Chương:18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______'

Chiều hôm sau, Kang Seulgi dọn vào ở nhà họ Park, Chaeyoung đứng dưới hàng hiên, nhìn lái xe giúp cô lấy từng va li hành lý trong cốp xe ra. Người giúp việc trong nhà ra giúp một tay, xách lên trên lầu. Chaeyoung đứng trong coi, đồng thời quay sang hỏi Seulgi:" Chị Kang lên xem phòng đi, không biết còn thiếu thứ gì không, em chỉ ánh chừng thêm bừa vào mấy món thôi."

Kang Seulgi cười cười cảm ơn, thấy mí mắt cô sưng phù lên, lại hỏi: "Không ngủ được à? Lát lên lấy sữa lạnh thoa vào đi."

Chaeyoung sờ sờ mặt, cười xòa nói: "Vâng, để lát nữa em thử."

Kang Seulgi lên lầu thấy căn phòng chuẩn bị cho mình ở sát váng phòng Park Chaeyoung, có điều còn rộng hơn phòng Chaeyoung một chút, là một căn phòng khép kính tiêu chuẩn, hoa trong bình ở phòng khách rõ ràng mới được thay, rung rinh nhưng vẫn còn đọng sương. Chăn mền trong phòng ngủ được xếp ngăn nắp sạch sẽ, trong buồng tắm treo toàn khăn bông mới tinh, trong phòng thay đồ còn có áo choàng tắm và đồ ngủ mới. Chaeyoung nói: "Chị Kang cứ yên tâm mặc, lấy ở tiệm về đấy, đã giặt tẩy và khô sạch sẽ rồi."

"Cảm ơn" Kang Seulgi rất thành thực: "Thật phiền em quá!"

"Điều là người một nhà, chị không cần nói những câu khách sáo thế làm gì. Kỳ thực...em cũng muốn nhờ chị Kang." Chaeyoung tựa hồ rất bẽn lẽn: "Chị có thể giúp em nói với anh được không, em muốn ở nội trú trong trường."

Kang Seulgi thoát ngẩn người, hỏi: "Ở nhà không phải tốt lắm sao? Hay là vì chị..."

Chaeyoung vội nói: "Không phải, không phải, chị đừng hiểu lầm." Cô chừng như ngượng ngùng lắm lắm, thấp giọng lí nhí: "Em...em và thầy giáo Bam đã đồng ý....muống em ở lại  trường..."

"À!" Kang Seulgi hiểu ra, nhẻn miệng cười nói: "Sợ anh trai không đồng ý hả? Thực ra hàng ngày anh ấy có ở nhà mấy đâu, em cũng cẩn thận quá rồi..."

"Có khi về muộn quá, anh ấy sẽ nói đấy." Chaeyoung dẩu môi lên vẻ dờn dỗi: "Năm nay em có phải 17t đâu...với lại bao nhiêu bạn học ở nội trú, ngày nào em cũng đi đi về về, thậm chí còn chẳng nói chuyện với bọn họ.."

"Vậy để chị nói giúp với anh em nhé." Kang Seulgi cười cười bảo: "Con gái lớn, càng cần nhiều không gian riêng tư hơn. Điều này chị rất hiểu, có điều anh trai em có đồng ý hay không thì chị không chắc đâu."

Chaeyong khoát lấy cánh tay cô, cười típ mắt: "Chỉ cần chị mở miệng, anh trai em nhất định sẽ đồng ý thôi! Anh ấy yêu chị nhất mà, huống hồ giờ chị có em bé nữa, anh ấy sẽ càng nghe lời chị hơn."

Gương mặt Seulgi lại thoáng lộ vẻ âu sầu, nói: "Chaeyoung, kỵ thật chị dọn qua đây ở tạm là có nguyên nhân."

Chaeyoung ngỡ ngàng.

Seulgi nói: "Nhà chị, nhà chị từng nợ một họ hàng xa một ân tình rất lớn, trong lòng chị luôn cảm thấy ái náy không yên, mỗi lần muốn bày tỏ lòng biết ơn, người đó điều nói chẳng thiếu gì cả. Nhưng mới ngày hôm kia, người ấy đột nhiên đến tìm chị, còn dẫn chị đến gặp ông chủ của anh ta và anh trai em luôn có tranh chấp. Ông ấy bảo cho chị một triệu đồng, chỉ cần gạt được anh trai em đến một nơi nào đó. Lúc đó chị hoảng lắm, bèn vả giờ tạm bằng lòng, bảo muốn nghỉ cho kỷ đã. Sau đó chị về đến nhà, liền gọi báo cho anh em ngay, vì vậy anh ấy mới bảo chị dọn qua đây ở tạm một thời gian..."Cô nắm chặt tay Chaeyoung, đầu ngón tay hơi lạnh: "Đêm qua cả đêm chị nằm mơ thấy ác mộng, chị cứ không ngừng nghĩ đến...nghĩ đến cô Kim Jisoo em từng kể..."

Chaeyoung mỉm cười an ủi: "Chị Kang lần trước lẽ ra em không nên nói chuyện Kim Jisoo với chị. Thực ra hồi anh em quen với chị ấy, anh ấy vẫn còn trẻ, chưa hiểu gì cả, chuyện chị Kim cũng là ngoài ý muốn thôi. Anh em sẽ không đối xử với chị như thế đâu. Chị là người bạn gái duy nhất anh ấy dẫn về nhà, anh trai em, thật lòng với chị đó."

Nụ cười của Seulgi thoáng vẻ ngẩn ngơ: "Thật sao? Đêm qua dù chị cầu xin thế nào, anh ấy cũng không chịu ở lại, bảo là có chuyện quan trọng..."

"Hôm qua anh em về muộn lắm, em cũng ngủ mất rồi, chẳng biết mấy giờ anh ấy mới về nữa, chắc chắn có chuyện quan trọng thật đấy." Chaeyoung nói: "Đều tại em không tốt, lại đi nói chuyện Kim jisoo với chị, thực ra chuyện cũng là từ mấy năm  về trước rồi, giờ không giống như thời đó nữa, không ai dám đụng tới người của anh em nữa đâu." Cô nhỏ nhẹn thì thầm: "Chị Kang, chị đừng lo lắm nữa. Anh trai em để chị về nhà ở, tất nhiên cũng vì lo cho chị. Nhất định anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa mọi sự rồi."

Kang Seulgi nghe vậy cũng yên lòng phần nào: "Phải rồi, anh trai em để lái xe của anh ấy cho chị dùng, bảo chị thời gian này đừng đến chỗ đông người."

"Cẩn thận một chút thì tốt." Chaeyoung nói: "Chị Kang nghỉ ngơi trước đi nhé, em ở phòng bên cạnh, nếu thiếu thứ gì hay cần gì, cứ gõ cửa gọi em một tiếng là được."

"Ừ"

Chaeyoung quay về phòng mình, lấy tai nghe ra  thử máy nghe trộm, chỉ có điều, ngoài những tiếng lạo xạo ra, cô không nghe khấy thứ gì khác nữa. Chắc phải đợi đến lúc nói chuyện hay gọi điện thoại mới được. Cô hồi tưởng lại hành động của mình một lượt, vẫn thấy không yên tâm, bèn ra phòng thiết bị ở vườn sau, đầu cuối của mọi thiết bị giám sát điều ở đây, bình thường luôn có người thay phiên nhau canh chừng. Cô vừa bước vào, người trực ban liền cười đứng dậy chào hỏi: "Cô chủ!"

"Sáng nay tôi đánh rơi cái bườm tóc ở vườn hoa, chẳng biết là rơi ở đâu nữa, nên mới mở lại băng ghi hình xem sao."

Người kia nghe nói vậy, liền mở hết phim ghi hình buổi sáng trên máy tính ra, lại đặc biệt kê riêng một chiếc ghế cho cô ngồi xuống xem xét kỹ càng. Chaeyoung đợi người kia quay đi, liền mở đoạn dám sát hành lang tần 2 ra, nhanh chóng tua lại một lượt, xác nhận buổi sáng nay mình không bị ghi lại sơ hở gì, bấy giờ  mới đóng cửa sổ, lại mở mấy đoạn phim ở ngoài vườn hoa tùy tiện xem hết một lượt, nói: "Không tìm được rồi...có khi đánh rơi bên ngoài  cũng nên, bỏ đi, để mua cái khác."

Ra khỏi phòng thiết bị, cô chỉ sợ Kim Taehyung  biết chuyện này, sau khi về phòng, lại lén lấy một chiếc bờm tóc giấu vào phòng sách ở tầng một. Quả nhiên, lúc hoàng hôn, dì lưu dọn dẹp phòng sách xong liền chạy lên lầu hỏi: "Cô hai, có phải buồm tóc của cô không, rơi trong phòng sách này."

"Đúng rồi, đúng rồi, tôi tưởng là rơi trong vườn hoa cơ đấy." Chaeyoung đón lấy chiếc bờm tóc. "Đang định bảo phải mua cái khác."

"Đồ ở trong nhà làm sau mất được." Dì lưu cười lấy lòng:

"Tôi vừa nhìn là biết ngay của cô, ngoài cô chủ ra, trong nhà này còn ai dùng thứ này nữa đây!"

Chaeyoung cười cười bảo: "Giờ chị Kang dọn vào ở rồi, lần sau nhặt được thứ này cũng chưa chắc là của tôi đâu."

"Thêm một người đúng là khác thật." Dì lưu cảm thán:" Cậu mười sắp lấy vợ rồi, lại thêm một hai đứa bé nữa, nhà này sẽ tưng bưng lắm đây."

"Đúng đấy." Chaeyoung thờ ơ đáp: "Sắp rồi."

Phỏng vì hôm nay là ngày đầu tiên Kang Seulgi dọng đến nhà họ Park, nên Jimin về nhà đúng giờ, hiếm hoi có một bữa nhà họ Park bắt đầu ăn tối từ sáu giờ. Nhà bếp muốn lấy lòng nữ chủ nhân tương lai, đã làm cả một bàn thức ăn ngon. Park Jimin không thường xuyên về nhà ăn cơm tối, vì vậy cũng mời cả ông Park ở trong phòng ra, bữa tối hôm nay, có thể coi là bữa tiệc gia đình nhỏ. Kang Seulgi có thai chưa được 40 ngày, không bị nghén ngẫm gì, ăn uống vẫn thấy ngon miệng. Jimin vừa ăn vừa nói chuyện với cô, Chaeyoung lại tỏ vẻ gia giáo, ăn cơm không nói chuyện, nên bữa cơm này rất trầm mặc, Chỉ có một khúc nhạc đệm nho nhỏ là ông Park quên mất Kang Seulgi là ai, ăn cơm xong, giúp việc mang hoa quả lên, ông nói với Chaeyoung: "Khách của anh trai con...là ai thế nhỉ?"

"Là chị Kang." Chaeyoung nhẫn nại đáp: "Lần trước anh con dẫn chị ấy về nhà rồi, bố quên ạ?"

Cũng chẳng rõ ông Park có nhớ hay không, chỉ nghe ông ậm ờ một câu gì đó. Hộ lý đút cho ông ăn hết bát hoa quả nghiền, bèn đẩy ông về phòng. Chaeyoung nói với Jimin: "Anh à em ra ngoài một lát."

"Tối muộn thế này vòn đi đâu? "Jimin lúc nào cũng nói với cô bằng giọng điệu ấy, không nóng cũng chẳng lạnh: "Có sinh viên nào giống em không, nửa đêm nửa hôm rồi còn đồi đi ra ngoài? Ngày mai không phải đi học à?"

"Em hẹn thầy giáo Bam." Chaeyoung thản nhiên đáp: "Anh à, anh dành thời gian nhiều ở bên chị Kang đi, chị ấy ở nhà một mình buồn chán cả ngày rồi. Còn nữa, danh sách các công ty tổ chức sự kiện, em để cả trên bàn anh ấy, anh có thời gian thì xem cùng chị Kang đi, bàn bạc xem nên chọn công ty nào."

Thấy Jimin khẽ chau mày, Chaeyoung biết anh ta nghi kỵ điều gì liền bổ sung thêm một câu: "Anh yên tâm, em không vào phòng anh đâu, em bảo dì lý mang vào đấy." Nói rồi, cô làm bộ giận dỗi, cầm túi sách lên: "Em đi đây, em chào chị Kang!"

Cô và Bambam vẫn hẹn nhau gặp ở bên ngoài cửa đông trường học, sau đó tản bộ trên sân vận động. Tối chủ nhật, một số sinh viên về nhà dịp cuối tuần đã trở lại trường, vì vậy trong sân đông đúc ồn ào hơn đêm trước. Trên khán đài cũng có vài cặp tình nhân ngồi rãi rác. Vì đây là một sân vận động tiêu chuẩn xung quanh khán đài toàn là cây, bình thường lại không bật đèn, thành thử cũng khá u nhã tĩnh mịch. Hai người họ chọn một vị trí trên khán đài ngồi xuống, nhọn gió đêm thu hơi lành lạnh, Bambam vòng tay ôm eo cô, thân thể Chaeyoung thoáng cứng đờ, nhưng vẫn bị anh kéo vào lòng. Bambam nói: "Này, lái xe của anh trai cô liệu có cố tình đi qua đây coi hai chúng ta có phải đang yêu đương thật hay không nhỉ?"

"Có lẽ đấy, con người anh trai tôi rất biến thái."

"Tôi cũng cảm thấy hắn ta rất biến thái." Bambam dường như có đôi lần cảm thán: "Biết không, hồi trước tôi từng xem tư liệu về hắn ta, dày hơn cả thước đấy..."

Chaeyoung không muốn nói nhiều về Jimin, chỉ lấy điện thoại ra, bảo: "Cái điện thoại tôi tặng anh đâu rồi?"

"Ở đây." Bambam rút máy ra, Chaeyoung lại đổi cái điện thoại trên tay với chiếc sim của anh ta,  nói tiếp: "Sim điện thoại mua ở ngoài phố, không cần giấy chứng minh, anh trực tiếp gọi vào số được lưu sẵn trong máy có thể nghe được nội dung trong máy nghe trộm..."

Cô còn chưa dứt lời, thân thể Bambam đã cứng lại, giọng nói trở nên hết sức nghiêm khắc: "Máy nghe trộm gì chứ? Ai đưa máy nghe trộm cho cô?"

"Anh không phải lo." Chaeyoung nói: "Tôi đã dùng kẹo cao su dính máy nghe trộm vào mặc sau khung giường trong phòng ngủ của Park Jimin rồi, anh trai tôi thích nhất nằm trên giường hút thuốc gọi điện thoại, anh nhất định sẽ nghe rõ mồn một."

"Park Chaeyoung, làm như vậy rất nguy hiểm! Một khi bị anh ta phát hiện, hậu quả sẽ thế nào cô có biết không?"

Giọng điệu của Chaeyoung trái lại rất bình tĩnh: "Anh ấy sẽ không phát hiện đâu, cho dù có phát hiện, cũng không nghĩ là tôi làm."

Bambam nén giận, cố gắng tìm cách thuyết phục cô: "Rốt cuộc cô lấy thứ này ở đâu, mua ở chợ đen à? Một khi xảy ra chuyện, Park Jimin chỉ cần truy xét lại, có thể tra ra cô ngay. Cô hiểu không? Với thế lực của anh ta ở thành phố này, anh ta sẽ tra ra được rõ ràng rành cái thứ này do xưởng điện tử ngầm nào sản xuất lâu, mỗi lô hàng được bán đến đâu, cuối cùng làm cách nào lại vào được nhà họ Park. Cô không nên tự đặt mình vào nguy hiểm như thế?"

"Nhưng tôi cũng không thể khoanh tay ngồi nhìn." Chaeyoung ngẩng đầu nhìn trời, bầu không lưa thưa vài ngôi sao tỏa sáng, nhưng bị ánh đèn của thành thị hắt lên làm cho lu mờ ảm đạm. Cô nói: "Thầy Bam, anh yên tâm, dù cho anh trai tôi có phát hiện là do tôi làm, tôi cũng có lý do bào chữa. Anh ấy sẽ không nghĩ đến chuyện khác đâu."

Bambam nói: "Cô có lý do gì để bào chữa cho mình?"

Chaeyoung cười cười: "Đây là bí mật, không nói cho anh biết." Thấy Bambam vẫn nhìn chằm chằm mình với ánh mắt nghiêm túc, cô phì cười một tiếng: "Kang Seulgi vào ở nhà chúng tôi rồi, vì vậy tôi lắp máy nghe trộm, cũng là để bảo vệ anh trai tôi, phải không?"

"Đây là logic kiểu gì vậy?"

"Logic của nhà họ Park chúng tôi." Chaeyoung thản nhiên nói: "Mẹ tôi bị bố tôi nghe trộm mười bốn năm trời, cuối cùng bà ấy cũng phát hiện ra, suýt nữa thì sụp đổ, lúc chất vấn bố tôi tại sau lại làm thế, bố tôi nói, thì chỉ muốn bảo vệ bà ấy thôi...rất đáng sợ phải không, tình yêu, đôi khi có thể giết người."

Bambam thoát ngay người, Park Chaeyoung bó gối ngồi ở đó, ánh mắt mờ mịt xa xăm, tựa như đang kể chuyện của người khác: "Bấy lâu nay tôi vẫn không hiểu, bố tôi yêu bà ấy như thế, tại sao bà ấy lại muốn giết ông...nhưng đến giờ, tôi đã hiểu được rồi."

Bambam thoáng trầm mặt giây lát, đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc đánh giá Park Chaeyoung. Chaeyoung bị anh ta nhìn lom lom, không chịu được, lại bật cười thành tiếng: "Sao hả? Không quên tôi à?"

"Lúc sếp phái tôi đến, nói thực lòng, tôi cũng không mặn mà cho lắm." Giọng Bambam nghe

đều đều, tựa hồ không có cảm xúc gì: "Tôi cảm thấy ông chủ đi nước cờ này quá mạo hiểm, cũng không hiểu sao ông ấy lại bị cô thuyết phục nữa. Cô là người ngoài ngành, lại là em gái của Park Jimin, cho dù cô có lòng giúp chúng tôi làm việc, cũng chẳng qua chỉ là se chỉ luồn kim, dây dưa dắt mối mà thôi. Biện pháp thỏa đáng nhất, đương nhiên do tôi chấp hành cụ thể. Có rất nhiều cách để dành được tính nhiệm của anh trai cô,  thông qua cô để tiếp xúc với hắn ta tuy vừa nhanh vừa hiệu quả, song lại quá nguy hiểm, không đáng chút nào. Nhưng mà..."Anh ta không nói những lời phía sau, chỉ ậm ờ cười cười: "Về sau, tốt hơn vẫn không nên làm những chuyện kiểu này nữa. Dẫu cô có cách chối trách nhiệm trước mặt Park Jimin đi chăng nữa, lần đầu tiên có thể miễng cưỡng cho qua được, lần thứ hai thì chưa chắc đâu. Park Jimin lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, nếu thực sự hắn ta biết cô làm gì, cô sẽ cực kỳ nguy hiểm. Cô là con gái, sau này ngày tháng còn dài mà, chú ý giữ việc mình  là hàng đầu."

Chaeyoung biết anh ta thực sự có ý tốt, bèn gật đầu. Tâm trạng Bambam chừng như thoải mái hơn: "Có biết quán đồ nướng mới mở bên phố tây không? Bầu dục nướng ở đấy ngon lắm."

"Tôi không ăn nội tạng..."

"Không sao! Thịt xiên nướng ở đấy cũng rất ngon!" Bambam có vẻ rất hào hứng, thật sự cũng khá giống như thúc giục bạn gái: "Đi thôi đi thôi! Chúng ta đi ăn thịt nướng nào!"

Đối với Chaeyoung, phố tây ít nhiều vẫn còn chút ám ảnh, dù sau thì lần trước cô cũng suýt bị người ta bắt cóc ở đây. Có điều, Lần này có Bambam ở bên, cảm giác rất an toàn, thêm nữa quán thịt nướng này cách quán internet của Jhope không xa lắm, bọn họ vừa ngồi xuống chọn món, người bên quán Jhope đã biết tin, đặc biệt cho người sang dặn dò, chủ quán ăn này là người thân quen, cứ ghi vào sổ của quán internet Jhope là được.

Chaeyoung ăn đầy thịt nướng, lại bị Bambam ép uống một cốc bia, đầy bụng tâm sự đều bị thức ăn thức uống lấy hết, thành thử cũng nhạt đi phần nào, đến lúc về nhà, tâm trạng cô đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có điều, việc Jimin ở trong phòng cô hút thuốc thì vừa nằm trong dự liệu của cô, lại vừa nằm dự liệu. Park Jimin cũng không hỏi cô đi đâu, ngược lại còn có vẻ rất thích chí, đưa mắt đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt.

Tửu lượng của Chaeyoung rất kém, vừa uống chút bia mà hai má đã ửng hồng, thoạt nhìn khóe mắt đầu mày đều nhuốm mấy phần xuân sắc. Cô cũng rất thản nhiên, chẳng hỏi tại sao nửa đêm nửa hôm Jimin lại ở trong phòng mình, mà mở cửa buồng thay đồ áo chọn một chiếc áo choàng bông đi tắm. Vì cô mở cửa buồng thay đồ, Park Jimin chợt nhớ ra một việc, nỗi u ám trong lòng bất giác lộ ra mặt. Anh ta hỏi: "Cô cũng tự tế với chị Kang của cô quá nhỉ?"

"Người anh trai em yêu, em làm sao dám không tử tế với chị ấy chứ." Chaeyoung mượn rượu giả điên, cười toe toét liến anh ta: "Chị Kang ở phòng bênh cạnh mà? Không phải anh lộn phòng đấy chứ?"

Park chẳng để ý đến cô, có điều, nụ cười trên mặt lại lạnh thêm mấy phần: "Cô cũng thật chu đáo lắm, còn mua cả đồ ngủ cho chị Kang nhà cô nữa."

"Cả khăn tắm, khăn bông áo choàng tắm dép đi trong nhà em đều mua hết rồi..." Chaeyoung làm bộ trịnh trọng điểm lại: "À, còn cả sữa tắm, mùi dầu gọi đầu của em rất dễ chịu hay sao, em đặc biệt chọn thứ đó cho chị Kang đấy."

Park Jimin biết cô đang khích cho mình giận, hai mắt hơi nheo lại: "Cô cũng không sợ cô ấy hỏi, tại sao mấy thứ cô mua đều giống hệt như cô đang dùng hả?"

"Chị Kang làm sao biết được em mặc đồ ngủ gì chứ." Chaeyoung cãi: "Vả lại, em cũng chọn thứ mà anh trai em muốn cơ mà, không phải anh muốn kiếm một thế thân sao? Nếu là thế thân, em phải đảm bảo từng chi tiết đều giống y hệt, không để anh trai em mất hứng chứ..." Nói tới đây, cô lại tự sửa lại lời mình: "À, không phải, không phải thế thân, mà là anh trai em từ xưa đến nay đều thích người như thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro