Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Milk vừa bước vào sảnh khách sạn, cô ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí căng thẳng tỏa ra từ Jorm, người quản lý của cô. Jorm đứng gần quầy lễ tân, dáng vẻ mệt mỏi và lo lắng, ánh mắt cô không ngừng đảo quanh như đang tìm kiếm điều gì đó.

Làn da của Jorm đã trở nên nhợt nhạt, Jorm cầm một tờ giấy gấp lại, tay siết chặt như thể đó là vật quan trọng nhất trên thế gian. Khi Milk tiến lại gần, sự căng thẳng trong thái độ của Jorm trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Milk, cuối cùng em cũng về tới rồi ! Nảy giờ chị điện mãi không thấy em bắt máy" Jorm nói, giọng run rẩy, nhưng cố gắng giữ cho mình bình tĩnh. Jorm hít một hơi sâu

Milk cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô. "Có chuyện gì vậy ạ? Sao chị lại trông lo lắng như thế?"

Jorm nhìn Milk với ánh mắt đầy áy náy và sự bối rối không thể che giấu. "Hành lý của em... nó bị mất rồi," Jorm nói, giọng cô lạc đi. "Nhân viên đã kiểm tra toàn bộ hệ thống và theo dõi mọi dấu vết, nhưng vẫn chưa tìm thấy hành lý của em."

Milk cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang. Mọi thứ xung quanh cô đột nhiên trở nên mờ mịt và không rõ ràng. Hành lý... thứ quan trọng chứa không chỉ đồ đạc mà còn cả những tài liệu, hợp đồng công việc và vật dụng cá nhân quý giá. Tim cô đập nhanh hơn, lo lắng bủa vây.

"Chị nói cái gì? Hành lý của em bị mất sao?" Milk giọng run run

Jorm gật đầu, đôi mắt đầy sự áy náy. Cô cố gắng giải thích, nhưng Milk gần như không thể tập trung. Trong đầu cô chỉ lướt qua từng thứ một: máy tính xách tay, tài liệu ký hợp đồng, trang phục biểu diễn... tất cả những thứ đó đều không thể thay thế.

"Chị đã báo với quản lý khách sạn rồi, họ đang tìm kiếm. Nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Chị không biết làm sao nữa... Chị xin lỗi." Jorm thở dài

Milk lặng người đi trong vài giây, cảm giác như mọi thứ đang đi trái ngược những gì cô mong muốn. Cô đã trải qua một ngày dài với bao nhiêu rắc rối: điện thoại đột nhiên sụp nguồn, nhặt phải chiếc phong bì kỳ lạ, và bây giờ... là mất hành lý. Những vận xui cứ liên tiếp ập đến, và cô không thể không nghĩ về chiếc phong bì Minh Hôn đã nhặt được trước đó.
 
"Chỉ là trùng hợp thôi... chỉ là trùng hợp." Milk nói với bản thân.

Nhưng trong lòng, một nỗi sợ mơ hồ vẫn đang lớn dần. Cô không tin vào những điều kỳ bí, nhưng những chuyện đã xảy ra từ lúc nhặt chiếc phong bì đó lại cứ ám ảnh cô. Milk lắc đầu, cố đẩy những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí.

"Không sao. Chị báo với họ rồi thì chắc họ sẽ tìm ra thôi. Cứ bình tĩnh đã." Milk vừa nói vừa cố gắng bình tĩnh

Jorm gật đầu, nhưng rõ ràng vẫn không thoải mái. Milk cũng vậy, trong lòng cô không thể hoàn toàn dứt khỏi cảm giác bất an. Cô tự nhủ rằng chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện sẽ ổn hơn. Nhưng sâu thẳm, một phần của cô cảm thấy rằng có điều gì đó khác thường đang diễn ra, và vận xui này có lẽ không đơn giản như cô tưởng. Chẳng lẽ chiếc phong bì Minh Hôn đó thật sự đã mở ra một cánh cửa cho những điều tồi tệ đến với cô?

Milk và Jorm đứng ở sảnh khách sạn, cảm giác lo lắng bao trùm cả hai. Nhân viên khách sạn vừa thông báo rằng hành lý của họ vẫn chưa được tìm thấy, và Milk đang cố gắng giữ bình tĩnh. Trong khi Jorm vẫn tiếp tục kiểm tra thông tin với nhân viên khách sạn.

Bất chợt, một nhân viên khách sạn khác chạy vội tới với vẻ mặt vui mừng.

"Cô Milk, cô Jorm! Chúng tôi đã tìm thấy hành lý của cô! Một khách khác đã đưa nó đến lễ tân." Nhân viên khách sạn vui mừng.

Khi hành lý đã được nhân viên tìm thấy, cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm. Họ trở về phòng với tâm trạng thoải mái hơn, nhìn nhau mỉm cười vì cuối cùng mọi thứ đã ổn. Cảm giác căng thẳng trước đó dường như đã biến mất, để lại sự bình yên trong căn phòng.

Sau một ngày dài mệt mỏi, Milk trở về phòng khách sạn với đôi chân nặng trĩu và tinh thần kiệt quệ. Cô mở cửa phòng và bước vào, để lộ cảnh vật đơn giản nhưng ấm cúng bên trong. Ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ tạo ra một không gian yên tĩnh, làm nổi bật vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của cô. Milk tiến đến giường, nơi cô đặt hành lý xuống. Hành lý của cô đã trở về sau một trận tìm kiếm vất vả.

Khi Milk mở hành lý và lôi những món đồ ra ngoài, ánh mắt cô chợt dừng lại ở một chiếc phong bì đỏ nổi bật giữa đống đồ đạc. cô không thể tin vào mắt mình. Cảm giác hoang mang và hoảng hốt tràn ngập tâm trí cô, vì cô rõ ràng nhớ đã bỏ phong bì này đi. Thế mà giờ đây, nó lại xuất hiện một cách bí ẩn và không thể giải thích.

Cảm giác lo lắng làm cô run rẩy khi cầm phong bì lên, như thể nó mang theo một sức mạnh siêu nhiên. Ánh sáng trong phòng dường như nhấp nháy và bóng tối quanh cô trở nên dày đặc hơn. Đôi tay cô run rẩy khi mở phong bì ra, và một luồng khí lạnh lẽo phả vào mặt cô như một dấu hiệu của điều gì đó không ổn. Bên trong phong bì, vẫn là sợi tóc và mảnh giấy vàng.  cô cảm thấy sự hoảng sợ và bất an trong lòng mình ngày càng lớn. Cô không tin vào những chuyện tâm linh hay mê tín dị đoan, và những sự kiện kỳ lạ này chỉ làm cô cảm thấy bị đe dọa.

Trong cơn giận dữ và bực bội, Milk quyết định nắm chặt chiếc phong bì đỏ, cảm thấy nó như một nỗi sợ hãi vô hình đang xâm chiếm tâm trí cô. Với một cú vung tay mạnh mẽ, cô nhào nát phong bì, làm cho nó rách nát và xé toạc.

Cô ném những mảnh vụn của phong bì vào sọt rác gần đó, quyết tâm xóa bỏ mọi thứ liên quan đến nó. Cảm giác căng thẳng và sợ hãi trong lòng cô dần dần tan biến khi cô nhìn thấy những mảnh giấy bị vứt đi.

"Những thứ này chỉ để hù doạ trẻ con thôi ! Thời đại gì rồi chứ mà còn mấy cái trò này. " cô tự nhủ, "Đó chỉ là những trò lừa dối để dụ dỗ con nít.

Sau khi vứt chiếc phong bì đỏ vào sọt rác, Milk cảm thấy cơ thể mình nặng nề, như thể mọi sự mệt mỏi trong ngày đã dồn lại, khiến từng cơ bắp của cô đều căng thẳng. Ánh sáng ngoài cửa sổ đã bắt đầu nhạt dần, chỉ còn lại một sắc ánh sáng mờ nhạt chiếu vào phòng qua lớp rèm mỏng. Căn phòng dần chìm vào trong màn đêm yên tĩnh.

Milk bước vào phòng tắm, rửa mặt để xua tan những cảm giác mệt mỏi. Nước lạnh giúp làm dịu tâm trí cô, nhưng những hình ảnh và cảm xúc từ ngày hôm nay vẫn không thể hoàn toàn biến mất. Cô nhìn vào gương và thở dài, cố gắng xua đi sự căng thẳng và lo lắng.

Khi trở về phòng ngủ, cô thả mình xuống giường, cảm giác như cơ thể mình đang chìm vào trong lớp đệm êm ái. Cô kéo chăn lên, cảm nhận sự ấm áp bao bọc lấy cơ thể mệt mỏi của mình. Những tia sáng yếu ớt từ đèn ngủ không còn đủ để làm sáng căn phòng, nhưng tạo ra một bầu không khí êm dịu và an lành.

Milk cố gắng điều chỉnh tư thế nằm, tìm kiếm sự thoải mái tối đa. Cô nhắm mắt lại, cố gắng để cho mọi lo lắng và mệt mỏi tan biến, để tâm trí cô có thể tạm thời buông bỏ gánh nặng. Âm thanh của đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ và những tiếng động mơ hồ từ bên ngoài, tạo ra một nhạc nền nhẹ nhàng cho giấc ngủ của cô.

Dần dần, cảm giác mệt mỏi làm cho đôi mắt cô ngày càng nặng, và những suy nghĩ từ ngày dài bắt đầu mờ nhạt. Cô cảm thấy như mình đang trôi nổi trong một không gian mơ màng, nơi mà những nỗi lo lắng và sợ hãi không còn tồn tại. Giấc ngủ của cô trở nên sâu và yên bình, như một sự nghỉ ngơi hoàn toàn khỏi mọi áp lực và căng thẳng của cuộc sống.

Khi Milk chìm vào giấc ngủ, cô rơi vào một giấc mơ đầy bí ẩn và tâm linh. Cô thấy mình đứng trong một khu vườn lạ lẫm, nơi ánh sáng mờ ảo từ những cây cối và hoa cỏ tạo ra một không gian vừa huyền bí vừa quyến rũ. Những chiếc lá rơi xuống từ trên cao, như những mảnh vụn ánh sáng, làm cho không khí xung quanh thêm phần ma mị.

Giữa khu vườn, một người con gái xuất hiện, nhưng điều kỳ lạ là cô ấy luôn đứng quay lưng về phía Milk hoặc khi nhìn về phía cô thì khuôn mặt bị che khuất bởi ánh sáng hoặc bóng tối. Cô gái có mái tóc dài, vàng óng và mượt mà, thỉnh thoảng bay nhẹ trong làn gió mơ hồ. Áo cô gái trắng tinh, nhưng ánh sáng quanh cô như tạo ra một lớp vỏ ánh sáng mờ ảo khiến cho cô trở nên mờ nhạt, không thể nắm bắt rõ ràng.

Mặc dù Milk cố gắng tiến lại gần, mỗi bước chân của cô dường như chỉ làm cho khoảng cách giữa hai người càng xa hơn. Cô gái như bị một sức mạnh vô hình giữ lại, không để Milk tiếp cận. Những âm thanh nhẹ nhàng và kỳ bí từ môi cô gái, mặc dù không rõ ràng, nhưng có vẻ như đang thì thầm vào tai Milk những điều không thể nghe thấy rõ ràng.

Khi Milk đến gần hơn, một làn sóng lạnh lẽo bất ngờ ập đến, như thể có một lớp không khí siêu nhiên ngăn cản cô tiếp xúc. Cô cảm nhận được một sức mạnh huyền bí và khó hiểu, làm cho cảm giác bất an trong lòng cô tăng lên. Mỗi khi cô cố gắng nhìn thẳng vào mặt cô gái, khuôn mặt của cô lại bị ánh sáng mờ ảo hoặc bóng tối che khuất, khiến Milk không thể thấy rõ ràng.

Cô gái, mặc dù vẫn luôn quay lưng về phía Milk, tạo ra một cảm giác như đang dẫn dắt cô đến một nơi rất đặc biệt. Đột nhiên, không gian xung quanh bắt đầu thay đổi. Những hình ảnh và âm thanh hiện tại dần nhạt nhòa, nhường chỗ cho một khung cảnh hoàn toàn khác. Milk thấy mình bước vào một thế giới cổ xưa, nơi mọi thứ đều thuộc về một thời kỳ hàng ngàn năm trước.

Cảnh vật xung quanh hiện lên với vẻ đẹp thô mộc và cổ kính. Những ngôi nhà bằng đá và gỗ với mái lợp bằng tranh hoặc vỏ cây đứng im lìm dưới ánh sáng của một mặt trời thấp. Những con đường đá cuội cũ kỹ uốn lượn qua các cánh đồng xanh mướt, nơi người dân mặc những trang phục đơn giản làm từ vải thô và da động vật, làm việc bằng những công cụ thô sơ nhưng đầy tính nghệ thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro