy đoán lấy, hỏi: "Roy, ngươi muốn nói gì?"

"Thực ra cũng không có gì." Roy đưa tay vén vén tóc mai trước trán một cách thờ ơ, mắt phượng mê người không có mắt kính che đậy lộ rõ vẻ rực rỡ, "Nói sao đi nữa, ngươi chung quy được xem là sư phụ của ta. Ta thì không độc ác như một số người, ngay cả đồ đệ của mình cũng xuống tay được." Mang theo vẻ chế nhạo, đặc biệt nhấn mạnh "một số người", Roy vừa mở miệng thì một mũi tên trúng hai con nhạn ngầm ám chỉ Hắc Long hạ độc thủ với hắn, cùng với bang chủ U Ảnh hạ độc thủ với Hắc Long.

Hắc Long đương nhiên nghe ra được, nhưng không lộ vẻ tức giận gì, chỉ cười mỉm: "Ngươi vẫn đang tính toán việc ta toan tính ngươi? Roy, vậy không giống ngươi."

Roy mà hắn quen biết, tính cách điềm nhiên lạnh lẽo, sẽ không coi trọng bất kỳ ai bên cạnh, cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù gặp phải sự phản bội, cùng lắm cũng là cười cười cho qua, bởi vì hắn căn bản thì không quan tâm những người đó; không chỉ như vậy, sự tao nhã và cao quý phảng phất như bẩm sinh đã có đó của Roy, làm hắn tuyệt nhiên không vì một số việc vặt mà canh cánh trong lòng. Tuy nói việc lần này đích thị là hắn có lỗi từ trước, gây nên cơn giận của Roy, nhưng Hắc Long từ đầu đến cuối cảm thấy, người đàn ông thâm sâu khó đoán xinh đẹp đến quá đáng này sẽ không cứ víu lấy việc đơn giản như vậy không buông.

Nghe xong Roy hừ một tiếng: "Không giống ta? Ha, ngươi tưởng ngươi hiểu ta lắm sao, sư phụ của ta?" Nhất thời không cẩn thận xém tý lại bị Hắc Long chọc giận rồi. Roy thật sự từng xem người đàn ông này là bạn. Gặp phải sự phản bội của người bạn tin tưởng, chẳng lẽ hắn ngay cả quyền lợi giận dữ cũng không có sao? Đây có phần tức cười quá.

Thế nhưng câu nói này của Hắc Long ở mức độ nhất định cũng hóa giải nút thắt trong lòng Roy—-Từ phương diện nào đó mà nói, Hắc Long không hề sai. Đây chỉ là một việc nhỏ, chỉ có thể nói rõ, Roy hắn với mắt nhìn người tự cho là cao siêu đó đã nhìn lầm người, tin lầm người mà thôi.

Ngầm hít một hơi sâu, Roy hồi phục sự bình tĩnh. Hắn không hề quên hắn đến tìm Hắc Long là vì việc gì.

"Thôi đi, Hắc Long. Ta cũng không muốn tính toán với ngươi nữa. Dù gì báo ứng của ngươi đến cũng rất thần tốc, cũng xem như trút được cơn hận trong lòng ta." Roy cong khóe môi, "Ta đến, là muốn thương lượng với ngươi một việc."

"Việc gì? Nếu là muốn ta ra giá cao hơn Bạch Ưng, ta vẫn chưa suy nghĩ kỹ." Cái giá như thế quá đắt, chắp tay nhường một phần ba ghế trưởng lão, thì tương đương với chắp tay nhường một nửa U Ảnh, vậy bảo hắn sao có thể chịu đựng? Muốn tốt hơn cả điều kiện này...... Hắc Long trong một chốc thực sự là nghĩ không ra chủ ý tốt hơn, vừa bảo toàn tính độc lập và địa vị bá chủ của U Ảnh, lại có được sự viện trợ của Mục Tư Thiều.

Hắc Long không phải Bạch Ưng, sẽ không muốn lấy một U Ảnh không thể hoàn toàn khống chế trong tay, thế nên muốn hắn đưa ra điều kiện gì tốt hơn, Roy căn bản không trông mong. Thế nhưng cứ như vậy đem Hắc Long trả cho bang chủ của U Ảnh và Bạch Ưng, hắn và Mục Tư Thiều lại đều cảm thấy đáng tiếc. Huống hồ, lão già của U Ành và con chim ưng non lông cũng chưa mọc đủ đó định ám sát bọn họ đó, không giáo huấn đàng hoàng một tý để răn đe thực sự không phải phong cách của giáo phụ hắc đạo Á châu Mục Tư Thiều hắn!

"Đừng căng thẳng, Hắc Long." Roy nở ra nụ cười vô hại, "Thế nhưng chắc ngươi biết hoàn cảnh hiện giờ của bản thân ngươi nguy hiểm ra sao?"

Biết, đương nhiên biết! Hắc Long suy nghĩ một cách căm hận gật gật đầu.

Roy cong khóe môi một cách vừa ý—- Biết được thì dễ làm rồi.

"Hiện giờ Ming Đường cũng không an toàn. Nếu như không trừ khử người đáng trừ khử, lão già của các ngươi khi nào sẽ gây chiến, thật không nói được."

Hắc Long đột nhiên híp mắt lại, ánh mắt nhìn Roy có vài phần nguy hiểm, lại có vài phần thú vị.

"Sao? Đối với việc này ngươi có ý kiến gì không?" Mắt phượng nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt của Hắc Long, một tý cũng không bỏ qua, và vẻ mặt hiện giờ của Hắc Long biểu thị, hắn hiểu ý của hắn, cũng biết "người đáng trừ khử" hắn nói rốt cuộc là ai.

"Ngươi thì sao, Roy? Đối với việc này có ý kiến gì?" Không trả lời mà hỏi ngược lại, Hắc Long muốn biết giới hạn của đối phương.

"Ta không phải người trong đạo của các người, đối với loại việc này có thể có ý kiến gì? Ta chẳng qua là đến làm sai vặt mà thôi." Roy nhẹ nhàng đưa câu hỏi trở lại.

"Vậy giáo phụ tiên sinh thì sao?" Hắc Long lại hỏi. Trên việc này, hắn không hề ở bên thế yếu, thế nên hắn nhất định phải dựa vào đây đạt được lợi ích lớn nhất—-Bởi vì Mục Tư Thiều hiển nhiên cũng rất muốn biết, trong số bọn họ tai mắt của U Ảnh rốt cuộc là người nào, nếu không cũng không thả cho Roy mà hắn hận không thể từng giây từng phút giam giữ trong lòng đến bàn với hắn rồi.

"Ý của Mục là... nếu Hắc Long ngươi chịu giúp đỡ, vậy chúng ta đương nhiên chính là quan hệ hợp tác hoàn mỹ rồi. Đương nhiên, bao gồm hợp tác sau khi kết thúc việc này......"

Ý rằng, giúp họ tóm được tai mắt, thì bọn họ cho thứ hắn cần, và sau khi việc này kết thúc, bọn họ cũng có thể vẫn duy trì hợp tác.

"Ỏh? Chỉ một tiểu nhân vật lại có thể đáng một phần ba ghế trưởng lão?" Đối với quyết định của Mục Tư Thiều Hắc Long ngược lại có tý ngạc nhiên—-Chỉ để tóm được một tai mắt, vị giáo phụ đại nhân trẻ tuổi nhưng dã tâm cực lớn này lại chịu từ bỏ quyền nắm giữ U Ành?

"Ý của Mục ta đã truyền đạt rồi, tin hay không ngươi tự quyết định." Roy nói xong, cũng xác định Hắc Long thực sự nghe hiểu rồi, thế là từ tốn từ ghế sofa đứng dậy, bước về phía cửa, khựng lại trước cửa, lại đột nhiên quay đầu nói: "Thời gian không nhiều, trước đêm nay cho ta đáp án. Có việc có K thông báo cho bọn ta thì được rồi." Roy nói rồi chỉ chỉ người da đen ở một bên. K nghe xong cung kính hành lễ với Roy, đưa mắt tiễn Roy ra cửa.

Roy và K quay lưng lại với Hắc Long đều không nhìn thấy, trong mắt thủ lĩnh chi Hắc củaU Ảnh lộ ra nét sáng ngời khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#off