1- Lần đầu gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Milk tiến gần đến cổng trường vào buổi tối muộn hôm ấy, cô liếc nhìn về phía nhà bảo vệ bên cạnh như một thói quen. Âm thanh quen thuộc của một giọng nam nói chuyện bằng giọn miền Bắc Thái Lan qua chiếc radio trong nhà bảo vệ đã đủ để cậu biết rằng bác bảo vệ đang ở trong đó.

"Chúc bác một buổi tối tốt lành, Sati."

Cô nói rồi một nụ cười đơn giản nở trên gương mặt.

Ngay lập tức, bác bảo vệ thò đầu ra qua cái cửa sổ nhỏ. Phản ứng của bác đầy nhiệt tình, vui vẻ vì cuộc trò chuyện như thường lệ của họ vẫn diễn ra.

 "À, bác cũng vậy, bác cũng vậy, thưa cô." 

Ngay khi Milk bước ra khỏi cổng trường, cô dành một giây để hít lấy một hơi thật sâu và điều chỉnh quai cặp của mình cho đúng ở vai trước khi đi xuống con đường phía bên trái. Bến xe buýt cách trường khoảng mười lăm phút đi bộ. Ở đó, cô sẽ lên một chiếc xe buýt đi về khu phố của mình và đi thêm vài phút từ trạm dừng để về đến nhà.

Cô đứng chờ ở bến xe buýt, đợi chiếc xe buýt regular đến. Ngày càng tối dần và đường phố trở nên ồn ào với dòng người, bao gồm công nhân văn phòng, thương nhân, học sinh và hàng rong, tất cả cùng tranh giành một mục đích, là để thoát khỏi giờ cao điểm hoặc phải đối mặt với cơn giận dữ của kẹt xe. Tiếng còi xe vang lên từ xa gần, những tiếng nói hòa quyện trong sự hỗn loạn đủ để khiến ai đó cảm thấy đau đầu vào cuối ngày.

*( Regular bus là loại xe bus thường ở thái lan thường có giá 7 baht (xe màu đỏ) và 8 baht (xe màu xanh trắng)

"Cô ơi, mua một trái chuối đi, chuối còn tươi lắm ." 

Một cô gái trẻ, chưa đầy hai mươi tuổi, đứng chắn đường của cô, mang một khay đầy những chùm chuối trên đầu và cầm một quả trong tay. Ánh mắt của cô ấy như cầu xin cô hãy nhìn vào. Milk nhìn đi chỗ khác, cố gắng kìm nén lòng thương cảm mà mình thường cảm thấy, cái cảm giác khiến cô lâm vào những tình huống khó xử mà mình không muốn thừa nhận.

' Cậu không thể giúp hết mọi người được.' 

Giọng của Sarki vang vọng trong đầu Milk. Cô thở dài. Dĩ nhiên, Milk biết là không thể giúp hết mọi người nhưng trong hầu hết những tình huống khó xử đó, cô chính là không thể tự giúp mình. Cô hành động theo trái tim hơn là lý trí. Thế giới thật nguy hiểm và đúng là cô thật ngớ ngẩn. Milk biết rõ điều đó.

"Một trái bao nhiêu vậy?" 

Milk hỏi sau khi quay lại nhìn cô gái bán chuối, cuối cùng cũng nhượng bộ rồi.

Cô gái nhanh chóng hạ khay từ đầu xuống mặt đất và chỉ vào. 

"Bên này hai mươi bath, còn bên này ba mươi bath."

Sau đó, cô đưa tay vào ví trong cặp và rút ra một tờ một trăm bath cuối cùng của mình đưa cho cô gái. Cô gái nhận lấy, lấy một chùm chuối cho vào túi nylon đen rồi đưa cho Milk. Milk cúi xuống giúp cô nâng khay lên lại trên đầu. Cô gái cảm ơn cô bằng một nụ cười. 

"Cảm ơn cô." 

Milk gật đầu đồng ý rồi quay đi.

Xe buýt đến muộn hơn dự kiến và số người muốn lên xe ngày càng đông. Chẳng mấy chốc, sẽ thật khó khăn để có chỗ lên xe tiếp theo.

Milk nhìn ra khỏi đồng hồ đeo tay và chỉ liếc sang bên cạnh một giây. Dù không chắc chắn về điều gì, cô lại thấy ánh mắt mình quay về phía người đứng bên cạnh. Một cô gái trẻ có vẻ khoảng giữa hai mươi đến cuối hai mươi. Chiều cao của nàng chỉ nhỉnh hơn cô một chút. Làn da của nàng có màu trắng ngà nhẹ đẹp mắt. Nàng để tóc đen được tết thành bím vừa phải. Góc nghiêng của khuôn mặt cô không có dấu hiệu của sự không hoàn hảo nào. Nàng từ đâu xuất hiện bất ngờ vậy nhỉ ? Có vẻ hơi kỳ quặc thì phải.

' Mình đang nhìn chằm chằm vào nàng ấy"

Tiềm thức của Milk nhắc nhở và đó là lúc Milk nhìn đi chỗ khác, nhìn bất kỳ chỗ nào nhưng không phải nàng ấy. Cô cảm thấy thật ngốc nghếch khi đã nhìn chằm chằm vào nàng một cách như vậy. Cô không phải là kẻ biến thái và đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô gặp một người phụ nữ có thể thu hút được sự chú ý của mình trong tích tắc.

Khi ánh mắt Milk tìm đường nhìn về phía trước, Milk thấy nàng ấy đi tiếp, có vẻ hơi lờ đờ và... chiếc xe buýt liên tục bấm còi nhưng nàng ấy không dừng lại. Milk phản ứng theo bản năng và chạy theo nàng ấy, nắm lấy vai nàng rồi kéo nàng lại ngay lập tức. Xe buýt chạy vù qua và dừng lại ngay sau đó. Những người chờ lên xe bắt đầu chen chúc để tìm chỗ cho mình. Đó là chiếc xe buýt mà Milk đã chờ đợi và thay vì lao về phía nó, Milk lại nhìn về phía nàng và nàng ấy đang nhìn thẳng vào Milk. Đôi mắt của nàng là một bộ màu nâu hạt dẻ, sâu thẳm bên trong chứa đựng nỗi bất lực. Milk biết cái nhìn này vì cô đã trải qua nó trong nhiều năm. Mi mắt của nàng khẽ rung động. Nhưng một đường nhăn nhẹ xuất hiện giữa chân mày của nàng như đang phơi bày ra trạng thái bối rối của nàng.

Milk nhẹ nhàng thả tay ra khỏi nàng và lùi lại một bước. 

" Em có ổn không ? " 

Milk cảm thấy cần phải hỏi và chờ đợi câu trả lời. Nhưng vẫn không có phản ứng nào từ nàng. Nàng đơn giản nhìn chằm chằm vào Milk, trạng thái bối rối của nàng càng trở nên rõ ràng hơn.

Milk lén nhìn nhanh về phía chiếc xe buýt, người phụ xe đang hét lên rằng còn chỗ cho một hành khách nữa. Đó chính là Milk. Bây giờ Milk có thể về nhà đúng giờ. Nhưng cô lại nhìn nàng thêm lần nữa nhưng nàng đã chuyển ánh mắt đi chỗ khác, lo lắng và bối rối vẫn hiện rõ trên khuôn mặt khi nàng ấy xoa xoa thái dương.

' Cậu không thể giúp hết mọi người được.' 

 Lời của Sarki lại vang lên trong đầu và vậy là Milk bắt đầu rơi vào tình thế khó xử.

" Em có bị lạc không?"

Milk hỏi, cuối cùng cũng nhượng bộ trước mong muốn giúp đỡ. Môi nàng hơi mở ra, có vẻ như sẵn sàng nói. Nhưng, không có gì thoát ra và nàng để chúng chạm vào nhau lần nữa.

" Em có cần giúp đỡ không?"

Milk lại cố gắng để nàng nói. Lông mài nàng lúc này nhíu lại sâu hơn khi ánh mắt nàng gặp ánh mắt cô. Sau đó, cô thấy nàng nuốt nước bọt.

"Tôi đói." 

Lời nàng phát ra có chút thấp và hơi khàn. Mong muốn của nàng cuối cùng cũng hiện lên trong mắt. Milk hơi ngạc nhiên vì không ngờ nàng lại trả lời như vậy. Milk nhớ đến những quả chuối mà mình đã lấy trước đó và đưa cho nàng. Nàng nhận lấy ngay lập tức, không mất thời gian để chọn một quả, lột vỏ và bắt đầu ăn, trước khi lấy đến quả tiếp theo. Rõ ràng là đã lâu rồi nàng chưa ăn gì. Milk nhìn lại chiếc xe buýt và thấy ai đó vội vã bước vào, người phụ xe đã vào và họ đang lái đi. Cô đưa tay lên mặt trong sự thất vọng nhẹ.

"Em có đang chờ ai không?"

Nàng nuốt hết những gì trong miệng và nói. 

"Nước."

"Nước sao ?"

Milk lặp lại và khi nàng chỉ tay, ánh mắt cô theo dõi người bán hàng đứng ở một chỗ khá xa phía sau mình. Những chai và gói nước, nước ngọt là hàng hóa của cô. 

"Nước đúng khôn ?" 

Milk lại lặp lại, lần này đã hiểu nàng muốn gì. Cô tiến lại chỗ người bán và nàng cũng đi theo. Sau đó, Milk nhìn nàng uống gần hết nửa chai nước và một tiếng thở phào hài lòng vang lên sau khi nàng uống xong.

Lần này, Milk không chắc mình nên hỏi gì tiếp theo. Milk biết mình cần phải nói điều gì đó thật nhanh nhưng cũng không chắc nàng ấy đã sẵn sàng để tinh thần trả lời cho cô chưa.

"Em có đủ tiền để về nhà không?"

Nàng ấy lắc đầu và Milk không mất thời gian để lấy ví từ cặp của mình. Trong ví chỉ còn đúng ba tờ năm trăm bath và Milk biết việc trừ đi một tờ năm trăm bath có thể gây ra vấn đề cho cô, nhưng dù thế cô vẫn làm.

"Em có thể lấy cái này. Không nhiều nhưng chắc cũng đủ." 

Milk giải thích và cố gắng chạy nhanh để bắt chuyến xe buýt tiếp theo vừa dừng lại.Nàng nhanh chóng nắm lấy tay cô khiến cô phải quay lại nhìn nàng vì ngạc nhiên trước hành động này của nàng.

"Em... em không biết phải đi đâu."

Nàng nói khi tay buông lỏng ra khỏi tay cô. Giọng nói của nàng tốt hơn những gì cô không muốn mong đợi và lần này lông mài của Milk nhíu lại trong khoảnh khắc.

Lông mi cô chớp liên tục trong một giây. 

" Em biết đường về nhà mà... đúng không?"

Có một chút do dự, rồi nàng lắc đầu.

Lần này, một nỗi nhăn nhó sâu hơn xuất hiện trên mặt Milk.

 " Ừm...thế ít nhất em có nhớ địa chỉ nào đó hoặc có ai đó mà em có thể gọi để đến đón em không ? "

Tư thế của nàng dừng lại một phút và ánh mắt nàng lại ổn định với cô.

 "Không."

Milk nhìn nàng, cô bị sốc trước tình huống này. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô. Milk không biết nàng và nàng cũng không biết cô. Họ là những người xa lạ với nhau và không ai có thể trách cô được nếu cô rời đi ngay bây giờ. Nhưng Milk không thể làm điều đó. Không phải theo cách mà lý trí của cô gợi ý. Chân cô lúc này như bị dán chặt xuống sàn và trái tim cô cảm thấy nặng trĩu khi nghĩ về cảm giác bất lực của nàng.

" Thế em... em có nơi nào khác để đi không ? "

Nàng lắc đầu, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt. 

 " Em không biết. Em... em không thể nhớ ."

Mắt Milk mở to trong chốc lát, không ngờ tới câu nói đó.

" Em không nhớ ?"

" Không. " 

Nàng trả lời sau một chút do dự.

"Thế còn tên của em. Em có nhớ tên của mình là gì không ? "

Milk quan sát khi nàng cố gắng nhớ lại ký ức, lông mài nàng nhíu lại trong sự thất vọng và ánh mắt nàng di chuyển qua lại. Cuối cùng, ánh mắt nàng lại trở về với cô. Đôi mắt nàng mở to với một sự nhận ra nào đó. Milk hy vọng điều đó có nghĩa là nàng đã nhớ ra tên mình. Nhưng thật không may, điều đó hoàn toàn không đúng.

" Em cũng không nhớ điều đó. "

Nàng thú nhận không biết với cô, một tiếng thở dài thoát ra từ khe hở giữa đôi môi Milk.

Bây giờ, cô chắc chắn mình sẽ không thể bỏ nàng ở lại một mình được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro