Chap 4: Cô đơn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu nhau được một năm, Mina dẫn tôi về nhà chơi. Tôi vô cùng hồi hộp và lo lắng khi nghĩ đến chuyện sẽ gặp bố mẹ Mina. Thấy tôi căng thẳng, Mina dịu dàng nắm lấy tay tôi, trấn an:

" Đừng lo, bố mẹ mình dễ tính lắm."

Mặc dù Mina đã nói thế, nhưng trong lòng tôi vẫn có một dự cảm không tốt. Trái tim tôi cứ đập những nhịp đập bất an. Quả nhiên, linh cảm của tôi không hề sai. Vừa bước chân vào nhà Mina, bố của Mina đã nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ, sau đó, ông lạnh nhạt nói:

" Yêu được bao lâu thì cứ yêu đi. Chúng mày không​ lấy nhau được đâu."

Tôi và Mina sửng sờ nhìn nhau, mặt trắng bệch. Bố của Mina là một trong những người biết xem tướng số, rất nổi tiếng. Trưa hôm đó, tôi ở lại nhà Mina ăn cơm. Bữa cơm hôm đó thật ảm đạm, dù Mina đã cố pha trò, nhưng mọi người vẫn cứ im lặng. Chỉ có mẹ của Mina thỉnh thoảng gắp thức ăn của tôi, bố Mina còn không thèm nhìn đến tôi. Tôi ngồi ăn cơm mà cổ họng nghẹn lại, chỉ muốn bật khóc.

Tôi không tin về bói toán, tướng số, còn gia đình Mina lại tin vào điều đó. Tôi cũng không dám chắc rằng chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi, nhưng khi nghe bố Mina nói thế, tôi vẫn không khỏi tủi thân.

Từ sau ngày hôm đó, mỗi lần đi chung, tôi và Mina hầu như không nói với nhau câu nào. Tôi và Mina còn quá trẻ để nghĩ về tương lai, cũng chẳng thể cho nhau được lời hứa trọn đời trọn kiếp như trong phim người ta nói. Bởi vì tình yêu học trò, mấy ai đảm bảo sau này không thay lòng vì một ai đó, hay xa nhau vì một chút khó khăn trong cuộc sống thường nhật này. Chỉ biết còn yêu, còn bên nhau ngày nào thì hay ngày đó, yêu cho hết cái nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Để mai này lỡ xa nhau, cũng chẳng hối hận vì không yêu hết lòng.

Khi tình cảm thuần khiết của những ngày đầu lớn dần theo​năm tháng, cũng là lúc chúng tôi rời xa nhau. Học hết cấp ba, Mina bị bố mẹ bắt phải trở về Nhật, còn tôi thi đỗ vào trường Đại Học mà mình yêu thích. Chúng tôi bắt đầu yêu xa. Khoảng cách địa lý trở thành một chướng ngại trong tình yêu của chúng tôi. Những ngày đầu thiếu vắng Mina, tôi nhớ Mina khủng khiếp. Tôi không còn dám đến cafe Biển, mỗi khi đi qua một con đường, một góc phố, tôi lại chợt nhớ rằng Mina đã từng đưa tôi qua nơi này, rằng tôi đã từng cùng Mina đến đây.

Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng vẫn mãi không đủ cho nỗi nhớ cồn cào trong đáy tim. Có những đêm, tôi nằm thao thức, nhớ về Mina, và khóc.

Có lần, tôi đột nhiên cảm thấy cô đơn đến cùng cực. Tôi lang thang, kiếm một quán cafe vắng, ngồi trong góc khuất, gọi một ca cao nóng cho tôi, và một li cafe sữa đá cho Mina. Tôi cũng chẳng nhớ nổi mình ngồi đó bao lâu, đã im lặng đến mức nào. Tôi nhìn một vị khách trên sân khấu, cầm ghita, và hát, tôi bỗng cảm thấy đau đến mức không thở nổi, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Tôi gạt nước mắt, gửi tin nhắn cho Mina.

" Mina biết không, lúc này, Nayeon rất cô đơn. Chẳng vì lí do gì, chỉ là đột nhiên thấy rất buồn,  rất lạc lõng. Mình lang thang một mình, cô đơn một mình, và khóc cũng một mình. Mina không cần trả lời tin nhắn của mình, chỉ là mình muốn nói cho cậu biết, vậy thôi."

Mina nhắn tin cho tôi, rất nhanh.

" Mina đang ở biển, Nayeon có muốn nghe tiếng sóng biển không? Mình gửi cho."

" Ừ."

Chuông điện thoại reo vang, tôi bắt máy. Đầu dây bên kia, không có giọng nói ngọt ngào quen thuộc của Mina, chỉ có tiếng rì rào rất khẽ. Nước mắt lại lần nữa rơi xuống, không cách nào kiềm chế nữa. Tôi lại khóc, mặc kệ cho việc có ai đó nhìn thấy hay không.



____________________

Xin lỗi vì đã bỏ quên FIC quá lâu....(^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro