Chương:24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_______^^
Lễ đính hôn của Park Jimin và Kang Seulgi được tổ chức vô cùng long trọng, mấy năm nay ở thành phố này, Park Jimin tụa như mặt trời đang buổi ban trưa, so với thời ông Park nắm quyền điều hành công ty, chừng như có vẻ con giỏi hơn cha, vì vậy cả hai với Hắc Bạch đều rất nể mặt, cả phòng tiệc lớn của khách sạn năm sao chật kín khách khứa.

Kang Seulgi đi giày đế bằng, đồ dạ hội cũng là kiểu Ky Lạp rộng thùng thình, cô khoác tay Park Jimin. Mỉm cười rụt rè, tiếp đãi khách khứa hết sức nhã nhặn khéo léo, khiến cho đám khách cứ xì xầm hỏi han nhau rốt cuộc là tiểu thư nhà nào đã thu phục được cậu Mười nhà họ Park vậy.

Nhà họ Park mặc dù không thể coi là gia đình danh giá gì, nhưng tiền nhiều thế lớn, dạo gần đây việc làm ăn ngoài ánh sáng của Jimin cũng vô cùng phát đạt. Chaeyoung chợt nghe hai người khách rữ rì rầm với nhau: "Chẳng hiểu anh ta thấy điểm gì tốt ở cô ta nhỉ: "Đẹp phải không, đàn ông toàn kiểu ấy?" "Người đẹp có thiếu gì, nghe nói nhà họ Kang kia chỉ bình thường thôi, chỉ nhìn mà xem ngay cả bố mẹ cô dâu cũng không đến dự lễ đính hôn, không phải lá sợ ra mặt đấy chứ?"

Tiếng cười khúc khích ấy làm cho Chaeyoung thấy chối tai khinh khủng, Bambam bên cạnh cô không tỏ thái độ gì, chỉ đưa cho cô một ly nước hoa quả, hỏi nhỏ: "Có muốn ăn miếng bánh kem không?"

"Lấy cho em hai miếng." Chaeyoung đói thự sự, từ chiều đến giờ, bên công ty tổ chức sự kiện không ngừng trao đổi với cô về đủ loại chi tiết vụn vặt, sau đó cô lại phải xử lý các tình huống ngoài dự kiến. Kang Seulgi dà mang tiếng là nữ chủ nhân, nhưng trong một ngày như ngày hôm nay, chuyện lớn chuyện nhỏ đương nhiên đều do Chaeyoung lo liệu hết. Sau khi khách khứa đến đông đủ, nghi lễ kết thúc, bắt đầu rót sâm banh, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Bambam mang cho cô hai miếng báng kem, hai người lánh ra ban công ăn. Bên ngoài ban công gió lớn, Bambam cởi áo vest ra khoát lên vai cô, rồi hỏi: "Có lạnh không?"

Chaeyoung lắc đầu, nói: "Tôi nhớ chuyện hồi nhỏ thôi." Cô hồi tưởng lại những lời mấy người đàn bà kia nói với nhau, rầu rỉ tiếp lời: "Lúc đến nhà họ Park, cũng có một số người nhìn tôi và mẹ bằng ánh mắt lạnh nhạt, mẹ tôi còn đỡ, bà là người lớn, bố tôi lại luôn bảo vệ bà, người ta cũng không dám nói gì trước mặt bà ấy. Còn tôi, hồi nhỏ đã phải nghe không ít những lời nghịch nhĩ, bảo tôi là đồ con ghẻ, được thơm lây nhà họ Park, đủ kiểu. Lúc ấy tôi vẫn chưa mấy hiểu chuyện, chỉ biết bố đi lâu ơi là lâu mà không về, sau đó một người khác đến làm bố mình...trẻ con làm sao biết được nhiều thứ, khi ấy tôi cũng mới có hai ba tuổi đầu..."

"Bố cô bị...?"

"Tai nạn, ông ấy là thầy giáo, dạy trường cấp III, hồi trước trường cấp III trọng điểm làm nghiêm ngặt lắm, mỗi ngày đều có giờ học buổi tối. Tối hôm đó, sau khi hết giờ tự học, có mấy thằng lưu manh chặn đường học sinh ở bên ngoài trường để trấn lột, vừa khéo bị bố tôi bắt gặp, ông ấy liền chạy tới ngăn cản, chẳng ngờ một tên trong bọn mang theo dao gọt hoa quả, bố tôi bị đâm mười mấy nhát, chưa kịp đưa đến bện viện thì đã tắc thở rồi. Mẹ tôi là bạn học sinh cùng lớp với bố tôi ở trường sư phạm, hai người tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, rồi được phân về cùng trường. Bố tôi dạy toán, còn là cả chủ nhiệm lớp, còn mẹ tôi dạy Ngữ văn. Từ sau chuyện đó, mẹ tôi không thể đến trường dạy học được nữa, hễ đi lại gần con đường đó là bà lại đổ mồ hôi lạnh khắp người, sau đó ngất xỉu. Bác sĩ nói đó là chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Mẹ tôi nghỉ ngơi khoảng một năm, sau đó dẫn theo tôi đi bước nữa."

Bambam hơi tò mò hỏi: "Vậy mẹ cô và Ông Park làm sao quen nhau được? Hình như phạm vi cuộc sống của hai người bọn họ cũng không trùng nhau cho lắm."

"Họ quen biết từ trước, bố tôi...ý là bố của Park Jimin, vợ trước của ông ấy là hàng xóm nhà mẹ, vả lại sức khỏe của bà Park Không tốt lắm, thường tới chỗ ông ngoại tôi khám bệnh, ông ngoại tôi là một bác sĩ Trung Y rất nổi tiếng. Quan hệ của mẹ tôi và bà Park, tức là mẹ ruột anh trai tôi, rất tốt, nghe nói hồi anh trai tôi đầy tháng, mẹ tôi còn tặng anh ấy một cái khóa bạc nữa. Vì vậy, sau này mẹ cũng rất tốt với anh trai tôi." Chaeyoung nói đây, giọng đã nghẹn ngào.

Bambam không biết nên an ủi cô thế nào cho phải, một lúc sau mới đưa tay quệt vụn bánh dính trên khóe miệng Chaeyoung, nhẹ nhàng nói: "Ăn để lem đầy mặt kìa."

"Không nói chuyện này nữa." Cô đặt nĩa và đĩa xuống, hỏi: "Dạo gần đây anh thế nào?"

"Tốt lắm, anh trai cô bố trí cho tôi đi thu mấy khoản nợ nhỏ, anh ta rất hài lòng với biểu hiện của tôi, bảo là đang định buông tay cho tôi đi Thái một chuyến."

"Nợ nhỏ bao nhiêu,"

"Mấy trăm nghìn cũng có, cả triệu cũng có. Thực sự không thể ngờ, thời buổi này vẫn có người dùng nhiều tiền mặt đến thế. Động tí là cái 'xe bánh mì' tróc sơn đi chở mấy thùng tiền về, đúng là quá kích thích mà."

Thấy Chaeyoung cười, anh lại bảo cô: "Cô nói xem cái thứ ở gầm giường kia..." Anh ta hỏi rất mập mờ: "Không bị phát hiện đấy chứ?"

"Cái gì?" Chaeyoung hỏi: "Anh cảm thấy có gì không ổn hả?"

Hai người đứng vai kề vai dựa lan can, mặt hướng về cửa sổ kính lớn của phòng tiệc, từ bên trong nhìn ra, tựa như một cặp tình nhân đang thầm thì tâm sự. Đây cũng là nơi rất tốt để nói chuyện, bên ngoài lan can sau lưng chính là bầu không khí của thành phố, chẳng ai có thể phát hiện bọn họ đang nói gì.

"Tôi không nghe được gì nhiều, đa phần đều là điện thoại cho Kang seulgi, thời gian anh trai cô nói rất ít, vả lại chưa bao giờ anh ta điện thoại đi cả, tôi cứ có cảm giác anh ta không ở trong gian phòng đó ấy."

Chaeyoung vẫn điềm tĩnh như không: "Chị Kang ở cùng anh ấy trong phòng ngủ chính, có lẽ anh ấy không tiện gọi điện thoại trong phòng ngủ nữa, có điều tôi thấy anh ấy có lúc cũng ngủ ở phòng khách đấy. Hay là để tôi nghĩ cách khác xem?"

"Không, đừng mạo hiểm nữa." Bambam ngăn cô lại: "Còn chuyện này, tôi đang định nới với cô đây, tôi không biết cô mua đồ kiểu gì, nhưng pin của thứ ấy cùng lắm chỉ duy trì hoạt động được một tháng thôi, bây giờ pin chắc cũng gần hết rồi, nếu có cơ hội, tốt nhất cô hãy lấy món đồ đó đem tiêu hủy đi, đừng để anh trai cô phát hiện. Chúng tôi vẫn còn cách khác."

Câu cuối cùng khiến Chaeyoung rất kinh ngạc, nhưng cô chỉ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên: "Cách gì?"

Bambam nơt một nụ cười giảo hoặt: "Cả ngày tôi đều ra ra vào vào văn phòng của anh ta, chẳng lẽ lại không có cách sao?"

Chaeyoung không căn vặn nữa, cầm ly nước quả trên lan can, lặng lẽ uống một ngụm. Trong phòng tiệc đã bắt đầu khiêu vũ, từng đôi từng cặp quần áo lượt là ôm nhau nhảy múa, tựa như vô số cánh bướm xinh đẹp đang bay lượn. Ở nơi quần tụ đầy bóng hồng tha thướt này, Park Jimin và Kang Seulgi tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Trước đây, Chaeyoung chưa từng thấy Park Jimin khiêu vũ bao giờ. Tư thế anh ta rất tao nhã, tựa như hết sức thuần thục, Kang Seulgi ở trong lòng ang ta hai má ửng hồng, cũng không biết vì nóng hay vì quá uống quá nhiều sâm banh nữa. Cách một lớp kính, tiếng nhạc loáng thoáng vẳng ra, ánh đèn rực rỡ trong phòng tiệc khiến màn đêm bên ngoài càng thêm tịch mịch, bên trong vui vẻ rộn rã như thế, vậy mà chỉ cách một cửa kính đã xa xăm như thể một thế giới khác.

Bambam nhìn Chaeyoung, khung cửa sổ kính phản chiếu ngọn đèn chùm pha lê trong phòng tiệc, vừa khéo có một đốm sáng hẳ lên khóe miệng cô, trông như lúm đồng tiền, khiến cô không cười cũng như đang cười, nhưng ánh mắt cô lại lạnh buốt, tựa hồ đang xem một màn kịch hay. Thoạt tiên, Bambam cảm thấy cô gái này chẳng có gì phức tạp, một cô gái hơn hai chục tuổi đầu, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, được nuông chiều quen thói nên rất đơn thuần. Hồi đầu, khi bị sếp phái đến, anh cảm thấy đây gần như là một hành động bừa bãi càn quấy, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một con nhóc miệng còn hôi sữa như thế được? Về sau, anh mới dần dần nhận ra cô đích thực rất đáng tin cậy, còn thận trọng can đảm nữa. Chỉ là, trong khoảng khắc này đây, Bambam căn bản không đoán được cô đang nghĩ gì.

"Có muốn vào trong khiêu vũ không?" Bambam làm động tác mời, nhưng cô lắc lắc đầu, nói: "Chán chết."

"Lửa nóng đổ dầu, thêu hoa trên gấm, phô trương quá." Anh nhìn cảnh tượng xa hoa trong phòng tiệc, tựa như thở dài một tiếng.

"Lại chẳng à?" Chaeyoung có vẻ lạnh, cô kéo lại chiếc vest, tiện thể dựa vào vai anh, khẽ hỏi: "Bambam sau khi tốt nghiệp, anh định đi đâu?"

Bambam ngẩn người, sau đó hiểu ra cô không phải hỏi dự định sau khi tốt nghiệp của anh, mà hỏi sau khi kết thúc sự việc này anh có dự định gì. Điều khiến anh bất ngờ không phải câu hỏi của Chaeyoung, mà là ngữ khí của cô, nói thế nào nhỉ, chắc là do uống nhiều nước hoa quả lạnh, cổ họng cô đã hơi khàn khàn, giọng điệu toát lên vẻ mệt mỏi, thậm chí quyến rũ lạ thường. Trước nay Bambam luôn cảm thấy cô chỉ là con bé vắt mũi chưa sạch, nhưng trong khoảng khắc này, Park Chaeyoung lại rất lẳng lơ, rất phong tình, thậm chí có thể nói là một người đàn bà quyến rũ mê hồn.

"Nói gì đi chứ..." Chaeyoung cười khì khì, hờn dỗi giơ ngón trỏ chọc chọc lên ngực anh ta. Lúc này, đốm sáng nhỏ kia đã di chuyển lên trán cô ta, giống như một hạt cát vàng đính giữa chân mày, như vầng dương ngọc trên chốn đất bằng, như thiên nữ đang rãi hoa trong bứa họa. Đôi mắt cô như nước, lại phản phất như tơ, từng sợi từng sợi đều toát lên một vẻ mờ ám khó tả thành lời, giọng ngọt ngào như thấm mật, chữ sau nhẹ hơn chũ trước: "Anh trai tôi đang nhìn chúng ta."

Bambam không ngoảnh đầu, nâng mặt cô lên, khẽ hôn lên môi: "Xin lỗi!"

Vốn chỉ là cái hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, chẳng ngờ cô lại đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn sâu hơn. Bambam xưa nay luôn cho rằng Park Chaeyoung chưa từng yêu đương, nhưng cô lại hôn rất giỏi, rất rất giỏi, hơi thở cô đượm hương nước quả, ngọt ngào lạ thường. Tay cô quàng lấy cổ anh, ghì thật chặt, thật mạnh, tựa như muốn dốc trọn bản thân vào trong cái hôn đó vậy. Trong khoản khắc ngắn ngủi ấy, đầu óc Bambam gần như trống rỗng, vô tri vô giác, như một người thiếu dưỡng khí.

"Xin hỏi." Giọng Park Jimin vang lên sau lưng hai người, ngữ điệu bình thản, nhưng lại rõ ràng đến độ không thể hoài nghi: "Park Chaeyoung, Seulgi đi vệ sinh, bây giờ vẫn chưa thấy quay lại, em đi xem cố ấy thế nào."

Chaeyoung hai má đỏ ửng hồng, tựa như thẹn thùng vì vô ý bị anh trai bắt gặp, đưa mắt liếc Bambam một cái, đoạn nói: "Em quay lại ngay."

Rồi nhanh như một con cá, cô lách người đi mất, để lại hai người đàn ông bêng ngoài ban công.

Park Jimin sờ lên trên người, Bambam đã biêt thói quen của anh ta, liền móc ra một bao thuốc, lại lấy bật lửa châm thuốc cho anh ta.

Jimin rít hai hơi thuốc, rồi mới nói: "Em gái tôi còn nhỏ, tôi không muốn nó kể hôn ngay khi vừa tốt nghiệp xong."

"Vâng anh Mười." "Em gái tôi yêu cậu thế nào là chuyện của nó, có điều, nếu bản thân cậu không cố gắng, tôi sẽ không gả nó cho cậu đâu."

Bambam ngoan ngoãn đáp lời: "Vâng."

Jimin dập điếu thuốc đi, sau đó lại châm một điếu khác, chậm rãi nói: "Công ty lớn như vậy, người đông miệng lắm, cậu cũng không muốn họ bảo cậu phải bám váy đàn bà mới leo lên được đúng không?"

"Đương nhiên rồi, anh Mười." Bambam tỏ thái độ: "Em tự biết chừng mực."

Park Jimin dường như đã hài lòng với cuộc trò chuyện, anh vỗ lên nhẹ vai Bambam, rồi quay trở lại phòng tiệc.

Chaeyoung đi vào nhà vệ sinh nhưng không thấy bóng dáng Kang Seulgi đâu, cô biết khách sạn đã dành ra hẳn một phòng suite đẻ Seulgi trang điểm, bèn vào thang máy lên lầu. Quả nhiên Kang Seulgi đang ở đó, bênh cạnh cô còn có thợ trang điểm và người phụ trách trang phục.

"Sao vậy ạ?"

"Tại anh trai em đó, lúc khiêu vũ không để ý, giẫm phải váy chị."

Chiếc váy dạ hội kiểu Hy Lạp trắng như tuyết bị giẫm lên một vết chân màu xám nhạt, nhìn rất nổi bật. Chaeyoung không khỏi mím môi cười: "Em chưa thấy anh trai khiêu vũ bao giờ đâu đấy, hồi trước còn tưởng anh ấy không biết nhảy nữa cơ."

Kang Seulgi thở dài một tiền nói: "Giờ phải làm sao cho ổn đây?"

"Vụ hội mới diễn ra được một nữa, thay bộ váy khác là xong." Chaeyoung rất tự nhiên dặn dò người phụ trách tràn phục: "Trong cửa hàng còn mẫu nào cô Kang mặc được không? Kiểu khác cũng được."

Phụ trách trang phục cũng rất hiểu chuyện, nói ngay: "Tôi lập tức đi lấy."

"Bảo lái xe chở cô đi." Chaeyoung gọi điện cho tay lái xe, bảo anh ta đưa người phụ trách trang phục đi một chuyến. Seulgi có lẽ đã mệt, cô ngồi trên giường, tay chống hờ vào thắt lưng. Chaeyoung hỏi: "Chị có đói không, em bảo bọn họ mang thứ gì lên nhé?"

"Đúng lúc hơi đói thật." Kang Seulgi nói: "Dạo này chẳng hiểu tại sao, đói nhanh lắm, mà hễ cứ đói lại thấy hoảng hốt không yên."

Chaeyoung không tiếp lời, cô gọi điện cho nhà hàng của khách sạn, bảo bọn họ mang lên mấy món ăn thang đạm. Seulgi thấy son môi màu hồng phấn của Chaeyoung đã lem hết, bèn hỏi: "Có cần trang điểm lại khôbg?"

Chaeyoung vào nhà vệ sinh soi gương, vừa tô son vừa hỏi Seulgi: "Anh em có nói là bao giờ tổ chức hôn lễ không?"

"Chắc cũng phải hai ba tháng nữa đấy." Seulgi dường như có tâm sự gì đó, tùy tiệc tìm một lý do đẩy thợ hóa trang ra ngoài, sau đó mới nói với Chaeyoung: "Tiệc đính hôn cũng không cho bố mẹ chị đến, còn nói là thông cảm vì sức khỏe bố chị không được tốt, chuyện lớn như vậy làm gì có chuyện bố mẹ không xuất hiện cơ chứ, em không biết đấy thôi, khách khứa bên ngoài đều xôn xao bàn tán, nghe mà bực cả mình."

"Chị đừng để ý bọn họ, một đám đàn bà rỗi việc ấy mà." Chaeyoung đã tô xong son môi đi ra, dù sao cô vẫn còn đang tuổi thanh xuân, ánh đèn trong phòng chiếu vào, cả gương mặt như sáng bừng lên. Cô nói: "Anh trai em cũng có thể coi là quý tộc độc thân, đột nhiên lại rước chị về, đám người ấy có ai mà không phẫn hận chứ, chị cứ coi họ nhữ lũ cáo không ăn được nho thì chê nho xanh đi! Anh em không để bố mẹ chị đến là có lý do riêng của anh ấy, sức khỏe của bác không được tốt là một nguyên nhân, thứ nữa là người lớn tuổi đều thích an tĩnh, mà anh trai em lại làm cái nghề này, anh ấy sợ những kẻ có ý đồ xấu xa nhằm vào các bậc bề trên trong gia đình chị, vậy thì rất không hay."

Kang Seulgi bấy giờ mới cười cười, đúng lúc khách sạn mang mấy món ăn nhẹ lên, Park Chaeyoung đích thân ra đón lấy, bưng tới cạnh bàn đưa cho cô: "Nào, ăn chút gì đi đã, đừng để cháu em bị đói."

Seulgi ăn hai cái bánh chẻo nhân tôm, lại chia cho Chaeyoung một bát cháo: "Em cũng ăn một chút đi."

"Không cần đâu, em vừa mới ăn hai miếng bánh kem, cũng lưng bụng rồi."

Chaeyoung nhìn Seulgi ăn mặc dù xuất thân trong gia đình bình thường, nhưng dáng ăn của Seulgi rất thang nhã, có thể thấy bản thân cô cũng cố gắng rất nhiều. Chaeyoung hỏi: "Chị Kang, đính hôn với người mình yêu có phải hạnh phúc lắm không?"

"Đương nhiên rồi." Seulgi cười cười bảo cô: "Đến lúc đính hôn với thầy Bam em sẽ biết thôi."

Ngón tay Seulgi đeo một viên kim cương lớn, là nhẫn đính hôn, vừa nãy đưa ra khi làm lễ, nó đã thu hút vô số ánh ngưỡng mộ của những người xung quanh. Chaeyoung quan sát coi cúi đầu chăm chú nhìn viên kim cương ấy, không khỏi mỉm cười, ít nhất thì viên kim cương lớn như vậy, hẳn là có thể khiến Kang Seulgi hạnh phúc rồi.

Seulgi ngẩng đầu lên, thấy Chaeyoung đang nhìn chiếc nhẫn của mình, bèn cười nhỏ: "Chị bảo mua cái nhỏ nhỏ thôi, nhưng anh em cứ đòi chọn cái này, nặng quá, lệch hẳn sang một bên, ngày thường cũng chẳng đeo đi đâu được."

"Đây là tâm ý của anh trai em mà, chị nể mặc cái nhẫn này, người ngoài nói linh tinh gì chị cũng coi như bọn họ đang ghen ghét đi."

Kang Seulgi nói: "Mấy hôm nữa phải đi khám thai lần đầu rồi, nếu hôn lễ không làm sớm một chút, chắc chị không mặc nổi váy cưới mất. Chuyện này mà lọt vào miệng đám người kia, lại càng chẳng biết bọn họ sẽ nói thành ra khó nghe như thế nào nửa."

Chaeyoung cười cười đáp: "Chẳng sao cả, nếu không thì không mặc áo cưới nữa, cứ theo tục cũ, mặc áo long phượng đính ngọc thêu chỉ vàng đi, quần áo kiểu ấy mà mặc lên người thì chẳng con thấy eo ót gì nữa cả."

Seulgi nói: "Cả đời mới có kết hôn một lần, không mặc áo cưới chị cứ thấy nuối tiếc thế nào đó."

Lúc này, điện thoại di động của Chaeyoung đổ chuông. Cô cầm một chiếc xắc tay nhỏ, cũng chỉ đựng có một cây son và một chiếc di động, bèn cầm máy lên xem, rồi bảo Kang Seulgi: "Bambam tìm em, em ra ngoài nghe điện thoại đã."

Seulgi cười cười đáp: "Thầy giáo Bam này mới không gặp em có một lúc đã tìm rồi."

Chaeyoung ngoảnh đầu lại nhoẻn miệng cười, cầm điện thoại đi ra, vừa khép lại, cáng tay cô đã bị người ta nắm lấy, kéo vào gian phòng sát vách. Gian phòng bên cạnh này không bật đèn, chỉ có một chút ánh sáng lọt vào qua cửa sổ, Park Jimin đè cô lên tường, vừa cúi người xuống, Chaeyoung đã điềm tĩnh nói: "Anh à, nếu anh dám đụng vào em, em sẽ cắn đấy. Mang theo vết răng trong tiệc đính hôn thì cũng không dễ coi lắm nhỉ?"

Park Jimin lại nhích đế gần hơn, nhưng chỉ chìa tay ra, hờ hững vỗ vỗ lên mặt cô: "Ai thèm đụng vào cô chứ? Anh chỉ muốn nhắc nhở cô, đừng có nói nhăng nói cuội gì với Kang Seulgi đấy."

"Sao anh biết em nói gì với Kang Seulgi chứ?" Chaeyoung ngoảnh mặt đi: "Em đi xuống đây, dưới kia chẳng có ai là người nhà gia chủ cả..."

Giọng Jimin toát lên vẻ giễu cợt: "Ai bảo dưới kia không có ai là người gia chủ, Bambam vẫn ở dưới nhà còn gì."

Hôm nay cũng là lần đầu tiên Bambam xuất hiện ở nơi công cộng, có điều, vẫn là Kang Seulgi thu hút sự chú ý của đại bộ phận khách mời, xét cho cùng, cô cũng là nữ chủ nhân tương lai chủ nhà họ Park. Còn Chaeyoung những người có qua hệ thân thiết với nhà Park một chút đều biết, cô chẳng qua là đứa con ghẻ được mẹ cô dẫn theo khi gả vào nhà họ Park mà thôi. Hồi trước khi ông park nắm quyền còn đỡ, mấy năm nay Park Jimin đặc biệt ruồng rẫy cô, một em gái thất sũng như vậy, dẫn theo bạn trai đến, thực sự là chuyện không đáng chú ý.

Ánh mắt Chaeyoung sáng bừng tròn bóng tối, cô đột nhiên bật cười thàng tiếng: "Ang không vui à? Tại sao anh lại không vui? Chắc không thể nào vì em hôn Bambam chứ? Anh trai à, bây giờ anh đã biết, tại sao em nhìn thấy anh là cảm thấy nôn mửa rồi chứ, anh và Kang Seulgi đã đính hôn rồi, em thật lòng chúc hai người mãi mãi đồng lòng, sớm sinh quý tử, bên nhau đến khi răng long đầu bạc!"

Nói xong những lời này, cô liền đẩy Jimin ra, đi thẳng ra ngoài.

Vũ hội bên dưới đang lên đến cao trào, tháp sâm banh đã vơi đi quá nửa, ai nấy đều đắm chìm trong niềm hoan lạc của âm nhạc và rượu ngon, bầu không khí náo nhiệt vô cùng. Park Chaeyoung thấy Bambam đang nói chuyện với Taehyung, liền đi tới thân mật ôm cánh tay Bambam: "Nói chuyện gì thế?"

"Anh Taehyung hỏi anh có thấy anh Jimin đây không."

"À, anh ấy lên tìm chị Seulgi rồi." Chaeyoung thản nhiên đáp: "À phải, tôi thấy hình như anh tôi uống say rồi thì phải, mấy anh để ý anh ấy một chút nhé."

Taehyung đã xoay người đi về phía thang máy, chợt ngoảnh đầu nhìn cô một cái, như nghĩ ngợi điều gì. Chaeyoung chỉ nhoẻn miệng cười tươi tắn, tiện tay cầm ly rượu trên chiếc khay của người phục vụ. Bambam chưa bao giờ thấy cô uống rượu, cảm giác cô uống vừa nhanh vừa gấp, cuối cùng suýt nữa thì sặc, bèn đưa tay vỗ vỗ lưng cho cô. Chaeyoung dựa cả nửa người vào lòng anh ta, thì thầm hỏi: "Vừa nãy hỏi anh, anh vẫn chưa trả lời tôi, tốt nghiệp xong anh định làm gì?"

Bambam không tỏ thái độ, nửa dìu nữa đỡ cô vào phòng nghỉ, để cô ngồi xuống xô pha, sau đó mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả?"

"Không có gì." Chaeyoung cúi thấp đầu: "Chỉ là cảm thấy trong lòng...sợ hãi..nên mới nói chuyện với anh."

"Đây không phải là nơi nói chuyện, hay là chúng ta lại ra ngoài ban công?"

"Không, không cần." Chaeyoung nói: "Bên ngoài lạnh, hay là, chúng ta lén bỏ về nhé."

Bambam giật mình kinh ngạc: "Thế không ổn lắm thì phải? Anh trai cô đính hôn..."

"Chúng ta nói một tiếng với Taehyung là được, bảo tôi đột nhiên đau dạ dày, chẳng sao đâu, khách khứa đông thế này chẳng có ai chú ý đến chúng ta đâu. Với lại, bỏ trốn khỏi vũ hội thì lãng mạn biết mấy, từ lâu tôi đã muốn làm như vậy rồi."

(Hôm nay tôi hơi đăng trễ, tại vì lo cày view cho anh nhà.)😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro