Qui tắc bệnh viện tâm thần Tháp Tháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện tâm thần Tháp Tháp nằm trên một khu sầm uất của chốn trung tâm thành thị thành phố YYY, là nơi ngày đầu tiên tân bác sĩ tâm thần Bang, người đã xong 8 năm lao lực đâm đầu vào ngành tâm lý tại đại học XXX. Tuy khá xa nhà ở, nhưng mỗi năm có thể được trả lên đến vài nghìn vạn.

Sau khi đã hoàn tất tất cả các thủ tục lẫn giải đáp thắc mắc về lương bổng, nghỉ phép, đãi ngộ. Anh nhanh chóng đi vào phòng của bản thân, đột nhiên nghe thấy tiếng loa thông báo trong phòng vang lên.

"Kính chào các bác sĩ thực tập tương lai, vạn vật hữu duyên, các bạn đã chính thức trở thành một phần nơi đây, ắt cần tuân theo một số điều lệ của bệnh viện.

Cụ thể, quy tắc thứ nhất, sau 6 giờ tôi, tuyệt đối không thò đầu ra ngoài cửa sổ ở bất kì khu phòng nào, có thể vài bệnh nhân sẽ lên cơn trấn kinh mà nhảy lầu tự vĩnh thệ, nếu không may trúng đầu các vị, chúng tôi sẽ miễn trách nhiệm.

Quy tắc thứ hai, đối với các bác sĩ tạm trú, khi tan ca làm, phải chắc chắn bệnh nhân ngày hôm đó được mình phục vụ không lảng vảng tại khuôn viên bệnh viện, nếu có, hãy báo ngay cho các bác sĩ trực ca đêm hoặc nội trú.

Quy tắc thứ ba, đối với các bác sĩ nội trú, sau 12 giờ phải đảm bảo các thiết bị điện tử trong phòng ngủ luôn được tắt, trừ những thiết bị thiết yếu.

Quy tắc thứ tư, sau 7 giờ tối, gương trong phòng tắm phải được che đậy lại.

Quy tắc thứ năm, không có bệnh nhân nào an toàn trăm phần trăm khi tiếp xúc một mình.

Quy tắc thứ sáu, người đã qua đời vì tự sát, không cần điện cho người thân cận, cũng đừng nghĩ đến việc sẽ sống sót sau khi liên lạc với họ.

Quy tắc thứ bảy, sau mỗi một tuần, bệnh viện sẽ thay đổi thứ tự trực của các nhân viên, vui lòng tuân theo.

Quy tắc thứ tám, không đi vào phòng của viện trưởng và phòng vệ sinh lao công.

Quy tắc thứ chín, đồng phục bệnh nhân màu trà xanh, sẽ đeo vòng trắng chứa mã số bệnh nhân trên tay, nếu phát hiện bất cứ ai khác những điều trên, lập tức lờ đi sự tồn tại của họ dù họ có hành xử quỷ dị như nào, hãy nhớ, sinh vật thần bí không thể làm hại một người tỉnh táo trước nỗi sợ.

Quy tắc thứ mười, nếu có một bệnh nhân muốn chơi trò kéo búa bao với bạn, hãy cứ chơi, nếu thắng, họ sẽ bỏ đi, nhưng nếu thua, hãy nói với họ:"điện thoại có ở ngoài cửa sổ".

Quy tắc thứ mười một, viện trưởng và các bác sĩ là người đáng tin.

Quy tắc thứ mười hai, không một ai đáng tin, kể cả chính bạn

Quy tắc thứ mười ba, toàn bộ dãy quy tắc này đều khô]\[(¬ +)u'ng$&$$*&%(!(@⿆℈⭼Ⰾ⶗⢳␝⇟☦⣥⥙ⅹ⶷⪡⥸⣛⃟⥢╳⧣⏻⯇₏⾇⌈ⳁ⣛⇩✪Ⱔ⟞⽂⇣␚⩎≮ↁ⺗⫔⃉⽑⅐⎓⳵⒮ⵀ⫝₣▬ℌ"

Nói đến đây dàn loa đã bị hỏng bất ngờ. Sihyuk không hiểu những thứ vĩ mô như thế này. Sau đó có người đã phân phát cho anh phiếu định danh để nhận suất ăn tại căn tin, đồng thời thông báo rằng anh sẽ là bác sĩ nội trú cho tới hết tuần hiện tại.

Anh bắt đầu công việc của mình một cách vô vị như thế.

Bệnh nhân đầu tiên, một cô bé bị chấn thương tâm lý sau thảm hoạ chiến tranh tị nạn tại nước ngoài, hoàn cảnh rất đáng thương.

"TAO SẼ GIẾT MÀY, THẰNG HÀN QUỐC KHỐN NẠN!"

/BỤP/, người hộ tống cô ta vào phòng khám đã nhanh nhẹn tát vài cái vào mặt làm bất tỉnh nhân sự.

"làm một bản điện não đồ rồi xuất giấy báo bệnh cho cô ta đi, nhanh lên nhé, sẽ thức giấc sớm thôi."

Sihyuk hơi sốc vì phong cách chuẩn đoán kì lạ của nhà thương này, nhưng rồi cũng xong việc nhanh chóng.

Bệnh nhân tiếp theo là một người bị chứng aspd, Sihyuk không thấy cậu ta mở miệng, bèn tự mình chẩn đoán bằng các dụng cụ chuyên dụng.

Càng ngày, anh càng thấy có phần chán chường, chẳng ai chịu mở lời cả, việc này cứ như một việc trong khu công nghiệp nhà máy ở các nước thế giới thứ ba. Nhưng đó là khi anh chưa gặp cô.

Nghe thấy tiếng cửa gạt mở toang, anh tự động mở lời.

"Xin chào, mời ngồi thưa bệnh nhân. Để tôi giúp bạn đo nhịp tim!"

Anh không hỏi trước mà tiến tới cầm cánh tay người kia, chợt một tiếng cằn nhằn phát ra.

"Tên điên biến thái! không hỏi mà đã có chút động chạm vô ý với tôi rồi?!"

Sihyuk bất ngờ, nhưng lần này có chút hân hoan trong người. Cuối cùng cũng có người thường trong một nơi như thế này.

"ồ xin lỗi......tôi quên...cơ mà cho tôi hỏi chút câu để bổ trợ cho việc điều trị và chẩn đoán nhé."

"cứ tự nhiên"

sau một hồi lâu, cuối cùng cô được chẩn đoán có vấn đề về nhân sinh quan, cụ thể là có chút hứng thú với trẻ nhỏ, thiếu niên chưa lớn. Nhưng Sihyuk cứ là mặc kệ, anh đã thấy cô có chút thu hút.

/có lẽ mình sẽ đặc biệt thăm hỏi hoàn cảnh cô ấy!/

Từ hôm đó, bác sĩ bang có thêm một động lực để làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro