Chương:17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______
Park Chaeyoung bây giờ tỏ vẻ ngại ngùng nói:" Chị Kang vào phòng em ngồi một lát nhé, em đi rữa mặt đã."

"Được"

Phòng Chaeyoung tuy không nhỏ lắm, nhưng vẫn là một gian phòng khép đầy kính đầy đủ, bên ngoài là gian phòng sinh hoạt, Seulgi ngồi trên chiếc xô ở đó, Chaeyoung gót trà cho cô, chợt nhớ ra: Em quên bén đi mất, giờ chị không thể uống trà được, em bảo bọn họ mang nước hoa quả lên nhé."

"Không cần đâu, chị ngồi một lát thôi, em đi rữa mặt đi".

Chaeyoung cười, vào phòng tắm rữa mặt. Kang Seulgi đảo mắt nhìn quanh, thấy trên tường có treo mấy bức tranh, bèn đứng lên xem xét, lát sau, Chaeyoung rữa mặt xong ra, Seulgi hỏi:" Mấy bức tranh trên tường này đẹp lắm, em mua à?"

"Không mẹ em vẽ đấy."

"Ồ" Kang Seulgi hiển nhiên đã biết mẹ của Chaeyoung dường như là một chủ đề cấm kỵ, ở nhà họ Park, nên cũng không gặng hỏi gì thêm. Cô chuyển chủ đề, nói sang mấy thứ mới mua. Chaeyoung liền bóc túi giấy, giở từng thứ ra cho cô xem, món cuối cùng là một cặp điện thoại tình nhân, Seulgi không kìm được nụ cười, hỏi :" Cái này em mua cho ai vậy?"

Chaeyoung đỏ mặt, đáp: Em nói cho chị Kang biết, nhưng chị không được nói cho anh em biết đâu đấy..."

"Mua cho bạn trai à?

"Không phải, là...là...mua cho thầy Bam..."

Kang Seulgi thấy cô đỏ mặt, lại ấp a ấp úng, liền sực hiểu ra: À! Chị biết rồi! thì ra em thích thầy giáo Bam..."

"Không phải, không phải! "Mặt Chaeyoung càng đỏ bừng lên:" Không phảu như chị nghĩ đâu mà, chị đừng hỏi em nữa!"

"Được rồi, được rồi, chị không hỏi em nữa."Seulgi cười hiếp mắt:

"Chị xuống xem anh em thế nào đã, em đừng để bụng những lời ảnh nói nhé, hôm nay anh ấy không được vui, khó tránh hơi nóng nải một chút."

Chaeyoung tiễn Seulgi ra tận phòng, rồi mới mỉm cười khép lại. Vừa đóng cửa, cô liên tục tìm hộp giấy nhỏ trong ba lô giở ra xem quả nhiên là máy nghe trộm trông tuyền thuyết, chỉ to bằng chiếc sim, cô lấy hết các thứ trong hộp ra, đọc kỹ sách hướng dẫ sữ dụng, rồi xé vụn cả hộp lẫn sách, đổ vào to lét, cô còn cố tình xả nước hai lần.

Nhình dòng nước xoáy nhanh trong to lét, cô ngây ra trong thoáng chốc, rồi lấy một túi giấy vệ sinh đã bốc dùng hết một nữa, rút một cuộng giấy ra, giấu vật kia vào trong, rồi cẩn thận gián lại, đút vào trong túi, nhét trả vào ngăn kéo tủ nhà tắm. Xong xui đâu đấy, cô mới gọi điện thoại cho Taehyung chưa gì đã phủ đầu:" Anh trai tôi tại sao lại mang người đàn bà ấy về nhà?"

Taehyung ngập ngừng chần hai giây mới đáp:" Anh mười muốn dẫn ai về nhà thì dẫn. Cô chủ hãy nhớ rõ thân phận của mình, đừng tự chuốc lấy phiền phức".

"Kim Taehyung, tôi cho anh biết, các người đừng coi tôi như con ngốc nữa! Anh không nói cho tôi, tôi sẽ hỏi anh ấy, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa rồi, tôi cũng chẳng sợ gì đâu!"

"Cô có bố, có mẹ, có anh trai." Không thể nhận ra cảm xúc gì từ trong giọng nói chậm rì rì của Taehyung, nhưng Chaeyoung nghe được ý uy hiếp của anh ta, cô nghẹn ngào nói:" Tôi không chịu nỗi nữa rồi, tôi muốn đến trường, tôi muốn ở lại trường."

"Cô chủ trước đây đều không ở lại trường, nên bây giờ cũng không thể trở lại được."

"Anh bắt tôi ở lại trong cái nhà này, tôi không chịu nỗi!"

"Có được ắt sẽ có mất, cô muốn được thứ này, thì đành phải chịu mất thứ kia rồi."

"Năm đó không phải anh rất thích tôi sao? Tại sao anh không chịu giúp tôi dù chỉ một chút? Anh trai tôi cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh cứ trung thành với anh ấy thế?"

Thấy Taehyung im lặng hồi lâu Chaeyoung bắt đầu khóc lóc nỉ non :Anh giúp tôi đi...coi như tôi cầu xin anh ...anh giúp tôi đi mà..."

Anh ta tắc máy.

Chaeyoung vùi mặt vào ga giường, bắt đầu khóc òa lên thống thiết. Cô cũng không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy mệt, liền thúc thít cuộc người lại như đứa trẻ nằm bụng mẹ, tựa hồ hy vọng có được một lớp vỏ mỏng mang ngăn cách mình với tất cả mọi khổ nạn trên thế gian này. Cô để mặc nước mắt tuôn rơi đầm đìa, cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Chaeyoung bị người giúp việc đánh thức, vì đã tới giờ cơm tối. Có điều, Park Jimin và Seulgi đã ra ngoài, nhe bảo có một nhà hàng mới mở, đặc biệt mời hai người họ đến thử món. Chaeyoung xốc lại tinh thần,tranh thủ

Lúc này bảo người giúp việc thu dọn căn phòng sắt vắt với phòng mình. Cũng may, hàng ngày đều có người quét trước, mới là dọn dẹp, chẳng qua cũng chỉ thay chăn mền mới, thêm một hai cái bình, bày biện chút hoa tươi mà thôi.

Thông thường, bữa tối ông park đều ăn ở trong phong riêng, Chaeyoung ăn bữa tối một mình, rồi điện cho BamBam:" thầy em muốn gặp thầy."

Anh bất ngờ vì đây không phải phương thức liên lạc thông thường, nhưng anh lại cũng rất nhanh trí, lập tức trả lời:" Được thôi, ở đâu thì tiện nhỉ?"

"Thầy đang ở trường ạ? Hai gặp nhau ở quán ăn nhanh ngoài cửa nhé."

"Ừ"

Chaeyoung cầm điện thoại di động gọi lái xe đưa mình tới trường, quán ăn nhanh bên ngoài ở cửa mở 24/24, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều sinh viên thường hay tới đây làm bài tập. Bambam đã đợi cô ở trong quán, thấy cô vào liền vẫy tay gọi. Lái xe mặc dù cũng đi theo cô vào trong, nhưng rất biết điều, mua đồ ăn uống liền sang bàn khác ngồi.

"Có chuyện gì vậy? Giọng nói Bambam không hề lo lắng, nhưng ánh mắt lại lược vẻ âu lo.

"Không có gì" Chaeyoung lấy cà vạt và điện thoại di động ba lô ra, nói" Thầy Bam, em tặng thầy..."

"Cái này..." Bambam vội vàng xua tay: "Em cầm về đi, tôi không cần..."

"Không được, hôm ấy thầy bị đánh vỡ cả đầu...em vẫn luôn cảm thấy...không có cơ hội cảm ơn thầy. Thầy nhận lấy đi, mấy thứ này cũng không đắt lắm, chỉ là một chút ý của em..."

"Anh trai em đã cảm ơn tôi rồi, thật đấy!"

"Anh trai, là anh trai, em là em chứ thầy cứ nhận đi! Đằng nào em cũng mua rồi..." Chaeyoung tựa như đang làm nũng:" Thầy không chịu nhận, chắc là chê nó không đẹp rồi..."

"Đâu phải, đâu phải!"

Đùm qua đùm lại một hồi, cuối cùng Bambam cũng nhận lấy, đương nhiên, ánh mắt anh tràn đầy nghi ngờ, xong Chaeyoung cũng không tiệc giải thích, cô nói chuyện với anh được vài câu, lại hỏi:" Tối nay anh có bận gì không?"

"Không, có việc gì em cứ nói!"

Chaeyoung nheo mắt cười: "Khéo thật, em cũng không bận gì, chúng ta ra sân vận động tản bộ đi!"

Bambam hiểu ý, lập tức nhận lời.

Đường dành cho ô tô trong trường học không chạy tới sân vận động, Chaeyoung quay sang bảo láy xe:" Anh đừng theo nữa, ở trên xe đợi tôi đi, tôi sẽ về nhà trước mười giờ:"

Lái xe lập tức đồng ý, Chaeyoung không đi đường chính, mà lẹo qua kháng đài đi xuống. Bệ xi măng ở bậc cuối đường rất cao, Bambam nhảy xuống trước, rồi quay sang vươn tay ra đỡ cô. Chaeyoung từ trên bệ xi măng cao nhảy xuống, lực quán tính làm cho Bambam suýt đứng không vững, anh ta ôm cô lảo đảo một chập. Chaeyoung bật cười khúc khích, cũng không buông tay anh ra nữa.

Tối mùa tgu, ánh trăng vàng vặc, họ đi vòng vòng trên sân vận động, bên cạnh thi thoảng có người chạy bộ qua, âm thanh xào xạc thoảng nghe như lá rụng. Hai người tới chỗ vắng vẻ, Bambam mới cất tiếng hỏi:" Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

"Thầy Bam, tôi cảm thấy kế hoạch của thầy có thể thực hiện được."

"Kế hoạch gì chứ?"

"Giả làm bạn trai tôi."

"Không có nói..."

"Giờ có thể được rồi." Chaeyoung nói!"
Anh trai tôi sẻ không phản đối đâu." Cô bổ sung thêm:" Anh từng cứu tôi, nếu chúng ta liên lạc dồn dập anh ấy sẽ nghi ngờ, chi bằng làm bạn trai bạn gái, qua lại công khai luôn."

Bambam ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:" Được đấy..."

"Vậy chúng ta bắt đầu từ bây giờ luôn đi..."Giọng Chaeyoung nghe như thế rất thoải mái:" Em xưa nay chưa yêu đương ai bao giờ, thầy Bam phải chỉ dẫn nhiều đấy nhé!"

Bambam cũng cười nói:" Yên tâm đi! Anh sẽ bảo vệ em!"

Mười một giờ đêm Chaeyoung mới về đến nhà họ Park, đêm xuống gió lạnh, trên người cô còn khoát chiếc áo của anh. Đó là chiếc áo thể thao, tay áo vừa dày, vừa to, cô mặt trên người trong như chiếc váy ngắn vậy. Chaeyoung nhẹ nhàng bước lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra, chợt ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc.

Trong bóng tối, chỉ thấy đốm lửa trên đầu điếu thuốc sáng lên như một viên hồng ngọc.

Cô vương tay ra bật đèn, thấy Jimin đang nằm cửa ngồi trên giường mình hút thuốc, bộ dạng xem chừng rất thoải mái, cả giày cũng chẳng cởi ra.

Chaeyoung hỏi:" Chị Kang đâu?"

"Ngày mai cô ấy mới dọn đến." Jimin hỏi lại cô:" Sao hả? Không đợi được nữa rồi hả? Nghe Taehyung nói, cô làm quá lên đòi đến ở nọi trú trong trường?"

"Em không ở trường thì còn ra thể thống gì nữa? Chaeyoung cười khoảy." Anh trai ơi, đêm tối đừng có vào phòng lầm, lại thành trò cười đấy."

"À sợ tôi vào nhầm phòng hả? Không để tiện cho cô với thằng Bambam kia yêu đương à?...

"Em yêu đương với ai anh đừng hòng quản! Em đã đủ mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, anh cũng chẳng phải là người dám hộ của em nữa đâu!"

"Cô không sợ tôi lột da thằng Bambam ấy ra à?"

Chaeyoung châm chọc:" Không phải anh từng nói, dù em có đóng phim sex với Bambam trước mặt anh, anh cũng chẳng quan tâm sao! Đằng nào anh cũng sắp hết hôn rồi, em cũng phải tính toán cho mình chứ."

"Thằng Bambam nuôi cô được chắc?"

"Tất nhiên là không được rồi, nhưng chẳng phải còn anh đấy sao? Năm nghìn một lần, vẫn giá cũ."

Jimin vương tay kéo cô vào lòng mình giọng điệu cợt nhả, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, cay nghiệt lướt qua mặc cô." Cô cũng tự tin lắm, có điều, giờ tôi nhìn cô là thấy chán ghét, nhất là khi nghĩ đến chuyện nhơ thuốc giữa cô và thằng Bambam ấy bẩn lắm..."

"Tôi chưa chê anh bẩn nữa kìa!" Hai tay Chaeyoung chống lên ngực anh ta, gắng sức ngửa mặt ra phía sau:" Có câu này đến giờ tôi vẫn nhịn không nói ra...Park Jimin...trong lòng tôi anh chính là một thằng khốn khiếp vô liêm sỉ đê hèn...từ trong ra ngoài điều nhơ nhớp thối nát... mỗi lần nhìn thấy anh tôi điều thấy kinh tởm buồn nôn...mỗi lần tắm rửa, tôi chỉ muốn bóc da mình ra vì đã bị anh chạm phải...hễ nghĩ đến anh là tôi thấy buồn nôn! Tôi nhịn đến giờ không thể nào nhịn được nữa rồi, Anh không tiền thì thôi, tôi chẳng cần nữa! Mẹ tôi rồi thì tôi chết theo là xong! Tôi thà chết còn sướng hơn sống như bây giờ!" 

Jimin đã thực sự bị chọc tức, bỗng cười phá lên:" Được lắm! Chửi nữa đi, chửi nữa đi?"

"Chửi anh tôi cũng thấy bẩn cái miệng! Giàn xanh trên mu bàn tay Chaeyoung gồng lên, cô dồn hết sức đẩy Jimin ra, xoay người toan bỏ ra ngoài. Vừa đi một bước, đã bị Jimin tóm lấy vai, đẩy cô ngã ra giường. Chaeyoung co chân đá lên, nhưng Jimin tránh được, ang ta ấn chặt cánh tay cô, đè cô xuống giường, cúi người ghé sát vào tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chửi sướng miệng nhỉ, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói lời thật lòng rồi đấy hả? Khi xưa ai đòi sống đồi chết cũng phải ở bên cạnh tôi? Thì ra trong lòng cô nghĩ như vậy, chẳng tránh khi ấy lại lừa tôi đi Canada, hai mẹ cô ở nhà hại bố tôi thành ra thế này! Đến Canada rồi cô định như thế nào? Cũng học theo mẹ cô, cho tôi một phát súng vào đầu hửm?"

Cánh tay anh tay như gọng kìm, Chaeyoung dốc hết sức  vùng vẫy cũng không nhúc nhích được chút nào, cô lại bật cười lên:" Ai đồi sống đồi chết vì anh chứ? Chính vì anh ở nhà, mẹ tôi thấy anh chướng mắt không tiện ra tay, nên mới bảo tôi gạt anh đến HQ, ai thèm bỏ trốn cùng anh hả? Phải đấy, anh đoán đúng rồi, là tôi gạt anh đấy, chẳng phải anh vẫn bị lừa ư? Anh tưởng năm đó tôi yêu anh thật chắc?Tôi cứ thấy anh là buồn nôn rồi! Có kẻ nào bệnh hoạn như anh chứ, từ bé đã mê quyến luyến em gái mình! Tại sao anh lại yêu Kim Jisoo, chẳng phải vì cô ta..." Cô rít lên một tiếng ngắn ngủi chói tay, bởi Jimin đã tức giận đến cực điểm, lật cô lên tát cho mọit cái. Cô vừa đá loạn xạ vừa chửi ầm ĩ, Jimin tiện tay vớ lấy cái hộp chưa bóc bênh cạnh, rút chiếc cà vạt rút mới tinh kia ra, thoáng cái đã trói nghiền tay cô lại. Thấy Chaeyoung vẫn chưa thôi chửi rủa, Jimim còn hung hăng ấn lên mặt cô thật mạnh.

Chừng mấy chục giây sao, Chaeyoung bắt đầu thấy tức thở, cô ra sức vùng vẫy giẫy giụa Jimin càng đè chặt,khiến cô như muốn nổ tung ra, hai tay ong ong, đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh buốt táp lên mặt, có người bóp chặt cổ cô, bóp đến nỗi cô không thể thở được. Cô ho lên một tiếng, phải dồn hết sức lực mới thở được một hơi, cuối cùng mới dần dần nhận ra đó là ảo giác, không ai bóp cổ cô  cả, cúc áo cô đã được ra hết, lồng ngực đau dữ dội, nhưng đã tỉnh táo, đang nằm thẳng đờ trên giường, đầu tóc ướt sũng, tay chân cứng đờ như thể vừa chết một lần vậy.

Jimin đang đứng trước giường, trên tay anh ta vẫn cầm chiếc cà vạt vừa trói tay cô, Taehyung đứng bên cạnh, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, đang cố thử khuyên Jimin:" Anh mười, đi thôi! Em đi uống rượu với anh."

"Cút ra!"
 
Cơn tức của Jimin không hề giảm bớt, ngược lại còn thêm thậm tệ. Taehyung thở dài một tiếng, rút chiếc cà vạt khỏi tay anh ta, nghẫm nghĩ giây lát, lại cầm cả hai chiếc gói trên giường đi luôn, lúc ra đến cửa anh đột nhiên quay lại, kẹp gói vào dưới nách, vương tay vén áo khoát của Jimin, rút ra lấy khẩu súng giắt sau lưng anh ta.

Park Jimin cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, quay người lại cười gằn:" Cậu làm trò đủ chưa vậy?"

"Anh mười cũng làm trò đủ rồi." Taehyung lên đạn khẩu súng, nhét vào tay Jimin:" Ban đầu em khuyên thế nào anh mười cũng không nghe, nên mới đến nông nỗi hôm nay. Vừa rồi vốn đã sắp làm cô ta chết ngạt, anh lại kinh hoảng nhất quyết phải cứu bằng được cô ta. Cứu được rồi anh lại bực bội, bực bội thì cho cô ta một phát súng là xong. Vẫn là câu nói ấy, cũng lắm đến lúc tảo mộ, mua thêm một bó hoa thôi!"

Sắc mặt Jimin càng lúc càng u ám:" Cút!"

Taehyung đi tới bênh cửa, song vẫn ngoảnh lại bồi thêm một câu:" Anh mười nếu định nổ súng thật, thì nhớ bắn chuẩn một chút, chớ làm máu khắp phòng, người bên dưới không dễ thu dọn hiện trường đâu."

Đứt lời, mặc cho Jimin tức đến run lên bần bật, Taehyung đã đóng cửa bỏ đi mất. Toàn thân Chaeyoung cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng trở mình, nhìn Jimin, khóe miệng như đang cười mà không phải cười. Park Jimin cười khoảy:" Cô tưởng anh sẽ không nổ súng chắc?"

"Anh trai của em, đương nhiên anh sẽ nổ súng rồi, chỉ là bây giờ anh vẫn chưa nở để em chết, em chết rồi, anh đi đâu tìm món đồ chơi hay ho như vậy nửa đây? Giày giò cho em sống không bằng chết, há chẳng phải thích thú hơn cho em  một phát súng gọn ghẽ hay sao?"

"Những lời anh nói, cô cũng nhớ rõ lắm."

"Lời anh trai từng nói, em đều không dám quyên." Mắt Chaeyoung đã long lanh lệ, nhưng vẫn cố ghìm lại:" Huống hồ mấy câu này, em càng không dám quên. Đây là những lời anh nói khi buộc em đến bệnh viện năm đó, em đảm bảo đời này kiếp này, vĩnh viễn không bao giờ quên!"

Park Jimin hoàn toàn không để ý đến cô, cũng chẳng muốn nhìn thẳng vào cô ta."Anh biết mấy hôm nay cô phát bệnh thần kinh gì rồi, chẳng phải vì Kang Seulgi có thai, nên mới lên cơn vậy sao. Cô nhớ được thì tốt rồi!"

Chaeyoung nuốt thứ tanh tanh mặn mặn trong cổ họng xuống, cười nói:" Anh trai, anh không thấy áy nái chút nào sao? Dù anh không yêu em nữa, dù hận em đến tận xương tận thủy, thì đứa bé cũng có một nữa là của anh..."

"Bất cứ ai cũng có thể sinh con cho tôi, nhưng cô thì không."Jimin khôi phục lại vẻ trầm tĩnh và lanh nhạt:" Cô lên cơn điên tôi cũng chẳng ngăn cản cô, nhưng cô mà đụng đến Kang Seulgi, cô ấy chỉ cần thiếu một cọng tóc thôi, tôi sẽ khiến mẹ cô mất một ngón tay. Cô ấy mà thấy khó chịu ở đâu, tôi sẽ sai người đến bệnh viện rút óng dưỡng khí của mẹ cô. Cô cứ thử mà xem."

Toàn thân Chaeyoung đang run lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười."Anh trai yên tâm, em không có bản lĩnh lớn như vậy mà đi đụng đến nữa sợi tóc của chị Kang đâu. Có điều, anh làm bao nhiêu là chuyện thất đức như thế, người ta muốn làm gì thì chẳng liên quan đến em đâu!"

(Chuyện viết bằng tay không hề dễ dàng nên 1 tuần mình sẽ viết 1chương) đọc chuyện vui vẻ...⚘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro