Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 41

Teardrop

Giọt lệ

Bầu không khí xung quanh sàn nhảy đã trở lại bình thường sau cảnh diễn ra đầy kịch tính của cô gái bữa tiệc. Sau khi SunnyZ kết thúc màn biểu diễn đầu tiên của mình. Sân khấu bây giờ là một nam ca sĩ, ngân nga bản ballad cheesy của Westlife. Giai điệu lãng mạn đã thu hút nhiều cặp đôi ra sàn nhảy, từng người họ lắc lư theo điệu nhảy và mỉm cười hạnh phúc, cho thấy tình yêu của họ.

Cảm thấy thất vọng, Tiffany Hwang vô thức bực bội. Cô nhanh chóng che đậy hành vi của mình bằng cách đeo kính và nhấm nháp một ít rượu, cô không muốn tỏ vẻ khiếm nhã khi bị bỏ lại một mình với Julia tại bàn ăn.

Jullia nhìn thấy vẻ mặt khác thường đó và nở nụ cười với cô con gái trên pháp luật của mình.

“Con có muốn khiêu vũ không Tiffany?” Jullia đột nhiên hỏi.

Tiffany cười lo lắng trước khi gật đầu

“Yeah, con rất muốn nhảy, nhưng con phải đợi Jessica. Thật kỳ quặc khi ra nhảy một mình.”

Cô nói với nụ cười nhỏ.

“Aww, mẹ chắc chắn nó sẽ trở lại đây sớm thôi. Điều gì mang nó đi lâu thế? Thật không phù hợp khi để lại người sắp cưới một mình ở lại đây. Nó sẽ nhận được tất cả khi quay lại.”  Jullia nói và nháy mắt.

Tiffany cười khúc khích, cô nghĩ mình rất may mắn khi có người mẹ chồng này. Cô đã luôn có suy nghĩ mẹ chồng ác khi xem các bộ phim. Nhưng Jullia đã chứng mình điều hoàn toàn ngược lại.

“Xin lỗi, cô gái xinh đẹp.” Một giọng nói đột nhiên vang lên. Tiffany quay đầu lại để xem người đó.

Lúc đầu cô đã bị sốc, hàm cô gần như rớt xuống đất. Nhưng sau đó một nụ cười nhanh chóng len lỏi trên khuôn mặt cô

Một người phụ nữ tuyệt đẹp trong chiếc váy trắng cúi đầu chào cô, với một bàn tay giơ ra phía trước chờ đợi. Cô ấy thật tỏa sáng, và Tiffany không chắc chắn về nó bởi vì cô ấy là một thiên thần hoặc có thể chỉ là do hiệu ứng ánh sáng chiếu lên mái tóc vàng của cô ấy, nhưng nó thực sự tỏa sáng trong mắt cô. Đièu đó thường xảy ra khi cô nhìn cô ấy.

“Mình có thể cùng cậu nhảy bài này không?” Jessica hỏi bẽn lẽn.

Tiffany nhìn chằm chằm vào cô ấy và choáng váng

“SooYeon, chỉ cần cầm tay cô ấy thôi mà! Cô ấy đã đợi con cả một thập kỷ rồi đấy.” Julia nói với con gái.

Jessica cười khúc khích và nắm lấy bàn tay Tiffany kéo cô lên.

“Mình xin lỗi đã để cậu phải chờ đợi. SooYoung đã có rất nhiều điều để nói.”

Cô đảo mắt khi kéo nhẹ Tiffany ra giữa sàn nhảy. Tiffany bĩu môi một chút trước khi để tay vòng qua cổ Jessica. Jessica choàng tay mình quanh eo Tiffany.

“Vấn đề của cậu và Sooyoung là gì vậy?” Nó giống như cô ấy giữ bí mật này mà chỉ có cậu biết về nó.” Tiffany nói, cau mày.

Jessica mỉm cười

“Sao vậy, cậu đang ghen đấy à?”

“Yeah, đúng vậy, cậu ấy đã đánh cắp cậu từ mình.” Tiffany nói, bộc lộ tính trẻ con của mình.

Jessica cười khúc khích trước phản ứng cửa cô ấy trong khi Tiffany chết lặng nhìn chằm chằm vào cô.

“Nó không có gì để cười cả, Jessi.” Cô nói với một cái bĩu môi.

Đột nhiên, âm nhạc bắt đầu, có vẻ như có ca sĩ lên hát tiếp

“Một bản ballad tình yêu? Mình nghĩ đây là tiệc sinh nhật chứ không phải là một đám cưới.” Jessica nói

“Ô, mình biết bài này” Tiffany ré lên, phớt lờ lời phàn nàn của Jessica.

“Đó là của Westlife Unbreakable, chúa ơi, mình yêu bài này! Nó sẽ có trong danh sách các bài hát ở đám cưới của chúng ta.” Cô nói đầy hào hứng

Jessica cuộn mắt mình lại.

Cầm lấy tay mình

Chạm vào trái tim mìnhi

Giữ mình lại gần cậu

Cậu đã luôn luôn ở bên cạnh mìnhi

Tiffany mỉm cười e thẹn với Jessica,

“Hãy nhảy nào, tình yêu của mình.”

Họ di chuyển cơ thể mình đồng đều với âm nhạc lãng mạn trong khi đôi mắt họ tiếp xúc với nhau.\

Lướt trên những con sóng cảm xúc

Bắt được những cảm xúc đó

Và bắt cứ khi nào cậu mỉm cười

Mình khó có thể tin rằng cậu là của mình

Jessica cười khúc khích

“Được rồi, mình nghĩ mình thích bài hát này. Nó không quá tệ.”

“Nó miêu tả hoàn hảo chúng ta… mối quan hệ của chúng ta, cậu nghĩ vậy chứ?”

Unbreakable. Tiffany hỏi với đôi má đỏ rực .

Jessica nhận ra sự bẽn lẽn của người con gái mình sắp cười và mỉm cười

“Đúng, nhưng mình đặc biệt thích phần nụ cười.”

“Nụ cười?” Tiffany hỏi

Jessica gật đầu “Oh đây này, nó sắp đến rồi, nghe đi nào.” Cô nói

Và sau đó nghiêng người mình gần với tai Tiffany hơn, thì thầm những câu hát dịu dàng.

Mình đã được nắm bàn tay của một thiên thần

Đã được ban phước bởi sức mạnh tình yêu.

Bất cứ khi nào cậu mỉm cười,

Mình khó có thể tin rằng cậu là của mình.

Tiffany gần như đóng băng và ngất đi vì hạnh phúc. Trái tim cô đã rung động với những con bướm bay lượn xung quanh và tất cả những điều tuyệt vời nhất cô có thể nghĩ.

Jessica nhận thấy sự thẹn thùng của Tiffany và kéo cô ấy lại gần hơn cho đến khi hai má họ chạm vào nhau

“Honey, cậu có muốn biết một bí mật không?”  Cô thì thầm

“Một bí mật?” Tiffany hỏi

Jessica gật đầu “Về một điều gì đó mình đã làm khi cậu ngủ.”

“Đó là âm thanh đáng ngờ…”

“Khi cậu ngủ, mình….”

“Đừng nói với mình là cậu lẻn ra khỏi nhà hay xem videos nha…”

Jessica cười lớn “Không!”

“Và sau đó là gì?”

“Mình… đã ngắm cậu ngủ.” Jessica nói thật chậm

Tiffany nhìn vào cô, bối rối.

“Cũng giống như dưa leo.” Jessica cười khúc khích

“Và đôi khi mình sẽ khóc.” Cô hít một hơi thật sâu và nhìn vào Tiffany

“Bởi vì mình sợ khi mình thức dậy lại phát hiện ra cậu không còn ở bên cạnh mình và điều này giống như những giấc mơ khi mình còn nhỏ. Nó không phải là giấc mơ nữa.”

Tiffany nhìn Jessica và cô nhận ra cô ấy dễ bị tổn thương như thế nào.

Cô ôm lấy khuôn mặt cô ấy bằng hai tay mình.

“Aww, baby” Cô lẩm bẩm

“Hãy để mình chứng mình rằng điều này là có thật.” Cô nói thêm trước khi kéo Jessica vào một nụ hôn lãng mạn.

Jessica siết chặt tay quanh eo Tiffany, nhắm mắt lại thưởng thức cảm giác của đôi môi.

Sau một vài giây, họ phá vỡ nụ hôn và cụng trán vào với nhau.

“Mình yêu cậu, Tiffany.” Jessica nói, mỉm cười “Forever & a day.”

Tiffany mỉm cười trở lại nhưng đột nhiên có điều gì đó đến với tâm trí cô. Cô yêu người con gái này đến chết nhưng đôi khi cô có khuynh hướng làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ. Giống như những gì cô làm sau lưng cô ấy

Nhưng giọng nói ngọt ngào và những điều lãng mạn mà cô ấy đã mang đến cho cô đêm nay. Họ đã hứa với nhau sẽ không có bí mật nào giữa hai ngừoi và Tiffany đã phá võ nó. Nó có thể hủy hoại thời khắc này, nhưng cô phải nói bây giờ hoặc có thể cô sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

“Jessi, có một số điều mình muốn nói với cậu.: Tiffany bất ngờ nói, nghiêm túc.

Đột ngột thay đổi tâm trạng làm Jessica bối rồi. Jessica nhướn lông mày lên

“Nó là gì vậy, honey? Trông cậu có vẻ nghiêm trọng.”

Tiffany thở dài “Cậu thấy đấy, mình đã không hoàn toàn trung thực với cậu về một vài điều.

 ***

Khách sạn, phòng 95

Park Gyuri đi đi lại lại trong phòng.

Cô đã đến ngay sau khi kết thúc màn biểu diễn của mình, chờ đợi Yuri. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra đã được năm phút kể từ khi cô ở đây.

Với một tiếng thở dài nặng nề, cô bước tới giường và ngồi lên chiếc đệm trắng. Cô nhìn ra cửa sổ khách sạn và có một suy nghĩ ngẫu nhiên lướt qua đầu cô.

“Mình đang làm gì ở đây? Đợi cô ấy? Rồi cô ấy sẽ lại đi?”

Đột nhiên hình ảnh Yuri và Yoona hôn nhau trên sàn nhảy hiện lên trong đầu cô. Nó vẫn cứ tiếp tục hiện lên như không có vấn đề khó khăn gì để cô có thể ngăn nó. Cô cho ra một tiếng cười nhỏ, một nụ cười buồn.

Cô biết rằng Yuri chỉ sử dụng cô như là một thay thế, một người rót rượu, cho nhu cầu của cô ấy khi không có Yoona. Cô ấy không có gì để đối diện với Yoona, cô gái nghèo thực sự đang ở vị trí tồi tệ hơn cả cô, đang được giữ trong bóng tối và tin rằng bạn gái cô trung thành. Đó là những gì về Yuri. Sức quyến rũ của Yuri nhẹ nhàng lướt qua cô. Yuri độc ác, người đã phá vỡ trái tim cô bằng cách bỏ cô lại với chiếc giường và một tờ note.

Gyuri vùi mặt mìng vào lòng bàn tay và thở dài. Cô tự hỏi tại sao lại thấy khinh thường Yuri nhiều đến vậy. Cô đã qua đêm với rất nhiều người lạ, cô biết Yuri là như thế nào. Nhưng điều này không phải là về vấn đề đó, nó không thuộc về sex. Cô sẽ không phiền nếu Yuri và cô chỉ quan hệ một đêm, cô sẽ quên hết tất cả vào sáng hôm sau và ra đi. Nhưng điều này là làm thế nào mà Yuri có thể tạo cho cô cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Cô cảm thấy mình bị lừa dối, được đem ra dùng với cái giá rẻ như vậy. Gyuri nghiến răng, đứng dậy khỏi giường. Và bây giờ cô sẽ trả lại nó.

Đột nhiên núm cửa bật mở. Gyuri nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Một người phụ nữ trẻ bước vào phòng, người cô đang chờ đợi.

Cô ấy đóng cánh cửa lại và vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Gyuri với cái nhìn nghiêm trọng.

“Vậy, cậu đã đến, Yuri.” Gyuri nói với nụ cười nhạo báng

“Xin đừng giận mình.” Tiffany nói nhưng vẫn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.

Jessica ngây người ra, cố gắng xử lý những thông tin hoàn toàn mới từ vợ chưa cưới của cô.

Tiffany nói với cô rằng cô ấy đang làm việc sau lưng cô để đảm bảo vị trí thiết kế chính trong công ty.

Tiffany cố điều hòa hơi thở của mình, chấp nhận những phản ứng bùng nổ từ Jessica. Cô ấy không thể đoán trước.

Đột nhiên, Jessica mỉm cười

“Mình biết.”

Tiffany không thể biết được điều gì sẽ đến

“Cậu… biêt?” Cô hỏi, bối rối.

Jessica nhún vai và nắm tay Tiffany.

“Khoan đã, làm thế nào mà cậu lại biết? Dì Jo đã nói với cậu ư? Cô ấy đã nói đúng không?”

Tiffany hỏi liên tục trong khi Jessica đã kéo cô về phía bàn của họ

“Không, cô ấy không cho mình biết, mình đã tự phát hiện ra. Thật ra, mình đã thấy bản yêu cầu thiết kế của cậu.” Jessica trả lời.

Tiffany cho cô cái nhìn bối rồi.

“Nhưng làm thế nào? Mình nhớ là mình đã giữ chúng trong máy tính xách tay rồi mà.”

“Yeah, nhưng tớ đã nhìn vào máy tính của cậu.”

Họ đã đến bàn, nhưng Tiffany chưa nói xong. Jessica kéo tay cô ấy ngồi xuống nhưng cô từ chối.

Hành động nhỏ của họ đã thu hút sự chú ý của những người cùng bàn. Julia và Krystal nhìn nhau trong khi Jiyoung bắt đầu thấy không thoải mái khi ở cùng họ. Cô tự hỏi tại sao Krystal lại kéo cô tới đây để gặp gia đình cô ấy. Cô muốn SeungYeon hoặc Gyuri sẽ đến đưa cô đi, nhưng cả hai người chị em của cô đang ở nơi nào đó.

Tiffany tiếp tục

“Nhưng máy tính của mình có mật khẩu, nó không thể cho cậu…”

“Không, mình biết mật khẩu, honey. Bây giờ cậu có thể bình tĩnh và ngồi xuống với mình.” Jessica nói, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh.

“Làm thế nào mà cậu có thể biết được mật khẩu? Mình…”

“Đó là sinh nhật của mình, phải không?” Jessica nói và lúc này Tiffany đã im lặng hoàn toàn.

Krystal và Julia nhìn nhau với nụ cười trêu chọc hiện lên trên khuôn mặt họ.

“Cheesy.” Krystal nói với nụ cười.

Tiffany cuối cùng cũng ngồi xuống, đặt cả hai bàn tay lên má che đi sự xấu hổ của mình.

Jessica cười khúc khích và nhẹ nhàng nắm lấy tay phải cô ấy, hôn vào lòng bàn tay, bỏ qua cái nhìn khó chịu của người em gái.

“Và cậu nên biết, mình không quan tâm cậu đang làm việc đó. Nếu cậu xứng đáng là trưởng phòng thiết kế, cậu nên ở đó. Mình sẽ chỉ… ở nhà lau dọn và nấu ăn, hàng ngày chờ đợi cậu như một bà nội trợ tốt.” Jessica nói với tiếng cười.

“Nhưng cậu không thể nấy ăn Jessi.”

“Sau đó mình sẽ thu nhỏ bản thân lại để cậu có thể đặt mình trong túi và đưa đi khắp nơi.” Jessica trả lời

Krystal đặt bàn tay lên che miệng và cặp đôi này dừng lại nhìn chằm chằm vào mắt nhau trong một giây.

“Hãy dừng lại trước khi em ói hết ra bàn.” Cô nói với khuôn mặt nhợt nhạt

Tiffany cười bẽn lẽn “Xin lỗi.”

Cô nhìn cô gái bên cạnh Krystal “Chị không biết rằng hai em thân nhau đấy.” Tiffany hỏi nhìn vào Jiyoung

“Chúng em không thân nhau! Chúng em chỉ là… người quen… đại loại là cái gì đó thôi.” Krystal lo lắng.

Mặc dù cô không biết tại sao cô lại hành động như thế.

“Bố!” Julia đột nhiên hào hứng.

Albert đã đến với thư ký của mình và con rể, Michael. Ông nở nụ cười ấm áp tới gia đình trước khi ngồi bên cạnh Julia.

“Chào ông nội, con nhớ ông.” Krystal nói trước khi ôm chặt ông mình.

Albert cười và Tiffany đã nghĩ nó như tiếng cười của ông già Noel.

“Oh, người bạn dễ thương của con là ai vậy?” Albert hỏi khi ông nhìn thấy Jiyoung.

Krystal gãi đầu “Ah, cô ấy là…”

“Cô ấy là bạn gái của con?” Albert hỏi một cách tự nhiên

“Eh?”

“Cô ấy chỉ là bạn thôi, cha. Krystal không giống ‘như là’.” Julia cắt ngang, vẻ mặt nghiêm trọng.

Jessica bật ra tiếng cười nhỏ như bị xúc phạm và nhìn mẹ cô ý muốn hỏi “như là?” trong khi Krystal nhìn mẹ mình và muốn bịt miệng bà lại.

“Oh, Tiffany!” Albert gọi khi nhìn thấy Tiffany lại gần. Tiffany mỉm cười và ôm chặt lấy ông, không thể ngừng suy nghĩ ông là ông già Noel ngụy trang.

“Dạo này ông thế nào rồi? Nhìn ông thật tuyệt vời.” Tiffany nói với nụ cười ấm áp.

Albert cười lớn và nó làm cho Tiffany nhớ lại Giáng sinh tồi tệ

“Ta vẫn sống như thế thôi, sống như một ông gì. Jessica đối xử với con tốt chứ?” Ông hỏi như Jessica không có ở đây

Tiffany tặc lưỡi và liếc nhìn chồng sắp cưới của cô, “Cô ấy là nhất.”

“Thật chứ? Nhưng nếu nó có làm điều gì tệ với con, hãy nói với ta. Ta sẽ xử nó.” Albert nói và Jessica cảm tưởng như ông ấy rất ngiêm túc.

“Cô gái của bữa tiệc đâu rồi?” Albert hỏi, quay đầu xung quanh tìm kiếm Hara.

Sun-Sunhwa?

Đôi mắt họ chạm vào nhau sau thời gian dài xa cách. Hara đứng đó không tin vào điều xảy ra trước mắt. Bàn tay cô run lên với những hỗn hợp cảm xúc mà cô đã từng trải qua/

Cuối cùng cô cũng đã gặp người cô muốn gặp và bây giờ thì cô vô tình bị sốc. Con người đang đứng trước mặt bên phải cô đã từng phản bội cô, và cô đã phải trải qua rất nhiều điều. Cô dường như đã đánh mất mình, đánh mất cuộc sống bởi vì những gì cô ta đã làm. Hara từng tưởng tượng rất nhiều lần trước đây, khoảnh khắc khi cô gặp lại Sunhwa hay Hyuna, rất nhiều lần cô muốn họ phải đau đớn bởi vì những gì họ đã làm với cô. Vào thời điểm nào đó cô đã thực sự muốn giết họ.

Đặc biệt là cô ta

This B*tch. Sunhwa.

Han Sunhwa cảm nhận được mồ hôi lạnh trên trán mình khi sự có mặt của Hara ở đây làm cô trở nên nhút nhát và sợ hãi. Cô làm thông cổ họng mình và dồn hết sức mạnh để cất tiếng.

“Hara, cậu thế nào rồ-

Cô không bao giờ quản lý được kết cục của cuộc gặp mặt này. Một cái tát mạnh mẽ đã hạ cánh trên má phải của cô khiên cô gần như ngã xuống. Nếu không có bức tường đằng sau có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi.  Cô đưa tay chạm vào má mình, nó đã đau hơn sau vài giây. Cô nuốt khan và từ từ nhìn vào cô gái trước mặt, người bạn cũ của cô bắt đầu giận dữ.

Họ tiếp tục nhìn vào mắt nhau mà không nói lời nào. Sunhwa thở ra một cách khó khăn.

Hara nghiến răng mình và nắm chặt tay lại. Cô giận đến nỗi nước đã đọng lại trên đôi mắt cô và chỉ cần chờ vài giây nữa là nó sẽ rơi xuống.

Và sau khi một giọt nước mắt đã rơi, cô nói nhanh

“Cậu đồ đ*!! Làm thế nào mà cậu có thể chạy trốn cùng bạn gái tôi?! Tôi đã tin cậu! Ch* cái!” Hara bất ngờ hét lớn, không quan tâm đến việc mọi người đã bắt đầu chú ý đến họ.

Cô bước lên trước một bước, Sunhwa sợ hãi bước lùi xuống cho đến khi lưng cô chạm vào bức tường. Sunhwa đang sợ, thực sự là vậy. Hara đang ở trong tình trạng có thể làm bất cứ điều gì với cô. Mọi thứ có nghĩa là có vài điều nguy hiểm có thể làm hại cô. Cô cần làm điều gì đó thật nhanh.

Nhưng Hara đã nhanh hơn, cô ấy túm lấy cổ áo cô với hai bàn tay và đẩy cô vào tường. Sunhwa rên lên trong đau đớn.

“Tôi đã nghĩ cậu là bạn tôi!!! Nhưng cậu đã phản bội tôi!!” Hara hét lên, chỉ cách vài inch với mặt cô.

Sunhwa run lên, tình hình đang trở nên xấu hơn những gì cô đã nghĩ. Cô thở sâu và nắm lấy bàn tay Hara đang túm cổ áo cô.

“Hara, nó không như những gì cậu đã nghĩ đâu….” Cô nói lịch sự

“Đừng cố làm gì với tôi! Ch* cái!” Hara hét lên lần nữa, không nghe những gì cô ấy nói.

“Nó là…”

“IM ĐI!”

“Damn it Hara! Mẹ cậu đã bắt Huyna rời xa cậu!’ Sunhwa hét to

Hara đóng băng

“Mẹ tôi… đã làm gì?” Cô lắp bắp.

TBC

Written by: aienbest

Trans by: me

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro