Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hoắc Khai trộm tranh giết người đã đền tội, Khai Phong Phủ có được vài ngày thanh tĩnh hiếm thấy, buổi trưa hôm đó, Bao đại nhân lâm triều chưa về, Công Tôn Sách trong lúc rãnh rỗi, quyết định xử lý vài gốc lan sắp chết héo trong viện.

Đang lúc bề bộn, chợt có một luồng hương Tùng Trúc Thanh hờ hững yếu ớt xông lên mũi, nơi cửa viện để hé truyền đến vài tiếng cài cửa nhè nhẹ, Công Tôn Sách tay không ngừng, cũng không ngẩn đầu lên, khẽ cười nói: "Thật sự hiếm thấy, Bạch hộ vệ sao lại rãnh rỗi đến chỗ ta thế này?"

Chờ một chút, lại không thấy ai trả lời, Công Tôn Sách ngừng xới hoa lại, giương mắt thấy Triển Chiêu yên lặng đứng ngoài cửa. Thấy hắn ngẩn đầu, Triển Chiêu thoáng xấu hổ cười cười, nói: "Tiên sinh, ngài đã đoán sai."

Công Tôn Sách đập một phát bộp bộp, nói: "Bạch hộ vệ khinh công tuyệt diệu, đi đường không tiếng động, ta chỉ nói nghe không được tiếng bước chân chính là hắn, đúng là đã quên mất khinh công của Triển hộ vệ, tuyệt đối không thua Bạch hộ vệ."

Mặc dù miệng hắn nói như vậy, trong lòng thật có vài phần kỳ quái, Bạch Ngọc Đường xuất thân thế gia, thiếu niên hoa mỹ, chi tiêu hàng ngày tương đối chú ý, mùi hương hắn lúc trước ngửi được, rõ là là hương liệu Bạch Ngọc Đường dùng để xông quần áo, chẳng biết tại sao lại có trên người Triển Chiêu.

Triển Chiêu thản nhiên nói: "Tiên sinh quá khen, đó là công phu linh hoạt, cao thấp gì đó chỉ là bên ngoài thôi." Công Tôn Sách biết hắn khiêm tốn, đổi giọng hỏi: "Triển hộ vệ tìm đệ tử, có chuyện gì không?"

Triển Chiêu chần chờ một chút, thấp giọng hỏi: "Thuốc hôm kia tiên sinh cho ta, có còn hay không?"

Công Tôn Sách sửng sốt, mười mấy ngày trước, vai trái Triển Chiêu trúng độc châm, được Bạch Ngọc Đường dùng kiếm lấy ra, miệng vết thương dù không lớn, nhưng lại sâu xuống tận xương vai, khép lại khá chậm. Hôm kia Triển Chiêu xin hắn thước chữa ngoại thương, hắn chỉ nghĩ vết thương trên vai thế này, phải hai ngày nữa, thuốc sao lại hết nhanh như vậy? Vừa nghĩ đến đây, hắn quay mặt lại, cau mày nói: "Triển hộ vệ, thương tích trên vai ngươi có bị vỡ nát hay không? Hay là thương tích lại mở ra khi bắt tội phạm?

Triển Chiêu lắc đầu lia lịa, cười nói: "Tiên sinh lo lắng quá rồi, thương thế của ta đã tốt hơn rồi. Thuốc kia..." Hắn ngưng một chút, có chút băn khoăn, "Thuốc kia rất có linh hiệu, ta nghĩ lấy thêm một ít, để, để khi cần đến."

Triển hộ vệ trước giờ không biết quý trọng thân thể, lại có thể chủ động chuẩn bị thước trị thương, thật đúng là chuyện lạ. Công Tôn Sách cố nén ý nghĩ ngẩn đầu lên nhìn xem mặt trời mọc ở nơi nào, vào nhà lấy hai bình thuốc trị thương lớn đặt vào trong tay Triển Chiêu, dặn dò: " Vết thương nơi bả vai tuy khép lại, nhưng vẫn nên tiếp tục bôi thuốc này lên, vết sẹo sẽ tốt hơn rất nhiều."

Triển Chiêu cám ơn lia lịa, Công Tôn Sách lại nói: "Bạch hộ vệ đó, cũng phiền Triển hộ vệ tặng giúp một lọ." Nghe nhắc tới Bạch Ngọc Đường, mặt Triển Chiêu nóng lên, ậm  ờ đáp lại một tiếng, vội vã rời đi.

Công Tôn Sách nhìn bóng lưng Triển Chiêu như nghĩ đến cái gì, trong lòng chợt loé lên ý niệm gì đó, đợi hắn cân nhắc cẩn thận, rồi lại không được rõ ràng.

Vừa nhìn thời gian, Bao đại nhân cũng nên trở lại, hắn thu dọn công cụ, đi thẳng đến tiền viện.

Công Tôn Sách vừa đến nha môn thì tứ hiệu uý đã tề tụ trong viện, Vương Triều đang chăm chú xem một quyển sách, Mã Hán với Trương Long thì đang cười vang, mà Triệu Hổ thì mặt đỏ tai hồng đứng nơi đó, thấy Công Tôn Sách, vọi hỏi: "Công Tôn tiên sinh, ngài đến vừa lúc, mau phân xử giúp ta."

Triệu Hổ mắt phải một vòng đen sì, mũi cùng gò má bên phải sưng to lên, thoạt nhìn nhếch nhác quá mức. Công Tôn Sách giật mình nảy người, hỏi: "Triệu hiệu uý, mặt ngươi làm sao vậy?"

Không đợi Triệu Hổ trả lời, Trương Long đã cười to nói: "Tiên sinh, nhóc này nói mặt hắn bị gối đầu đập, ngài nói có phải là hắn nói bậy không? Mã Hán lau đi nước mắt do cười quá mức, đặt lên vai Triệu Hổ, nghiêm mặt nói: Huynh đệ, lần này thương phải người đàn bà nào, đủ đanh đá, lấy gối đầu đem ngươi đánh thành cái dạnh này!"

Công Tôn Sách mỉm cười, suy nghĩ có nên chú ý hay không, tứ hiệu uý này xuất thân từ lục lâm, từ trước đến nay khẩu vô già lan, tiếp nhận rồi cũng không muốn lại muốn nói những lời thô tục nào nữa.

Khẩu vô già lan: chú ý cách ăn nói

Triệu Hổ hất tay Mã Hán ra, thẹn quá hoá giận nói: "Mẹ nó chứ lén lén lút lút cái quái gì! Lão tử sao có thể bị đàn bà đánh chứ hả! Gối đầu đó là Bạch Ngọc Đường ném!"

Hắn ồn ào như vậy, tất cả mọi người đều ngây người ra, Trương Long muốn cười nhưng lại cười không nổi, biểu cảm vô cùng kỳ cục, lên tiếng chan chát nói: "Bạch Ngọc Đường, hắn, hắn sao lại dùng gối đầu đánh ngươi?:

Cẩm Mao Thử đại náo Đông Kinh, trộm tam bảo, trêu chọc Ngự Miêu, rồi lại cùng mọi người trong Khai Phong Phủ trở thành trụ cột, lại thêm Bạch Ngọc Đường thái độ làm người cuồng ngạo, làm việc tuỳ ý, lời nói chua ngoa sắt bén, tuy đã vào công môn, nhưng vẫn như cũ không hợp với nhóm tứ hiệu uý, giống như nước với lửa.

Vương Triều nhìu mày nhìn Triệu Hổ, thở dài: "Tốt quá ha, ngươi gây với tên sát tinh kia làm gì?" Triệu Hổ liếc mắt xem thường, chỉ vào vật trong tay Vương Triều nói: "Còn không phải vì đao phổ này! Sáng sớm hôm nay ta theo Triển huynh đệ vào phòng hắn lấy đao phổ, lại thấy Bạch Ngọc Đường ngủ trong phòng Triển huynh đệ."

Trương Long gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: "Bạch Ngọc Đường sao lại ngủ trong phòng Triển huynh đệ?" Triệu Hổ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Ta chính là vì hỏi như vậy, kết quả là được ăn gối đầu của hắn thành như vậy."

Mã Hán vỗ vai Triệu Hổ, đồng tình nói: "Chọc vào Bạch Ngọc Đường, coi như ngươi không may đi, sau này cẩn thận một chút." Tứ hiệu uý nói chuyện phiếm một hồi, liền tiến tới cùng nhau nghiên cứu các chiêu thức trong đao phổ.

Công Tôn Sách đi thong dong, nghe lời Triệu Hổ nói xong, lại nhớ đến mùi hương trên người Triển Chiêu, ý tưởng mơ hồ xuất hiện trong đầu bỗng dưng rõ ràng hơn, Công Tôn Sách khẽ vuốt râu, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro