A

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Meow~"

"A đến rồi?

Hôm nay Mile cuối cùng cũng gặp được hai quả cầu sáng, đuổi theo hồi lâu mới nhận ra mình đã nhận nhầm, con mèo bò sữa bị anh dọa sợ đến mức trốn vào góc tường, còn bị anh phàn nàn lá gan quá nhỏ.

"Đừng chạy!"

Mile vừa bước ra khỏi con hẻm, anh nghe thấy tiếng một nhóm trẻ con đang chơi đùa, đột nhiên trước mặt anh nhanh như chớp hiện lên một bóng đen.

"Bao vây nó!! Nó không chạy xa được đâu!!"

Cậu bé nghịch ngợm dẫn đầu đuổi theo bóng đen với cây gậy gỗ trên tay, những đứa trẻ khác cũng lao tới từ mọi hướng, trên tay cầm vũ khí tự chế kỳ lạ.

Mile nghe tiếng mèo kêu quen thuộc liền hiểu ngay tiểu tổ tông kia lại chọc phá người ta rồi.

Anh ta lợi dụng chiều cao và đôi chân dài của mình để đuổi kịp con mèo đen trước, nó cũng thông minh giấu mình trong một chiếc hộp giấy kín đáo, tuy nhiên toàn bộ quá trình đều bị Mile nhìn thấy, Mile ngồi xổm xuống cầm chiếc hộp lên.

"A!!!"

Mile đã quên mất chính anh mới là kẻ thù lớn nhất của nó.

Mèo nhỏ ngay lập tức nhảy ra ngoài khi nhìn thấy anh và cào mạnh vào cánh tay anh để lại ba vết máu trên làn da trắng ngần của Mile.

Mile bị nó phản công bất ngờ, vết thương trên cánh tay đau đến mức muốn chửi thề, nhưng anh không đứng dậy, ngồi xổm tại chỗ, trừng mắt nhìn con mèo nhỏ đối diện đang trong tư thế chiến đấu thẳng đến khi cảm thấy sợi dây của chiếc hộp trên tay ướt đẫm, khi mở tay ra thấy đầy máu, anh mới nhận ra rằng bạn nhỏ này cũng bị thương.

Hai chân sau của nó rõ ràng không còn linh hoạt như trước nữa, mỗi lần giẫm lên đều có những dấu chân đỏ như máu.

"Tìm được nó chưa?" Đứa trẻ đến báo thù cách đó không xa hét lên, gọi bạn bè bằng bộ dạng như muốn giết chết mèo đen.

Mile đặt chiếc hộp trong tay xuống đất, chỉ vào vết thương trên cánh tay anh lại chỉ vào hai chân sau của nó, ra hiệu chúng ta huề nhau rồi vỗ nhẹ vào chiếc hộp cho nó vào.

Nhưng làm sao một con mèo có thể hiểu được điều này? Nó chỉ duy trì tư thế tấn công và cảnh giác quan sát nhất cử nhất động của Mile.

Giọng nói của đứa càng ngày càng gần, đúng lúc Mile đang định dùng hộp che nó lại thì cuối cùng nó cũng chui vào trong hộp.

Mile nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, mang nó thẳng đến bệnh viện thú cưng.

............

! ! !

"Cậu là ai?!"

Mile giật mình vì người đàn ông đang khỏa thân nằm trên ghế sofa trước mặt, liền chộp lấy chiếc đèn gần nhất để tự vệ.

Anh vừa tan sở, đi siêu thị mua vài miếng ức gà để thay đổi thực đơn, cải thiện món ăn cho tiểu tổ tông ở nhà.

Bất tri bất giác anh đã nuôi con mèo đen kia hơn một tháng, vốn định đuổi nó ra khỏi nhà khi vết thương của nó bình phục, thế nhưng khi con mèo ở lại ngày càng lâu, sản phẩm dành cho thú cưng trong nhà ngày càng nhiều, tuân thủ nguyên tắc không lãng phí tiền bạc, anh thuận tiện nuôi nó dù sao nuôi nó cũng không tốn nhiều tiền.

"Anh đang làm gì vậy?" Người kia hỏi, duỗi người ra sau đó nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay anh, "Hôm nay ăn thịt gà sao?"

Đầu óc Mile suy sụp, tình huống này đáng lẽ phải gọi cảnh sát, nhưng người này có chút kiêu ngạo, trên đầu còn đội một chiếc băng đô tai mèo, khi nhìn thấy anh, cậu không hề hoảng sợ chút nào. Tốt xấu gì anh cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, cao hơn hơn một mét tám nhưng lại bị người kia hoàn toàn không để vào mắt, sợ rằng đụng phải một tên tâm thần thích chơi cosplay.

Mile cảnh giác theo dõi từng cử động của người đàn ông, đảm bảo ổn định cậu trước rồi mới chế ngự cậu.

"???"

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Mile sẽ không tin vào mắt mình, người đàn ông trước mặt anh biến thành con mèo đen nhỏ mà anh nuôi, rồi duyên dáng đi về phía anh.

Khi đến gần hơn, cậu lại biến thành người, nghiêng đầu đến gần mặt Mile, khua tay trước mắt anh: "Anh bị ngu à?"

"Cậu là 'Tôm hùm sốt kem chua' sao?"

"Không!" người đàn ông cau mày tỏ vẻ khinh thường cái tên Mile đặt, "Nghe này, tôi tên là Apo, đừng có mà gọi tôi bằng cái tên 'kem chua' ngu ngốc gì đó nữa"

Đầu Mile vẫn còn choáng váng, sự xuất hiện của những sinh vật như Apo đã phá vỡ hoàn toàn thế giới quan của anh với tư cách là một con người tin vào khoa học ở thế kỷ 21. Vốn kiến thức dự trữ của anh không thể giải thích được hiện tượng mèo biến thành người này.

"Cậu đang làm cái gì vậy hả?"

Thời điểm Mile đang sững sờ, Apo lè lưỡi liếm anh một cái.

"Nếm thử xem anh ngon đến mức nào" Apo chậc chậc miệng, lộ ra răng nanh hù dọa, "Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn đi, nếu không tôi sẽ ăn thịt anh"

"Không có khả năng, cậu kén ăn vậy mà"

Mile suy nghĩ một chút, bình thường tôm hùm sốt kem chua có chế độ ăn rất cố định, nếu thay đổi một chút, cậu sẽ tuyệt thực.

"Hừ, biết là tốt. Nhanh đi nấu cơm, tôi đói bụng rồi" Apo theo thói quen nhảy vào vòng tay của Mile, nhưng cậu quên mất mình bây giờ là đang ở hình người.

"Xie!!" Mile theo phản xạ bắt được cậu, nhưng người đàn ông cao mét tám này gần như khiến anh cúi xuống.

"Xin lỗi, tôi quên biến lại dạng mèo" Apo lè lưỡi trong khi bám lấy anh.

"Vậy trước tiên hãy mặc quần áo vào"

Cảm giác thật kỳ lạ khi có một người đàn ông trưởng thành khỏa thân treo trên người mình, dù là mèo nhưng Mile vẫn không thể chấp nhận được.

"Không có quần áo"

"Đến tủ quần áo của tôi kiếm thứ gì đó có thể mặc trước"

"Được rồi~"

Mile tìm cớ kéo cậu xuống, nhìn cậu thích thú với cái tủ quần áo, quả thực là con mèo đen nhỏ kia, bình thường thích trốn trong tủ, xé nát mấy bộ quần áo của anh.

NHƯNG !!!

Đây là người hay quái vật?

Chẳng lẽ gần đây anh bận quá dẫn đến mệt mỏi sinh ra ảo giác?

Mile trốn trong bếp thở dài, anh đã tạo nghiệp gì mà phải chứng kiến sự việc quái đản như vậy, một ngày nào đó nhất định phải tìm một cao thủ giải nghiệp cho mình.

"Thế nào ~ đẹp không?"

Apo dựa vào khung cửa, nóng lòng muốn cho Mile xem bộ trang phục của mình.

"!!!" Mile quay đầu lại và bị Apo làm cho giật mình.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Mile, còn không chịu cài cúc áo, cứ như vậy nửa che nửa đậy còn mang bộ dạng ngại ngùng đứng trước mặt Mile, liên tục liếc mắt nhìn anh.

"Meow, không đẹp sao?" Apo kéo vạt áo, vụng về cài khuy, "Tôi thấy trên TV đều mặc như thế này mà"

"Ít nhất cậu cũng phải mặc quần chứ!"

"Ò~~~"

"Anh tên gì?"

Mile nhanh chóng lùi lại, người này hành động giống mèo đến mức quên mất mình giờ đã là một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ.

"Thật ngứa..." Apo cong môi, dùng tay sờ bụng, sau đó lại biến thành một con mèo đen nhỏ.

"..." Mile cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi nhìn con mèo bướng bỉnh trèo ra khỏi chiếc áo sơ mi của mình.

"Meow~"

Con mèo đen kiêu ngạo quay người rời khỏi bếp, không quên dẫm lên chân Mile trước khi rời đi, Mile cảm thấy những ngày này càng ngày bất thường.

............

"?"

Apo đang ăn miếng thịt lớn, ngẩng đầu lên liền thấy Mile đang chăm chú nhìn mình, nhìn cơm của mình rồi lại nhìn Mile, đồng thời đẩy bát cơm trước mặt rất hào phóng.

"Meo meo" Ăn đi.

Mile nhìn thấy mèo đen nhỏ đưa cơm cho mình, không nói nên lời đẩy bát về lại phía mèo nhỏ: "Tôi không đói"

Mọi chuyện vừa rồi không thể là ảo giác được.

Mile khoanh tay, nhìn chằm chằm vào mèo nhỏ trên bàn đã ăn uống đầy đủ đang liếm chân, anh thực sự không thể hiểu được nguyên lý của việc này, vì vậy anh chỉ có thể nghiên cứu thêm.

"Meow?"

Anh đứng dậy, bế con mèo không có khả năng tự vệ trước mặt lên, đặt nó lên đùi, lật người nó lại, để lộ ra cái bụng mềm mại nhất của nó, áp mặt vào sát cơ thể nó, dùng tay kéo lông nó xem xét cẩn thận.

Nó không khác gì những con mèo bình thường, liệu có thể triệt sản được không?

"Meow!!" Con mèo nhỏ cào Mile dữ dội.

"Mẹ kiếp!!"

Mèo đen lại biến thành người.

Apo che ngực, cuộn tròn trong vòng tay của Mile, "Đừng chạm vào nó!!"

"Tôi chỉ tò mò thôi" Biến hình trọng lực đè lên tay Mile nặng hơn rất nhiều, Mile theo phản xạ giơ tay lên, vết máu trên mu bàn tay mơ hồ đau nhức.

Trước đây chưa từng có phản ứng lớn như vậy phải không?

Mile lén liếc nhìn cậu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của cậu: "Sao đột nhiên ngươi lại biến thành người?"

Apo nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn, "Còn không phải tại anh sao?"

"Tôi làm sao?"

Apo giận dữ đấm vào ngực anh, sau đó ngồi dậy cắn vào vai anh.

"Nhân loại ngu ngốc!"




End.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro