CHƯƠNG 64: NGÂY THƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy tuần này, cuối cùng Apo cũng khôi phục việc huấn luyện như bình thường, sáng sớm cực kỳ hào hứng mà xách theo lồng chim đi tới công ty vệ sĩ.

Lúc một nữ học viên đi ngang qua, thấy Apo đang đùa với chú chim nhỏ, cố tình sát lại gần bắt chuyện.

"Cậu Nattawin, con chim này của cậu suốt ngày bị nhốt trong lồng chắc buồn lắm ha? Thỉnh thoảng cũng phải thả nó ra chứ nhỉ?"

Apo đáp: "Uả, lỡ nó bay mất sao?"

"Chắc là không đến nỗi vậy, con vẹt nhà chị tôi hôm nào cũng được đem ra ngoài đi dạo, nó cứ đậu trên vai anh chồng chị tôi, từ trước tới nay chưa từng thấy nó bay mất, tôi thấy cậu cũng có thể huấn luyện nó như vậy."

Apo đột nhiên nghĩ tới điều gì, khóe miệng lộ ra một nụ cười ba gai.

* * *

Buổi trưa ăn cơm xong, Apo đưa cho Mile một miếng sầu riêng.

"Ăn đi."

Mile rất không thích ăn cái này, không phải vì không thích ngửi mùi của nó, chỉ đơn giản là cảm thấy ngấy thôi.

Apo lại bồi thêm một câu, "Cái này tôi mang từ nhà đi, chỉ mang có một miếng thôi, tôi còn không nỡ ăn."

Thực tế, miếng sầu riêng này là cậu mang đi cho nhóc Yểng ăn, nhóc Yểng rất thích vị này, lần nào ngửi thấy mùi cũng vô cùng phấn khích, nói quá trời nói để nịnh nọt cho ăn.

Apo từ trước tới nay chưa bao giờ tự nói yêu anh hay nhớ anh, lần đầu tiên bảo để dành cho anh, Mile nỡ lòng nào không nhận?

Cầm lấy miếng sầu riêng, hai ba miếng đã ăn hết sạch.

* * *

Tiết thứ sáu là tiết lý thuyết, Mile phụ trách giảng chính. Mile rất ít khi giảng bài, thông thường giảng đều là những nội dung có yêu cầu và sự đòi hỏi cao, hơn nữa hắn kiệm lời như vàng, bởi vậy loại môn học này rất quý. Đám học viên nhất định sẽ tới đông đủ, ngay cả đến muộn hay xin nghỉ phép cũng không dám.

Những huấn luyện viên khác đều dạy ở từng phòng riêng biệt, chỉ có giờ học của Mile là ở phòng huấn luyện. Hơn nữa mỗi học viên đều bắt buộc phải đứng như trong quân đội để nghe giảng bài, có thể nói là tương đối nghiêm khắc.

Mile tuần tự nói xong, nét mặt rất nghiêm túc.

Các học viên cũng đều thẳng lưng nín thở lắng nghe, động đậy cũng không dám động đậy.

Ngay tại bầu không khí nghiêm túc ấy, đột nhiên nhóc Yểng toàn thân đen nhánh bay vào.

Không ai dám nhìn chim, bởi vì chỉ cần lơ là một giây thì sẽ bị đánh ngay.

Nhóc Yểng lượn hai vòng trên đầu Mile, thế rồi đậu xuống bả vai Mile, ra sức ngậm lấy vành tai anh không buông, ầm ĩ kêu, "Ăn cơm... ăn cơm..."

Bầu không khí nghiêm túc nháy mắt bị phá hư.

Tất cả mọi người đều nín cười, thầm nghĩ: "Đây chẳng phải là con chim của em rể sao?" Thật là lì lợm!

Apo trong lòng vui sướng nhất, trên mặt lại giả vờ như lạnh nhạt nhất.

Mile liếc mắt nhìn Apo, không nói gì, tiếp tục giảng bài.

Kết quả vừa há miệng ra, nhóc Yểng lại chuyển từ tai hắn xuống bên môi, ra sức mổ vào khóe miệng hắn, nói: "Hôn một cái! Hôn một cái!..."

Một con chim nhiệt tình đáng yêu cùng với một người đàn ông lạnh lùng lúc nào cũng act-cool, khiến các nữ đồng chí có mặt tại đây đều phải âm thầm hét lớn trong lòng: "Đáng yêu quá đi thôiii!!!"

Nhưng cũng âm thầm bày tỏ sự lo lắng đối với nhóc Yểng, cho dù có là chim của em rể, nhưng rất nhiều người hiểu rõ tính tình của Mile đều sợ anh sẽ dùng một bàn tay bóp chết chú chim nhỏ đáng yêu này.

Kết quả là Mile phủi tay một cái đuổi nó đi.

Mile chẳng những không phủi tay đuổi nó đi, mà còn thực sự hôn một cái lên chiếc mỏ nhọn của nhóc Yểng?? Mặc dù động tác rất nhanh, nhưng tất cả mọi người đều thấy được màn này, mấy chục cặp mắt trợn tròn có thể xâu thành cả một chuỗi vòng cổ.

Nhóc Yểng nếm được chút vị sầu riêng rồi, mới thỏa mãn vỗ cánh bay đi.

Sau đó bầu không khí của lớp học đã hoàn toàn không thể nghiêm túc nổi nữa.

Bình thường Mile luôn tỏ ra lạnh lùng, khó gần nhưng một khi trong thấy sự dịu dàng này của anh. Không ít trái tim của học viên nữ ở đây loạn nhịp.

Đám nữ học viên âm thầm trao đổi ánh mắt, giống như sự mến mộ đối với Mile vẫn luôn ẩn giấu dưới đáy lòng bất ngờ bị lôi ra, một cảm giác xao xuyến lạ thường.

Apo liếc trái nhìn phải, trong lòng thầm nghĩ: "Bà ngoại nó, rõ ràng là định làm ổng mất mặt, thế nào lại thành rước tới cho ổng thêm fan nhận vơ chồng dãy."

Mile tinh ý như vậy, có thể không biết là chuyện gì xảy ra sao? Nên biết rằng sự uy nghiêm của một người đàn ông là phải trải qua rất nhiều kinh nghiệm mới được như vậy, nhưng chuyện phá hoại thì chỉ cần một phát pháo thôi. Apo tự dưng bắn anh một phát, anh có thể không tức giận sao? Chuyện này nếu đặt vào hoàn cảnh một học viên khác, khó tránh khỏi một trận đánh nhau. Thế nhưng Apo khẳng định không chịu nổi phần trừng phạt ấy, cậu đã chắc Mile sẽ không nỡ làm gì với mình, nên mới không kiêng nể gì mà đi giở trò. Kết quả cậu không ngờ tới, Mile lại có chiêu khác để trị cậu.

Tịch thu ipad, viết bản kiểm điểm!

Apo nổi cáu, loay hoay một hồi trong phòng làm việc của Mile. Nên biết rằng dạo này cậu đang nghiện chơi game, tịch thu ipad đối với cậu mà nói quả thực là ác chết.

"Anh giấu của tôi ở đâu rồi? Lấy ra mau!" Apo nóng nảy kêu gào với Mile.

Mile một không cảm xúc, "Viết kiểm điểm, đạt yêu cầu rồi tôi trả lại."

"Anh bị bất bình thường hả?" Apo giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Đã thời đại nào rồi, còn viết bản kiểm điểm?"

Mile vẫn nghiêm khắc như trước, "Viết, không viết khỏi cần ăn cơm."

Apo biết Mile ăn mềm không ăn cứng, nhưng lại không xuống nước để xin lỗi ổng được, cuối cùng quyết định sử chiêu cợt nhả, dùng khuỷu tay chọt chọt vào ngực Mile, giả đò một hồi.

"Thôi được rồi mà, chuyện có gì lớn đâu? Mặt mũi quan trọng đến vậy sao? Đàn ông đàn ang, rộng rãi chút đi!"

Mile đáp: "Không phải chuyện mặt mũi hay không mặt mũi."

"Vậy là chuyện gì?"

Mile nhịn một hồi lâu, cuối cùng mới chất vất.

"Chẳng phải em nói miếng sầu riêng kia là cho tôi sao?"

Apo giật giật khóe môi, "Chỉ vì cái nhỏ xíu này hả?"

Khuôn mặt thất vọng của Mile đã trả lời cho Apo biết, chính vì cái nhỏ xíu này đó.

"Đệt, phục anh luôn...Mile" Apo vừa lầu bầu vừa đi sang một bên lục lọi balô, mò suốt hồi lâu mới mò được một quả cam, tức giận nhét cho Mile, "Cái này là thành tâm thành ý tặng anh, được chưa ạ?"

Mile hất hất cằm, ý bảo cậu tiếp tục đi lục balô.

Apo lại lục một hồi, chẳng biết ipad đã được thả về từ lúc nào.

Lấy ipad ra khỏi túi, đầu tiên là kiểm tra ngay phần ghi nhớ trò chơi, cũng may vẫn còn nguyên vẹn, rồi lại tà liếc Mile một cái.
"Ngây thơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro