CHƯƠNG 63: GÃI THÊM TÍ NỮA ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo tăng ca tới chín giờ hơn, sau đấy lái xe về nhà. Khi lên xe rõ ràng Apo còn tỏ vẻ mình sẽ về nhà, kết quả gần tới cửa nhà, mắt ngó xung quanh một chút, xe của cậu lại tiếp tục chạy về hướng công ty Mile.

Trên đường còn gọi điện cho mẹ, "Mẹ à, tối nay con phải đi trực đêm, nếu muộn quá thì sẽ không về nhà nữa ạ."

"Nhớ chú ý an toàn."

Suốt một đường cười dài mà lái xe tới công ty Mile, kết quả vừa xuống xe lại bày ra một bộ vẻ mặt bị ép buộc phải đến đây.

"Ài, tăng ca muộn quá, sợ về nhà lại đánh thức mẹ tôi, đành qua chỗ anh ở tạm một đêm vậy!"

Mile đứng ngay trước cửa, lúc đi ngang qua người anh, Apo còn liếc xéo một cái, bảo: "Không được mừng thầm đâu đấy!"

Kết quả, Mile đã thu lại nụ cười, Apo không kiềm được mà nở một nụ cười trên môi, đẹp đến chết người.

Ban đêm, Apo nằm sấp trên giường, cầm ipad chơi game.

Mile thấy tay Apo còn chưa hoàn toàn bình phục mà đã chống xuống gối lâu như vậy, trong lòng xót, lại không nỡ mắng cậu nghiêm khắc, cuối cùng liền tìm một lý do khác.

"Suốt ngày chơi cái này thì có gì hay chứ?"

Apo sâu kín liếc nhìn Mile, nói một câu bằng giọng miền Bắc.

"Nhà quê!"

Nói thật, Mile đúng là không có hứng thú với mấy thứ này, trước đây ở trong quân đội, thiết bị điện tử là thứ bị cấm tiệt. Vả lại hắn là tay súng bắn tỉa, việc bảo vệ thị lực cực kỳ quan trọng. Suốt hơn sáu năm kể từ ngày xuất ngũ đến nay vẫn rất ít khi tiếp xúc với thiết bị điện tử, ngay cả điện thoại di động cũng là thiết bị liên lạc ngoài dùng để gọi điện và nhắn tin ra thì gần như không có chức năng gì khác.

Apo chơi mệt rồi, ấn nút tạm dừng, úp mặt xuống gối nghỉ ngơi. Một lúc sau, bỗng nhiên cất tiếng: "Lưng tôi ngứa quá, gãi cho tôi đi."

Bàn tay Mile lùa dưới áo Apo, chọn đại một điểm rồi bắt đầu gãi.

"Lên trên một chút... ừm... ra giữa, đúng, lại sang trái một chút đi... A... thật thoải mái... Bên dưới, bên dưới, đúng đúng đúng, gãi mạnh một chút..."

Vừa chỉ huy vừa từ từ nhắm mắt lại để lộ vẻ mặt đầy hưởng thụ, mọe nó rất là thoải mái!

Đến khi khắp lưng Apo đều đỏ rồi, Mile mới ngừng tay.

"Được chưa?"

Apo lầm bầm nói, "Gãi nữa đi..."

Mile trong lòng chộn rộn, trái tim mềm nhũn ra cả rồi.

Apo quay mặt sang một bên, cứ thế ngủ say sưa.

Một lúc lâu sau, Mile cảm giác Apo không còn động tĩnh gì, mới chống tay lên tiến lại gần nhìn thử, thấy Apo đã gối lên ipad ngủ ngon lành. Bàn tay to lớn của Mile nhẹ nhàng luồn vào giữa gối, khẽ nâng má Apo lên, chầm chậm rút ipad bên dưới ra, đặt sang một bên, sau đó ôm cậu ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro