CHƯƠNG 179: THỰC SỰ RẤT XINH ĐẸP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy sau này chúng ta làm gì còn của để lại cho con cháu chứ?"

Mile nói: "Chúng ta còn mảnh đất nghĩa địa mà Po?"

"Khu đất đó dùng để làm gì được? Đem anh băm ra mà chôn mỗi góc một ít hay gì?"

Mile, "..."

Apo biết Mile không phải là muốn phát triển ngành "Mai táng", dù sao sự nghiệp của Báo Đen đã đâu vào đó, nó không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp bị hủy hoại bởi khu nghĩa địa đó được. Cách duy nhất là dùng một khối tiền lớn mua lại khu nghĩa địa này của Mile, rồi Mile sẽ gầy dựng lại sự nghiệp từ con số không.

"Khi về nước lại, anh có kế hoạch gì không?" Apo vẻ mặt đầy ưu phiền.

Mile vỗ cặp mông của Apo: "Mở quán Bar Gay, cho em đứng đầu danh sách nhân viên tiếp khách, em thấy OK không?"

Apo nắm lấy cằm của Mile, híp mắt nhìn anh.

"Anh nỡ bán em à?"

Mile chụp lấy ngón tay của Apo, nói: "Không bán em, chỉ để em học một ít kỹ thuật, luyện cho kỹ vào sau đó hầu hạ anh cho tốt thôi."

Apo nhe răng, "Kỹ thuật của em mà kém à?"

"Nếu chỉ nói về kỹ thuật thì có thể nói là rất bình thường, cái đáng để khen nhất cũng chỉ là nhan sắc của em mà thôi, nhìn một cái là muốn làm rồi. Tạm thời em chưa có nhiều chiêu, nói tích cực một xíu, người ta chỉ cần nói một cái là em vểnh mông lên nằm sấp." (J)))))))

Apo chịu đủ đả kích, không đỡ nổi sát thương chí mạng này.

Mile vốn tưởng là nói xong Apo sẽ vung nắm đấm tới mặt anh, kết quả Apo vẫn nằm ở ngực của anh không rên một tiếng, sắc mặt đen kịt, ánh mắt không cảm xúc, thờ ơ không lãi nhãi.

Mile không sợ Apo xù lông lên, chỉ sợ Apo im lặng như vậy, lòng anh như bị nhéo ngắt, bỗng lúng túng.

"Thôi nào, thôi nào, anh giỡn xíu với em mà..."

Mile một bên dỗ dành một bên đưa tay ra kẹp dưới nách Apo, nhấc cả người em lên tới mặt của mình, dùng môi hôn lên cái miệng của em, cắn lỗ tai của em, liếm em đến nhột ngứa.

"Anh trêu em có một tí mà, không có ghét bỏ em... Mỗi lần em hầu hạ anh đều rất sảng khoái, anh chỉ có thể làm với mình em thôi. Làm gì có ai có cái miệng bỡn cợt xinh đẹp 'làm việc' được như em đúng chứ? Cắn nhai hăng say như vậy? Làm gì có ai có cái mông dâm đãng như em được, mỗi lần kẹp chặt anh đến không chịu nổi, bên trong lại siết ép chặt nóng các thứ...." Rốt cục đổi lấy từ miệng Apo một tiếng chửi. (Lần đầu thấy ảnh nói nhiều vcl :))

"Biến dùm..."

Lúc này Mile mới dừng miệng, cười cười mà ôm em.

Tâm trạng Apo dần thả lỏng thì lại đào sâu vấn đề.

"Nghiêm túc coi, anh rốt cuộc có kế hoạch gì rồi?"

Mile im lặng một lát, nhàn nhạt trả lời: "Có sẽ nói cho em nghe."

Buổi chiều hôm sau, bác sĩ phụ trách chữa trị ngón chân cho Mile đã chỉ định tiến hành phẫu thuật. Bởi vì dạng này rất khó, yêu cầu sự tinh tế tỉ mỉ rất cao, cho nên sẽ tốn thời gian tương đối dài, từ hai giờ chiều bị đẩy vào phòng giải phẫu, mãi cho đến hơn ba giờ sáng vẫn còn chưa kết thúc.

Apo đứng một mình ở ngoài phòng cấp cứu, mười mấy tiếng đồng hồ không ăn một miếng cơm, không uống một ngụm nước. Không biết cái gì gọi là đói, cái gì gọi là khát, cái gì gọi là mệt mỏi. Các y tá tốt bụng khuyên nhủ an ủi vài lần, Apo cũng không chịu rời đi.

Mặc dù biết Mile chỉ phẫu thuật ngón chân, không liên quan đến an toàn tính mạng cho lắm, thất bại cũng bất quá thì hỏng, nhưng không hiểu sao vẫn cứ lo lắng không yên. Khiến tinh thần của Apo liên tục căng thẳng, đến nửa đêm rồi mà vẫn chẳng biết mệt mỏi, ngồi ngay ngắn ở ghế trên, mắt thẳng tắp nhìn vào đèn chỉ thị của phòng cấp cứu.

Không biết đã qua bao lâu, mãi cho tới khi hai chân của Apo đã đông lạnh tê rần, cửa phòng mới mở ra.

Bác sĩ mổ chính đi ra, hướng về Apo giơ ngón tay OK.

Apo trong nháy mắt người đổ mồ hôi, cảm giác còn hơn cả so với dẫn vợ đi đẻ.

Chờ Mile được đẩy ra, Apo ngược lại không tỏ ra gấp gáp.

Thân duỗi ra làm bộ biếng nhác, giả bộ ngáp một cái, tay đặt trên trán Mile gõ gõ, cợt nhả nói: "Anh đã ra rồi sao? Em còn nghĩ anh đã chết ở trỏng rồi chứ?"

Người Mile dù đã bị động dao kéo,sức khỏe bị tổn thương lớn như vậy, nhưng ăn nói vẫn như trước mười phần phấn khích.

"Chỉ cần 'hoa cúc' vẫn tuơi tắn như trước, 'trái dưa leo' cũng không dám một mình tàn lụi."

Apo bật cười, "Điên quá."

Mile đã bị đẩy rất xa, chân của Apo mới bắt đầu run lên vì lạnh, khập khiễng đi theo ở phía sau. Đi tới cửa phòng bệnh, hai cái bắp chuối bắt đầu run rẫy hơn, hoàn toàn không khống chế được, cứ như bị chuột rút, kéo theo nguyên cả cái chân đều chấn động rung theo.

Bản thân cậu không nghĩ tới, cậu sẽ có ngày túng quẩn như thế này.

Bác sĩ sau khi ra ngoài, Apo chân vẫn còn run rẫy, đi vào thì sợ Mile cười, không đi vào thì lại không biết tình trạng của anh thế nào. Đứng ngay cửa thập thò đầu vào bên trong.

"Em làm cái gì đấy?" Mile nhìn cậu.

Apo cười, "Chơi trốn tìm với anh."

Mile lại không phải người ngu, gương mặt lúc này lặng xuống.

"Nếu em không vào, anh phải đi tới cửa lôi em vào."

Apo không thể làm gì khác hơn là ba bước run lên, hai bước cầm cự mà đi đến, dáng dấp rất mắc cười, bản thân cũng nhịn cười không nổi. Không ngượng ngùng, đành cười khan với Mile giải thích, "Chuyện là... vừa nãy ngồi bên ngoài hơi lạnh..."

Mile nhìn cậu chằm chằm, cũng không biết đau lòng thành dạng gì rồi.

"Em qua đây đi." Mile vươn cánh tay ra.

Apo ương ngạnh không nhúc nhích, "Để làm gì trời?"

Mile cũng không chờ cậu chủ động hạ mình, bàn tay anh luồng vào sau ót của Apo lôi cổ cậu té nhào lên giường.

Apo cho rằng Mile muốn đánh cậu, cấp tốc hộ giá cái mông.

Căn bản là Mile không đánh mông Apo, chỉ dùng tay đặt vào bắp chân của cậu xoa bóp, giúp cậu lưu thông máu, còn nhìn vào bàn tay đang che cái mông của cậu mà khàn ra một câu.

"Tự giác nhỉ!"

Apo ngượng ngùng đưa tay buông xuống, vừa lấy ra, Mile liền đánh một cái, một tiếng đánh vang lên, quay đầu tức giận nhìn Mile, cuối cùng đổi lấy một tiếng cười từ anh. Không biết vì sao, khóe miệng cũng theo Mile mà cười lên, dường như được sống lại lần nữa, thực sự rất vui vì đã phẩu thuật thành công.

Chỉ có điều ngẫm lại vẫn còn sợ, trải qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ dằn vặt, cuối cùng cậu cũng hiểu thấu đáo một đạo lý.

"Anh đem công ty cho bé Dan, quyết định này quá sáng suốt đó."

Mile hỏi cậu, "Vì sao?"

"Mà thôi đừng quan tâm những chuyện này nữa, mấy ngày tiếp theo anh cứ yên tĩnh nghỉ ngơi!"

Nói xong, leo lên cái giường bên kia, cởi xong quần áo rồi chui vào chăn thì phát hiện Mile vẫn còn nhìn mình chằm chằm.

Apo bị anh nhìn đến hoảng sợ trong lòng, hỏi: "Lẽ nào em nói sai gì sao?"

Mile chậm rãi từ trong miệng nhả ra bốn chữ.

"Em thật đáng yêu."

"..." Apo khóe miệng giật một cái, "Nói cái gì vậy trời?"

Nhắm mắt lại vừa muốn nghỉ ngơi, cảm giác bị ai nhìn đến cháy cả mặt, chậm rãi cạy mắt ra một cái khe nhỏ, quả nhiên là Mile vẫn còn nhìn mình chằm chằm.

"Anh muốn cái gì?"

Mile bỗng trưng ra bộ mặt nghiêm nghị, giọng nói thì trầm thấp, lời nói ra tự nhiên rất tâm huyết.

"Thực sự... rất đáng yêu."

Hai hàng lông mày Apo siết chặt vào nhau, lời nói lộ ra phiền toái và xấu hổ.

"ĐM! Mổ xong phát bị điên àa?"

Nói xong, chân đạp lên giường một cái, bay qua ẩu đả với Mile.

...

Lúc mẹ Apo cùng hai chị em thân thiết đến Mỹ, hình như trong phút chốc được giải phóng, bắt đầu tận hưởng những ngày nghỉ vô cầu vô phúc. Ngắm đủ thứ cảnh đẹp, ăn đủ thứ đồ ngon, lại điên cuồng chạy đến những sạp hàng hiệu, tìm được cảm giác mãnh liệt hồi còn trẻ.

Pim và Yang chọn cho mẹ Apo một bộ đồ, là một chiếc áo khoác da, mẹ mặc xong đi ra, thần thái toả sáng, vẻ ngoài thanh cao trang nhã lạ thường, khiến Pim và Yang khen ngợi không thôi.

"Ôi, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, trải qua bao nhiêu năm vẫn là mỹ nhân mà."

Mẹ Apo nhiều lần soi gương, vẫn cứ do dự.

"Có quá khó coi không nhỉ?"

"Làm gì có chuyện đó?" Pim nói, "Rõ ràng phong cách hơn hồi trước nữa."

Yang cũng hùa theo nói, "Đơn giản mà đẹp bà ạ."

Mẹ Apo vừa nhìn giá tiền, liền hít một hơi lạnh, trời Tây đúng là trời Tây, hơn ba ngàn đô, tương đương hơn một trăm nghìn Baht Thái. Đối với một người chi tiêu cẩn trọng như mẹ Apo, thực khó chấp nhận được những con số này.

"Quên đi, nếu là hai mươi nghìn Baht tôi còn suy nghĩ, cái giá này,..."

Mẹ Apo còn chưa nói hết, nhân viên đã mang áo đi tính tiền, trở về vẫn còn làm ra vẻ mặt khiêm tốn mà xin lỗi mẹ Apo. "Thưa phu nhân rất xin lỗi, đây là do Ngài Mile giao phó, nếu phu nhân mà trả tiền, thì chúng tôi sẽ phạt nặng mất, cho nên mong phu nhân có thể thông cảm cho chúng tôi."

Mẹ Apo còn chưa kịp phản ứng, Pim và Yang bên cạnh đã ồn ào.

"Bà vẫn còn không hài lòng chỗ nào nữa, có thằng con nuôi như vậy, trong lòng bà còn điều gì không thông hả?"

"Ai da... Đừng nói là con nuôi, con ruột của tôi mua cho tôi một bộ quần áo, tôi đã vui tới cười rớt cả răng."

Sau đó trong lúc đi dạo một vòng, hễ là những gì mẹ Apo mặc thử, dùng thử, thậm chí là nhìn chằm chằm vào món đồ nào, đều bị nhân viên đem đi thanh toán, cái này gọi là biến thành "Con Rễ" hiếu kính.

Lòng hư vinh ai cũng có, hai chị em này đi chung với mẹ Apo, nhưng vẫn là cố cùng mẹ Apo phân cao thấp. Mẹ Apo tuy rằng đáy lòng không tiếp nhận Mile được, thế nhưng không thể không thừa nhận, Mile đã làm cho bà nở mặt nở mày trước hai người họ.

Mua sắm xong lại đi vào một cái SPA sang trọng, trút đi mệt mỏi cả một ngày dài. Tắm rửa thay y phục xong là có chuyên viên trang điểm đến giúp mẹ Apo trông thật xinh đẹp, rồi đi đến một vũ hội.

Buổi vũ hội này có sự tham gia của nhiều người nước ngoài khác nhau, ăn uống linh đình, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Một quý ông nhìn thấy mẹ Apo, không tự chủ hướng về phía bà đi tới.

Lịch lãm tao nhã cùng mẹ chạm ly, tán dương: "Qúy bà đây, nhìn bà đẹp phi thường."

Từ lâu mẹ không được người ta bắt chuyện làm quen, trong lúc nhất thời có chút câu nệ, bất quá vẫn là dùng tiếng Anh lên tiếng cám ơn...

"Có thể cùng tôi nhảy một điệu không?" Qúy ông người nước ngoài lên tiếng mời mọc.

Mẹ Apo chần chờ một chút, Pim và Yang bên cạnh đẩy bà một cái.

"Đi thôi, đi thôi, người ta đã mời bà rồi."

Mẹ Apo dịu dàng cười, "Vậy được."

...

Cùng ở nước Mỹ, mẹ ruột bên kia thì tận hưởng, Apo bên này lại ép nhập vai người hầu.

Chân của Mile mới chỉ vừa được phẩu thuật mười ngày, hiện tại tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh. Vốn đã quen với việc không có ngón chân, bây giờ lại tái tạo lại được, tất nhiên sẽ có một chút phản ứng ngược. Đứng dậy bước đi sẽ có cảm giác đau đớn.

Apo cứ như vậy, mỗi ngày đều đỡ Mile đi tới đi lui trên sân cỏ ngoài bệnh viện.

"Chậm một chút nữa, như vậy mới ổn."

"Đúng vậy, cứ như vậy, em buông tay nhé."

"Thử đi hai bước xem sao."

"..."

Toàn thân mồ hôi mệt mỏi, Apo nhịn không được càu nhàu.

"Em cũng muốn đi chơi, em cũng muốn đi du lịch."

Mile nói: "Hay là em đi tìm mẹ đi, một mình anh vẫn ổn thôi."

Lời nói thì thiện ý, nhưng nhìn sắc mặt kìa, như muốn nói là: "Em thử bỏ đi xem?!"

Buổi tối tắm rửa xong nằm ở trên giường, chính là thời gian duy nhất trong ngày Apo được nghỉ ngơi thả lỏng, đem laptop mở ra, đang cắm đầu vào hăng say, đột nhiên cảm giác bầu không khí bên cạnh trở nên dị thường.

Quay đầu liếc mắt một cái, người nào đó đang dựa vào đầu giường, phòng bệnh cấm hút thuốc, nhưng cứ như vậy ngồi hút, mặt thì tỏ ra cứng rắn như một khối đá.

Apo hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nhảy qua giường Mile, ngồi lên đùi của anh, để mặc cho Mile từ phía sau ôm lấy hông của ẻm, cằm đệm ở trên bả vai của em, hai người cùng nhau nhìn chăm chú vào màn hình máy vi tính.

Ngài Mile khó chịu không cam lòng lúc nãy bây giờ đã hiền hòa trở lại.

"Phải rồi, ảnh chụp của mẹ gửi qua rồi này."

Apo ánh mắt sáng lên, "Đâu? Em xem một chút."

Mile bảo cậu vào gmail của mình, đem ảnh chụp kéo ra.

Apo tập trung nhìn vào, ảnh chụp chính là cảnh mẹ Apo cùng quý ông kia khiêu vũ, mẹ Apo nổi bật sáng chói đập vào mắt Apo, suýt tí nữa không nhận ra được. Theo như cậu nhớ, mẹ Apo đã rất lâu rồi không có đánh phấn trang điểm.

Rồi lại nhìn vào ánh mắt rình mò của quý ông kia, Apo đem máy vi tính đặt xuống, ánh mắt sâu kín chuyển hướng sang Mile.

"Như vậy... Thực sự ổn chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro