Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến vô hảo yến (yến tiệc chẳng tốt)

Bạch Ngọc Đường ngồi trong nhã toạ ở tầng hai Tụ Anh Các, uống Đồ Tô thượng hạng lâu năm, thức ăn Giang Nam tinh xảo tuyệt diệu, nhìn thấy đại ca Lô Phương thoáng hiện ra ánh mắt trốn tránh, cùng tứ ca Tưởng Bình cười lạnh, trong lòng chợt nhớ đến câu tục ngữ này.

Vốn là sau ngày đầu phục chức, hắn đóng cửa "Tư quá", lúc chạng vạng có người đến đưa khẩu tấn (tin tức được truyền bằng miệng), nói là Lô Phương mời hắn đến Tụ Anh Các thành nam uống rượu. Tụ Anh Các là một tửu lâu đắt tiền ở nam thành Khai Phong, khách nhân đến đa phần là quan lớn, Bạch Ngọc Đường sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi thẳng đến, chưa kịp thay quần áo, lúc này lặng lẽ đánh giá một đám xe ngựa kiệu quan, nhìn nhìn lại quan phục của mình, khoé miệng không khỏi hiện lên nụ cười châm biếm, đại ca thật biết chọn địa phương, vào công môn, nơi uống rượu cũng phải thay đổi liền.

Lô Phương thấy Bạch Ngọc Đường tới, vội vàng lôi kéo hắn vào chỗ, cười nói: "Ngũ đệ, từ lúc đến Khai Phong này, huynh đệ chúng ta đã lâu không tụ tập lại, đêm nay uống được một chút, không say không về!"

Bạch Ngọc Đường mắt phượng di chuyển, lướt qua trên đồ ăn thức uống trên bàn rượu, nhìn Tưởng Bình một bên một mình tự rót tự uống, ánh mắt trở lại bên người Lô Phương, cười nhạt nói: "Đại ca quá lo rồi, mà không biết nhị ca tam ca sao mà vắng mặt?"

Lô Phương châm rượu cho Bạch Ngọc Đường, nói: "Nhị đệ tam đệ có việc khác, đêm nay cũng chỉ có ba anh em chúng ta vui vẻ với nhau thôi." Tưởng Bình nói tiếp: "Rượu ngon trước mặt, lão ngũ đệ cũng không nâng chén, không lẽ tính tình lại dông dài thế kia? Như thế nào, đệ sợ tam ca vắng mặt, không ai uống rượu với đệ sao?"

Bạch Ngọc Đường hì hì cười, đem rượu trước mặt một hơi cạn sạch, cao giọng nói: "Quả nhiên là rượu ngon, tứ ca hăng hái như vậy, tiểu đệ đương nhiên phụng bồi."

Rượu quá ba tuần, Lô Phương ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngũ đệ, đệ tính ra cũng hai mươi mốt rồi, tới tuổi thành gia lập thất rồi, trong lòng đệ đã trúng ý cô nương nhà nào chưa?"

Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ đến câu nói "yến vô hảo yến', hắn hơi nhíu mày, cười nói: "Đại ca đổi nghề làm mai từ khi nào vậy? Nếu muốn nói tới thành thân, tứ ca vẫn còn phòng không, sao lại có thể tới lượt tiểu đệ chứ?"

Tưởng Bình cười ha ha, thấp giọng nói: "Lão ngũ, đại ca đang hỏi đệ, đừng lôi cổ ta vào." Lô Phương thở dài: "Ngũ đệ, đệ khác lão tứ, Kim Lăng Bạch gia là danh môn Giang Nam, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại a!"

不孝有三,無後為大

(1) 阿意曲從,陷親不義,一不孝也

(2) 良窮親老,不為祿仕,二不孝也

(3) 不娶無子,絕祖先祀,三不孝也

Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại

(1) a ý khúc tòng, hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã

(2) lương cùng thân lão, bất vi lộc sĩ, nhị bất hiếu dã

(3) bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự, tam bất hiếu dã

<bất hiếu có 3 tội, trong đó vô hậu là nặng nhất

1. Làm điều bất nghĩa, bất hiếu thứ nhất

2. Không phụng dưỡng mẹ cha, bất hiếu thứ hai

3. Làm cho tổ tiên ngừng hương khói, bất hiếu thứ ba>

Bạch Ngọc Đường nhìn chút rượu còn sót lại trong chén, có điểm chua xót, rượu này coi như không uống nởi nữa rồi. Buông chén trong tay ra, hắn nhìn Lô Phương, chầm chậm nói: "Đại ca không lẽ đã quên, Vân Sinh cháu đệ, năm nay đã mười tuổi, ở Kim Lăng đọc sách tập võ, tiến cảnh vô cùng tốt, có lẽ sau này cũng có triển vọng. Đó là đệ cả đời không lấy vợ, Bạch gia có Vân Sinh, tự nhiên sẽ không vô hậu." Hắn nhẹ nhàng thở dài, cúi đầu nói: "Đại ca, huynh đệ nhiều năm, đại ca có lời gì muốn nói với đệ, sao không nói thẳng ra đi?"

Lô Phương nhìn Tưởng Bình, Tưởng Bình lại tự uống rượu, rõ ràng là ý không muốn mở miệng, Lô Phương bất đắc dĩ, chỉ phải nói: "Khụ, ngũ đệ, đệ đã nói như vậy, vi huynh cũng thẳng thắn mà nói. Đêm nay gọi đệ lại đây, bởi vì các ca ca nghe được tin đồn, nói đệ cùng với Triển Chiêu huynh đệ vô cùng thân cận..."

Bạch Ngọc Đường một tay ôm má, khoé môi hiện lên một tia cười lạnh đầy mỉa mai, thản nhiên nói: "Tin tức của đại ca đúng là mau thật đấy! Ngày xưa các huynh trưởng vô cùng tôn sùng con mèo kia, thường dặn tiểu đệ phải thân cận với hắn, tại sao giờ tiểu đệ thân cận với hắn, đại ca lại trách móc nữa?"

Gương mặt già nua của Lô Phương đỏ lên, lúng túng nói: "Đệ cùng Triển huynh đệ có thể hoá thù thành bạn, đương nhiên là việc tốt. Ngũ đệ xưa nay không câu nệ tiểu tiết, phóng đãng hành tích, vốn cũng chẳng có gì. Vi huynh chỉ sợ ngươi huyết khí phương cương, nhất thời không biết khống chế, đi một bước liền sai đường, làm ra chuyện hoang đường, sau này lại phải hối hận.

Bạch Ngọc Đường mắt nhắm hờ, hàng mi dài che lại tâm tư, cúi đầu nói: "Không câu nệ tiểu tiết, phóng đãng hành thích sao?" Hắn ung dung cười, thản nhiên giương mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn thẳng vào Lô Phương, rành mạch nói: "Chuyện hoang đường làm cũng làm rồi, hối hận một chút cũng không, đại ca còn nói gì nữa không?"

Lô Phương kinh hãi, tay run lên, tửu bôi sứ rơi xuống mặt đất, vỡ thành từng mảnh. Tưởng Bình đương nhiên không tiếp tục uống rượu được nữa, chỉ than nhẹ một tiếng, đặt chén rượu xuống.

Lô Phương gấp rút nói: "Ngũ đệ, đệ với Triển Chiêu đều là nam nhân, chuyện này làm sao được?! Nếu truyền ra ngoài, đừng nói quan môn, trên giang hồ cũng không cách nào sống yên ổn nữa. Triển Chiêu kia là nam hiệp tiếng tăm vang dội, thái độ làm người cũng khiêm tốn ngay thẳng, khí phách quân tử, đệ cùng hắn dây dưa không rõ ràng, kết quả là, ô danh trái với luân thường, chỉ sợ sẽ đổ hết lên thân đệ đó!"

Bạch Ngọc Đường thần tình kiệt ngạo bất thuần, cười lạnh nói: "Bạch Ngọc Đường ta đây tâm cơ giảo hoạt, hành sự cay độc, vốn cũng chẳng phải là hiệp khách gì hết, làm điều trái với luân thường hơn nữa cũng chẳng ngại gì! Nói đi nói lại, đại ca vốn sợ ta phá huỷ thanh danh Ngũ Thử chứ gì!" Hắn vỗ áo lên, tay dựng thành đao, cắt đi một góc áo trong trắng như tuyết, ném lên đùi Lô Phương, lạnh lùng nói: "Bạch Ngọc Đường dám làm dám chịu, hôm nay cắt áo, tình nghĩa kết bái kim lan, như vậy đoạn tuyệt, ngày sau Bạch mỗ dù có thân bại danh liệt, cũng tuyệt đối không làm nhơ nhuốc hiệp danh Hãm Không Đảo!"

Tưởng Bình biến sắc, quát: "Lão Ngũ, nói đùa kiểu gì vậy chứ! Uống máu ăn thề, kết nghĩa kim lan, phải làm huynh đệ cả đời, làm sao có thể nói cắt đứt liền cắt!" Hắn đập mạnh vào bàn, cả bàn chấn động, một mảng rượu lẫn thức ăn trở nên hỗn loạn.

Lô Phương vẻ mặt sầu thảm, gắt gao nắm lấy góc áo trắng kia, run giọng nói: " Ngũ đệ, đệ sao lại hồ đồ thế kia, các ca ca liều mạng trở mặt với ngươi cũng vì muốn khuyên ngươi, chỉ sợ ngươi tiếp tục như vậy sẽ thiệt thòi lớn thôi!"

Bạch Ngọc Đường sắc mặt hờ hững, mắt phượng sâu xuống, kiên định trong ánh mắt giống như băng vỡ tuyết tan, thản nhiên nói: "Ý tốt của các ca ca, tiểu đệ xin nhận, chỉ là muốn đệ buông tha cho Triển Chiêu, cũng không thể, ngày sau có hại, đệ cũng cam tâm tình nguyện."

Hắn cong cong môi, hiện ra ý cười tịch mịch khó khăn đáng sợ, hướng Lô Phương Tưởng Bình gật đầu nói: "Đa tạ đại ca tứ ca đãi, tiểu đệ không bồi tiếp được." Thuận tay đẩy cửa sổ ra, bóng hình đỏ sẫm nhẹ nhàng như khói, lướt khỏi lâu đi.

Lô Phương nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, nghĩ mãi không ra, không biết là trấn an chính mình, hay là muốn làm yên lòng Tưởng Bình, lúng túng nói: "Ngũ đệ tuổi còn nhỏ, nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ..."

Tưởng Bình lắc đầu, trầm giọng nói: "Đại ca, việc này ngàn vạn lần đừng đề cập lại với lão ngũ, đừng xem lão ngũ phong lưu phóng khoáng, nhưng thật ra là tính khí si tình bậc nhất, mới vừa rồi đệ xem ánh mắt của đệ ấy, rõ ràng đã nhận định Triển Chiêu rồi, chúng ta nếu ngang tàng cản trở, chỉ sợ là phá huỷ tình nghĩa huynh đệ thật sự."

Lô Phương ngạc nhiên nói: "Tứ đệ, lời này đệ nói, là muốn chúng ta bỏ mặc sao?" Tưởng Bình trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói: "Có lẽ nhị ca tam ca có thể khuyên nhủ Triển Chiêu."

Lô Phương nhìn góc lụa bán phiến trong tay, ngẩn ngơ một lát, cuối cùng vuốt râu thở dài, ca thán: "Oan nghiệt, oan nghiệt a..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro