𝚝𝚒𝚖 𝚝𝚑𝚊𝚢 𝚎𝚖

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[tìm thấy em: giữa muôn trùng khơi, tìm thấy người ta thương nhớ hằng đêm.]

"Haru... chiyo." Mikey nhìn căn biệt thự trước mặt, gã đưa tay chạm vào cánh cửa sắt cạnh bên hai mắt nheo lại dường như đang cố kiếm tìm một điều đó.

Cơn mưa rả rích cứ mãi rơi xuống, phủ lên người gã trai tóc trắng một lớp nước nặng nề, che giấu đi bao mệt mỏi đớn đau trên gương mặt gã, âm thanh lách tách của tiếng mưa rơi cứ mãi vang lên bên tai, ồn ào nhưng bấy giờ lại vô cùng tĩnh lặng cứ như thể mưa đang hòa cùng tâm hồn gã, hòa cùng trái tim gã.

Ngỡ như biến mất, ngỡ như chẳng còn, tưởng như xa vời, nào ngờ trước mặt.

Mikey biết, gã chỉ cần tiến đến chỉ cần băng qua con đường trước mặt. Ở trước cánh cổng kia, gã chỉ cần bấm chuông, hoặc đơn giản là sai người phá cửa xông vào thì Mikey có thể dễ dàng có được người gã hằng mong, Mikey sẽ có được trái tim, có được linh hồn, gã sẽ có cơ thể ấy, sẽ lại một lần nữa đằm mình trong hạnh phúc trời ban.

Thế nhưng, Mikey chẳng thể.

Gã trai tồi tệ chẳng thể làm điều ấy.

Vì sau, tất cả mọi thứ, Mikey biết chỉ có khi nào mà gã rời xa em. Rời xa đứa con của mùa xuân, tạm biệt đóa anh đào rực rỡ của trời xuân. Thì khi đó, cả em và gã mới thật sự hạnh phúc. Chỉ tiếc rằng hạnh phúc của gã là em, còn hạnh phúc của em giờ đây đã chẳng còn là gã.

"Mikey, mày đã đứng như thế này được một tiếng rồi." Kakuchou tiến đến, anh cẩn thận che ô cho gã, đôi mắt anh liếc nhìn gã rồi lại ngẩn ngơ ngắm nhìn ngôi nhà vẫn còn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt đầy ấm áp kia.

Chà xem kìa, một ngôi nhà ấm áp. Một nụ cười hạnh phúc, những cái ôm ngọt ngào và ôi chao, đây chẳng phải là điều mà cả anh và gã vẫn luôn hằng mong mỏi bao đêm đó sao?

Một gia đình, một mái nhà thật sự.

"Mày nói xem Kakuchou..." Đôi mã não vẫn nhìn về phía ngôi nhà ấy, giọng gã run run cất lên thế mà nào có phải do cơn mưa ngông cuồng kia, nhưng Kakuchou lại chẳng thể lý giải nguyên do vì sao giọng gã run như thế, cớ vì sao mà lại đớn đau thế này.

"Haruchiyo không có tao, hạnh phúc nhỉ?" Và hồi lâu chìm trong tĩnh lặng, để tiếng ồn của mưa và khí lạnh gió trời bao trùm cả hai hồi lâu, gã mới cất lời nói tiếp.

"..." Kakuchou chẳng vội trả lời, thật ra anh cũng chẳng biết nên trả lời thế nào cho vẹn toàn.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu gã tự vấn mình câu hỏi ấy và cũng không rõ là lần thứ mấy gã hỏi anh câu hỏi này. Điều Mikey nói chẳng sai, nhưng Kakuchou vẫn luôn cảm thấy nó không sai cho lắm. Còn vì sao, anh chẳng rõ lời trong lòng.

"Nhưng rõ ràng tao là hạnh phúc của nó mà, chẳng phải sao?"

Dường như Kakuchou đã nhận ra điều vẫn còn khuyết trong câu trả lời của anh là gì.

Niềm hạnh phúc của Sanzu Haruchiyo chính là Sano Manjirou. Và khổ đau đời em cũng chính là gã.

"Aaa..." Tiếng hét của Sanzu vang lên khiến cả gã và anh đều giật mình vội ngước mắt nhìn. Haruchiyo ngốc nghếch lắm, mãi ham chơi nên em đã chạy ra vườn và bị té, mặc cho trời mưa đang rít gào ngoài kia.

Mikey như tên ngốc, gã lao đến trước cánh cửa kia, để rồi trong khoảnh khắc gã muốn phá nát cánh cửa sắt kiên cố kia để chạy vào mà ôm chặt lấy em. Và đó cũng chính là lúc gã nhận ra một điều rằng; Mikey là người đến trước thế nhưng từ khoảnh khắc này, từ giây phút này trở đi; gã sẽ mãi mãi là người đến sau.

"Mikey né đi." Kakuchou chạy vụt tới, nhanh chóng kéo gã về lại đúng vị trí của mình.

Về lại đúng vị trí của mình.

Mikey dường như đã thấu hiểu được câu nói ấy là thế nào.

Mưa vẫn cứ rơi trên tán ô ấy, mưa vẫn cứ rơi trên gương mặt gã, máu vẫn cứ chảy, tim vẫn cứ đập và tình gã trao em vẫn cứ vẹn trọn như thế.

Phải tận mắt nhìn thấy em được dìu vào trong nhà, đưa chăm sóc và băng bó, sát trùng đàng hoàng gã mới có thể miễn cưỡng mà thở phào một hơi đây nhẹ nhõm.

Chỉ là Mikey có hơi trách bọn người kia một tí, sao lại là 'dìu' mà chẳng phải là 'bế'? Bọn chúng có biết gã xót cỡ nào hay không chứ?!

Đứng như thế thêm một chút, Mikey cuối cùng cũng chịu lên xe và rời đi khi thấy ngôi nhà ấy đã tắt hết đèn và mọi thứ một lần nữa đắm mình trong sự tĩnh lặng của màn đêm và tiếng mưa rơi lộp bộp thân thuộc.

Mikey cần phải quay về, quay về thánh địa của gã, về nơi mà gã cần phải về.

Đứng trong phòng, đôi lục bảo ngắm nhìn chiếc xe hơi màu đen dần dần lăn bánh và khuất bóng hẳn sau cơn mưa. Haruchiyo thở dài vẻ mặt vô cùng tiếc nuối vô cùng còn lòng em thì nặng trĩu, em xoa xoa tóc mình đi về phía chiếc giường lớn, chậm rãi thả mình xuống nó. Em hít một hơi thật sâu để hương thơm ngọt ngào bao quanh lấy lồng ngực mình.

"Có chuyện gì sao, Haru?" Mikey từ trong nhà vệ sinh bước ra, nhìn em đang trằn trọc không ngủ được mà quan tâm hỏi.

"Hổng có, tại hồi nãy té. Haru còn đau, đau lắm luôn!" Sanzu lắc đầu ngoe nguẩy, em nắm lấy đôi bàn tay thô ráp của hắn theo như thói quen mà dụi dụi mặt vào trong đấy, tận hưởng vô cùng.

Hắn nghe xong chỉ biết bật cười, tay đưa ra dí vào trán Sanzu khiến em kêu oai oái. Rồi lại nằm xuống cạnh em, hắn vòng tay ôm chặt lấy Haruchiyo trong lòng mơ mơ màng màng nói câu chúc ngủ ngon.

Sanzu Haruchiyo ngốc nghếch thật. Nhưng khi em té, khoảnh khắc Haruchiyo ngẩng đầu lên để kiếm tìm một sự trợ giúp, em đã thấu bóng dáng gã chạy đến, nương nhờ ánh đèn vàng trước cổng em có thể thấy được gương mặt lo lắng và hốt hoảng của gã.

Haruchiyo đau chết đi được. Thế nhưng em chẳng hiểu rõ vì sao tim mình lại đau đến như thế, cảm giác này hệt như ngàn mũi dao nhọn đang đâm sâu vào trái tim em, đục khoét nó đến khi nát bươm rồi cứ chậm rãi từ từ mà chắp vá lại cùng vô vàn nỗi đớn đau khốn cùng.

Vậy mà chẳng rõ vì sao, Haruchiyo lại chẳng hề sợ hãi e dè khi nghĩ đến người nọ, khi thấy bóng hình người ta. Ngược lại, trong em còn đang trào dâng một thứ cảm xúc lạ kỳ. Haruchiyo mong chờ khắc khoải đến cái ngày em và gã gặp lại nhau, để rồi khi ấy; em sẽ hiểu rõ được cái cảm xúc kỳ lạ trong mình với họ. Bởi lẽ cảm xúc này thật khác, nó chẳng giống bất cứ cảm xúc em nào mà dành cho mọi người xung quanh và thậm chí là cả hắn.

Nghĩ đến đây thôi mà lòng em cứ mãi nhộn nhạo cả lên.

Thật là một đêm mất ngủ với hai kẻ lụy tình.

just a little girl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro