ongsasun - we could do the long haul (we could ride it out).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

author: a2ndchance
trans: sanayeonyny
nguồn: https://archiveofourown.org/works/55965997

"Ongsa say rượu, Ongsa khóc."
_________

Sun thích nghĩ rằng mình đã trở nên miễn dịch hơn với những ý tưởng tồi. Suy cho cùng, nó đi kèm với tuổi tác và sự trưởng thành. Em và Ongsa hiện đang học đại học, và họ đã vượt qua được những suy nghĩ kém cỏi cũng như những kế hoạch được lập ra vội vàng trong những năm trung học.

Ít nhất, về mặt lý thuyết, họ có. Trên thực tế, việc già đi vài tuổi vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ được thiên hướng kịch tính của họ.

Bởi vì thực sự, tại sao em lại đưa pí Sunny ra ngoài lúc bình minh -- hoặc 10:30 tối, cùng một sự khác biệt -- để đi tìm bạn gái? Tại sao em lại nhận được tin nhắn hoảng loạn từ Mawin, sau đó là tin nhắn còn hoảng sợ hơn từ Charoen, sau đó là tin nhắn thờ ơ, "Đừng lo lắng, mọi thứ đều ổn, manụt Sun không cần phải qua đây", tin nhắn từ Aylin trong group chat của họ?

Rõ ràng, chính nỗ lực trấn an của Aylin đã khiến Sun phải hành động. Em mặc một chiếc áo len và đi giày thể thao, rồi lên chiếc xe máy đáng tin cậy của mình để tìm bạn gái và bạn bè của họ. Theo tin nhắn cuối cùng của Ongsa, họ chỉ đang "đi chơi" tại một quán bar gần khuôn viên trường, kỷ niệm kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của họ.

Sun nghĩ đó đáng lẽ phải là lời cảnh báo đầu tiên của cô ấy. Ongsa? Tại quán bar? Charoen đã đảm bảo với em rằng họ sẽ chỉ "đi chơi", nhưng lẽ ra Sun phải biết rằng mọi tình huống liên quan đến Ton sẽ không bao giờ diễn ra theo đúng kế hoạch. Em cũng nghĩ rằng mình có một phần trách nhiệm - họ đã mời em, Ongsa đã bĩu môi bảo em đi, nhưng Sun đã bị đánh gục vì kỳ thi và em cần ngủ hơn bất cứ thứ gì.

Em thở dài thất vọng. Cứ thế này thì em sẽ không được nghỉ ngơi chút nào đâu. Em lái xe nhanh hơn một chút để đến quán bar nơi bạn bè của em đang "đi chơi".

Khi đến nơi, đôi mắt em mở to và thở hổn hển trước cảnh tượng chào đón mình.

Ongsa đang khóc.

Sun đỗ xe máy một cách bừa bãi và suýt vấp phải chính mình khi xuống khỏi Sunny. Em chạy đến chỗ bạn bè của mình - Charoen, Mawin và Tinh đều trông rất sợ hãi, Ton đang cố giấu những chai bia trên bàn, còn Aylin thì lúng túng xoa lưng cho chị họ của mình.

Và Ongsa? Ongsa vẫn tiếp tục khóc.

"Chuyện gì đã xảy ra thế!" Sun nói. Đó giống một lời yêu cầu hơn là một câu hỏi, và Mawin rùng mình trước cao độ giọng nói của em. Anh cố gắng trốn đằng sau Charoen, người cố gắng trốn đằng sau Tinh.

“Đó không phải lỗi của chúng tớ,” Charoen nói ngay lập tức. "Chúng tớ đã không mong đợi điều này!"

Sun nhanh chóng đến bên cạnh Ongsa, ôm lấy khuôn mặt cô và vuốt ve đôi má đẫm nước mắt của cô. Bạn gái của em cao đến mức em thậm chí không cần phải cúi xuống khi ngồi trên băng ghế, và Sun thở dài khi nhìn thấy mắt cô đỏ hoe.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" em hỏi, lần này nhẹ nhàng hơn. Câu hỏi này rõ ràng là dành cho Ongsa, người chỉ chớp mắt nhìn em.

"Bạn là ai?" Ongsa hỏi, lông mày nhíu lại.

Sun cau mày. "C-cái gì?"

"Bạn là ai?" Ongsa hỏi lại. "Bạn thật xinh đẹp." Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy điều đó, và rồi cô lại bắt đầu khóc.

Sun bất lực nhìn những người bạn của mình, những người cũng đang nhìn chằm chằm vào cô - tất cả đều vô dụng. Chỉ có Aylin đang thực hiện phần việc của mình bằng cách vỗ nhẹ vào lưng Ongsa. Cô ấy chuyển ánh mắt sang Sun và nói theo cách thờ ơ thường ngày: "Cậu chỉ uống một ly."

Ongsa sẽ không bao giờ uống rượu nữa, Sun quyết định ngay lúc đó. Em quay lại phía bạn gái và vuốt má cô lần nữa.

“Nào,” em nói, “tớ sẽ đưa cậu về ký túc xá.”

"KHÔNG!" Ongsa nói và lắc đầu giận dữ. "Không không không." Cô đẩy tay Sun ra khỏi mặt mình trước sự ngạc nhiên của mọi người.

"Ongsa --"

"Không, tôi sẽ không đi cùng cậu," cô nói, giọng kiên quyết mặc dù đang say. "Bạn gái tôi sẽ giận tôi mất."

Ton phá lên cười; Sun trừng mắt nhìn anh.

"Tôi không biết cậu là ai," Ongsa nói. “Cậu rất xinh đẹp, nhưng tôi không biết cậu… tránh ra.”

Sun nghe thấy Charoen nén lại tiếng cười của chính mình và thở dài. Em cho rằng tình huống này có chút buồn cười. Em mỉm cười với Ongsa và cố gắng trấn an cô. "Bạn gái của cậu sẽ không nổi điên đâu," em nói. "Nhưng cậu cần phải quay lại ký túc xá. Đi nào, tớ sẽ đưa cậu đi."

“Sao cậu biết cô ấy sẽ không giận?” Ongsa hỏi, nghe có vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, cô vẫn để Sun kéo tay mình và đứng dậy. Cô loạng choạng một chút, và Aylin đứng dậy khỏi chỗ ngồi để giữ cho cô không bị ngã.

“Tớ chỉ làm vậy thôi,” Sun nói với cô, để Ongsa dựa vào người em. "Đi nào?"

Ongsa mím môi một chút trước khi gật đầu. Sun nhìn bạn bè của mình, lắc đầu thất vọng trước khi nói: "Chúng ta tiếp tục nhé?" Em không đợi họ trả lời trước khi dẫn Ongsa về phía chiếc xe máy của mình.

Sun nghe thấy Ton gọi: "Tạm biệt Sun! Tạm biệt Ongsa!" và quay trở lại làn sóng. Khi chuyển sự tập trung trở lại bạn gái, em thấy Ongsa đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy của mình với niềm hân hoan không giấu giếm -- và sau đó là sự bối rối, nghi ngờ.

"Đó là pí Sunny!" Cô nói và đưa tay lên yên xe máy. "Sao cậu lại có pí Sunny?"

Sun cố gắng không cười mà thay vào đó lấy chiếc mũ bảo hiểm dự phòng của mình và đưa cho Ongsa. "Nào," em nói, "Đội cái này vào."

Ongsa lê chân trước khi đội mũ bảo hiểm nhưng trông cô vẫn có vẻ bối rối. "Tôi không hiểu," cô nói. “Cậu có pí Sunny…”

“Đúng vậy,” Sun nói, chờ bạn gái ghép hai thứ lại với nhau.

Khuôn mặt của Ongsa sáng bừng lên và Sun cho rằng cô đã đưa ra kết luận đúng. Em đã sai.

"Ồ, cậu mượn Sunny à! Cho nên mới bảo Sun sẽ không giận à?"

"Tớ --"

“Bởi vì tớ biết cậu ấy đang ngủ,” Ongsa nói. Bây giờ trên khuôn mặt cô nở một nụ cười nhẹ nhàng và Sun phải hít một hơi thật sâu. "Cậu ấy đã làm việc rất chăm chỉ trong kỳ thi tuần này, cậu ấy xứng đáng được nghỉ ngơi." Rồi Ongsa bĩu môi. "Lẽ ra tớ nên ở lại với cậu ấy, nhưng Charoen và Ton nhất quyết đòi tớ đi cùng họ..."

Sun không nhịn được - em đưa tay vuốt ve má bạn gái trước khi giúp cô cài mũ bảo hiểm. "Tớ chắc là không sao đâu," cô nói. "Nhưng tớ cũng chắc chắn rằng cậu ấy nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu quay lại ký túc xá của mình, hm? Vậy đi thôi nhé?"

"Được rồi," Ongsa nói, mỉm cười rạng rỡ. Mặc dù cô say - chỉ sau một ly rượu, Sun sẽ không bao giờ vượt qua được điều này - việc đi xe máy đã trở thành bản năng thứ hai đối với cô và vì vậy cô đợi Sun nổ máy trước khi tự mình lên xe. Cô do dự chỉ một giây trước khi vòng tay quanh eo Sun, giữ nguyên cách mà bạn gái đã dạy cô.

"Được rồi, tớ đã sẵn sàng," Ongsa nói và cô bám chặt hơn khi Sun bắt đầu lái xe, cẩn thận giữ tốc độ tương đối chậm.

Đó là một đêm lộng gió, làn gió mát quất vào mặt Ongsa. Cô cảm thấy tác dụng của rượu tan dần khi họ lái xe và cảm giác tỉnh táo của cô dần dần trở lại. Cô hít một hơi thật sâu.

Mùi nước hoa quen thuộc của bạn gái xộc vào mũi cô, khiến cô chớp mắt.

"Sun?" cô hỏi, nghe có vẻ không chắc chắn.

"Vâng?" Ongsa không cần nhìn cũng biết bạn gái đang cười.

“Chúng ta sẽ về nhà à?”

Nụ cười của Sun rộng hơn. Em lái xe nhanh hơn một chút và cảm thấy Ongsa ôm chặt mình hơn. "Ừ," em trả lời. “Ừ, chúng ta về nhà."

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#milklove