Chương: 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

________" '
Park Jimin về phòng mình tắm rửa, rồi lại sang phòng Seulgi, mở cửa nhưng không bật đèn, đứng bên cạnh giường cúi nhẹ chạm vào mí mắt cô. Thấy Seulgi đã ngủ say, anh ta lại đóng cửa lại. Chaeyoung đã đi ngủ từ sớm, cửa phòng cũng đóng chặt từ lâu. Jimin ngẫm nghĩ giây lát, rồi đi thẳng về phòng ngủ chính, trèo qua ban công, cái cây bên ngoài cửa sổ đã sum suê hơn trước nhiều, anh ta bám vào tán cây, đi trên cành cây to tướng mọc chĩa ngang, nhẹ nhàng mở hai cánh cửa sổ sát cành cây, giẫm chân lên bệ cửa.

Chaeyoung dường như đã ngủ, nằm xoay lưng về phía cửa sổ, đầu vùi trong gối, lúc Jimin từ trên bệ cửa bước vào, cô không hề nhúc nhích gì. Ánh trăng chiếu qua ô cửa sổ, một đoạn gáy thon dài trắng như tuyết lộ ra dưới ve áo ngủ của cô, tựa như một chú thiên nga đang cuộn tròn cổ lại. Jimin có cảm giác mình đã uống hơi nhiều, vì lúc đầu anh ta vươn ra vuốt nhẹ lên đoạn gáy ấy, giọng Chaeyoung cất lên sức bình tĩnh: "Đừng chạm vào!"

Jimin ôm siết lấy cô kéo về phía mình, cúi đầu định hôn, cô để mặc cho anh ta hôn hít, chẳng có bất cứ phản ứng gì. Jimin giận nhất chính là bộ dáng này của cô, cảm thấy hết sức nhạt nhẽo vô vị, hôn hít một hồi liền buông tay ra, lấy bao thuốc châm lên một điếu, dựa người vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, hỏi: "Cô thật lòng với thằng Bambam à?"

"Yêu hay không yêu, anh quan tâm làm gì chứ?" Chaeyoung ngồi dậy, hai tay ôm gối, chừng như bị lạnh: "Em nói yêu anh ấy, chỉ sợ anh sẽ đẩy anh ấy đến chỗ chết, con người anh ấy ngốc như vậy, đến lúc ấy có chết thế nào cũng chẳng biết. Mà em nói không yêu anh ấy, anh chắc gì đã tin."

"Không phải cô nói nó thích hợp sao?"

"Rất thích hợp." Chaeyoung chớp chớp mắt, nhìn Jimin: "Anh đừng hại anh ấy."

"Cô đã nói đến câu này rồi, anh có thể không hại nó được sao?" Tâm trạng Jimin có vẻ khá lên một chút, nét mặt tựa như đang trêu chọc con mèo con: "Hoặc là, cô hy sinh một chút vì người mình yêu cái nhỉ?"

Chaeyoung nhìn anh ta trong mấy giây, đoạn đứng dậy kéo anh ta ngã ra giường, bản thân cũng quăng mình leo lên, cởi cúc áo ngủ của anh ra, khi cởi đến chỗ thắt lưng, Jimin ấn tay cô xuống, nhìn cô giây lát, rồi đẩy cô ra, ngồi ở cạnh giường đốt một điếu thuốc nữa.

Chaeyoung to gan hơn Kang Seulgi rất nhiều, cô đứng hẳn trên giường, đưa mũi chân đá vào thắt lưng anh ta: "Cho em một điếu!"

Thấy Park Jimin phớt lờ, cô liền tự mình vươn ra lấy, chưa kịp chạm vào bao thuốc đã bị anh thúc cho một cùi chỏ, vừa khéo đánh trúng vào đầu gối, cả người cô khụy xuống, suýt ngã khỏi giường, anh ôm cô lên, quăng mạng lên giường, nói: "Đừng điên nữa!"

Chaeyoung bị anh quăng, đầu đập mạnh vào thanh giường "cốp" một tiếng, suýt chảy cả nước mắt. Lúc này, cô thực sự không hề muốn khóc cho anh ta xem, nên chỉ vừa xoa chỗ bị đập trên đỉnh đầu, vừa chầm chậm co người lại vùi đầu vào gối. Cô không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng anh ta lại như có mắt sau lưng, cất tiếng hỏi: "Cô khóc cái gì?"

"Em yêu Bambam đấy thì sao! Anh sắp kết hôn mà vẫn đối xử với em gái như vậy à," Park Chaeyoung nghẹn ngào, nói không nên lời: "Anh sắp kết hôn với người đàn bà khác, còn bảo em đi với cô ta xem áo cưới..."

"Cô khóc cũng vô dụng thôi," Jimin hằn học dập điếu thuốc: "Anh không kết hôn với cô đâu."

Chaeyoung lau khô nước mắt, chầm chậm nhoẻn miệng nở một nụ cười dịu dàng quyến rũ, nhổm người dậy ôm lấy cổ Jimin từ phía sau, hôn nhẹ lên dái tai anh: "Vậy thì, anh trai của em, anh đừng kết hôn với chị Kang nữa được không?"

Jimin nghiêm mặt nhìn điệu cười nũng nịu của cô, đột nhiên cảm thấy oán giận trong lòng càng dữ dội gấp bội, anh nói: "Cô không cần phải làm bộ làm tịch kiểu ấy, thằng Bambam phải không? Anh thấy cô cũng tốt với nó lắm, cô yên tâm đi, anh đây tuyệt đối không làm gì nó đâu, ngược lại, anh còn định dùng nó, bồi dưỡng cho nó tử tế cơ." Anh kéo cô lại: "Chẳng phải cô chỉ sợ anh hại nó sao? Cô có biết phải làm sao để hại được một người không? Chính là đưa hắn lên chỗ cao, khiến hắn tưởng rằng mình có thể hô mưa gọi gió..." Anh chậm rãi hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Chaeyoung: "Từ nơi cao nhất ngã xuống, thì mới tan xương nát thịt...hiểu chưa?"

Chaeyoung bật cười thê thảm: "Có gì mà em không hiểu, năm ấy, chẳng phải anh đã trừng phạt em như thế sao?"

Câu nói này khiến Jimin thoát ngẩn ra, anh nâng cằm cô lên, lại hôn một cái: "Năm đó cô cảm thấy anh thật lòng thích cô hả?"

"Đúng vậy, khi ấy anh giả bộ rất giống."

Jimin thoáng im lặng giây lát rồi nói: "Khi ấy, cô giả bộ cũng rất giống."

Chaeyoung nghiêng đầu, nhìn cái cây cửa sổ, đêm đã về khuya, bốn phía xung quanh đều không có đèn, cành lá rậm rạp đen kịt tựa như thấm vào cả biển đêm. Tán cây này mọc quá um tùm tươi tốt, cành lá san sát che khuất cả cửa sổ của cả hai căn phòng, vì vậy đây cũng là góc chết duy nhất của hệ thống giám sát trong nhà họ Park này. Nếu trèo qua cửa sổ phòng cô, rồi leo lên cây, là có thể di chuyển sang phòng ngủ của Park Jimin mà không bị camera quay phải, lần trước cô phải mạo hiểm thử một lần mới dám xác địng điều này.

Gió đêm lành lạnh tay động cành cây khẽ đung đưa, gõ nhẹ vào song cửa thành những tiếng xào xạc, cô chợt nhớ lại chuyện từ rất lâu trước đây, lại thấy ngỡ ngàng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, tiếc rằng đó điều là những chuyện từ kiếp trước, còn kiếp này, sớm đã tan tành vụn nát, xa xăm không thể nào với tới. Cô lẩm bẩm nói: "Cây còn như thế,người làm sao đây."

Đoạn cô ngoảnh mặt lại, cười cười lặp lại một lượt câu nói ấy với Jimin, rồi hỏi: "Anh à, anh biết thế nghĩa là sao không?" Không đợi anh trả lời, cô đã nói: "Em biết anh chẳng buồn nghe thứ này đâu, từ bé anh hễ thấy sách ngữ văn là nhức đầu còn gì, mẹ em tốn bao nhiêu thời gian cũng chẳng khiến thành tích môn ngữ văn của anh tốt lên được chút nào. Cũng giống như hồi ấy em không hiểu, tại sao anh lại thích đánh nhau với người ta..." Giọng cô đượm vẻ thê lương: "Thực ra có lúc không hiểu, ngược lại còn tốt hơn."

Park Jimin vẫn không nói gì, Chaeyoung bèn chầm chậm giảng giải: "Thời xưa có một người tên là Hằng Ôn đi đánh trận, dọc đường đi qua Kim Thành, nhìn thấy cây liễu anh ta trồng ở đó từ thời niên thiếu đã lớn đến mười người ôm không xuể, liền cảm thán rằng: "Cây còn như thế, người làm sao đây. Cả cái cây cũng đã như vậy rồi, huống hồ là người..." Cô ngập ngừng giây lát mới nói tiếp: "Anh à, chuyện trước đây, sau này chúng ta đừng nhắc đến nữa, em muốn thương lượng với anh một chuyện."

"Cái gì?"

"Anh có thể gạt em một lần nữa được không, ví dụ như đêm nay, anh giả bộ thêm một lần, giả vờ anh yêu em giống như năm đó vậy."

Gương mặt Jimin không chút cảm xúc, anh ta nhìn cô một thoáng, rồi hỏi: "Vậy tôi có lợi gì chứ?"

"Em sẽ tốt với anh." Ngữ khí Chaeyoung rất khẽ khàng, như thể đang nói mớ: "Em cũng sẽ giả vờ như em yêu anh."

"Tôi không cần." Jimin gạt tay cô ra, đứng lên, nhưng Chaeyoung bổ nhào tới, ra sức ôm chặt lấy thắt lưng anh, toan kéo trở lại. Jimin chỉ lật quơ tay một cái, đã vặn cánh tay cô ra sau lưng Mấy năm rồi hai người không đấu võ, Park Chaeyoung vốn do một tay anh dạy, thực sự không phải là đối thủ, nhưng lúc này cô đã liều mạng, Jimin nhất thời không chiếm được ưu thế. Hai người cứ như vậy lặng lẽ quần trong bóng tối, đã mấy lần Chaeyoung bị đập vào cột giường, nhưng cô không kêu một tiếng nào, rốt cuộc, Jimin cũng đè nghiến cô được ra giường, thấp giọng gầm lên: "Cô điên đủ chưa hả?"

Chaeyoung nức nở một hồi, Jimin mới nhận ra khắp tay mình ướt đẫm nước mắt lành lạnh, lực dồn lên dòng bàn tay cũng dần nới lỏng. Cô chầm chậm vươn tay ra ôm lấy cổ Jimin, vùi mặt vào lòng ngực anh, nghẹn ngào khóc nấc lên: "Anh ơi...anh ơi..." Jimin chẳng còn sức lực kéo tay cô ra nữa, chỉ có cảm giác nước mắt cô thấm ướt cả áo ngủ mình, đôi môi cô cũng lạnh lẽo như giọt nước mắt. Cô nói: "Không giả vờ...em thực sự không giả vờ mà...trong lòng anh biết rõ...tại sao anh lại đối xử với em như thế..."

"Buông tay!"

"Em không buông!" Chaeyoung khóc rống lên: "Lúc ở Bắc Kinh anh gạt em! Anh nói em đi trước đi, anh sẽ lập tức đến tìm em, lần ấy anh đã gạt em buông tay, sau đó anh chẳng bao giờ quay lại nữa!"

Park Jimin cương quyết bẻ những ngón tay Chaeyoung ra, nhưng cô lại như chó nhỏ cắn lấy mu bàn tay anh, không ngừng khóc hu hu, Jimin chậm chí còn chẳng cảm thấy đau tay, chỉ đờ đẫn cả ngươi, muốn lôi cô ra. Hai người giằng co như vậy hồi lâu, rốt cuộc Chaeyoung cũng bị anh ta đẩy ra, cô vùi đầu xuống gói, nắm tay thùm thụp đấm lên giường, chân đạp lung tung, tựa như trở về năm mười sáu tuổi, có thể như vậy mà mặc tình buông thả, dung túng bản thân. Park Jimin nghe tiếng cô khóc vùi dưới gói, cuối cùng cũng đưa tay kéo cô dậy, ôm vào lòng, tựa như ôm một đứa trẻ sơ sinh, miệng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc nữa..."

Chaeyoung túm lấy vạt áo Jimin, đôi môi khóc đến tái nhợt cả đi, hai tay bấu chặt quần áo anh như bị chuột rút, nhưng môi đã tìm môi anh. Nụ hôn này, dường như đã đợi từ rất lâu, rất lâu rồi, cả Jimin cũng có cảm giác, đời này có lẽ chẳng bao giờ đợi được nữa. Nụ hôn của hai người mặn chát, đắng nghét, hôn thật lâu rồi cũng không chịu nhả ra. Động tác cô rất dữ dội, giật đứt cả mấy chiếc cúc áo ngủ của anh, Jimin bị cô làm đau, hơi nhăn mặt lại, nhưng vẫn để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Lúc mình minh, trời lại đổ mưa, hai người đều chưa ngủ. Chaeyoung tựa như con mèo nhỏ lanh lợi ngoan ngoãn rúc vào ngực Jimin, một mực dựa dẫm không cho anh đứng vậy, hễ anh hơi nhúch nhích, cô liền như con bạch tuột áp chặt vào không chịu buông ra. Jimin đành nói: "Anh phải về rồi."

"Không được đi!" Mấy tiếng đồng hồ trước, Chaeyoung đã vứt hết quần áo của anh vào trong bồn tắm xối nước, còn đổ cả chai sữa tắm tạo bọt vào. Khi ấy anh còn chưa phản ứng, không giật lại được, nên tất cả đều đã ước sũng. Anh chưa kịp bực bội, thì đã bị cô như con hồ ly tinh nhỏ quấn chặt lấy, chẳng còn sức đâu mà nghĩ ngợi nữa.

"Một chút nữa là trời sáng rồi."

"Dù sao cũng không được đi!" Đôi mắt cô long lanh như nước, cô tựa như một con mèo vừa ăn no, lười nhác nằm phục lên người anh, tay nắm vào chỗ yếu hại, miệng ghé sát anh, đắc ý cười khe khẽ: "Hay là, anh cứ không mặc đồ thế này trèo lên cây mà trở về phòng?"

"Đừng có nắm vào đấy, đồ lưu manh!"

"Lưu manh cũng là do anh dạy thôi!" Con hồ ly tinh nhỏ lẳng lơ liếc mắt đưa tình: "Hay là em cho anh mượn ga trải giường, anh quấn vào rồi thong dong đi qua hàng lang mà về...Ối..." Cô chợt phát giác có điều không ổn, nửa chữ sau chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì thấy trời đất đảo lộn, vị trí hai người đã đảo ngược cho nhau. Lần này đến lượt cô tức tối rít lên: " Lưu ...manh!"

Trời sáng bảnh Jimin mới về phòng, cũng may mà đang mưa, sáng sớm trong sân không có người đi lại, lại càng không ai để ý đến tán cây. Rốt cuộc, anh cũng không thảm đến mức phải quấn ga trải giường, nhưng mặc quần áo ướt ngâm trong bồn tắm cả đêm, lúc ở trên cây lại bị mưa xối, đã lạnh càng thêm lạnh. Về đến phòng ngủ chính, anh cởi hết quần áo ướt ra, sảng khoái tắm nước nóng một trận, lấy khăn bông lau qua loa, rồi ngã vật ra giường ngủ thiếp đi.

Anh ngủ rất lâu, sau cùng, bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, người gọi là Taehyung: "Anh Mười?"

"Hả?" Jimin vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói đầy uể oải mệt nhọc.

"Buổi sáng anh không đến công ty à?"

"Ừm, tôi ngủ quên mất." Jimin nhớ ra sáng nay còn có việc, cầm đồng hồ đeo tay ở đầu giường ra xem, thấy đã là hai giờ chiều, không khỏi chửi thầm một câu.

"Anh không được khỏe à?"

"Không có gì, vừa ngủ dậy, người hơi biêng biếng." Jimin cảm giác toàn thân xương cốt đều đau nhức. Đêm qua, con hồ ly tinh nhỏ kia gần như đã bóc lột anh đến tận xương tủy, mà bản than anh cũng chưa từng buông thả mình như thế, thật đúng là...giờ nghĩ lại Jimin vẫn còn thấy ngạc nhiên. Anh bất giác khẽ cười thành tiền, làm cho Taehyung ở đầu dây bên kia ngơ ngác: "Anh Mười?"

"Ừm không có gì. Tôi mệt quá, buổi chiều cũng không đến công ty đâu, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện cho tôi."

"Vâng."

Jimin tắc máy, lại nghẫm nghĩ một lúc, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, vừa tìm bật lửa vừa gọi điện cho Chaeyoung.

Thất di động Chaeyoung đổ chuông hồi lâu mà cô không bắt máy, anh liền gọi thẳng vào máy bàn phòng cô, quả nhiên cô vẫn chưa ngủ dậy, trả lời điện thoại cũng ú a ú ớ.

Anh hỏi: "Hôm nay cô lại xin nghĩ ốm à?"

"Đáng ghét!" Cô càu nhàu gác máy, rồi chui vào chăn ngủ tiếp.

Anh gọi lại, Chaeyoung chụp lấy ống nghe, gần như nổi đóa lên: "Em muốn ngủ!"

"Đáng đời, ai bảo cô tối qua lưu manh vậy chứ!"

"Anh mới lưu manh!" Chaeyoung chừng như vừa tức vừa xấu hổ, lại dập máy luôn.

Jimin chỉ nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt của cô, gương mặt trắng bóc ánh lên sắc hồng, tựa như quả trứng gà lột vỏ, ừm, không, là trứng đỏ mà người ở phố Chợ Bánh hay tặng cho hàng xóm láng giềng khi mới sinh con trai, lột hết vỏ ra, vẫn còn nhuộm một quầng hồng nhạt. Anh không dừng được, tiếp tục quay số, Chaeyoung nhấc ống nghe gác sang một bên, nhưng chỉ thoáng sau đó điện thoại di động lại kêu "rè rè" lặp đi lặp như vậy, thực ra cô cũng không ngủ được nữa, đành cầm điện thoại lên, quả nhiên vẫn là Jimin. Giọng anh ta nghe như thể con sói xám đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: "Ngoan, trèo qua cành cây sang đây, anh đỡ cô."

"Không sang!"

"Có cái này hay cho cô đây."

"Cái hay gì, anh nói trước đã."

"Cô qua đây thì anh nói cho cô biết."

Chaeyoung vốn định mặc kệ anh ta, nhưng nghẫm nghĩ giây lát vẫn bằng lòng, mở cửa sổ ra xem, bên ngoài đang mưa rất lớn. Cô đành tiện tay với một chiếc khăn tắm khoát bên ngoài quần áo, ngej nhàng leo lên cây. Quãng đường cũng chỉ có mấy bước, quả nhiên đã nhìn thấy Jimin mở sẵn cửa sổ đợi cô, vừa nhìn thấy Chaeyoung, anh liền vươn tay ra ôm lấy eo cô, bế cô từ trên cây vào bệ cửa sổ.

Chaeyoung đẩy anh ra, tung cái khăn tắn đầy nước mưa sang một bên, như cười mà chẳng phải cười: "Anh mau nói xem có cái gì hay đi."

"Cô không sợ anh gạt cô, căn bản là không có cái gì hay à?"

"Đường đường là cậu Mười nhà Park, đỉnh đỉnh đại dang hắc đạo, nếu gạt em chẳng phải thành trò cười cho người ta rồi ư?"

Jimin bật cười một tiếng, nói: "Anh đau lưng, cô giẫm giẫm lưng cho anh, anh sẽ cho cô biết, cái hay là gì."

Chaeyoung chẳng biết làm sao, đành tạm thời đóng vai nữ nhân viên massage, bám vào thành chiếc giường lớn kiểu Âu của anh, vừa giẫm chân vừa hằn học nghĩ, giẫm cho gãy xương sống của anh là tốt nhất. Cô giẫm được một lúc thì Jimin cũng không chịu nổi: "Thôi đi thôi đi, thế này mà cô gọi là giẫm lưng à? Cứ như giẫm giặt ga giường ấy." Theo phong tục, thời xưa vẫn còn chưa có máy giặt, người ta thường dùng chân giẫm để giặt ga giường, vì thứ ấy dày nặng, tay không thể nào vò vắt được. Chaeyoung tuổi còn trẻ, chưa từng chứng kiến, chỉ có Park Jimin thời niên thiếu thường hay đánh bạn với đám người ở phố Chợ Bánh, đã từng thấy phụ nữ giẫm lên ga trải giường như vậy.

Chaeyoung vừa buông tay ra, liền bị Jimin ôm chầm lấy, nói: "Cái hay hả, ngủ với anh thêm một lúc nữa. Buổi tối cùng anh đi ăn cơm."

"Anh đừng dính với em nữa thì hơn." Cô lạnh lùng nói: "Chị Kang đã dật từ lâu rồi, anh không sợ chị ấy gõ cửa à?"

Jimin không nói gì, cô lại tiếp lời: "Chuyện đêm qua, em coi như anh đã ứng với em rồi, chơi với em một đêm, đến vừa nãy là em dỗ cho anh vui thôi. Hai chúng ta kết thúc rồi, sau này anh muốn kết hôn cũng được, em đều không nói thêm dù chỉ một chữ. Anh cũng đừng ngăn cản em yêu đương rồi gả cho người ta là được."

Jimin châm điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Được thôi, có điều phải nói cho rõ, anh trước nay chưa bao giờ ngăn cản cô yêu đương, sau này lại càng không. Cô thích Bambam, thì cứ cưới nó đi."

"Bambam nhìn vẻ bề ngoài có vẻ thông minh, kỳ thực con người rất thật thà, em nói câu này chắc anh không thích nghe, cái nghề của anh, kiếm được nhiều nhưng nguy hiểm lớn, em không muốn sau này phải thấp thỏm lo âu, anh đừng đưa Bambam đến công ty anh làm việc."

Nụ cười Jimin càng thêm vẻ giễu cợt: "Nếu nó cưới cô thật, thì nó chính là em rể của Park Jimin này, dù cô muốn nó sạch sẽ thế nào thì người trong giới cũng đều nhận địng như thế, nó là em rể của anh, thì sẽ phải dính líu vào công việc của anh. Nợ của anh, biết đâu lại có người tính lên đầu nó cũng không chừng. Bây giờ không đưa nó đến công ty làm với anh, sau này cũng sẽ có người ta dồn ép nó, khiến nó không thể không đến."

"Sau khi kết hôn, em sẽ cũng anh ấy ra đi, rời khỏi đây."

Jimin cười nhạo: "Rời khỏi? Cô tính toán cũng hay lắm, cô tưởng rời khỏi đây là chắn họa được chắc? Không ở địa bàn của anh thì càng tiện cho kẻ khắc ra tay, đến lúc ấy chúng nó làm thịt hai đứa rồi đưa đến trước mặt anh, anh đây sẽ không mua đất chôn hai đứa đâu, mà sẽ ném xuống sông cho cá ăn!"

Chaeyoung có vẻ giận, vành mắt hơi sưng lên, chắc vì không ngủ ngon giấc, hoặc cũng vì tối qua cô khóc, thoạt tiên là do thương tâm, sau là do Park Jimin đùa cợt cô đến nỗi phát khóc lên. Có điều, chuyện như đêm qua, Jimin đã cảm thấy, đều giống như mấy năm trước đây, không bao giờ lộ ra, không bao giờ nhắc đến, thận chí cả nghĩ, anh ta cũng không muốn nghĩ đến nữa.

Anh đã quyết định: "Bambam đi theo anh sẽ không thiệt thòi đâu. Người cô muốn cưới cũng cần phải có năng lực bảo vệ cô chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro