𝚕𝚊 𝚍𝚘𝚞𝚕𝚎𝚞𝚛 𝚎𝚡𝚚𝚞𝚒𝚜𝚎

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[la douleur exquise: nỗi thống khổ của tình đơn phương]

Choang!

Âm thanh ồn ào huyên náo vang khắp căn phòng rộng lớn, bao trùm nơi đây chính là bầu không khí nặng nề ngập tràn từng ngóc ngách len lỏi qua cả những ô cửa kính vuông vức tản mạn bởi ánh trăng tà mị. Mikey đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, xung quanh là những mảnh vỡ thủy tinh từ chiếc ly mà hắn đập vỡ đan xen với chúng là những mảnh vỡ từ khung ảnh vỡ nát cùng tấm hình nhuốm máu nằm trên sàn nhà. Hắn rít lên một hơi nhưng chẳng phải vì sự đau đớn do những mảnh thủy tinh ghim vào da tay, cắt từng lát thịt hay sự lạnh lẽo do thời tiết lạnh giá ngoài kia mang đến mà lạ sự giận dữ đang dâng lên từng đợt như con sóng nhấp nhô trong hắn.

"Tao đã nói gì với mày hả Sanzu Haruchiyo?" Hắn tiến đến, nhìn kẻ đang quỳ gối trước mặt mình, mái tóc đen khẽ lay động trong cơn gió thoảng buổi trăng, mỗi bước chân hắn đi đều đang dẫm lên từng mảnh vỡ, Mikey để mặc chúng tàn phá hắn, từng chút một găm sâu vào đôi chân trần để mặc cho máu chảy thấm đẫm sàn nhà lạnh buốt, bởi lẽ điều hắn quan tâm ngay lúc này giờ đây chỉ là con mèo nhỏ trước mặt.

"Không... được để Izana chạm vào." Giọng nó khe khẽ cất lên, rồi mím môi thành một đường thẳng, đôi lục bảo né đi cái nhìn phức tạp đang giáng xuống mình. Sanzu run rẩy đáp.

"Vậy thì hồi nãy là gì hả?!!" Mikey bóp lấy cổ nó, trong tích tắc đã ném Sanzu lên chiếc giường rộng lớn trong phòng, nơi mà hằng đêm nó vẫn ngồi trên đấy ân cần dỗ Mikey ngủ say trong vòng tay mình với chất giọng ngọt ngào như đang xoa dịu con quỷ dữ cõi Atula. Tuy ném nó lên giường, nhưng nếu tinh ý có thể nhận thấy được dường như hắn đang sợ làm nó bị thương bởi những mảnh vỡ kia nhưng lại chẳng thể giấu nỗi sự tức giận trong người để có thể dịu dàng được với nó.

Sanzu im lặng, nó chọn không trả lời hắn. Thế nhưng sâu trong đôi lục bảo kia lại ngập tràn bao điều mà nó cố chôn giấu sâu trong góc khuất con tim mình. Mikey tiến đến nhưng nó lại né đi, Sanzu như con mèo nhỏ kéo hắn ngồi vào lòng mình và bế hắn trong vòng tay, rồi lại cẩn thận đặt hắn lên giường, để cho thứ máu đỏ tươi kia thấm đẫm khắp chiếc giường trắng.

"Đêm nay, qua phòng tao ngủ nhé." Nó nhìn chân hắn, lại nhìn lên vũng máu trên sàn nhà rồi liếc mắt đến những đám máu loang lổ trên giường. Mikey im lặng nhíu mày, dường như hắn vẫn chưa hài lòng với câu nói ấy nhưng lại không biết làm gì ngoài việc im lặng.

Nó cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc cho những vết thương kia, nói nó không quan tâm là sai bởi lẽ lòng nó đang đau như cắt và ruột gan thì nóng như lửa đốt. Thế nhưng ban nãy nó chẳng dám ngăn hắn lại, vì nó biết nếu nó bị thương thì ắt hẳn Mikey sẽ còn đáng sợ hơn khi mà hắn biết Izana chạm vào nó. Chẳng biết từ bao giờ mà khoảng cách giữa nó và Mikey lại kéo đến gần nhau đến thế, bởi lẽ Haruchiyo vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian cô đơn lạc lõng của mình, dẫu cho bên cạnh nó khi ấy đã có vị đội trưởng mà nó luôn xem là anh trai kề cạnh, thế nhưng chưa bao giờ tâm trí nó thật sự được thả lỏng và những nghĩ suy mông lung về một người chẳng rõ cùng con tim chẳng biết nghe lời mà cứ hướng về người ta.

Dường như, đã từ rất lâu rồi. Haruchiyo trót thương người ta mất rồi.

Thế mà, nó cứ như tên ngốc chẳng thấu được con tim mình.

Trái với nó, những cảm xúc của hắn lại tựa như con sóng biển ngoài kia, dạt dào, dịu êm và lặng lẽ, đôi khi lại âm thầm vỗ về bờ cõi, lắm lúc lại tựa như bão tố cuồng phong. Chúng đã hiện hữu từ lâu, nhưng hắn chẳng nhận ra. Chỉ là có một cảm giác gì đó, những cảm xúc khó hiểu quẩn quanh khiến hắn cứ ngụp lặn sâu trong ấy qua ngần ấy thời gian, tưởng như ngàn thiên niên kỉ. Mà trong ngàn cái thiên niên kỉ ấy, có biết bao kiếp người đã qua, đã sống đã chết đã tồn tại bao cõi nhân gian. Hắn đã sống, đã chết, đã yêu, đã biết thế nào là hạnh phúc thế nào là nỗi đau và cũng đã khóc thương không biết bao lần với trái tim thống khổ mệt nhoài. Bởi vì hắn cảm nhận được rất rõ, những cảm xúc kì lạ ấy cứ hiện hữu trong hắn, tồn tại và giày xéo linh hồn mục ruỗng cùng trái tim rệu rã của hắn, tận cho đến khi hắn nhận thức được chúng.

Có lẽ, hắn đã yêu Sanzu Haruchiyo, từ bao kiếp người đã qua. Và hẳn, dù cho có là ở kiếp sống nào, hắn cũng đều thương nó. Chỉ là, mất bao lâu mới nhận ra, để tìm thấy nhau và để đến bên nhau, chỉ có thời gian là ẩn số còn đáp án của con tim đã tồn tại từ rất lâu.

"Nói cho tao nghe lý do." Cố giấu đi bao cảm xúc hỗn loạn trong mình, hắn nghiến răng hỏi lại.

"Do tao bất cẩn bị thương... Izana đã giúp tao." Nó đáp, Sanzu muốn nói chuyện với hắn đầy ngọt ngào tình cảm, nhưng nó lại chẳng thể làm thế, bởi lẽ tính cách nó dù có qua bao năm tháng thì vẫn cứ như thế chẳng đổi thay, vẫn với gương mặt lạnh nhạt, vẫn với giọng nói trầm thấp cùng đôi mắt tựa mặt hồ mùa thu cứ mãi yên ả, cứ mãi như thế nên lâu dần dường như nó cũng quên đi cách biểu lộ một cảm xúc trên gương mặt là như thế nào.

"Sau này mày không cần làm nhiệm vụ nữa, công việc của mày sẽ là lo vụ sổ sách và làm trợ lý cho tao." Mikey cắn môi, nhưng trong đôi con ngươi màu đen kia lại hiện lên sự hài lòng, dường như hắn đã chờ đợi điều này từ rất lâu để có thể thốt lên câu nói ấy.

Chẳng có ai trên đời này lại không yêu thích sự tự do tự tại, được phiêu lãng bốn phương trời, thỏa mình chạy nhảy khắp chân trời góc bể. Nếu như bây giờ đột ngột giam cầm nó, ép nó ở lại cạnh bên mình sẽ không bao giờ là một ý tưởng tuyệt vời. Thay vì thế, hãy lấy lý do bảo vệ nó, vì nó, vì ta muốn nó được an toàn để hợp thức hóa cho mọi hành động của ta.

"Vì sao..."

"Tao không muốn mày bị thương, Haru."

"..." Sanzu im lặng, nó mím môi và gật đầu như thể chấp nhận mọi thứ mà hắn sắp xếp cho mình. Vì dẫu sao giờ đây cuộc sống của nó cũng chỉ quẩn quanh với hắn, và nó cũng muốn được ở cạnh hắn nhiều hơn, âm thầm quan sát từ xa và giúp đỡ hắn, không chỉ thế điều này còn giúp ích cho nó rất nhiều trong việc bảo vệ hắn. Như thế là quá đủ.

"Haruchiyo, tất cả đều đã chết hết rồi. Tao đã giết bọn nó..."

"Nhưng mày đâu có giết tao?"

"Vì..."

...

Vì gì nhỉ? Hắn tự hỏi mình.

Vì tao yêu mày.

Giờ đây khi đứng đối diện trước mắt hắn là những gương mặt thân quen ở kiếp sống trước, Mikey chẳng biết nên làm gì, hắn im lặng, dường như hắn đã đoán trước được kết cục này.

"Mày biết lý do bọn tao đến là gì mà, đúng chứ?" Haitani Ran cất tiếng, phá tan đi cái bầu không khí nặng nề đang bao trùm lấy tất thảy bọn họ.

"Gã ta không đến sao?" Mikey khẽ liếc mắt nhìn ra sau bọn họ, rồi nở một nụ cười đầy giễu cợt khi không thấy bóng dáng kẻ mà hắn đang kiếm tìm. Hóa ra là một tên hèn nhát để cho thuộc hạ của mình đi sao.

"Chỉ cần bọn tao là đủ."

Hắn nhún vai và có chút hối tiếc vì không được đụng độ với chính bản thân mình vì lẽ đó mà hắn cũng không khỏi thất vọng với chính hắn, liếc mắt nhìn về phía Takeomi dường như hắn đang chờ đợi một điều gì đó từ lão, nhưng đến cả lão cũng khiến hắn thất vọng khi Takeomi vẫn cứ giữ gương mặt chẳng quan tâm cùng đôi mắt đầy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn.

"Thôi được rồi, giải quyết chuyện này cho xong đi." Kakucho tiến một bước lên phía trước, đứng đối diện với hắn, vị No.3 quyền lực nhìn kẻ giống y hệt sếp của mình mà có chút bồn chồn nao núng trong lòng. Đôi mắt hai màu đặc biệt cẩn thận quan sát từng nhất cử nhất động của người đối diện, bởi lẽ Kakucho nhận thức được mối nguy trước mặt, vì lẽ đó mà anh không cho phép bản thân mình lơ là trước người này.

"Một lũ chó săn của anh Izana từng phải quỳ dưới chân tao. Đến cả kiếp sống này, khi Izana đã chết cùng phải tôn tao làm vua mà dám đứng trước mặt tao nói chuyện? Nực cười thật." Hắn nhíu mày, giọng nói chế giễu nhắm thẳng vào nhóm người Phạm Thiên đầy mỉa mai và trêu chọc, dường như trong đôi mắt đen đầy bí ẩn kia chỉ toàn đầy sự khinh thường.

"Quá khen. Nếu ở nơi đó, bọn tao là thuộc hạ của Izana và quỳ dưới chân mày, thì đó chỉ đơn giản là vì bọn tao sợ Izana. Còn ở đây, khoảnh khắc bọn tao tôn Mikey lên làm vua, thì đó là vì bọn tao thật sự kính trọng ngài ấy." Mocchi nhún vai, bật cười rồi nhìn Takeomi ra hiệu cho lão mau chóng xử lý dứt điểm chuyện này, tránh để lại hậu quả về sau.

Chẳng ai muốn một cuộc chiến xảy ra, đó là sự thật. Nhưng để nó không diễn ra thì lại quá khó khăn cho tất cả bọn họ. Vì hiển nhiên, một bên muốn đòi người và một bên chỉ muốn giữ người thì hẳn sẽ chẳng ai chịu nhượng bộ ai.

Cùng nhau ngồi xuống đàm phán hẳn là cách tốt nhất, bởi lẽ tất cả đều là tội phạm cấp cao, không học thức nhiều nhưng lại lăn lộn trong thế giới ngầm đủ lâu để biết thế nào là đàm phán, thế nào là xử lý mọi thứ bằng giấy tờ, lời nói, và ký kết thay vì là súng đạn, đánh chém nhau. Chỉ là với tình huống mà không ai chịu nhường ai, một mất một còn thì đáp số chính là con số không tròn trĩnh.

"Mikey, thả Haruchiyo ra đi." Takeomi lên tiếng, và câu nói ấy hoàn toàn vô dụng. Lão biết điều ấy, nhưng hiện tại lão chẳng thể làm hay nói gì hơn.

Vì người đứng ở thế khó bây giờ, ngoài Sanzu Haruchiyo ra còn có Akashi Takeomi. Thế nhưng phút chốc trong đôi mắt của lão dường như phát sáng, Takeomi đã suy nghĩ ra được điều gì đó, nhưng lão chẳng nói ra cũng không hành động gì thêm.

"Đừng nhầm lẫn việc ông giúp tôi, tôi sẽ nghe lời ông." Mikey che miệng bật cười, rồi lại ngồi xuống chiếc sofa màu đỏ sẫm trong phòng, hai tay hắn gác lên thành ghế, cổ tựa ra sau và chân vắt lên nhau.

"Tao sẽ không đánh nhau với một lũ yếu đuổi. Gọi thằng hèn đó tới đi, nếu như đã muốn người đến như thế, vậy thì cứ đấu một ván, kẻ sống sẽ có được Haruchiyo. Còn kẻ thua, tất nhiên sẽ phải chết."

just a little girl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro