Chương 11/2: Bức tường ngăn cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí giữa hai người trở nên nặng nề, như thể mọi sự ấm áp trước đây đã tan biến. Ciize nhìn vào đôi mắt chân thành của Milk, cảm thấy nỗi đau dâng lên trong lòng. Cô biết mình đang làm tổn thương người mà cô yêu thương nhất, nhưng cô cũng không thể làm khác.

"Không cần xin lỗi, Ciize," Milk nói, giọng chị dịu dàng nhưng đầy sự cương quyết. "Chị hiểu rằng em đang phải đối mặt với nhiều thứ. Nếu em cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, chị sẵn sàng chờ đợi. Nhưng chị cũng muốn em hiểu rằng, tình yêu của chị dành cho em là thật, và nó sẽ không thay đổi."

Ciize chỉ có thể gật đầu nhẹ, không dám nói thêm lời nào. Những giọt nước mắt cứ chực trào ra, nhưng cô cố gắng giữ mình bình tĩnh. "Em biết, Milk. Em cảm ơn chị vì đã hiểu."

Milk nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ciize, cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể nhỏ bé ấy. "Chị sẽ không ép buộc em làm điều gì mà em không muốn. Chỉ cần em nhớ rằng chị luôn ở đây, và em không phải đối mặt với tất cả một mình."

Những lời nói của Milk như một sự an ủi, nhưng cũng khiến lòng Ciize càng thêm nặng nề. Cô cảm thấy mình đang đẩy Milk ra xa, mặc dù biết rõ rằng chị ấy chỉ muốn ở bên cô. Nhưng cảm giác sợ hãi về những gì mà cộng đồng, bạn bè, và đồng nghiệp sẽ nghĩ vẫn không ngừng bủa vây trong đầu cô.

Những ngày sau đó, Milk và Ciize ít gặp nhau hơn. Ciize tập trung vào công việc của hội học sinh, cố gắng né tránh mọi suy nghĩ về mối quan hệ của mình. Nhưng không dễ dàng gì để quên đi tình cảm của mình, nhất là khi lòng cô luôn nghĩ về Milk.

Một buổi chiều muộn, khi Ciize đang ngồi một mình trong phòng hội học sinh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những tờ giấy trước mặt nhưng tâm trí thì lạc lối. Cô nhớ lại những khoảnh khắc mà Milk đã dành cho cô, những lời nói ngọt ngào, những cái chạm tay dịu dàng, và cả những nỗ lực mà Milk đã bỏ ra chỉ để khiến cô mỉm cười.

"Chị Milk..." Ciize thì thầm, cảm thấy trái tim mình như bị kìm nén. Cô muốn gọi cho Milk, muốn nói với chị ấy rằng cô nhớ chị, nhưng nỗi sợ hãi vẫn ngăn cản cô.

Trong khi đó, Milk cũng đang trải qua những ngày tháng đầy sự băn khoăn và thất vọng. Chị biết rằng Ciize đang cố gắng tìm lại cân bằng, nhưng cảm giác xa cách giữa hai người không thể không làm chị đau lòng. Những buổi tối, Milk thường ngồi một mình trong phòng, nhìn vào điện thoại mà không biết phải làm gì. Chị không muốn gây áp lực cho Ciize, nhưng cũng không thể ngăn mình khỏi cảm giác buồn bã khi nghĩ đến việc mất đi người mà chị yêu.

Một tối nọ, sau khi suy nghĩ suốt cả ngày, Milk quyết định nhắn tin cho Ciize. Chị biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, mối quan hệ giữa họ sẽ không thể tiến xa hơn. Chị muốn biết rõ rằng liệu có nên tiếp tục theo đuổi tình cảm này, hay nên từ bỏ để cả hai có thể tìm được sự bình yên trong lòng.

Tin nhắn của Milk đến khi Ciize đang ngồi một mình trong phòng. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, tim đập nhanh khi đọc những dòng chữ từ Milk:

"Chị đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta, về mối quan hệ này. Chị không muốn làm em áp lực, nhưng chị cũng không thể tiếp tục mà không biết em thật sự cảm thấy thế nào. Em hãy nói cho chị biết, chúng ta nên tiếp tục hay dừng lại ở đây? Chị sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng chị cần biết để có thể tìm ra con đường đúng đắn cho cả hai."

Ciize cảm thấy tim mình như ngừng đập khi đọc tin nhắn ấy. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc quan trọng, và quyết định của cô sẽ ảnh hưởng lớn đến cả hai. Cô không thể trả lời ngay, bởi trong lòng cô đang có một trận chiến giữa tình yêu và nỗi sợ hãi.

Cuối cùng, sau một lúc lâu, Ciize cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu và bắt đầu gõ:

"Em cần thời gian để suy nghĩ thêm. Em biết rằng chị đã làm rất nhiều vì em, và em rất trân trọng điều đó. Nhưng hiện tại, em chưa thể đưa ra câu trả lời chính xác. Xin lỗi chị."

Milk đọc tin nhắn từ Ciize, lòng chị như bị bóp nghẹt. Chị hiểu rằng Ciize cần thời gian, nhưng việc không có một câu trả lời rõ ràng khiến chị không khỏi cảm thấy thất vọng. Dù vậy, chị vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhắn lại:

"Không sao đâu, Ciize. Chị sẽ chờ em. Khi nào em sẵn sàng, hãy nói cho chị biết."

Những ngày tiếp theo trôi qua chậm chạp với cả hai. Ciize chìm trong suy nghĩ, cố gắng tìm cách vượt qua nỗi sợ hãi của mình. Cô biết rằng mình không thể cứ mãi né tránh, nhưng việc đối diện với mọi thứ cũng không hề dễ dàng. Trong khi đó, Milk ngày càng cảm thấy mất mát. Dù chị vẫn giữ lời hứa chờ đợi, nhưng sự không chắc chắn khiến chị dần mất đi niềm tin vào mối quan hệ này.

Milk bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên từ bỏ. Chị yêu Ciize, nhưng liệu tình yêu ấy có đáng để chị chờ đợi mãi không? Liệu có đáng để chị đặt trái tim mình vào một mối quan hệ mà không biết khi nào sẽ có hồi đáp? Những câu hỏi ấy cứ dằn vặt trong lòng chị, khiến chị ngày càng cảm thấy mệt mỏi và chán nản.

Một buổi chiều, khi ngồi một mình ở quán cà phê quen thuộc, nơi mà Milk và Ciize từng có những buổi hẹn hò vui vẻ, Milk không thể ngăn mình khỏi cảm giác cô đơn. Chị nhìn ra cửa sổ, thấy những cặp đôi khác đang nằm tay nhau đi dạo dưới ánh hoàng hôn, lòng chị chợt đau đớn khi nhận ra rằng mình không biết khi nào sẽ lại có những khoảnh khắc ấy với Ciize.

Milk đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận được sự trống rỗng đang lan tỏa. "Có lẽ... đã đến lúc mình phải buông tay," chị nghĩ thầm, cảm thấy nỗi đau nhói trong lòng. Nhưng chị cũng biết rằng việc buông tay không hề dễ dàng, nhất là khi tình yêu vẫn còn đó, chưa thể nào phai nhạt.

Trong khi đó, Ciize cũng đang trải qua những ngày tháng đầy căng thẳng. Cô biết rằng mình đang làm Milk tổn thương, và điều đó khiến cô đau lòng. Nhưng việc đối mặt với nỗi sợ hãi và áp lực từ mọi người xung quanh vẫn là một thử thách lớn với cô.

Một buổi tối, sau khi hoàn thành công việc của hội học sinh, Ciize ngồi một mình trong phòng, cảm giác cô đơn và trống trải tràn ngập. Cô nhớ đến Milk, nhớ đến những lần chị ấy nằm tay cô, an ủi cô mỗi khi cô mệt mỏi. Cô biết rằng mình đang đứng trước một lựa chọn quan trọng, và cô không thể né tránh mãi.

Ciize cầm điện thoại lên, nhìn vào số điện thoại của Milk mà không biết phải làm gì. Cô muốn gọi cho chị ấy, muốn nói với chị ấy rằng cô nhớ chị rất nhiều. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn ngăn cô lại, như một bức tường vô hình không thể phá vỡ.

Cuối cùng, sau một lúc lâu, Ciize quyết định nhắn tin cho Milk:

"Chị Milk, em xin lỗi vì đã khiến chị phải chờ đợi và lo lắng. Em thật sự cảm thấy rất mệt mỏi và không biết phải làm sao. Nhưng em biết rằng em yêu chị, và em không muốn mất chị. Em cần thêm thời gian để sắp xếp lại mọi thứ, nhưng xin chị đừng rời xa em."

Milk nhận được tin nhắn từ Ciize khi chị đang trên đường về nhà. Đọc những dòng chữ ấy, lòng chị như tan chảy, nhưng đồng thời cũng dấy lên sự lo lắng. Chị hiểu rằng Ciize đang cố gắng, nhưng chị cũng không thể mãi chờ đợi trong sự không chắc chắn.

Milk thở dài, tay cầm chặt điện thoại, rồi nhắn lại:

"Chị hiểu. Chị sẽ chờ em thêm một thời gian nữa. Nhưng chị cũng hy vọng em sẽ tìm ra câu trả lời sớm, vì chị.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro