Chương 1. Người c.hết đội mồ sống dậyChưa đặt tiêu đề 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bản Lác huyện Mai Châu vào một đêm trăng máu.

Nơi hiu quạnh nhất trong bản chính là nhà của mẹ con bà thầy pháp Y Hoa. Bà goá chồng, ở vậy nuôi cô con gái duy nhất. Lúc cô vừa sinh ra cũng là lúc cha cô nhắm mắt lìa đời.

Con gái bà là cô Khao Miêu, bà đặt tên cô như vậy vì Khao trong tiếng dân tộc Thái của họ nghĩa là trắng, Khao Miêu sinh ra có nước da trắng hồng và tướng miêu nhãn, đôi mắt mèo vừa to tròn vừa sáng long lanh. Thương mẹ ở goá một mình nuôi cô, Khao Miêu vừa học giỏi vừa chịu khó đỡ đần mẹ việc nhà. Cô mới thi đại học xong, đang chờ kết quả điểm thi.

Một cô gái tốt như vậy nhưng người trong bản đều không muốn cho con trai mình quen cô. Ngay từ lúc Khao Miêu chào đời, hai mẹ con cô đã bị cô lập bởi một lời đồn ác ý, rằng mẹ cô làm thầy pháp, làm cái nghề buôn thần bán thánh nên nghiệp tích dần ứng lên ông chồng, con gái thì vừa sinh ra đã khắc chết cha, nhà này nhất định rất xui xẻo không nên dây vào.

Khao Miêu nghe những lời này rất buồn, bà Y Hoa thường xuyên an ủi con gái:

"Không phải buồn, duyên con chưa đến chứ không phải không đến."

Con có duyên nhưng đó là duyên âm từ tiền kiếp tìm đến, câu này thì bà Y Hoa chưa từng nói, cũng không dám nói với cô bao giờ.

Khao Miêu mang bát tự thuần âm, là bát tự được phối hợp từ thiên can âm Ất, Đinh, Kỷ, Tân, Quý và hàng địa chi âm Sửu, Mão, Tỵ, Mùi, Dậu, Hợi. Người mang mệnh số này dễ bị ma quỷ trêu ghẹo và duyên âm tìm đến. Nhưng mấu chốt không phải ở bát tự thuần âm, bởi nó vẫn có cách né tránh và hoá giải. Cái quan trọng là nghiệt duyên từ kiếp trước tìm đến, cái này bà không thể ngăn được.

Còn người đàn ông kia bởi kiếp trước không nên được duyên với Khao Miêu nên đã tìm đến cô của kiếp này để nối lại duyên. Bà Y Hoa đương nhiên không muốn con gái mình phải cưới ma quỷ, nên đã thoả thuận với người đàn ông, đưa cô về tiền kiếp hoá giải nghiệt duyên, thành đôi với cậu ta ở kiếp trước, đổi lại phải để cô sống kiếp này yên ổn, sau này không được tìm đến quấy phá nữa.

Phàm là chuyện trái với quy luật luân hồi như vậy, kẻ thực hiện nó ắt không tránh khỏi bị trời phạt. Bà Y Hoa biết rõ điều này, nhưng cha mẹ sinh con ra nào có ai nỡ để con chịu khổ cả đời, biết mình sẽ phải đền tội bằng cả mạng sống nhưng bà vẫn làm...

Đêm nay trăng máu, bà phá bỏ phong ấn ngăn chặn ma quỷ quanh nhà, để người đàn ông đó thuận lợi đến đưa cô đi. Bà chờ đến lúc cô ngủ say, nhẹ nhàng đến bên giường đặt cạnh cô một lá thư:

"Đứa con gái tội nghiệp của mẹ, con có nghiệt duyên từ tiền kiếp, cậu ta sẽ đến đưa con về kiếp trước nối lại duyên. Sau khi hoá giải nghiệt duyên, sống hết kiếp với cậu ta, khi con trở về hẳn là mẹ không còn trên đời này nữa. Gia tài cả đời mẹ để lại cho con, hãy sống thật tốt, mẹ xin lỗi con..."

Lúc này, Khao Miêu bỗng lạnh toát cả người, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cô mơ thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng bên giường, rõ là đang ở trong phòng nhưng lại có một làn sương mù mờ ảo che khuất khuôn mặt cậu ta.

"Miêu, đi theo tôi."

Giọng nói trầm thấp dụ hoặc vang lên, Khao Miêu hoảng sợ mở mắt tỉnh dậy, chưa kịp lên tiếng kêu cứu thì tay cô đã bị một bàn tay to lớn lạnh như băng tóm chặt lấy.

Người đàn ông kéo cô đi một mạch ra khỏi phòng, mà cô lại như bị thôi miên, miệng không thể nói, chân tay cũng không thể phản kháng mà chỉ có thể mặc kệ cậu ta dắt đi. Khao Miêu kinh hoảng nhận ra cậu ta không phải là người, cũng tuyệt đối không phải vong ma bình thường mà cô có thể đối phó.

Cậu ta làm cách nào để qua được phong ấn ma quỷ mà mẹ cô vây quanh nhà? Cậu ta lợi hại đến mức mẹ cô cũng không ngăn cản nổi ư? Chẳng lẽ tên này đã gây nguy hiểm gì cho mẹ cô...

Người đàn ông dắt Khao Miêu ra khỏi nhà, cuối cùng dừng lại bên bờ suối. Dòng suối trong vắt phản chiếu ánh trăng đỏ khiến nó như một tấm gương máu khổng lồ. Cậu ta kéo cô đến gần bờ suối hơn, để cô nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu dưới nước. Khao Miêu rùng mình hít vào một ngụm khí lạnh, bởi bóng hình dưới nước kia hình như không phải cô, mà hình như cũng chính là cô...

Cô gái với khuôn mặt, vóc dáng giống hệt cô, nhưng trên người mặc áo the màu đỏ đính ngọc thêu hoa, đầu vấn tóc đội mấn, chân đi hài gấm, cổ đeo vòng ngọc trai hạt nào cũng to tròn bóng mẩy, vòng tay, bông tai đều lấp lánh trân quý.

"Đây chính là kiếp trước của em."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, cô giật mình nhìn sang thì cậu ta đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại một tấm bài vị trơ trọi cô độc đặt bên bờ suối.

"Quàng A Phủ..."

Khao Miêu đã được khôi phục giọng nói, miệng mấp máy nhẩm đọc cái tên trên tấm bài vị. Nghe cái tên Quàng A Phủ có vẻ cũng như cô, là người dân tộc Thái.

Thân thể vẫn còn bị khống chế, cô cố gắng điều khiển chân tay theo ý mình để chạy về nhà. Nhưng vô ích, một người đàn ông mặc trang phục truyền thống của dân tộc Thái, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn nhưng sắc mặt lại hơi trắng bệch, bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt cô.

"Miêu, đi với tôi..."

Cậu ta vừa nói vừa kéo tay Khao Miêu lội thẳng xuống suối, nhanh đến nỗi cô chỉ kịp nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên tai. Khi tiếng nước chảy đã ngừng, Khao Miêu mở bừng mắt ra, thấy mình đang nằm trong một không gian bí bách và chật hẹp, giống như đang nằm trong một cái quan tài vậy...

Ý chí sống còn khiến cô liều mạng vùng vẫy, làm cái quan tài rung lắc. Cô nghe bên ngoài có tiếng người láo nháo kêu la, những người khiêng quan tài sợ quá làm rơi quan tài đánh rầm một cái.

Cú rơi làm nắp quan tài hé mở, Khao Miêu lập tức theo đó bật tung nắp quan tài chui ra ngoài. Chỉ thấy một đoàn người mặc áo tang, vẻ mặt ai cũng như nhìn thấy quỷ:

"Trời ơi, người chết đội mồ sống lại!"

Đoàn người ai nấy đều sợ chạy mất dép, bỏ lại một mình Khao Miêu ngơ ngác ở đó. Cô bèn đuổi theo họ:

"Tôi không phải người chết đâu mà! Đợi tôi với! Có ai biết về bản Lác đi đường nào không?"

Cô càng đuổi, họ càng sợ hãi cắm đầu cắm cổ chạy. Cô đuổi theo mãi cho đến khi thấy mấy người đó chạy tuột vào một phủ đệ uy nghi bề thế, đóng chặt cửa trốn bên trong.

Hà phủ?

Trời đất, cô đang đứng ở chỗ nào mà cảnh tượng như phim cổ trang thế này?

Khao Miêu bước đến trước cánh cổng sơn đỏ đẹp đẽ, đập cửa cầu xin: "Các cô các bác, xin rủ lòng thương cho con biết đây là nơi nào được không?"

Cửa mở, một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng khuôn mặt được chăm sóc tốt nên nhìn vẫn trẻ đẹp bước ra, bà ta nhìn cô bằng ánh mắt phán xét, rồi phất tay ra lệnh cho mấy người khiêng quan tài khi nãy:

"Đưa nó vào đây."

Khao Miêu bị giải vào trong, đột nhiên có một đứa bé gái tuổi chừng mười hai mười ba, từ trong góc lao tới, giang tay che chắn cho cô:

"Xin các người nhẹ tay thôi! Mợ tôi đang bị thương mà! Cậu cả đã để cho mợ sống tức là cậu coi trọng mợ, các người thử động đến một sợi tóc nào của mợ xem!"

Khi nãy rơi quan tài, cô bị thương chảy máu vài chỗ, ngoài đứa bé gái này ra không ai thèm quan tâm điều đó. Mấy người kia nghe đến hai chữ "cậu cả", vẻ mặt sợ hãi giống như nghe đến ma quỷ, không dám thô lỗ nữa mà cẩn thận dẫn cô đi vào trong.

Đứa bé gái kể cho cô, nó tên là Đậu, trước đây là hầu gái của cậu cả A Phủ. Nay cậu đã cưới cô vào phủ, nó chính là hầu gái của cô. Cô là người vợ thứ chín được nhà họ Hà cưới cho con trai cả nhà họ. Ngặt nỗi cậu cả này lại là một người đã chết, tám người vợ trước sau đêm tân hôn đều tự tử chết vì đủ thứ nguyên do: cô thì nhảy sông, cô thì treo cổ, cô thì cắt tay...

Đến lượt cô là chết vì ngạt khói, nhưng không hiểu sao đã vào quan tài đến lúc đem đi chôn, cô lại bất ngờ sống dậy...

"Mợ ơi, lát nữa đừng nói gì làm gì chọc giận bà lớn nhé! Bà ấy ghét mợ từ lúc mợ còn chưa vào cửa rồi..."

Khao Miêu bước đi như người vô hồn mặc cho con Đậu dắt đi. Mọi hi vọng trong cô đều đã dập tắt, nơi này chẳng phải đoàn phim đoàn kịch cổ trang gì cả, mà thực sự là thời đại phong kiến xa xưa!

Quàng A Phủ... cậu ta thực sự đã dẫn cô về kiếp trước rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tâm