Chương 15: Love scenes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng ngày, từng ngày bên nhau khiến quan hệ của chúng tôi trở nên gần gũi hơn, có cảm tưởng như chúng tôi đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau vậy. Không biết tương lai sau này thế nào nhưng hiện tại, dường như... chính là như thế!

Chúng tôi hầu như gặp nhau mỗi ngày. Thời gian tôi ở cạnh anh còn nhiều hơn thời gian tôi ở bên ba mẹ, anh chị em, bạn bè hay thậm chí là ở riêng với chính mình. Thêm vào đó, chúng tôi cũng sẽ gọi cho nhau mỗi tối muộn khi cả hai đều đã trở về nhà riêng... Thế giới của tôi gần như chỉ xoay quanh đoàn phim, xoay quanh Porsche và anh.

Điều tôi từng sợ hãi cũng dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tôi, bởi dù có cố gắng thế nào chăng nữa tôi cũng không kiềm chế được mà ỷ lại vào anh.

Người ấy quá tốt, tốt đến mức khiến bạn không kìm được mà rung động, ngày một chìm trong sự bảo bọc mà người đó tạo ra. Bạn quen với sự dịu dàng của họ nên từ bỏ phòng bị, lột đi vỏ bọc kiên cường mà bản thân tạo ra bấy lâu nay vì cho rằng có người ấy là đủ. Nhưng rồi một ngày họ rời đi thì phải làm sao đây? Vỏ bọc đó một khi phải xây lại sẽ ngày càng trở nên vững chắc.

Người ta nghĩ kiên cường, mạnh mẽ là tốt, tôi lại không muốn bản thân kiên cường như thế, vì kiên cường mệt mỏi lắm và liệu rằng ai sẽ hiểu được đằng sau cái dáng vẻ kiên cường ấy là một trái tim đã từng chịu tổn thương tới nhường nào - nó sợ hãi và chẳng dám mở lòng yêu thương thêm một ai cả.

Tôi cũng sợ như thế, và vì vậy tôi vẫn luôn đấu tranh. Chỉ là anh quá đỗi ấm áp! Quá đỗi dịu dàng!... Vậy nên...

TÔI THUA RỒI...

Tôi thừa nhận mình thua rồi! Sẽ thật không ổn nếu không có anh ở bên cạnh che chở, lo lắng cho tôi.

- "P'Mile, có anh thật tốt! Có anh bên cạnh, anh sẽ lo cho em hết, em rất yên tâm."

Đây không phải lần đầu tiên tôi nói kiểu câu như này với anh. Lúc đầu, tôi cũng ngại và anh cũng khá ngạc nhiên, vậy nên chúng tôi: một người thì tỏ vẻ đùa giỡn mà nói, một người thì cười cười, gật gật cho qua. Lâu dần, tôi cũng đủ can đảm mà nói câu này với anh một cách nghiêm túc, chân thành hơn và dường như anh cũng hiểu được sức nặng của câu nói ấy nên cũng chẳng hờ hững như trước mà sẽ cho tôi một cái ôm, một cái nắm tay hay một cái xiết vai, xiết eo đầy lực. Tôi biết anh muốn thể hiện rằng: Anh vẫn luôn ở đây - ngay bên cạnh tôi. Và tôi rất biết ơn vì điều đó.

Những Love scenes cháy bỏng - thứ mà kịch bản lần hai đã được đầu tư chau chuốt, tỉ mỉ hơn; lần đầu tiên chúng tôi thấy được thân thể nhau trần trụi như thế! Tôi chưa làm điều này bao giờ, vậy nên ban đầu tôi cũng sợ bởi tôi ở đây, không mặc gì và phía bên kia là máy quay lúc nào cũng chĩa thẳng vào tôi. Kể từ khi trưởng thành, tôi chưa từng để ai nhìn thấy cơ thể của mình như vậy cả. Ngay cả khi P'Pond thấu hiểu tâm lý chúng tôi mà cho gần như hết nhân viên trong đoàn ra ngoài chỉ để lại trong phòng 2 đến 3 người đảm bảo riêng tư, tôi vẫn không sẵn sàng. Trước khi quay, tôi tìm Mile:

- "P'Mile~,... em không ổn."

Mile nhìn tôi, nở nụ cười trấn an rồi dẫn tôi ra một góc yên tĩnh, kéo một đứa đang lo lắng, ủ dột như tôi vào trong lòng. Tôi ghé vào bên tai anh nhỏ giọng:

- "Anh thế nào? Lần đầu quay cảnh như vậy...!"

Anh cười, tôi biết anh đang tìm cách làm dịu tâm trạng của tôi:

- "Lo lắng chứ! Nhưng là Po, anh nghĩ sẽ ổn thôi! Anh tin em!"

- "..." - Tôi im lặng, anh tin tôi cái gì chứ, tôi không có đáng tin đâu, tôi mà DIỄN không tốt, nhào vào muốn "ăn" anh thật thì sao!? Lúc đó cơ thể này có phản ứng thật thì sao?... Huhu!... Sự lo lắng của tôi không biết từ bao giờ đã chuyển qua một vấn đề khác, nhưng vấn đề này đáng lo thật mà!

- "Em tin anh chứ!?" - Tiếng anh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi ngừng một chút "Ừm" một tiếng, nhẹ gật gật đầu. Tay anh đặt sau lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc sau đó xoa dọc theo sống lưng khiến tôi cực kỳ thoả mãn.

Tin anh, dĩ nhiên là tin rồi! Nhưng... em. không. tin. em.

Mặc dù vấn đề cũ chưa được giải quyết lại còn xuất hiện thêm vấn đề mới song tôi cũng bớt lo lắng về vấn đề cơ thể của mình bị lộ trước người khác hơn, vì cái vấn đề to bự là tôi sẽ "cương" khi quay cảnh đó với anh đang chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí tôi.

Cầu Phật, con xin dành tất cả những tháng ngày ăn chay, niệm Phật, tích đức, làm công quả của mình, chỉ xin tâm được tịnh trong cảnh quay tối nay, nếu không con thực sự không biết giấu mặt đi đâu nữa. Thành khẩn xin ngài.

Chắc Phật cũng rủ lòng từ bi đền đáp tấm lòng của tôi suốt bao năm qua mà cho tôi qua một cách trót lọt. Giây phút tôi sắp kiềm chế không nổi nữa thì P'Pond hô:

- "Ok, CUT, làm tốt lắm!"

Tôi vội kéo quần lên, cúi đầu, tựa vào ngực anh, mặc dù có đồ bảo hộ nhưng tôi vẫn xấu hổ. Đây có thể coi là Love scene thực sự, đầu tiên của chúng tôi. Trong căn phòng vệ sinh yên ắng, dưới ánh đèn xanh lục, trước một tấm gương lớn, tôi không chỉ nhìn thấy biểu cảm của anh mà còn thấy biểu cảm mê muội của chính mình.

Mile vỗ vỗ lưng tôi, xoa xoa mái tóc đã bị chính anh làm rối tung, cảm giác tê dại khi bị những ngón tay anh đan vào tóc, ghì chặt trên gáy, lướt trên từng phần da thịt... vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Bờ môi mềm hôn lên vai tôi, cổ tôi, mặt tôi, môi tôi thậm chí đầu ti nhạy cảm của tôi,... Tất cả khiến tôi vừa ngượng ngùng lại vừa quyến luyến không thôi.

Mile ôm tôi một lát rồi kéo giãn khoảng cách của cả hai chúng tôi, anh với tay nhận áo thun từ nhân viên đoàn phim đưa đến trước mặt tôi.

- "Mặc vào nào, Po!"

- "Ồ... Dạ!"

Sau đó, anh đi về phía máy quay phỏng vấn hậu trường, tôi cũng lững thững đi sau anh.

Không thể phủ nhận anh rất giỏi trong chuyện ân ái, cảm giác như anh có rất nhiều kinh nghiệm ở mặt này, dục vọng của anh cũng tương đối mãnh liệt, anh biết rõ cách làm đối phương cảm thấy hứng thú, đê mê.

Love scene đầu tiên thành công, những cảnh nóng sau đó cũng suôn sẻ hơn, mặc dù độ khó của mấy cảnh này là không giống nhau.

Chúng tôi vẫn luôn ôm nhau sau mỗi cảnh quay, anh sẽ luôn nhường khăn hay áo tắm cho tôi trước, sẽ che chắn cơ thể tôi bằng chính thân thể anh cho đến khi tôi đã khoác áo cẩn thận.

Về chuyện làm tình kiểu này, Mile phóng khoáng hơn tôi nhiều, anh có thể nói chuyện về nó mà không hề đỏ mặt, tuy vậy khi nhìn lại cảnh quay của chính mình, anh cũng sẽ có chút ngượng ngùng mà rời mắt đi, còn tôi thì ngượng thấy mẹ luôn! Chỉ là cách biểu hiện sự ngượng ngùng của tôi và anh hơi trái ngược nhau. Anh ngại, nhìn vào là sẽ thấy ngay, thậm chí anh còn nói thẳng là "Anh đang ngượng lắm!", còn tôi thì hay kiểu giấu đi bằng tiếng cười đùa thật lớn, tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong đã ngại muốn tìm lỗ chui xuống rồi.

Cái sự thẳn thắn của anh cũng nhiều lần khiến tôi phải ngượng giùm anh, anh thì hay rồi, ngồi trước máy quay phỏng vấn mà gì cũng dám kể, gì cũng dám nói, chuyện anh có phản ứng sinh lý lúc quay phim, chuyện anh giỏi hôn hít hay vấn đề giường chiếu này nọ kia anh cũng mang ra kể tất, không giấu thiên hạ miếng nào. Đúng kiểu "chỉ cần mình không ngại, người ngại sẽ là người khác" luôn ấy, mà người khác ở đây là ai? Là tôi, chính là tôi, chứ mấy người làm chương trình họ chỉ sợ moi không hết chuyện thôi!

Tính Mile phóng khoáng còn tôi thì lại khá bảo thủ hoặc có lẽ do tính cách tôi vốn đã không thích chia sẻ chuyện của mình với người khác, nên những chuyện nhạy cảm như vậy lại càng không. Mile cũng biết tôi kín đáo trong chuyện này nên luôn rất cẩn thận bảo vệ tôi trước máy quay, anh sẽ nghiêm khắc khi máy quay hậu trường tiến lại gần lúc chúng tôi quay Love scene, một cái nhíu mày của anh cũng đã đủ quyền lực buộc cameraman phải rời đi nơi khác. Thật quyến rũ!

Không phủ nhận, tôi yêu anh hơn qua mỗi lần được anh bảo vệ như thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro