Chap 3: Tai nạn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, mọi người trong lớp đều ngạc nhiên khi thấy tôi và Mina ngày càng thân thiết với nhau. Bản thân tôi cũng cảm thấy bất ngờ khi Mina thường xuyên bắt chuyện với tôi, hơn nữa chúng tôi nói chuyện lại rất hợp nhau. Đương nhiên, sự thay đổi này khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Mùa hè năm ấy trời se se lạnh, suốt một thời gian dài không có mưa. Đến một hôm, trời mưa rất to, đột nhiên Mina nhắn tin cho tôi.

" Trời mưa rồi, mình đang rất nhớ cậu, Nayeon à."

Trái tim tôi đập thình thịch khi đọc tin nhắn, mặt lập tức đỏ bừng. Mina nói như vậy là có ý gì? Liệu có phải tôi đang suy nghĩ quá nhiều hay không?

Khi tôi vẫn còn đang bối rối, chuông điện thoại bỗng reo lên.

" Xuống dưới nhà đi, Mina chờ."

Tôi sửng sốt, vội chạy xuống dưới nhà, Mina đang đứng ở trước cổng nhà tôi, nhìn tôi dịu dàng.

Tôi ngồi sau xe Mina, cầm ô che cho hai đứa khỏi ướt, trong lòng ngọt ngào vô cùng. Bọn tôi lại đến quán cafe Biển, lại ngồi ở vì trí cũ, nhưng lần này, chẳng ai nói với nhau câu nào. Mina cứ yên lặng, mỉm cười nhìn ra hướng khác, còn tôi cứ ngẩn người nhìn cốc ca cao nóng của mình. Có phải tôi lại nghĩ quá nhiều rồi hay không?

Rất lâu sau, chị chủ quán bước lên bục nói:

" Bây giờ đã đến giờ biểu diễn ca nhạc của quán. Nhưng vì hôm nay có một người đã hẹn trước với quán, nên chúng ta sẽ nhường cho người ấy hát trước có được không ạ? Chúng ta hãy cùng lắng nghe bài hát mà người này dành tặng cho người mình yêu nào!

Mina bước lên sân khấu, trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người, và trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tiếng đàn chầm chậm vang lên, hòa cùng giọng ca ngọt ngào của Mina.

"Có một con đường mang tên là tình yêu. Khi tôi mệt mỏi, giữa những ngã cô đơn..."

Và rồi, tôi và Mina bắt đầu trở thành một cặp từ ngày đó.

Mina luôn đối xử với tôi rất tốt, chúng tôi hầu như không hề cãi vả. Có một lần, dịp Valentine, Mina chở tôi đi chơi. Khi chúng tôi còn đang thảo luận xem nên đi đâu, thì bỗng có chiếc xe máy từ trong con hẻm lao ra, Mina không tránh kịp, một bộ phận nào đó của xe máy cứa vào chân tôi, khiến mắt cá chân rách một đường lớn. Chân tôi chảy máu rất nhiều. Mina hốt hoảng, phóng xe nhanh hết mức có thể để đưa tôi tới bệnh viện. Chân tôi khâu tám mũi. Lễ tình nhân của chúng tôi kết thúc trong trong bệnh viện.

Không hiểu vì lí do gì, mấy ngày sau, vết thương của tôi sưng tấy lên, tím ngắt. Khi đến bệnh viện khám, bác sĩ nói với tôi rằng, máu không lưu thông xuống được. Nếu để lâu, dẫn đến hoại tử, rất có thể tôi sẽ phải cưa chân. Nghe tin này, Mina cứ trân trối nhìn vào bàn chân của tôi, lắp bắp, giọng nghẹn lại:

" Mina xin lỗi, Mina xin lỗi."

Tôi vừa buồn, vừa sợ, chỉ cần nghĩ đến cái chân của mình có khả năng bị cưa đi, tôi đã cảm thấy lo lắng đến không thở nổi. Nhưng nhìn vào thái độ của Mina, tôi không biết phải làm thế nào khác, chỉ đành thở dài:

" Xin lỗi cái gì, có phải lỗi của Mina đâu?"

Lúc ấy, mọi nỗi lo của tôi, dường như đã được Mina làm bay biến đi hết.

Lúc chở tôi về nhà, trời bỗng đổ cơn mưa. Ngồi ở đằng sau, tôi bỗng nhìn thấy Mina đưa tay lên quẹt ngang mặt.

" Mina, Mina khóc đấy à?"

" Đâu có, bụi bay vào mắt Mina, Mina dụi đi thôi."

Mina nói dối dở quá, trời mưa thì sao bụi bay vào mắt được?

" Mina,..... đừng khóc." Tôi ôm hông Mina, dựa đầu vào lưng của Mina, buồn rầu nói.

" Mina không khóc thật mà." Giọng Mina lạc hẳn đi. " Nếu Nayeon bị cưa chân thật thì Mina sẽ cưới Nayeon ngay lặp tức. Mina nhất định sẽ chăm sóc cho Nayeon suốt đời."

Tôi ôm siết lấy eo của Mina, vùi mặt vào lưng ấm áp, không nói gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Thật may sau đó, nhờ vào nhiều bài thuốc dân gian, và cả sự điều trị của bệnh viện mà chân tôi đã lành lại. Nhưng tôi vẫn mãi không quên được câu nói và đôi mắt đỏ ngầu của Mina ngày hôm đó.

_____________

Đã lâu lắm rồi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro