2- Như một thiên thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảnh khắc nàng mở mắt trong bệnh viện, dường như không có gì thứ quen thuộc và điều đó khiến nàng sợ hãi nên đã tháo mặt nạ dưỡng khí che mũi và rút chiếc kim cắm ở mu bàn tay ra, điều đó rất đau. Nỗ lực đứng trên đôi chân đầu tiên của nàng đã thất bại và khiến nàng ngã xuống đất. Sau nhiều lần thử nghiệm, nàng đã tìm được chỗ đứng của mình. Trong phòng còn thừa một chiếc giường trống. Nàng để ý đến chiếc váy được gấp gọn gàng và thay từ bộ đồ bệnh viện sang nó. Nó vừa vặn một cách hoàn hảo, giống như ngay từ đầu nó đã là của nàng vậy. Nàng đã đi ngang qua các y tá của bệnh viện mà không ai phải nghi ngờ hay hỏi bất kỳ câu hỏi nào và phải đến khi bước ra ngoài và đầu giờ chiều ập đến, nàng mới cảm thấy đầu mình quay cuồng. Nên đi sang trái hay phải? Sau đó, nàng không suy nghĩ nhiều nữa và bắt đầu đi theo một con đường.

Có lẽ nàng đã đi bộ được hai, ba hoặc có lẽ là bốn giờ và khi nàng có ý nghĩ quay lại bệnh viện nàng đã  không thể nhớ được đường về. Không ai buồn hỏi xem nàng ấy có ổn không. Thậm chí không có ai mời nàng uống nước và khi nàng yêu cầu, nàng đã bị đuổi đi vì xin mà không trả tiền. Chà, đó là cho đến khi... Nàng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang trò chuyện với viên cảnh sát phía sau quầy. Đó là cho đến khi nàng gặp cô. Trong khoảnh khắc đen tối nhất đó, cô giống như một thiên thần.

"Nhìn này, tôi xin lỗi nhưng chúng tôi không thể làm gì nếu cô ấy không nhớ ra được tên mình hoặc tên gia đình."

Người sĩ quan có nước da sáng với ba dấu vết bộ lạc trên mỗi má trả lời và Milk nhìn nàng ấy một lần nữa.

"Có lẽ cô có thể tìm kiếm hoặc hỏi xem có ai mất tích không..."

 " Milk, ở đây có một người mất tích và ngoài ra chúng ta phải bắt đầu tìm kiếm ở đâu, đặc biệt là một người không biết tên cô ấy."

 Anh nói thêm, lần này có vẻ hơi khó chịu.

Milk có vẻ hơi bối rối. Milk phải làm gì nếu cảnh sát không thể giúp đỡ vụ án của nàng? Cô luôn có thể bỏ đi, hơn nữa, nàng không phải là trách nhiệm của cô nhưng thế thì đó không phải là cô. Milk sẽ không có khả năng bỏ đi, đặc biệt là khi  cô không chắc chắn về sự an toàn của nàng ấy.

" Vào đây, viết tên và số điện thoại của cô. Nếu có ca tìm kiếm nào hoặc tôi nhìn thấy tấm áp phích nào có hình cô ấy, chúng tôi sẽ liên hệ ngay với cô".

 Viên cảnh sát nói với Milk khi anh ta đặt trước mặt cô một tờ giấy dài và một cây bút. Milk nhìn từ anh đến cuốn sách và đến người phụ nữ bên cạnh anh.

Nàng có thể nhìn thấy sự do dự của cô và nàng cũng không thể trách cô được. Đầu nàng lúc này thật hỗn loạn. Ngay cả khi nàng không muốn trở thành gánh nặng cho một người xa lạ, cô đơn giản là điều tốt đẹp duy nhất đã xảy ra với nàng cho đến nay và nàng sợ phải để cô ra đi. Có điều gì đó ở cô khiến cho nàng cảm thấy thoải mái.

Milk cầm bút lên và viết ra những chi tiết được yêu cầu. Sau đó, họ đứng bên ngoài nhà ga và cô đang cảm thấy lo lắng khi không biết phải làm gì tiếp theo.

" Cảnh sát sẽ không thể giúp được gì, ít nhất là không phải hôm nay.

Milk bắt đầu khi cô nhìn nàng. Cô ấy biết mình có thể làm gì nhưng lý trí của cô ấy đã cảnh báo rằng cô không nên thực hiện điều đó.

"Ừm... em... em có sẵn lòng ở lại chỗ tôi cho đến lúc đó không?"

 Không phải sau khi lời nói thoát khỏi môi cô, cô mới nhận ra điều đó nghe như thế nào. Đôi mắt nàng mở to hơn trước một chút nhưng cô cũng không chắc đó là vì ngạc nhiên hay sợ hãi.

" Đừng hiểu lầm tôi. Tôi không phải là kẻ bắt cóc hay làm bất cứ điều gì xấu xa. Tôi chỉ...tôi chỉ đang cố gắng giúp..."

"Tôi biết." 

Lời nói của nàng khiến cô mất cảnh giác và lần này ánh mắt họ chạm nhau, nhìn thẳng vào nhau, có lẽ là lâu nhất kể từ khi họ gặp nhau. Ảo ảnh bối rối và bất lực trong mắt nàng dường như đã biến mất và bằng cách nào đó cô có thể thấy nàng là đang nói thật lòng. Tại sao? Có lẽ, nàng tin tưởng cô cũng vì lý do tương tự như việc cô sẵn lòng đưa nàng về nhà cùng mình. Một lý do không thể giải thích được mà thay vào đó là cảm giác như vậy.

Lông mi của Milk bị đập vài lần.

 "Được rồi." 

Milk quay người dẫn đường, nàng đi theo bên cạnh cô.

Khi họ quay lại công viên, có một chiếc xe buýt trống và họ cùng nhau lên xe.Nàng ngồi bên cạnh cô, chật cứng như cá mòi đang xếp chồng lên nhau cho đến khi không còn chỗ trống trước khi xe buýt chạy đi và người soát vé bắt đầu thu tiền của từng hành khách. . Khi họ đi dọc hành trình, Milk cảm thấy mọi nghi ngờ mà bất kỳ người bình thường nào cũng có thể có. Điều này thật điên rồ. Cô ấy thật điên rồ. Tim cô đập nhẹ. Cô thậm chí còn không biết tên nàng. Rõ ràng nàng cũng không biết tên mình. Nhưng điều này có thể trở nên tồi tệ hơn đối với Milk. Nàng ấy có thể là bất cứ ai và bất cứ điều gì.

Milk nhìn nàng và thấy nàng cũng nhìn mình. Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của nàng. Ánh mắt nàng bằng cách nào đó đã trấn an cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Dần dần, trái tim cô trở lại nhịp đập bình thường và khi cô nhìn đi chỗ khác, cô đã lặng lẽ thở dài. Milk không thể phủ nhận rằng có điều gì đó ở nàng khiến cô cảm thấy rất đúng.

Đúng như cô lo sợ, tình trạng ùn tắc đã xuất hiện với tiếng còi inh ỏi ở mọi góc độ và tài xế nào cũng muốn chen vào hoặc vội vã vượt lên trước người khác. Ngày đã qua và đêm đã thay thế nó. Milk có thể cảm thấy cơn đau đầu đang ập đến. Đầu nàng dựa vào vai cô, cô chú ý và thấy nàng đã ngủ. Mất thêm một giờ nữa và bất cứ chuyển động nào diễn ra cũng giống như chuyển động của một con ốc sên. Trong thời gian này, cô chủ động tìm kiếm trên mạng bất kỳ quảng cáo hay thông tin tìm người mất tích nào đặc biệt nếu có quảng cáo nào có hình nàng trên đó nhưng cô không bao giờ tìm thấy bất kỳ thông tin nào và điều đó khiến cô tự hỏi liệu gia đình nàng có thành viên nào giống cô không. . Cuối cùng, họ cũng đến điểm dừng và cô phải đánh thức nàng trước khi họ xuống xe như những người còn lại.

"Cẩn thận dưới chân em." 

Milk nói với nàng ấy khi đưa tay giúp đỡ và nàng ấy chấp nhận, nhảy qua ổ gà có nước. Đêm hôm trước trời đã mưa và còn rất nhiều trận như thế trên đường phố. Đèn đường không nhiều và cũng không đủ sáng để dọn đường cho họ. Cô đang dẫn nàng về phía nhà của mình. Có lẽ một phần nào đó trong cô cũng lo lắng rằng ngôi nhà của mình có thể không đủ tốt cho nàng. Ngay cả khu phố của cô cũng không nằm trong top thượng lưu của thành phố một chút nào. Nhưng cô tự nhủ, việc này nhiều nhất chỉ diễn ra trong vài ngày thôi nên cô cũng không cần phải lo lắng.

Milk đẩy cánh cổng rỉ sét mở ra và bước vào trước khi quay lại để xem nàng có vào không. Đó là lúc cả hai nhận ra họ đã không buông tay kể từ lần đầu tiên nắm tay nhau. Lúng túng và sẽ lẫn xấu hổ, cả hai đồng thời từ từ rút tay lại. Milk quay lại và dẫn đường vào sâu hơn trong khu nhà. Đó là một tòa nhà hai tầng cũ, mỗi tầng có bốn căn hộ và lớp sơn trên thân gần như đã được tẩy sạch hoàn toàn. Thật khó để biết liệu có bức tranh nào được thực hiện trước đó hay không. Căn hộ của Milk ở tầng cuối cùng.

Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi và chồng ngồi trên những chiếc ghế nhựa màu đen bên ngoài căn hộ của họ. Có vẻ như cặp đôi đang tận hưởng làn gió đêm. Nàng là người đầu tiên nhìn thấy Milk, mọi người không hề chú ý đến họ. Nàng nhận ra cô đang đi cùng ai đó.

"Milk, tối nay cậu về muộn." 

Bà ấy gọi khi bà đứng dậy và Milk buộc phải dừng lại.

"Chào buổi tối bà Ade. Chào buổi tối, thưa ông." 

Milk chào hỏi như cô vẫn thường làm mỗi khi gặp bất kỳ ai trong số họ. Họ là hàng xóm cạnh nhà của cô và trong cuộc sống thưa thớt của cô ở đây trong bốn năm qua, họ đã dần dần trao đổi với nhau những lời chào hỏi và thể hiện sự quan tâm nhất định đối với nhau. Milk vẫn chưa trải nghiệm về việc họ tò mò về vấn đề của cô.

Cả hai đều gật đầu đáp lại lời chào của cô, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Có vẻ như tối nay cháu không ở một mình."

 Bà Ade nói thêm, nụ cười của bà kéo dài hơn một chút.

Milk bật ra một tiếng cười khúc khích ngột ngạt, có chút xấu hổ và có phần bí mật. Điều đó khiến người phụ nữ càng tò mò hơn và bà ấy vươn cổ ra xa hơn một chút, cố gắng nhìn rõ hơn người phụ nữ trẻ phía sau  Milk.

"Đó là một người phụ nữ." 

Bà nói thêm với đôi mắt mở to đầy tò mò. 

"Cháu chưa bao giờ đưa phụ nữ về nhà... Cô ấy có phải là bạn gái của cháu không?"

"Bimbo !" 

Chồng bà cảnh báo và bà ném cho ông một cái nhìn trừng trừng. Bà ấy chỉ đơn giản là tò mò và đối với bà ấy, việc hỏi những câu hỏi như vậy không phải là một tội ác. Họ gần như là một gia đình vậy. Bà chia sẻ cơm Giáng sinh và năm mới của gia đình với cô. Thế là đủ để khiến họ gần gũi nhau.

" Dạ , cô ấy là khách. Chúng ta phải đi thôi." 

Milk nói với nàng ấy và bắt đầu bước đi cùng nàng ấy bên cạnh cô.

"Ehn, giới thiệu cho chúng tôi đi." 

Bà gọi với theo khi cô vội vã đi về phía cửa.

"Để sau nhé, để sau nhé."

Milk nói với bà mà không nhìn lại. Tốt nhất là đừng phức tạp hóa mọi chuyện bằng cách thảo luận về cách cô ấy gặp người phụ nữ mà cô ấy đã dẫn về nhà cùng. Nó sẽ khiến Milk trông ngu ngốc hoặc cả tin và không ai có thể hiểu được cử chỉ giúp đỡ tử tế của Milk.

"Bimbo, để họ yên đi." 

Chồng bà im lặng nhìn bà và bà ném cho ông một cái nhìn trừng trừng khác.

" Ông đang khiến tôi trông như một kẻ gây rối vậy."

Ông hắng giọng khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 " Ông đúng là một kẻ hay gây rối và hay nói nhiều. Tốt hơn hết là ngày mai tôi không nên để ông thảo luận bất cứ điều gì về chuyện này với bà Oki. Hãy để chàng trai trẻ đó yên." 

Ông quay đi và bước trở lại căn hộ của mình và bà trừng mắt nhìn ông với vẻ khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro