1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Pỏn TR |
• Cp: Mikey x Baji
• Writter: May Serrenity
Warring: OOC
Bối cảnh: Touman của 12 năm sau (nhưng không có ai die cả)

______________________________

Mikey chống tay lên bàn thâm trầm nhìn ra cửa, đến khi nó được mở ra và người kia tiến vào, hắn gõ tay lên bàn, bảo.

"Lại đây"

Baji nhìn sắc mặt không mấy tốt đẹp của đối phương, hạ giọng xuống nước.

"Nghe em nói có được không?"

"Được, em nói đi"

"Em không phản bội anh"

"Chỉ vậy thôi?"

"Mikey, nếu anh thật sự yêu em, anh sẽ không nghi ngờ em"

"Mẹ nó, tại sao em không giải thích lý do em bước ra từ trong khách sạn của Takeomi hả. Em nói đi, anh ngồi đây nghe em nói"

Baji nhăn mày chần chừ, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, kiên quyết trả lời.

"Em chỉ có thể nói em không làm gì cả, em cũng không phản bội anh"

Mikey thở ra một hơi, gật đầu mấy cái.

"Được, em không phản bội anh đúng không?"

Anh nhìn thái độ của hắn xém bị dọa một phen, cảm giác như trong chuyện này Mikey phải truy cứu đến cùng. Biểu cảm hắn đen như nhọ nồi, ánh mắt chăm chăm như muốn phóng dao đâm thẳng vào người anh. Im lặng một lát, hắn dựa lưng xuống ghế, hạ tay vịn xuống, đưa ngón trỏ lên ngoắc ngoắc về phía mình.

"Lại đây"

Nghe được mệnh lệnh, anh cũng từ tốn bước tới kế bên hắn. Vừa đến trước mặt đối phương, hắn liền kéo Baji nằm sấp bụng trên người mình, cũng may ghế rộng, đủ cho hai người cùng càn quấy. Mikey hét lớn với vệ sĩ bên ngoài.

"Đóng cửa"

Vệ sĩ bên ngoài đóng cửa lại, tự bảo nhau.

"Thôi đi làm ly cà phê đi, lát quay lại"

Ngay sau đó trong phòng vang lên một tiếng "chát" cực kỳ đau điếng. Baji bị ném áo khoác xuống đất, dây cột cũng được tháo làm tóc xõa ra. Mikey bắt anh nằm sấp bụng trên đùi hắn, phần cúc áo bị bung ra, trễ xuống một nửa vai. Còn quần........một phát đã bị tuột đến đầu gối, lộ ra cánh mông trắng nõn.

À không, giờ thì không trắng nữa, đào trắng bị đánh thành đào hồng rồi!

Hắn lại giáng thêm một đánh nữa vào mông anh. Chết tiệt, người yêu của hắn thực sự quyến rũ đến làm hắn điên đảo, tưởng tượng cảnh anh nằm trong tay người khác, lửa giận của Mikey bừng cháy một cách nhiệt huyết.

"Nói! Em có chắc em không phản bội anh không?" - Mikey xoa xoa một bên cánh mông, ngắt nhẹ một cái.

Không nghe Baji trả lời, hắn lại nhẫn tâm đánh anh một cái. Baji mặt đã đỏ đến mang tai, hai tay che miệng, nếu bây giờ mà lỡ rên thành tiếng thì có nước chui xuống lỗ sâu 9981m mới hết biết xấu hổ là gì. Không mở miệng được, anh chỉ còn cách lắc đầu, tỏ ý mình không có.

"Nói dối"

Lại thêm một cái bạt tai trời giáng của hắn, hai cánh mông đã đỏ đến đáng sợ rồi, hắn vẫn không có cái gì gọi là ôn nhu, cũng không có ý định giảm lực tay.

"Em ở trong khách sạn của Takeomi làm gì?"

Baji lại lắc đầu, hắn lại đánh.

Cứ thế Mikey cứ tiếp tục hỏi, hỏi một câu anh lắc đầu một câu, từng cái lắc đầu của Baji đổi lại một cái bạt tai trời giáng của Mikey hạ xuống cánh mông tròn trịa, cừ từ từ mà đỏ lên.

Baji lệ nóng doanh tròng, anh không thể giải thích với hắn. Mikey là một người dễ nóng tính với những thứ mình không thích cho nên trong chuyện này Baji càng im lặng.

Nhưng mà càng im thì càng đau!!!!!!

Đau thôi thì không nói, không chỉ đau, còn rất kích thích!!!

Hắn cuối cùng đè sấp Baji lên bàn, toàn bộ mọi thứ từ lọ đựng bút, giấy tờ, sổ sách gì đó đều bị tàn nhẫn gạt xuống đất. Mikey đè anh từ phía sau, kiềm chế động tác của Baji.

"Từ từ đã, đừng làm ở đây, vào phòng đi"

"Em không cảm thấy làm ở đây rất mới mẻ hay sao?"

"Nhưng bên ngoài có vệ sĩ"

Mikey dán người mình lên lưng anh, chiếc lưỡi mềm mại lướt qua gáy Baji, làm anh một trận run rẩy.

"Chắc gì bọn họ còn đứng bên ngoài"

Baji cảm thấy mạch máu mình như bị đông lại, không dám nhúc nhích. Hai tay nắm chặt thành quyền, cảm xúc kìm nén làm toàn thân anh run nhẹ, bàn tay Mikey từ từ đặt sau cổ anh rõ ràng cảm nhận được. Cái tay kia dần dần vuốt xuống dọc sống lưng mình, không ngừng khiêu khích từng tấc da thịt.

Anh không dám động đậy, càng không dám né tránh. Người nằm trên anh chính Mikey vô địch - tổng trưởng Touman, anh lại còn là người yêu công khai của hắn. Baji không nỡ từ chối.

Anh nghẹn ngào cất tiếng, lời tuy nhỏ nhẹ nhưng trong phòng yên tĩnh lại nghe rõ ràng một cách dị thường. Tiếng nói vang lên chứa mấy phần nghẹn ngào, tựa như xin khoan dung, lại nghe như là đang làm nũng, nhưng cũng giống như bị ủy khuất.

"Anh không tin em"

Baji Keisuke cũng có một ngày phải giở giọng này ra với hắn.

"Không, Baji của anh, nếu em chịu giải thích rõ ràng, anh sẽ tin em"

Hắn không cưng chiều anh nữa? Không yêu thương anh nữa?

Thực ra hắn vẫn yêu thương Baji rất nhiều, vẫn cưng nựng anh rất rất nhiều, chỉ là những việc này không được Mikey áp dụng khi hắn nổi điên lên mà thôi.

Một bàn tay của Mikey từ phía sau lưng Baji đột nhiên mò mẫm đến vuốt ve ngực anh. Năm ngón thon dài nắm lấy bờ ngực bên phải, cứ thế mà khẽ vuốt, bóp nặn một cách khiêu khích. Mỗi một động tác dù nhẹ cũng làm Baji hô hấp càng thêm nặng nề.

Hắn biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người Baji, nhưng vì muốn dày vò anh nhiều một chút, nên hết lần này tới lần khác không cho anh được thống khoái. Baji cảm thấy trong lòng như có lông chim khều khều đến phát ngứa, không thoải mái chút nào.

Lớp sơ mi đã tháo hết các nút áo, trễ xuống lưng, che đi một ít phần mông đã bị đánh ửng đỏ, còn quần thì đã sớm bị ném ở một góc nào nó trông tội nghiệp vô cùng. Cả người anh nửa kín nửa hở như vậy, lúc này không khác gì yêu tinh dụ dỗ, mê hoặc lòng người.

Mikey thì ngược lại, quần áo trên người vẫn đầy đủ như cũ, chỉ là hơi có chút lộn xộn, làm Baji không cam lòng, nằm phía dưới mà tự lật người lại rồi bật dậy, tư thế ngồi trên bàn, hướng về phía hắn đang đứng ôm mình, muốn đưa tay cởi đồ hắn ra.

Hắn thế mà nắm cổ tay Baji, không cho anh cởi.

Baji học theo hắn, mặt cũng bắt đầu đen như nhọ nồi!!!

Anh muốn xem Mikey có thể chịu đựng đến khi nào!!

Một tay của Baji tự cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình, bây giờ trên người anh chính thức không một mảnh vải.

Baji vòng hai tay qua ôm cổ hắn, đưa môi mình đến, cùng hắn môi lưỡi dây dưa triền miên. Còn hắn cứ tiếp tục quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào trơn trượt của anh, dùng sức khuấy đảo, còn phát ra âm thanh cực kỳ dâm mỹ, đôi tay của hắn vuốt ve khắp thân thể thon dài, muốn ngừng mà không được.

Lúc này Baji mới dời một tay khỏi cổ hắn, bàn tay từ vòm ngực cứng cỏi của hắn mà trượt xuống bụng, thành công tháo bỏ thắt lưng đối phương. Sau khi giải thoát cho sự trói buộc, mọi thứ liền trở nên dễ dàng, chỉ trong chốc lát, Baji môi vừa hôn, tay vừa cởi áo vest và sơ mi của hắn.

Quá là chuyên nghiệp đi!

Mikey vừa mới dứt khỏi cơn mê hoặc kia của Baji, lập tức đè anh ngược trở lại bàn, mặt đối mặt nhìn kỹ dung nhan đối phương. Cơ thể Baji thịt ra thịt, cơ ra cơ, đủ mọi tiêu chuẩn của một người mẫu nam nên có. Nhưng khi dỡ bỏ lớp quần áo bên ngoài, sẽ thấy rằng không chỉ có phần cơ mà da thịt Baji vừa trắng lại mịn màng, vì tình dục mà trở nên phiếm hồng, thập phần mê người, đôi môi như quả anh đào mọng nước, vì nụ hôn lúc nãy mà đỏ đến mức kiều diễm ướt át. Baji chính là người mẫu, người mẫu không thuộc sở hữu của công chúng, mà là của Mikey.

Đầu ngón tay Mikey lần theo cơ thể của anh mò xuống dưới, một đường thẳng đến chỗ xương cụt lõm xuống, cứ thế mà xâm nhập phía dưới nóng hổi của Baji. Vì còn giận chuyện lúc nãy, trong lòng hắn giận dữ không thôi, né tránh không ôm anh.

Baji như hiểu được tâm hắn, không nhịn được run rẩy, cắn môi, mắt bắt đầu rớm nước nhiều hơn lúc nãy. Phía trên khó chịu, phía dưới cũng không thoải mái, lại không thể chạm tới người đàn ông của mình, khiến cả người anh dường như lạnh lẽo. Hắn không chịu ôm anh, dĩ nhiên làm anh khổ sở không tả nổi.

Trong lúc lòng còn đang lạnh lẽo mà trống rỗng , chợt phát hiện Mikey đang giúp anh lau nước mắt trên mặt, thanh âm vừa ôn nhu vừa ấm áp kia lại vang lên lần nữa.

"Xin lỗi"- Dứt lời liền nhẹ nhàng mà ôm Baji lên, vuốt vuốt mái tóc đen, rũ xuống như thác nước kia - "Không khóc, em khóc rồi anh cái gì cũng không nỡ"

Cảm thấy anh vừa ngưng chảy lệ, hắn liền ranh mãnh tiếp tục khuấy động ngón tay bên trong.

"Ah...Sano Manjiro....anh vừa nói không nỡ"- Cuối cùng Baji bị tức đến mức phải gọi cả họ tên thật của hắn.

Chẳng những không thấy hắn giận, còn cực kỳ mạnh tay mà tiến tới, làm Baji một phen chết đi sống lại .

Chưa đâu! Lát nữa mới biết thế nào là chết lên chết đi sống lại thực sự.

Sau một phen chăm sóc, miệng huyệt sâu trong thung lũng giữa hai chân Baji dần trở nên đầm đìa nước, nhìn mềm mại cực kỳ. Mikey đã đè lên người anh từ lâu, ban đầu còn không có ý định đè ép anh quá mức, nhưng bây giờ thì có chuyện đó sao?

Nghĩ lại đi, chuyện tốt như thế sao có thể đến với Baji được.

Anh cơ hồ cảm thấy có một vật cứng tròn nóng để ở chỗ bí ẩn dưới người, miệng huyệt ngậm đã được gần nửa cái đầu của thứ dữ tợn kia, còn có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên thình thịch rất có lực từ thứ đó.

Hai tay hắn giữ eo Baji, đưa người về phía trước.

Trong phúc chốc, anh thực sự không nhịn được, cũng không muốn nhịn, phát ra một tiếng rên đau khó nhịn từ trong cổ họng, giơ tay bắt lấy cánh tay đang giữ bên hông mình.

Rõ ràng là Baji đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng tận lực thả lỏng cơ thể. Nhưng mà, không vào được chính là không vào được, món đồ kia của Mikey mới tiến vào gần nửa đã bị kẹt thật chặt.

Lớn như vậy để làm gì? Hung khí này thật sự giết người được đó, những lần trước là anh mạng lớn mà còn sống đó có được không?

Bên trong người bên dưới rõ ràng ấm áp mềm mại, nhưng vòng thịt của miệng huyệt kia lại vô cùng không chịu phối hợp, gắt gao không để cho hắn đi vào. Vì vậy, hắn đưa một tay lên xoa đầu Baji, từng ngón tay luồn qua từng lọn tóc mềm mượt, cứ như dòng suối nhỏ chảy trong tay hắn. Baji như được an ủi, hắn cũng cảm giác thấy anh thoáng thả lỏng hơn chút, liền tiếp tục nhanh chóng đi vào bên trong, tuy nhiên không vào hết vẫn là không thể vào hết.

Bị người xông vào bên trong phải nói cực kỳ khó chịu, Baji không tự chủ được ưỡn ngực, hai điểm hồng nhạt trước ngực trong lúc vô tình bị đưa đến trước mặt người mang thâm tâm cầm thú nào đó, Mikey cuối cùng bị quyến rũ thành công, đưa lưỡi đến trơn mớn đầu nhũ anh.

Vẫn là không nhịn được mà Mikey nặng nề đè xuống, đem toàn bộ vật dưới người vùi vào giữa nơi giữa hai chân anh. Baji suýt chút nữa vì hoảng sợ mà hét lên, cảm giác cứ như bị một chuôi thịt xẻ làm hai, hạ thể truyền đến cảm giác đau muốn ngất.

Theo suy nghĩ của Baji, Mikey chính là một con cầm thú. Bởi anh có cảm giác hắn làm còn mạnh bạo hơn lần đầu.

Cảm giác đau là vì thứ hắn đưa tới quá to lớn, một đường chống đỡ, đường ruột bên trong bị nghiền ép, cảm giác truyền đến khiến Baji suýt nữa sinh ra ảo giác mình đang bị tra tấn chứ không phải làm tình. Đây chính là cảm giác chết đi sống lại thực sự đây. Baji hận mình không thể đập đầu xuống bàn rồi ngất đi cho xong.

Nhưng phải biết rằng hắn rất thông thạo lao nhanh qua điểm nào đó bên trong anh, tiếng kêu đau đớn của Baji liền bị biến đổi, eo bị tổng trưởng bắt lấy, hung hăng đâm về trước một chút, đâm vài lần, huyệt thịt và cánh tay đang bắt lấy hắn vì căng thẳng rốt cuộc cũng mềm nhũn mà thả lỏng ra.

Bên trong vừa ấm áp, lại có thể tiến vào thần tốc, không có lực chống cự hay ngăn cản. Mikey vừa cúi đầu là có thể thấy hình dáng y ở dưới người hắn. Bắp đùi mở rộng, một đôi chân thẳng dài trắng bóng bị nâng đến trước ngực, điều này làm hắn cực kỳ hưng phấn. Phía dưới không ngừng luân động ra vào kịch liệt, mỗi lần như thế lại để lại một chất dịch vừa nhớp nháp vừa dâm mỹ.

Hắn tận sâu trong tâm can muốn dằn vặt Baji cho đủ, đến khi anh chịu không nổi, ỉ ôi cầu xin hắn tha thứ. Vừa nghĩ đến đây Mikey không còn là người nữa, mà điên cuồng giống như mãnh thú. Dường như hắn bị suy nghĩ của mình làm cho mất kiềm chế, không hề kiểm soát mà thúc càng mãnh liệt hơn nữa.

Baji bị hắn làm cho sợ hãi lại càng sợ hơn, thực sự muốn giữ cho mình một cái mạng để mà lùi lại, nhưng với dự tính sai lầm của mình, anh bị hắn giữ chặt eo hơn nữa.

Hai tay Baji nắm chặt đến muốn bật máu, cắn răng chịu đựng mỗi đòn nặng ký khi phía dưới của Mikey đâm vô bụng mình, mỗi một cái đều khiến anh thập phần sợ chết khiếp. Baji nghi ngờ ruột của mình có lẽ bị đâm đến nỗi sai vị trí rồi. Anh không có biện pháp nào, chỉ có thể chủ động dây dưa hai chân bên hông đối phương, điều chỉnh tiết tấu của mình, thả lỏng hết cỡ, ấp a ấp úng nghênh hợp với đòn tấn công của Mikey. Thịt non ở miệng huyệt bị lôi kéo căng xé đau rát.

Tuy đã qua lần đầu, nhưng đột nhiên anh có cảm giác do làm quá mức mà miệng huyệt lại....chảy máu lần nữa.

Đúng là người yêu của Mikey đoán đố có sai, chính hắn cũng thấy một dòng đỏ thẫm từ chỗ kết hợp của hai người chảy ra.

Cái cảm giác chết đi sống lại này, anh căn bản chẳng dư lực để đi nhìn cảnh tượng của nửa người dưới mình, đoán thôi cũng biết nó thảm thương đến cỡ nào. Hắn biết thế nhưng động tác dưới người chỉ có nhẹ đi chứ không dừng lại, cả người bị hắn đụng run trên run dưới, cái mông Baji vừa đau vừa tê dại.

"Baji, gọi anh"

Ai muốn chứ? Rên sắp thành cái dạng gì rồi, còn gọi gì nữa?

Nghe trong miệng Baji ngoài tiếng "um...um a...a" thì không còn gì khác, Mikey lại luân động nhanh hơn. Baji tạm thời theo không kịp, liền hổn hển mà lên tiếng.

"Khoan...khoan đã... Anh chậm chút đi.. ah...anh chậm chút...cứ như vậy em sẽ chết thật đó....."

Baji thật sự bị thúc trên bàn gỗ đến đau cả lưng, đầu óc cũng hồ đồ rồi, nhưng mà khi nào hắn mới ra chứ hả? Còn bắt anh gọi, gọi cái gì mới được? Hắn có nhiều cách gọi như vậy biết nói làm sao?

Mikey?

Manjiro?

Tổng trưởng?

"Không phải tên, gọi một tiếng 'Chồng ơi' xem nào"- Cảm nhận được người bên dưới có chút chần chừ, hắn liền nói cụ thể cho anh nghe.

Gì? Nói gì? Chồng? Làm sao mà gọi chứ, thà gọi 'Mikey' còn dễ dàng hơn nhiều.

"Em...em....um~...chậm lại.... Em nói....ah... Em nói"

Nhưng lời đưa đến miệng, Baji liền xấu hổ đến câm nín. Anh chợt lắc đầu, điên cuồng lắc đầu. Trong đầu liên tục xuất hiện hai chữ "Cứu mạng".

"Sao vậy? Không muốn gọi?"

Baji vẫn cắn chặt hàm răng, khóe mắt thấm lệ cũng không chịu mở miệng. Thấy cái bộ dạng kháng cự tột cùng này của anh, hắn càng ngày càng trở nên độc ác, tốc độ va chạm càng lúc càng nhanh, độ mạnh cũng càng lúc càng lớn. Baji thấy tay mình tê rần, không còn sức chống đỡ, suýt chút nữa ngất đi. Eo của anh đột nhiên bị người đàn ông dũng mãnh kia kéo ra sau, hắn cùng lúc tàn nhẫn thúc mạnh về phía trước. Cảm giác tê dại bủn rủn hòa lẫn cùng thống khoái, làm anh nhịn không được rên càng ngày càng lớn.

Tiếng rên của Baji mang theo khoái cảm lẫn thống khổ, hắn muốn chậm lại an ủi đối phương một chút, nhưng liền bị hành động sau đó của anh làm hắn nuốt lời xuống cổ họng.

Mười ngón tay của người phía dưới vô lực kéo tới gần hắn, nức nở.

"...Um~... a ...chồng, chồng ơi, cầu anh, anh dừng lại đi, em không chịu nổi...em thật sự không chịu nổi nữa..."

Baji Keisuke - đội trưởng nhất phiên đội dù có uy vũ mạnh mẽ tới đâu, thì khi ở dưới thân của Mikey tổng trưởng, tất cả đều ra chuồng gà.

Hắn nghe đến dâng trào nhiệt huyết, quá kích động dẫn đến biên độ động tác càng lớn lên. Ác liệt mấy cái thúc xuống, Baji chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như dời sông lấp bể, rốt cuộc hoàn toàn buông tay khỏi cổ hắn, khóe mắt ngấn lệ đã ngừng chảy, chỉ đọng lại một mảng trong suốt mơ hồ.

Hai người đều đã say trong cơn cuồng hoan, vận động kịch liệt đến mức làm chiếc bàn rộng chỉ muốn than khóc cho cái thân bạc bẽo sắp lụi tàn của mình, trong phòng tỏa ra mùi dịch thể nồng nặc làm người ta đầu váng mắt hoa. Đột ngột có cỗ dịch nóng tràn vào, cả người Baji liền run rẩy không ngừng. Cuối cùng hắn cũng chịu bắn hết vào trong anh.

Anh hoàn toàn thả lỏng người, thở hổn hển, mồ hồi nhễ nhại, thầm trách tại sao Mikey lại có thể trâu bò đến như vậy, tức mình đến độ muốn ho khan vài cái.

Sau khi rút cự vật rời khỏi, Mikey bế ngang anh lên, muốn đưa anh vào phòng nghỉ. Baji liền dựa đầu mình vào vai hắn ngủ một chút. Đến khi cảm nhận được lưng mình đặt xuống giường, anh mới có cảm giác không đúng. Vội mở mắt, liền thấy hắn đè ở phía trên, anh liền đưa tay chặn vai đối phương.

Baji giọng hơi khàn khàn tỏ ý phản đối với người trên.

"Đừng làm nữa, em mệt lắm"

Nhận ra người anh hơi run, Mikey xoa xoa cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi.

"Lạnh sao?"

Baji gật đầu.

Anh cảm thấy lạnh, còn cơ thể anh thì đang nóng lên, Mikey đưa tay sờ lên trán và cổ, nhíu mày.

"Em sốt rồi, anh đưa em đi tắm nước ấm"

"Ưm"

Anh mệt mõi rũ mắt, mơ màng dựa vào ngực Mikey, mặc hắn tắm cho mình. Lúc lấy tinh dịch bên trong Baji, còn có máu chảy ra, người anh không ngừng run rẩy. Mikey càng nhìn càng xót lòng, vuốt nhẹ lưng đối phương.

"Anh xin lỗi, anh không nên nóng giận như thế"

Baji trong cơn mơ hồ hơi nghẹn ngào.

"Anh bắt nạt em"

"Được rồi, anh sai rồi, xin lỗi em"

Bế Baji ra khỏi phòng tắm, hắn nhìn người trong lòng đã ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường rồi đắp chăn kỹ càng. Sau đó ra khỏi phòng, tìm điện thoại rồi bấm số.

"Gọi một bác sĩ và một lao công đến văn phòng"

Vừa cúp máy, cửa phòng làm việc hắn mở ra. Shinichiro nhìn mớ hỗn độn chỗ bàn làm việc của hắn, ngơ ngác đến bất lực, hỏi.

"Mày không thể làm con người ta tử tế trên giường được à?"

"Em giận quá, không kịp vào phòng"

"Mày giận em nó cái gì?"

Mikey kể lại sự việc cho Shinichiro nghe, sau đó nhận lại được vẻ mặt chột dạ của anh trai mình. Hắn nghi ngờ hỏi.

"Anh biết gì đó đúng không?"

Shinichiro đoán chắc Baji cũng vì giữ bí mật chuyện này mà bị hành chết lên chết xuống, bây giờ còn phát sốt, đúng là mình đi hại đời con nhà người ta rồi.

"Thực ra người đến khách sạn của Takeomi là anh"

Shinichiro kể lại mình và Takeomi đang quen nhau, nhưng không thể nói cho Mikey vì hắn cho rằng Takeomi đang lừa tình và dụ dỗ anh trai hắn. Sau đêm mây mưa với Takeomi, Shinichiro từ chối mặc quần áo lạ và đã gọi Baji đem đồ của mình đến khách sạn để không bị Mikey nghi ngờ, còn nói với anh hãy giữ bí mật với Mikey. Ai biết được khi Baji bước ra khỏi đó thì bị Mikey từ xa bắt gặp, dẫn đến cãi nhau.

Mikey bấm số điện thoại lần nữa rồi áp lên tai.

"Thuê một chiếc xe tông Akashi Takeomi cho tôi"

Shinichiro giật điện thoại hắn lại nói với đầu dây bên kia.

"Nó nói đùa thôi, không có gì đâu" - Shinichiro cúp máy rồi nhìn Mikey - "Bình tĩnh lại đi Mikey, đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của anh, em vốn không hiểu gì về Takeomi hết"

Rồi trả điện thoại cho hắn sau đó rời khỏi, vừa lúc bác sĩ và lao công cũng tới.

Sau khi khám và cho uống thuốc, bác sĩ nói nhỏ với Mikey.

"Tổng trưởng, có chuyện gì thì đóng cửa bảo nhau, hoặc là nhẹ tay thôi" - Bác sĩ chỉ tay vào Baji, nhấn mạnh với Mikey - "38.5 độ đó"

Căn phòng chỉ còn lại hai người, Baji dần dần mở mắt, gọi hắn. Mikey nghe tiếng gọi liền cúp đuôi chạy lại, xoa đầu nói với Baji.

"Anh Shinichiro kể cho anh rồi, giờ em muốn phạt gì anh cũng chịu"

Anh không còn sức nói lớn, chỉ thì thầm kêu hắn đưa hết thẻ tín dụng cho mình. Khi đối phương đã giao nộp đầy đủ, Baji xua tay.

"Rồi đó, cút khỏi nhà hai tháng đi"

Hôm đó Touman truyền tai nhau một tin đồn, có người thấy Tổng trưởng ngồi trước cửa nhà ăn taiyaki, rồi gọi điện cho ai đó, không nghe rõ cuộc trò chuyện nói gì, chỉ nghe tổng trưởng thao thao bất tuyệt câu.

"Ẻm đuổi tao, ẻm đuổi tao rồi chúng mày"

Các thành viên cốt cán của Touman: Thôi đừng buồn, nếu buồn hãy vui lên (🥥🦋)

____the end____

Tôi vã, chị em tôi vã, với tình yêu dành cho Baji, chiếc pỏn ngẫu hứng này ra đời.

Xincamon!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro