Chương:16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____
Quản lý Lay thấy cô trước mắt lưng tròng, dường như vừa xấu hổ vừa quẫn bách,cảm thấy mình rõ ràng có thể giúp được cô tiểu thư này ,hào khí lập tức bốc lên. Anh ta nhỏ giọng nói." Sao chép sim điện thoại đúng là trò lừa đảo ,có điều, nếu muốn nghe được điện thoại  của người khác thì cũng không phải không có cách."

Chaeyoung sụt xịt hơi:"Vậy có cách gì?"

"Cô cứ ngồi đây, để tôi đi lấy mấy cái di động cho cô xem"

"Được" Chaeyoung vẫn lo lắng không yên :"Nhưng mấy người bên ngoài kia mà biết được, lại bảo với anh trai tôi..."

"Không sao, không sao tôi đảm bảo họ không nhìn ra được đâu, chỉ thấy tôi cầm điện thoại lên thôi "

"Quản lý chạy đi một lát, rồi tự mình bê lên một thùng giấy lớn, những người bên ngoài chỉ nhìn thấy bên trong thùng giấy chất đầy có ngọn các loại hộp điện thoại đủ màu, đủ kiểu còn chưa bốc niêm phong nên cũng không hỏi hen nhiều: Quản lý Lay mang thùng giấy vào phòng, vừa giới thiệu các loại điện thoại cho Chaeyoung ,vừa bới ra một hộp giấy nhỏ dúi cho cô, bảo :"Hướng dẫn sử dụng bên trong, cô xem là biết dùng ngay!.

Chaeyoung tỉnh nhứ sáo, nhanh chóng nhét hộp giấy vào ba lô của mình, khi đi vệ sinh ,cô đã lấy lại hai chiếc di động, rồi gọi lái xe vào thanh toán ,nhưng bị người của Suga trận lại :"Cô chủ khỏi lo ,anh Min của bọn tôi nói rồi, cứ cứ ghi vào sổ của anh ấy ,chuyện nhỏ bằng mắt ấy mà .Cô chủ còn cần gì nữa, cứ bảo bọn họ mang lên xem :"

"Không cần, hai cái điện thoại này là được rồi:"Chaeyoung cố tình chọn một cặp điện thoại tình nhân, kêu người đí gói lại. Lái xe giúp cô xách chiếc túi giấy lớn đựng điện thoại, Chaeyoung đừn lên tạm biệt quản lí Lay :" Cảm ơn anh nhiều lắm !"

"Không có gì, không có gì." Quản lí cười khà khà ."Lần sau cô lại đến nhé".

Mua điện thoại xong .Chaeyoung tiếp tục đến trung tâm thương mại chọn hai chiếc cà vạt, nghĩ ngợi một lúc, lại mua một đôi giày nam ,tiện thể chọn luôn một bới tất .Mặc dù ông park không đứng dậy được, nhưng thường ngày vẫn cần đi giầy. Trong nhà tuy có cả đống người giúp việc, nhưng chỉ mình cô nhớ mua tất cho ông .

Cô ăn bữa trưa ở trung tâm thương mại, đến chiều mới về đến nhà, không ngờ vừa vào đến cửa, dì lý đã đón lấy túi lớn nhỏ trong tay xe, thấp giọng bảo cô." Cậu mười và cô Kang về rồi ."

Muốn lên lầu, Chaeyoung buột phải đi qua phòng khách, dẫu chẳng có bụng dạ ngọt nhạt đãi, cô cũng phải ngoan ngản đi tới:" Em chào anh, chào chị Kang."

Park Jimin đang xem bóng đá trên ti vi, không đến xỉa tới cô, chỉ nói:" Chị Kang của em sẽ dọn đến đây ở một thời gian"

Chaeyoung thoát ngạc nhiên, rồi lập tức mở miệng cười:" Thế thì hay quá. Việc đính hôn cứ làm ở nhà luôn nhỉ, càng tưng bừng vui vẻ..."

Làm ở khách sạn đi, trong nhà không có đủ bàn, chẳng lẻ bắt chị Kang của em tự lo sao? Jimin một tay cầm điều khiển từ xa, tay kia mân mê ngọn tóc Kang Seulgi. Cô có một mái tóc dài mượt, chất tóc đẹp đến nỗi có thể đi làm người mẫu quảng cáo dầu gọi đầu .

Chaeyoung còn chưa nói gì, Seulgi đã mỉm cười:" Kỳ thực không cần tổ chức lễ đính hôn làm gì...nghi thức chỉ là phù phiếm thôi mà .."

"Ai bảo không cần làm lễ đính hôn chứ"? Park Jimin nói:" Phải làm, phải làm cho thật lớn, thật tưng bừng rộn rã vào ! Người phụ nữa của Jimin này, có làm lễ đính hôn lớn chừng nào cũng không quá đâu!"

"Thế thì tìm một công ty tổ chức sự kiện ấy:" Chaeyoung cười nói: Để chút nữa em lấy các danh sách các công ty tổ chức sự kiện cho chị Kang xem. Phòng chị Kang đã dọn dẹp chưa? hay để em nhường phòng cho chị, em xuống ngủ phòng khách ở tần một, vừa vặn đối diện phòng của bố luôn, cũng tiện chăm sóc cho bố."

"Phòng em nhỏ lắn :"Jimin hờ hững nói :Lầu hai vẫn còn phòng, để Seulgi ngủ ở đó là được"

"Vậy để em bảo người dọn dẹp." Chaeyoung xoay người lên lầu,nhưng Jimin gọi giật cô lại:" Lại mua một đóng đồ nữa, tiền tiêu vặt tháng này vượt mức, anh không trả không trả nợ cho em đâu đấy."

Chaeyoung nén giận đáp:" mua cho bố mà."

"Hả, bố còn dùng cà vạt làm gì"?

"Anh đính hôn, bố phải ăn mặc đàng hoàn chứ."

"Còn một chiếc nữa thì sao?" Jimin mắt sắc như dao, sớm đã nhìn rõ đống giấy ấy.

"Mua cho thầy giáo Bam." Chaeyoung chỉ đợi anh ta hỏi câu này, nên cô mới đáp rõ ràng lưu thoát."Người ta cứu mạng em, em cũng phải có lòng biết ơn chứ."

Jimin cười phì:"Lấy tiền của anh...để bày tỏ lòng biết ơn của em à?"

"Còn đỡ hơn anh dẫn anh ấy, đến biệt thự ở trên núi kia !"

Seulgi thấy hai người càng nói càng căng, chừng như sắp cải nhau đến nới, vội vàng lên tiếng giảng hòa:" Được rồi, được rồi, Chaeyoung mệt rồi, đi mua sắm mệt mỏi lắm chứ đùa. Mau lên lầu nghỉ ngơi một lúc đi." Nói đoạn, cô lại quay sang Jimin." Con gái mà, đang tuổi ăn diện, lúc này không tiêu tiền thì tiêu vào lúc nào nữa...Huống hồ em ấy có mua cho mình đâu, tòan mua cho người trong nhà mà..Ông anh trai như anh ấy, thường ngày tiêu tiền như rác, sao lại chặt chẽ với em gái mình thế..."

Jimin cười khẩy một tiếng" Một tháng tiêu tiền của anh gần trăm nghìn đồng còn chê này nọ, không biết thế nào là đủ! Anh bằng ấy tuổi đầu đã tự mình kiếm, tiền từ lâu lắm rồi"...cũng không nhìn lại xem mình cái gì, giờ anh đang nuôi cô đấy, tưởng mình là thiêm kim đại tiểu thư chắc! Anh nói cho cô biết, nếu cô tốt nghiệp mà anh không cho xu nào, cô tìm được việc chắc? Tự nuôi mình được không".

Chaeyoung tức đến nỗi môi rung lên bận bật, Seulgi thấy cô như sắp òa đến nơi vội vàng đẩy cô lên lầu: Đi lên nghỉ ngơi đã, anh trai em không giận em đâu ...nào, để chị lên lầu với em 
chọn cà vạt gì cho thầy giáo Bam ..."

Cô vừa dỗ dành, vừa khuyên giải, cuối cùng cũng kéo được Chaeyoung đi.

Đi một mạch lên lầu hai Chaeyoung mới lau nước mắt, nói:" Chị Kang, chị không cần theo đâu, để em dọn dẹp phòng cho chị nhé."

"Đừng vội, hẳng còn sớm mà. Em đi rữa mặt đã, ngủ không ngon phải không? Trong mắt còn tơ máu kìa. Con gái mà, giận lẫy với anh trai làm gì chứ? Tính anh ấy thế nào có em biết rõ mà, miệng sắc như dao, nhưng lòng thì mềm lắm ấy."

"Đấy là gì anh ấy yêu chị, nên mới thế thôi! " Chaeyoung nhắc đến chuyện ấy là lại như muống khóc:" Anh lúc nào cũng ghét em..."

"Đau có, đâu có, anh ấy chỉ là không hiểu tâm sự của con gái mà thôi, em mới chừng này tuổi, lại được cưng mỏng từ bé, đôi lúc tiêu tiền hoang phí cũng đâu có gì. Anh ấy chỉ sực nhớ ra vậy thôi, chứ chắc gì hàng tháng anh ấy đã xem hóa đơn thẻ tín dụng, chẳng phải là nhân viên ở dưới trả thay sao. Em tiêu tám chục hay một trăm nghìn, anh ấy biết được sao...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro